Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 77

Edit: Trang

Beta: Cyane

Vân Sâm nhanh chóng hoàn thành công việc trong bầu không khí vô cùng áp lực. Sau khi chắc chắn trên người anh em Trà Phủ không có dấu vết ô nhiễm nữa, cô nói: “Xong rồi.”  

Dư Triều Gia hỏi anh em Trà Phủ: “Hai người cảm thấy thế nào?”

Anh em Trà Phủ không có cảm giác gì quá lớn, dường như cơ thể đã nhẹ nhàng hơn.

Càng như thế thì càng làm bọn họ sợ hãi.

Em trai Trà Phủ thấy Dư Triều Gia đang nói chuyện thì vội vàng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, thế giới đều như sáng lên.”

Vân Sâm cất viên đá đi, cô cẩn thận cất vào túi, vừa ngẩng đầu liền nghe thấy người thanh niên nói: “Đi thôi, tôi đưa em và anh Hoàng đi thăm quan một lát.”

Anh ta không thèm đếm xỉa đến Trà Em.

Em trai Trà Phủ: “…”

Vân Sâm lịch sự tạm biệt anh em Trà Phủ, cô đi theo sau Dư Triều Gia, vốn muốn hỏi vài câu nhưng lời nói đến miệng lại không dám hỏi.

Bên ngoài căn phòng không chỉ có Hoàng Hưng, mà còn có Tần Hảo Hảo với Dư Thanh Hà.

“Chị, thực ra chị không cần qua đây, em và Vân Sâm đã giải quyết xong rồi.”

Dư Thanh Hà nhón chân xoa nhẹ đầu người thanh niên, khích lệ nói: “Lần này may mà có em.”

Cô ấy gật đầu với Vân Sâm, vô cùng biết ơn nói: “Cảm ơn em đã mạo hiểm tới đây, nghe nói bọn em muốn nhanh chóng trở lại Hoa Đình…”

Dư Triều Gia ngắt lời Dư Thanh Hà nói: “Chị, em còn muốn đưa mọi người đi thăm quan Trà Phủ mà, sao chị lại đuổi bọn họ đi chứ, em cũng muốn trở về cùng bọn họ.”

Vân Sâm kỳ thật muốn nhanh chóng trở về Hoa Đình, Tòa Thành Nát còn đang ở nhà chờ cô, nhưng cô không thể chối từ lòng hiếu khách của Dư Triều Gia được.

Hoàng Hưng sao cũng được, lần này chú ấy đến đây chủ yếu là để bảo vệ Vân Sâm.

“Một lúc nữa chị sẽ qua đó.” Dư Thanh Hà bất đắc dĩ nhìn Dư Triều Gia dẫn người đi, cô ấy nói Tần Hảo Hảo cùng đi theo bọn họ.

Trong sân chỉ còn lại cô ấy và lư hương, Dư Thanh Hà lấy ra mấy cây nhang, sau đó thắp lên rồi cắm vào lư hương.

Cô ấy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, sao Gia Gia lại khó chịu như vậy?”

Anh em Trà Phủ mỗi người một câu, nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết.

Em trai Trà Phủ không rõ hỏi: “Thanh Hà, cô nói xem vì sao cậu ấy lại như vậy?”

Dư Thanh Hà nghe xong gật đầu, nhẹ nhàng giải thích cho anh em Trà Phủ: “Tính cách của Gia Gia mẫn cảm như vậy đó, nó rất dễ thu mình vào trong thế giới nhỏ của chính mình. Anh xem Vân Sâm và Hoa Đình đối tốt với em ấy như thế, từ nội tâm của mình em ấy cũng sẽ đối tốt với bọn họ.”

Anh em Trà Phủ yên tĩnh nghe cô gái nói.

Dư Thanh Hà nhìn chăm chú vào tàn hương rơi trên đất: “Trước đây em ấy đối tốt với hai người, nhưng hai người lại dùng lời lẽ làm tổn thương em ấy. Em ấy không muốn về sau sẽ lại bị tổn thương nữa, cho nên đã chủ động kết thúc mối quan hệ này.” 

Anh em Trà Phủ không hiểu, bọn họ đã làm tổn thương Dư Triều Gia lúc nào chứ? Bọn họ liền hỏi Dư Thanh Hà.

Dư Thanh Hà nói: “Hai người đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, Gia Gia lại xem hai người như người nhà.”

Cái gì mà người nhà với không người nhà, sến quá sến, nghĩ đến đã thấy nổi da gà, nhưng bọn họ lại thấy có chút hạnh phúc.

Anh em Trà Phủ nói: “Chúng tôi là ý thức tòa thành, Cửu Châu đánh thức chúng tôi là để bảo vệ con người. Trong mắt chúng tôi thì con người ai cũng như ai, nếu chúng tôi xuất hiện ham muốn cá nhân thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

Dư Thanh Hà lại lần nữa gật đầu, trông có vẻ rất cảm thông cho anh em Trà Phủ.

Anh trai Trà Phủ nói: “Vẫn là Thanh Hà hiểu lý lẽ hơn… Cô đi khuyên Gia Gia đi, cậu ta làm như vậy không tốt đâu.”

Dư Thanh Hà: “Nhà họ Dư chúng tôi luôn tôn trọng người nhà, người nhà làm gì đều đúng hết, tôi sẽ không đi khuyên Gia Gia.”

Nhưng vừa rồi Dư Triều Gia nói bọn họ cũng là người nhà.

Anh em Trà Phủ sửng sốt.

Dư Thanh Hà vén tóc ra phía sau tai, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Lời vừa nói làm hai người hiểu lầm rồi.”

Cô ấy cười vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại càng vô tình hơn.

“Gia Gia xem hai người như người nhà, người nhà của tôi từ trước đến nay chỉ có Gia Gia. Người nhà là có thể không do dự giao phó phía sau mình cho đối phương.”

“Về phần tôi với hai người, quan hệ của chúng ta chỉ là giao dịch. Tôi mượn nơi của hai người để tránh né ma quỷ, đáp lại tôi giúp hai người quản lý và phát triển nơi đây.”  

Cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Hai người chọn chị em chúng tôi làm người quản lý, chúng tôi sẽ quản lý tốt nơi này, nếu có người tốt hơn thì hai người có thể tùy ý thay đổi.”

“Giữa chúng ta không cần đặt nhiều tình cảm vào nhau, tình cảm sẽ chỉ làm lỡ phán đoán.”

Cô ấy đi khỏi nơi này.

Em trai Trà Phủ ngây ra như ngỗng nói: “Anh, vấn đề này của anh còn lớn hơn em nữa.”

Anh trai Trà Phủ trầm mặc.

Màu tím biểu thị cho sự lo âu, còn màu xanh là chỉ sự u buồn.

Tượng thành Trà Phủ lúc này vừa tím lại vừa xanh.

Hệ thống màu sắc giống hệt ánh đèn neon của Hoa Đình vào buổi tối khiến người ta mất ngủ.

*

Vân Sâm đang ăn thịt viên, vừa ngọt vừa thơm.

Một xiên xâu năm viên thịt màu sắc không giống nhau, được làm bằng những nguyên liệu khác nhau.

Hoàng Hưng cũng ăn rất vui vẻ.

Hai má Vân Sâm phồng lên: “Em có thể mang năm phần về được không?”

Dư Triều Gia ăn cũng phồng má lên như cô, anh ta hỏi: “Vì sao lại là năm phần, không phải chỉ có bốn người hay sao?”

Vân Sâm nói: “Hoa Đình chưa từng thấy loại thịt viên này, anh ấy thấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Dư Triều Gia nhất thời cảm thấy những viên thịt trong miệng mình chẳng còn ngon nữa, anh ta tẻ nhạt vô vị nói: “Tình cảm của em và Hoa Đình thật tốt, thật đáng hâm mộ.”

“…” Vân Sâm không ngờ điều mình vừa tiện mồm nói lại chọc đến vết thương của Dư Triều Gia, cô nói: “Anh Dư, vừa rồi anh nói thật ra tính cách của Trà Phủ rất tốt, chỉ là thích đùa dai thôi, quan hệ của bọn anh chắc cũng rất thân thiết nhỉ?”

Anh em Trà Phủ nghe lén, bọn họ thường ngày không mở cảm nhận, nhưng chị em nhà họ Dư hôm nay nhốn nháo như vậy, bọn họ cũng không thể mặc kệ được. Bọn họ trực tiếp xem xét toàn bộ tình hình của tòa thành, chỉ cần tìm được vị trí của hai chị em nhà họ Dư. 

Ý thức tòa thành chọn Thành Quyến Giả, từ trước đến nay sẽ không phải tạm bợ.

Anh em bọn họ chỉ là nói ngoài miệng như thế, bọn họ rất thích chị em nhà họ Dư, hai người vừa có năng lực lại có nguyên tắc, một lòng dốc sức vì anh em họ để phát triển tòa thành mà không cần báo đáp.

Còn có Thành Quyến Giả nào có thể so với chị em bọn họ chứ?

Trên thế giới này chắc chắn không có!

Bọn họ chắc chắn sẽ không đổi Thành Quyến Giả, những con người khác lấy lòng cũng vô dụng, nhưng chuyện này không thể nói thẳng ra được, thật buồn nôn và ghê tởm.

“Tình cảm tốt hả?” Dư Triều Gia dùng sức cắn mạnh viên thịt xiên: “Ha ha, đối với cặp anh em chó má đó, càng nghĩ càng cảm thấy giữa tôi và bọn họ lại không có chút tình cảm nào.”

Trái tim của em trai Trà Phủ lạnh đi, trái tim của anh trai Trà Phủ càng lạnh hơn.

Dư Triều Gia chỉ là giận dỗi ở trong lòng, còn Dư Thanh Hà là trực tiếp vô tình luôn.

Vân Sâm không cười được nữa, ngón chân bên trong đôi giày rụt lại, cô nhìn Hoàng Hưng cầu cứu.

Hoàng Hưng bất lực nhún vai, chỉ khi ăn no mới có thời gian rảnh nghĩ đến những việc này, thấy nhiều ma quỷ thì làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện đó nữa… 

Bất luận là chuyện của Dư Triều Gia hay là cuộc đấu đá nội bộ trước đây của Trà Phủ đều đã giải thích rõ ràng rằng Trà Phủ đã an toàn, mỗi ngày đều không cần lo sợ đến chuyện sống sót nữa.

Dư Triều Gia nói: “Vân Sâm, em và Hoa Đình đã bao giờ giận dỗi nhau chưa? Nếu Hoa Đình có nhiều người hơn, em có lo lắng rằng Hoa Đình sẽ chọn người khác làm Thành Quyến Giả không?”

“Không đâu.” Vân Sâm dứt khoát nói.

Dư Triều Gia kinh ngạc: “Tại sao?” Anh ta phản ứng lại: “Hai người đã từng vào sinh ra tử, quả thật anh ấy sẽ không làm như thế.”

Vân Sâm nói: “Không phải như vậy, anh ấy nói chỉ thích em, chỉ để em làm Thành Quyến Giả thôi.”

Khi nói lời này, cô vô thức dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên đầu gối.

Khi Hoa Đình nói như thế cô chỉ thấy rất vui, nhưng bây giờ nói lại thì thật sự khiến người khác ngượng ngùng. 

Dư Triều Gia sững sờ: “Ý thức tòa thành có thể nói như thế sao?”

Vân Sâm cũng sững sờ: “Ý thức tòa thành không thể nói như vậy à?”

Dư Triều Gia chợt cười lạnh: “Một số ý thức tòa thành nói cho anh biết rằng, ý thức tòa thành KHÔNG THỂ NÓI NHỮNG LỜI NHƯ VẬY.”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối cùng, anh em Trà Phủ đúng thật là suốt ngày đều dùng miệng nói linh tinh, lời nói ra không thể tin được mấy câu.

Anh em Trà Phủ nghe xong toàn bộ câu chuyện: “…”

Hoa Đình bị bệnh à? Tại sao anh ấy lại có thể nói những ngôn ngữ ghê tởm như thế ra khỏi miệng được chứ!

Vân Sâm cúi đầu ăn điên cuồng, dường như cô đã nói hơi nhiều rồi thì phải.

Anh em Trà Phủ bí mật đánh giá Vân Sâm, tình cảm giữa người này với Hoa Đình thật tốt, lời nói ra đều nhắc đến Hoa Đình.

Chẳng lẽ Hoa Đình rất giỏi dỗ dành con người sao?

Ngẫm lại dáng vẻ trước đây của anh ấy rất được mấy cô gái yêu thích, hẳn là anh ấy sẽ giỏi chuyện này…

Phải biết rằng Hoa Đình trước kia chưa đạt đến tòa thành trung bình nữa, xem ra mồm mép lợi hại chắc là gen tài năng của anh ấy rồi.

Em trai Trà Phủ: “Anh muốn bí mật liên lạc với Hoa Đình để nhờ anh ấy tư vấn không?”

Anh trai Trà Phủ: “Rồng gặp mây vẫn chưa sử dụng thành thạo, lúc này liên lạc với ý thức tòa thành gần đây thì nhìn hai chúng ta có khác gì hai đứa trẻ đâu, ra sân sẽ không đủ đẹp trai, xây dựng không gian không được ổn định, bị bọn họ cười nhạo thì phải làm sao…”

Em trai Trà Phủ quát: “Đến lúc nào rồi mà anh còn để ý đến chuyện mặt mũi, cười nhạo thì cười nhạo, dù sao dáng vẻ của chúng ta là đứa trẻ, Hoa Đình chắc cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ hơn. Không thể liên lạc được với Chi Giang, phạm vi những nơi khác cũng không đủ, đừng lo lắng về sự xuất hiện của các ý thức tòa thành khác nữa. Em mặc kệ, em không cần Thành Quyến Giả khác, em chỉ cần Gia Gia.”

Anh trai Trà Phủ nói thầm: “Em nói làm như anh muốn đổi lắm vậy.”

Em trai Trà Phủ sốt ruột nói: “Vậy cứ quyết định thế đi, năng lượng tích lại mười ngày nửa tháng chắc sẽ có thể sử dụng rồng gặp mây…”

Anh trai Trà Phủ đột nhiên cười nhạo nói: “Dựa vào điệu bộ chống đối của Gia Gia như thế, có khi nào đợi em hỏi xong thì dấu ấn đã không còn rồi không?”

Em trai Trà Phủ cười lạnh: “Anh cảm thấy Gia Gia không muốn làm Thành Quyến Giả thì Thanh Hà sẽ còn muốn làm Thành Quyến Giả à?”

Anh trai Trà Phủ: “… Hỏi Thành Quyến Giả của Hoa Đình chắc cũng giống nhau mà nhỉ?”



Vân Sâm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, rõ ràng bây giờ thời tiết rất ấm áp. Cô nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, Dư Triều Gia đang kể cho cô nghe những kiến trúc độc đáo của Trà Phủ.

Dư Thanh Hà ở cách đó không xa, vừa nói chuyện với Tần Hảo Hảo, vừa ân cần quan sát bên đây.

Hoàng Hưng ở trên cầu câu cá, chú ấy thấy dưới cầu có một chiếc thuyền, trên chiếc thuyền có một người đang đứng.

Bởi vì bóng dáng quá quen thuộc của người kia, cho nên chú ấy không thể không nhìn qua đấy.

Người đàn ông cao với mái tóc rậm rạp, ông ấy dường như cũng nhận ra ánh mắt của chú ấy nên ngước lên nhìn.

Một gương mặt chữ điền, ngũ quan nghiêm túc.

Hoàng Hưng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, chú ấy không nhịn được hỏi: “Mạnh Nhiên Lâm, em nhớ anh đã nói rằng sau khi tìm người xong thì phải về Trung Châu càng sớm càng tốt mà, sao bây giờ anh lại nhàn nhã ở Trà Phủ vậy?”

“Cậu quen tôi sao?”

“Chú Hoàng Hưng, chú cũng biết chú Mạnh à?”

“Có chuyện gì vậy, trước đây hai người đã từng gặp nhau sao?”

…   

Hoàng Hưng bị mấy người Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm, Dư Triều Gia và Dư Thanh Hà vây quanh… 

Bọn họ đều muốn biết vì sao chú ấy biết Mạnh Nhiên Lâm, là gặp ở Hoa Đình hay chú ấy đã nhìn thấy Mạnh Nhiên Lâm khi nào?

Có quá nhiều thứ muốn hỏi.

Hoàng Hưng ấn mũ xuống, chú ấy không được tự nhiên nói: “Anh Trương có quen biết anh ấy, chú chỉ mới nói được hai câu với anh ấy khi anh ấy chuẩn bị rời đi. Chú bị thương nên trí nhớ không được rõ ràng, lúc đó anh ấy đã đưa cho bọn chú rất nhiều vật tư, là ân nhân của bọn chú.”

Vân Sâm hỏi: “Chú Hoàng Hưng, chú biết tại sao chú Mạnh lại đến Hoa Đình không?”

Hoàng Hưng nhìn về phía cô rồi gật đầu nói: “Cái này chú biết, anh ấy đang tìm ai đó, đúng lúc đó là người mà bọn chú cũng đã gặp qua.”

“Chú nhớ người đó tên là… Hạ Phong Niên.”
Bình Luận (0)
Comment