Trans: TrôiBeta: Cyane“Đừng ồn ào nữa, Hoa Đình, chúng tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh đây.”
Giọng điệu của anh em Trà Phủ quá nghiêm túc, Hoa Đình cũng vì thế mà thấy căng thẳng hơn.
Anh trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt của anh em Trà Phủ như đang lảng tránh, ấp úng nói: “Thì là cái ấy á…”
Hoa Đình hơi nghe không rõ bọn họ nói gì lắm: “Cái gì? Có thể nói lớn hơn một chút được không?”
Việc mở miệng đi hỏi ý kiến ý thức tòa thành khác đối với anh em Trà Phủ mà nói rất chi là khó khăn, hai anh em ngập ngừng nói: “Thì là, anh làm cách nào để Thành Quyến Giả của mình…”
Hoa Đình đợi một lúc lâu nhưng anh em Trà Phủ vẫn giống như người bị mắc bệnh khó nói mà nhả ra từng chữ từng chữ một.
Anh thúc giục nói: “Nếu đã là chuyện quan trọng thì làm ơn nói hết một hơi đi.”
Anh em Trà Phủ cũng tự thấy mình lề mề quá, liền gào lên với Hoa Đình: “Thì là anh làm cách nào để Thành Quyến Giả đối xử khăng khăng một lòng với anh vậy!”
Nước hồ trong đình nghỉ mát nhẹ vỗ, ba tên đen thùi lùi đang mắt to trừng mắt nhỏ… Mặc dù bây giờ họ cũng chẳng hề có mắt hay bất kỳ ngũ quan nào.
Hoa Đình khó tin hỏi: “Chuyện rất quan trọng của hai người là chuyện này à?”
Anh em Trà Phủ lại đồng thanh gào lên với anh: “Còn chưa đủ quan trọng hay gì?”
Hai người họ như một nhóm tấu hài hai người, anh một câu em một câu mà quăng ngược cả thảy tình huống lại cho Hoa Đình.
“Thì là Thanh Hà và Gia Gia đó, trước đây bọn họ tốt lắm, vậy mà lần này lại đột nhiên…”
……
Hoa Đình có nghe qua loa về chuyện của anh em Trà Phủ với chị em nhà họ Dư.
Lúc Vân Sâm trở về từ Trà Phủ, cô có từng phàn nàn về tình trạng lúng túng khi bị kẹp giữa Thành Quyến Giả và ý thức tòa thành.
Sau này Dư Triều Gia cũng từng nói chuyện này với Hoa Đình.
Dư Triều Gia chỉ từng hỏi Hoa Đình một vấn đề, rốt cuộc ý thức tòa thành nhìn nhận thế nào về con người?
Mà đáp án của Hoa Đình là ý thức tòa thành yêu tất cả con người.
Dư Triều Gia lại hỏi, nếu như trong tương lai Hoa Đình càng lúc càng có nhiều người xuất hiện hơn và xuất hiện người có mâu thuẫn với Vân Sâm trong quan niệm quản lý tòa thành, sau đó vì thế mà muốn lật đổ cô, tổn thương cô thì anh sẽ làm thế nào?
Khi đó Hoa Đình đã không đưa ra được câu trả lời, anh chưa từng xem xét đến vấn đề này bao giờ.
Mà ở bên này, anh em Trà Phủ đã nói hết tình huống ra rồi.
Bọn họ rất để ý đến chị em nhà họ Dư, nhưng bọn họ cũng không khỏi cảm thấy rằng cả hai người đó đang cậy vào sự quý mến của bọn họ mà cố tình gây sự.
Vậy nên bọn họ mới muốn xin lời khuyên của Hoa Đình, rằng anh làm thế nào để Thành Quyến Giả nghe lời anh đến thế, chứ không phải là làm sao để lấy lòng Thành Quyến Giả.
Bọn họ vẫn luôn đấu tranh tư tưởng.
Anh trai Trà Phủ nói: “Chúng tôi thân là ý thức tòa thành, nếu chỉ vì quý mến con người mà chủ động nhúng tay can thiệp vào chuyện của họ thì nó sẽ càng khuếch đại ham muốn ích kỷ của chúng tôi hơn. Cái ham muốn ấy sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, mà cảm xúc của chúng tôi có ổn định hay không thì cũng đều sẽ tạo nên ảnh hưởng cực lớn đến môi trường sinh tồn của con người trong tòa thành, gây ra sự phiền hà càng lớn hơn cho bọn họ, đây không phải là dự tính ban đầu của Cửu Châu khi đánh thức chúng tôi.”
Anh ấy ngừng lại một lát.
“Suy cho cùng nhiệm vụ của chúng tôi chỉ có một, đó chính là bảo vệ con người khỏi tầm tay của ma quỷ.”
Hoa Đình thoáng rùng mình.
Anh không khỏi nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc trước.
Vì Tiền Cao Phi không dạy anh thổi sáo nên anh bị tụt mood trầm trọng, dẫn đến toàn bộ cây xanh được trồng trong hơi thở tòa thành bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Vào thời điểm ấy, con người trong tòa thành không thể không tuân theo ý thức và sở thích của anh để làm việc.
Bọn họ dùng hành động như vậy để dỗ dành anh, để cảm xúc của anh trở lại bình thường.
Hoa Đình bỗng có một cảm giác bị bắn trúng tim đen: “…”
Không đợi anh trả lời, em trai Trà Phủ đã tiếp lời anh mình nói: “Chúng tôi còn phát hiện được một chuyện nữa, sau khi hấp thụ viên đá năng lượng bị ô nhiễm thì tình cảm con người bên trong chúng tôi sẽ được thể hiện ra một cách rõ rệt đến mức ảnh hưởng đến quyết định của chúng tôi.”
Cũng có nghĩa là quyết định của bọn họ đối với các Thành Quyến Giả sẽ càng thay đổi hoặc trở nên níu kéo hơn.
Khoảng thời gian này bọn họ luôn do dự, rằng cuối cùng ý thức tòa thành sẽ luôn giữ vững lý trí tuyệt đối hay không vượt qua nổi tình cảm với nhau đây, họ cần Dư Thanh Hà và Dư Triều Gia làm Thành Quyến Giả.
So với những con người khác thì họ thích hai con người này hơn cả.
Anh trai Trà Phủ nói: “Thời gian anh bị ô nhiễm dài hơn chúng tôi, tình trạng của anh có lẽ cũng nghiêm trọng hơn chúng tôi rất nhiều…”
“Chị Thanh Hà và anh Dư chưa từng yêu cầu hai người phải làm gì cho con người cả.” Hoa Đình đột ngột cắt ngang lời của Trà Anh, anh ngồi trên băng ghế trong đình nghỉ mát: “Họ chỉ cần hai người thể hiện thái độ với họ thôi, là do hai người nghĩ nhiều rồi.”
Anh em Trà Phủ đồng thanh hỏi: “Thái độ gì? Nếu đã yêu cầu chúng tôi tỏ rõ thái độ thì chẳng phải là muốn chúng tôi đi làm những việc đó sao?”
Hoa Đình lắc đầu nói: “Chỉ là thái độ ủng hộ mà thôi, để họ biết rằng…”
Cho dù cô làm đúng hay sai thì vẫn sẽ mãi mãi đứng phía sau ủng hộ cô.
Anh em Trà Phủ ngồi xuống bên cạnh Hoa Đình, người vây bên trái người vây bên phải mà hỏi anh.
Anh trai Trà Phủ hỏi: “Nếu như cách của họ sai thì sao?”
Em trai Trà Phủ hỏi: “Nếu như chuyện mà họ muốn làm sẽ tổn thương đến những con người khác thì sao?”
“Hai người không tin tưởng Thành Quyến Giả mà mình đã chọn ư?” Hoa Đình không chịu nổi nữa, phải đứng dậy đi đến một bên khác của đình nghỉ mát.
Thành Quyến Giả mà bọn họ đã chọn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế.
Hóa ra là vậy!
Anh em Trà Phủ đột nhiên vui hẳn lên, bọn họ định lát nữa sẽ đi tìm chị em nhà họ Dư để bày tỏ thái độ của mình.
Đương nhiên là họ sẽ ủng hộ quyết định của Thành Quyến Giả của mình, điều này chẳng cần nghi ngờ gì nữa.
Anh trai Trà Phủ: “Hóa ra chuyện lại đơn giản như thế.”
Em trai Trà Phủ: “Có vẻ như Gia Gia sẽ nhanh chóng tha thứ cho em thôi…”
Trong khi hai anh em họ nói chuyện, Hoa Đình lại không khỏi nhìn ra dòng nước bên ngoài đình nghỉ mát, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đó.
Xấu dữ vậy trời.
Hoa Đình đưa tay đè lên trước ngực, trầm giọng hỏi: “Xuất hiện với hình ảnh của tượng thành cũng được mà, tại sao phải dùng đến hình người xấu kinh khủng thế này chứ?”
Lúc này Trà Phủ không còn cần Hoa Đình nữa, thái độ liền lập tức trở nên tệ hại.
“Hình người này xấu kinh khủng gì hả, vốn sau khi cấp bậc ý thức tòa thành đạt đến mức cao nhất thì sẽ xuất hiện hình người thế này, hai anh em chúng tôi có thể để anh thấy hình tượng con người của mình trước mà anh còn không vừa lòng à?”
Hiển nhiên Hoa Đình có hơi điên đầu, anh nói: “Hình người của ý thức tòa thành là một nhóm còn khó chấp nhận hơn cả ma quỷ, giống như thứ được vẽ đại ra bằng bút chì than à? Nếu sau này khi gặp mặt đều phải dùng hình tượng như thế này xuất hiện thì làm ơn đừng liên lạc với tôi nữa, máy radio cũng có thể truyền tin được.”
Anh em Trà Phủ: “… Anh được lắm, đợi khi chúng tôi nắm chắc tài năng hơn một chút thì hình người sẽ biến về như bình thường thôi. Đến lúc đó nếu anh vẫn thấy xấu thì là do hình người của anh xấu đấy.”
Nhưng Trà Phủ lại không ngờ rằng, Hoa Đình vẫn chưa nhớ lại được hết ký ức nên vấn đề xấu đẹp vẫn sẽ chẳng thay đổi được đâu.
Người để ý đến ngoại hình như thế, trong ý thức tòa thành chỉ có hai người.
Một là Hoa Đình, người còn lại là Bách Việt.
Cùng là một đô thị hiện đại phồn hoa lớn đã phát triển chớp nhoáng trong hơn một thế kỷ, trình độ soi mói của hai người về hình tượng của tòa thành đều ngang tài ngang sức, khiến các tòa thành khác vô cùng khó hiểu.
Anh em Trà Phủ mở cửa không gian ra, sau khi bọn họ hỏi Hoa Đình rằng có phải Dư Thanh Hà và Dư Triều Gia có vật dẫn truyền tin ở gần đây không, sau đó lập tức liên lạc với hai chị em họ, đây là bọn họ đi bày tỏ thái độ rõ ràng của mình.
Toàn bộ ý thức của Hoa Đình trở ngược lại cơ thể anh.
“Hình như nãy giờ anh cứ thẫn thờ miết.”
Vừa trở lại, Hoa Đình đã nghe thấy Vân Sâm nói thế.
Anh kể lại chuyện anh em Trà Phủ lợi dụng tài năng của tòa thành để nói chuyện với anh.
Vân Sâm nhướn mày nói: “Xem ra cuối cùng anh Dư cũng làm lành với Trà Phủ rồi.”
Cô bước đến khe rãnh nhô lên giữa những thửa ruộng, những hạt giống cây nông nghiệp này đều thuộc sở hữu của mấy người Trương Vĩnh Phúc, bây giờ đồng ruộng phát triển rất tốt.
Nhìn sang một mảnh đồng xanh tươi kia, không biết khi nào mới kết trái hạt vàng đây.
Hoa Đình đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không đợi được Vân Sâm hỏi anh về chuyện hình người của ý thức tòa thành.
Vân Vân không hứng thú với chuyện anh biết biến thành hình người sao?
Rõ ràng mỗi khi tượng thành của anh có một tí thay đổi nhỏ thì cô toàn là người phát hiện đầu tiên, là người đầu tiên vui mừng vì anh.
Như hai ngày trước vậy, khi tượng thành của anh lại cao thêm một tí nhờ vào sự phát triển của tòa thành, Vân Vân còn phát hiện sớm hơn cả anh nữa.
Sao cô có thể không để ý đến anh được chứ?
Lại đợi thêm một lát nữa, Hoa Đình mới nhỏ giọng nhắc Vân Sâm.
“Vân Vân, sau này anh cũng sẽ có hình người giống con người vậy đó, em không muốn biết trông nó ra sao à?”
Vân Sâm ngạc nhiên: “Tôi cũng được xem sao?”
Cô tưởng chỉ có thể thấy nó khi ở trong không gian truyền tin được hình thành từ tài năng của Trà Phủ thôi chứ, vậy nên cô cũng không dành nhiều quan tâm đến nó lắm.
Cô nghe ra được Tòa Thành Nát đã ngầm nhắc nhở cô.
Thực ra Vân Sâm thấy chẳng sao cả, trông anh xấu hay đẹp thì cũng đều có hai mắt một mũi một miệng mà thôi, còn mọc được thêm thứ gì khác nữa sao?
Có hình tượng con người hay không thì Tòa Thành Nát vẫn sẽ là Tòa Thành Nát thôi, trong mắt cô đều giống nhau cả.
Nhưng hình như Tòa Thành Nát rất để ý đến hình tượng con người trong tương lai của mình…
Vân Sâm dừng bước, kéo dây leo trên vai xuống, để anh đứng ngay ngắn trước mặt mình.
Ánh chiều tà chói chang chiếu lên mặt cô gái, cô ngước mắt nhìn dây leo: “Nát Nát của chúng ta thích làm dáng như vậy, sau này biến thành hình tượng con người chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”
Hoa Đình vui vẻ cử động dây leo, “Bụp” một cái nở ra một bông hoa nhỏ rồi tặng cho Vân Sâm.
“Chắc chắn anh sẽ đẹp trai lắm, đẹp hơn cả anh Dư luôn.”
Vân Sâm nhận lấy hoa, nghe thấy lời anh nói, cô phì cười nói: “Tại sao anh lại muốn so sánh với anh Dư vậy, không phải là nên so với hình tượng con người của các ý thức tòa thành khác sao?”
Hoa Đình lại bò lên đầu vai cô lần nữa: “Nếu đã là hình tượng con người thì chắc chắn phải lấy tiêu chuẩn đẹp trai của con người ra so chứ, mà anh Dư lại là con người trông đẹp trai nhất, nhưng anh sẽ còn đẹp hơn anh Dư luôn.”
“Từ sáng đến tối chỉ biết đẹp, bảnh chọe thật.” Vân Sâm xoa dây leo như đang xoa mặt đứa nhóc con.
Hoa Đình thuận theo đó mà phát ra âm thanh mơ hồ không rõ khi bị xoa mặt, sau khi chọc Vân Sâm cười rồi anh mới nhỏ giọng nói: “Anh Dư nói, khi con gái thấy trai đẹp thì sẽ xấu hổ.”
Vân Sâm dừng bước chân lại.
Cái tên này…
Cô lôi dây leo trên vai xuống, nheo mắt nhìn anh.
“Sau khi biến thành con người, anh còn muốn khiến những cô gái khác thấy anh đẹp trai nữa à, không nhìn ra sở thích của một ý thức tòa thành như anh cũng rộng phết đấy.”
Nói xong, cô dùng sức rung mạnh dây leo lên xuống.
Cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên nổi giận.
Hoa Đình thấy Vân Sâm giận như vậy nên cũng không dám tiếp lời nữa, tủi thân mặc cô lắc lắc.
Vân Sâm lắc hết nửa ngày, càng nghĩ càng thấy tên Tòa Thành Nát này đang chột dạ đây mà.
Cô véo dây leo hỏi: “Nói, anh muốn khiến cô gái nào xấu hổ vậy hả!”
Cô nghĩ đi nghĩ lại, những cô gái mà cô và Tòa Thành Nát quen biết chỉ có chị Đỗ Quyên, chị Thanh Hà và chị Hảo Hảo.
… Được rồi, quả thật mấy chị ấy ai cũng đều có sức quyến rũ riêng cả.
Hoa Đình úp úp mở mở, nhỏ giọng nói, Vân Sâm không nghe rõ.
Cô càng ép sát, Hoa Đình lại càng không dám nói.
Mãi cho đến khi cô nheo mắt uy hiếp nói: “Không biết có một ý thức tòa thành nào đó từng nói với tôi rằng sẽ mãi mãi không bao giờ nói dối tôi đâu đấy.”
Lúc này Hoa Đình mới lẩm bẩm nói: “… Em.”
Vân Sâm tưởng mình nghe nhầm rồi, cô buông dây leo ra rồi hỏi: “Ai cơ?”
“Là em đó!”
Anh tăng âm lượng lên vài nấc.
“Lần trước lúc em nhìn anh Dư đã đỏ mặt rồi, vậy nên chỉ cần hình người của anh đẹp trai hơn anh Dư, là người đẹp trai nhất trong tất cả con người…”
Ngay cả khi Hoa Đình nâng tone lên thì giọng anh vẫn dịu dàng ấm áp như cũ.
“….Thì em sẽ chỉ xấu hổ với mình anh thôi.”
Âm thanh càng nói càng giảm dần.
Dưới ánh mặt trời đỏ rực, cô gái trợn to đôi mắt tròn xoe.