Gả Cho Người Yêu Cũ Của Ba

Chương 37


Maleficent lái xe đưa Aurora đến trung tâm thành phố, dừng lại ở một làn đường khuất.
Mở ra cửa nhỏ, trên tường có một tấm bảng hiệu: Shishan Endo.

Đây là nhà hàng Nhật Bản cao cấp nhất cũng bí mật nhất.

Nhà hàng không lớn, thậm chí nhìn hơi đơn sơ, xem ra đã mở được nhiều năm.
Hai người chọn một phòng nhỏ, chủ quán là một ông chú người Nhật cười nhìn rất hiền, ông đích thân phục vụ bọn họ.
Ở nhà hàng kiểu Nhật, được chủ quán phục vụ là dịch cụ cao cấp nhất. 
Trong cửa hàng ấm áp, Aurora cởϊ áσ khoác màu vàng mơ ra, bên trong mặc chiếc áo sọc đen.

Mái tóc vàng mới được cắt tỉa nhẹ nhàng xõa ra, những lọn tóc phía trước được kẹp bằng một chiếc kẹp nhỏ, để lộ vầng trán mịn màng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
Nàng đang chăm chú nhìn chủ quán xử lý món cá ngừ đại dương.

Kỹ năng dùng dao của ông chủ giống như đầu bếp Đinh mổ bò(*), từ phong thái đến động tác, cảm giác như ông đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Đôi bàn tay múp múp của chủ quán linh hoạt lạ thường, động tác như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt món sushi tinh tế và tuyệt đẹp được bày lên đĩa.
"Oa!"
Aurora ôm má, thốt lên một tiếng thán phục.
Ông chủ có vẻ thích thú với phải ứng đáng yêu của thiếu nữa, động tác càng ngày càng thành thạo đặc sắc, các loại sushi nhanh chóng được tạo hình rồi bày ra, ông tươi cười hiền lành mời nàng thưởng thức.
Aurora dùng ánh mắt như sao sáng ngắm nhìn đĩa sushi, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
Nữ nhân bên cạnh nhấp một ngụm rượu sake, ánh mắt cũng dịu dàng chăm chú nhìn nàng.
Aurora không quen dùng đũa, nàng lúng túng gắp một miếng nếm thử.

Thịt tươi và mềm, hạt cơm thơm dẻo chấm với nước tương, hương vị kinh diễm.
"Oishi!" (Thật ngon!) Aurora khen ngợi bằng tiếng Nhật, ông chủ càng cười tươi hơn, ra hiệu cho nàng thử các loại khác, cũng chấm với nước tương và mù tạt.
Aurora ăn ngon lành, khuôn mặt thỏa mãn.

Nàng đã được nghe về nhà hàng này, một tuần chỉ mở cửa vài lần, mỗi lần chỉ tiếp đón hai mươi khách, phải đặt bàn trước nửa năm mới được.

Ngay cả đã đặt trước có khi vẫn phải chờ đến lượt.
"Thích không?" Maleficent hỏi.


Dáng vẻ híp mắt thỏa mãn khi ăn của nàng thực sự giống như thú cưng vậy.
"Dạ thích!" Aurora gật đầu lia lịa.

"Chị thường ăn ở đây sao?"
"Được mấy lần, có lần đi với cả gia đình của X."
Aurora tự tưởng tượng trong não, tình cảnh hôm đó chắc hẳn vô cùng kì quặc.

Nàng mím môi cười cười.
Sau đó liếc nhìn Maleficent, cô mặc một chiếc váy đen, ống tay áo cuộn lại, trên tay cầm một chiếc bát sứ nhỏ lắc lư, như đang thưởng thức, thi thoảng sẽ nhấp một ngụm.

Cổ áo nới lỏng, cần cổ mảnh mai hơi chuyển, gợi cảm không gì sánh bằng.
Maleficent nhận ra ánh mắt của nàng, cô nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ánh lên tia sáng: "Hửm?"
Aurora đỏ mặt thu hồi ánh mắt, chỉ vào chai rượu sứ đánh trống lảng: "Em cũng muốn uống."
Maleficent nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch: "Em muốn uống ư?"
"Rượu này ngon, có thể nếm thử.

Nhưng mà, ở ngoài không được uống nhiều."
Maleficent cầm chai rượu lên, đôi tay thon dài ưu mỹ, rót cho nàng một chén nhỏ, sau đó nâng chén lên, cười một cách thâm ý: "Ở nhà, bên cạnh tôi, thì có thể uống nhiều hơn."
Aurora cứ nghĩ cô sẽ nói dưới 21 tuổi không được uống rượu, lại cũng nghĩ cô không phải người sẽ không nói mấy thứ như thế.

Không ngờ cô lại nói ra câu kia.

Vừa có chút ngăn cấm, lại có chút chiều chuộng.

Cảm giác tinh tế khó tả ấy khiến mặt nàng nổi lên từng đợt nóng bừng.
Nàng từ tốn uống một ngụm, mát lạnh ngọt ngào, hương hoa nhàn nhạt nơi đầu lưỡi, trong miệng tràn đầy vị thơm ngon.
"Uống chậm thôi, rượu này rất nặng đấy."
Aurora càng thêm ngượng ngùng trước lời dặn dò nhỏ nhẹ, vội cầm đũa gắp một miếng sushi, nhưng tay nàng run run, không gắp nổi.

Đôi đũa của Maleficen xuất hiện, gắp một miếng đưa lên miệng nàng.

Mặt Aurora lập tức bùng cháy, nhìn miếng sushi đầu đũa.

Nữ nhân lặng yên nhìn nàng.
Aurora nghiêng đầu há miệng nhận lấy, trong lòng tê dại.
Hai người không nói gì nữa.

Maleficent vẫn lẳng lặng nhìn nàng, Aurora dưới ánh mắt đó chậm rãi nhai sushi, hai má phồng phồng theo nhịp nhai, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Lúc này, người bán hàng tươi cười nói: "Cô gái, cô có thể dùng tay cầm ăn, chính là để ý mặt chấm tương, cần phải chấm mặt có thịt chứ không phải mặt có cơm.:"
Aurora vừa nuốt xong miếng sushi, nghe vậy nhất thời không biết phản ứng sao, chỉ đáp lại: "Oh, ok"
Chủ quán cảm giác mình đã giúp đỡ thiếu nữ tóc vàng đáng yêu này khỏi lúng túng, đang rất hài lòng thì đột nhiên cảm thấy phía bên phải lạnh lạnh.
Ông định thần nhìn sang, nữ nhân ngồi đó đang lạnh lùng liếc ông một cái.
Sau lưng ông cứng đờ, hình như ông vừa cảm thấy một luồng...sát khí?
Ây da.
Sao ông lại quên khuấy mất hai người này là một đôi chứ!
Chà, tuy rằng công chúa cùng với...nữ ma đầu...có chút....như một bức tranh với phong cách khác biệt.
Nhưng ông cũng không thể hành động gì phá tan không khí tình nhân nha.
Đôi mắt đại thúc sáng lên.
Ông rửa tay, bắt đầu làm sushi hình cá Koi, trông rất sống động, đặt lên đĩa nhìn như chúng đang bơi.
"Kawaii!" (Đáng yêu quá) Aurora kinh ngạc thốt lên.
Ông chủ cười nói: "Đây là sushi sẽ đem lại may mắn cho người dùng.

Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, tình ý dài lâu!"
Khuôn mặt nõn nà của Aurora đỏ từ trong ra ngoài, tầm mắt len lén xuyên qua lông mi nhìn Maleficent.

Ánh mắt cô dịu dàng, đang chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Aurora cụp mắt xuống, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn của mình, nàng hắng giọng nói: "Đây là sushi cầu may nên phải ăn mới có may mắn đúng không?"
Chủ quán gật đầu: "Đúng là vậy.

Nhưng vì nhìn nó đáng yêu, nên rất nhiều người tiếc không..." ông chưa kịp nói hết đã thấy thiếu nữ tóc vàng xinh xắn như thiên thần cầm sushi lên cắn đứt nửa con cá Koi, sau đó còn nhìn ông với ánh mắt to tròn, ăn nốt nửa còn lại.

Chủ quán:....
Ông nghiêng đầu nhìn nữ nhân tóc nâu đang chăm chú nhìn thiếu nữ với nụ cười cưng chiều.
Chủ quán: ....
Được rồi, tranh này không có phong cách khác biệt nào hết, quá hài hòa thậm chí còn có chút mù mắt.
Ăn xong, bọn họ trả tiền rồi rời đi.
Nhà hàng nằm trong hẻm nhỏ nên không có nơi đỗ xe.
Aurora ăn no kéo áo khoác lại, đi theo Maleficent đến bãi đỗ xe gần đó.
Ánh trăng hiếm khi sáng rọi, nhưng gió cuối mùa thu vẫn có chút hơi lạnh.
Aurora thấy Maleficent chỉ mặc một chiếc váy đen, chiếc váy hơi bó càng khoe ra đôi chân thon dài, cơ thể lồi lõm quyến rũ.
Nhưng mà, chị ấy không lạnh ư? Còn cầm áo khoác trên tay.
Aurora nhẹ giọng nói: "Chị mặc áo vào đi, sẽ lạnh á."
Maleficent đáp lại: "Uống nhiều rượu, không lạnh."
Aurora à một tiếng, cúi đầu.

Trên mặt đường có vài chiếc lá rơi, giẫm nhẹ lên sẽ có tiếng xào xạc.

Trong lòng nàng có tia ấm áp ngọt ngào không biết từ nơi nào quét qua.
Bọn họ ăn xong đi dạo như vậy, rất giống người yêu đi hẹn hò.
Bóng của họ đổ trên mặt đường, chồng lên nhau.
Aurora nhìn nhìn, âm thầm vươn tay ra vẫy vẫy, như thể chạm vào chiếc bóng thon gầy yểu điệu của nữ nhân, nàng hé miệng mỉm cười.
Hôm nay Maleficent lái một chiếc Land Rover tầm thấp.

Ánh đèn đường màu vàng cam ấm áp bao phủ lên chiếc xe màu trắng như mạ vàng, nhẹ nhàng tỏa sáng trong đêm.
Aurora ngồi vào ghế phụ, đang định thắt dây an toàn thì nhớ ra Maleficent uống nhiều rượu.
 "Từ từ, chị không thể lái xe." Nàng mở dây an toàn ra, vội vàng nói.
Ánh mắt Maleficent sâu thẳm, giọng điệu có chút lười biếng: "Ừm, vậy em lái?"
Aurora hơi ngập ngừng.
"Em lái được không?"
"Em có bằng lái, em biết lái." Sắc mặt Aurora hơi lúng túng: "Nhưng em ít khi lái xe." Aurora lặng lẽ quan sát các bộ phận của chiếc xe, mô phỏng lại trong đầu.

Nếu nàng lái chậm thì chắc ổn thôi.
"Lại đây." Trên môi Maleficent là ý cười không rõ, cô ngoắc tay, ra hiệu nàng ngồi vào gần.
Aurora chết lặng, cô có ý gì.
Maleficent ngả người, lùi ghế xuống một chút, không gian ghế lái rộng hơn, cô nhìn nàng.
Aurora:...
Đây là muốn nàng sang đó ngồi? Ngồi trên đùi cô ư?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Maleficent gật đầu, trong mắt đều là ý cười: "Đến đây thử trước xem."
Aurora do dự vài giây, nhưng không thể cưỡng lại cám dỗ, đi sang đó.
Nàng cẩn thận ngồi trên đùi Maleficent, không dám dựa người ra sau.

Dù không có đèn nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng làn da ửng hồng của nàng.
Nàng mím môi, cố không để ý sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vô lăng.
"Em...lái nha."
Nàng thì thầm nói, ánh mắt nhìn thẳng, vặn chìa khóa khởi động, xe từ từ nổ máy.
Aurora cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhưng xúc cảm chân chạm chân cùng với hơi thở lành lạnh quen thuộc của Maleficent pha lẫn mùi rượu thơm tho phả vào tai nàng, khiến trái tim nhỏ bé đập thùng thùng không thể khống chế.
Maleficent trầm giọng bật cười: "Em lái xe như vậy ư?"
Aurora đỗ xe lại, đỏ mặt: "Chị ngồi sang kia đi thì em sẽ lái được bình thường."
"Ồ, nhưng mà giờ tôi không muốn ngồi chỗ khác." Tay Maleficent chạm vào eo nàng, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Aurora cảm thấy sau lưng mình có một mảnh mềm mại chạm vào, giọng nói trầm ấm của người kia vang bên tai nàng: "Giờ tôi chỉ muốn ôm em."
----------------------
* Tác giả có lời muốn nói.
Không biết mọi người có để ý là trong truyện có rất nhiều Người qua đường A hỗ trợ nha.

Chảng hạn như hai nhân viên trong cửa hàng quần áo, rồi nhân viên Anna bán kẹo, giờ là ông chủ nhà hàng sushi.

Haha đây đều là phân thân của tác giả nha.
Về sau sẽ bắt đầu phần nội dung mới của truyện.

Mong mọi người cổ vũ nhiệt tình.
Mặt khác, Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nhé!
Hi vọng mọi người có thể tìm đến người coi bạn như đứa trẻ mà chiều chuộng.
Tựa như Maleficent chiều chuộng Aurora vậy đó!
-------------------
(*) Đầu bếp Đinh mổ bò: truyện trong sách Trang Tử. Bao Đinh giúp Văn Huệ Quân (vua Văn Huệ) mổ bò.

Ngay sau khi đầu bếp Đinh mổ xong bò, con bò cũng không biết nó đã chết.

Nói nên một người đã thực hành nhiều lần, hiểu rõ các quy tắc, vận dụng thuần thục, xử lý điêu luyện công việc.

Bình Luận (0)
Comment