Gả Cho Người Yêu Cũ Của Ba

Chương 47


Thành phố New York bước vào cuối tháng 11, nhiệt độ giảm mạnh, lạnh thấu xương, thỉnh thoảng có từng trận tuyết rơi.

Tuy nhiên, các con phố bắt đầu lên đèn, người dân xếp thành hàng dài trước cửa các cửa hàng bách hóa.

Hàng năm đến thời điểm này, người dân New York thường lạnh lùng xa cách mới có thể hào hứng ồn ào đến thế, nguyên nhân chính là: Giáng sinh sắp đến rồi.
Có người liệt kê danh sách các thứ cần mua: quà cho người thân, thiệp chúc mừng, thực phẩm.

Các cặp tình nhân trẻ cũng đều sánh đôi đi cùng nhau làm chút kế hoạch, còn những người độc thân, chưa có gia đình cũng ra ngoài tận hưởng không khí, tiện thể tìm kiếm nửa kia.

Dù sao, làm gì có ai muốn đón lễ một mình đâu.
 Mà Aurora, là một sinh viên gương mẫu cũng phải giống bao sinh viên khác, phải đối phó với chuyện lớn vào mỗi học kì: luận văn cuối kì.
Maleficent thì không quan tâm lắm đến Giáng sinh, chỉ là khi Aurora hỏi cô có thể cho phép nàng đặt một cây thông noel vào phòng khách không, cô hơi nhíu mày, nhìn nàng một chút, vẫn gật đầu.
Aurora nhận ra giữa nàng và Maleficent dường như có sự thay đổi.

Mỗi lần đối mặt với nhau, nàng đều cảm thấy có làn sóng ngầm ám muội bao quanh hai người, hơn nữa thời gian càng dài, ám muội càng nồng đậm, như hóa thành thực thể, chỉ chờ xem ai sẽ là người phá vỡ tầng ám muội này trước.
Aurora nghĩ đã đến lúc rồi, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm.
Tối hôm đó, Aurora đi lên tầng hai, tìm đến thư phòng của Maleficent, cửa không khóa, người nọ tựa vào ghế sofa đọc sách, nàng gõ gõ cửa, thò đầu vào: "Em có thể vào không?"
Maleficent đặt quyển sách trên tay xuống, âm thanh từ tính: "Đương nhiên rồi." Hai chân nàng thẳng tắp di chuyển, nhìn Aurora bước đến, đáy mắt cô xẹt qua tia sáng, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu nàng ngồi xuống.

Gò má Aurora hơi nóng, ngoan ngoãn nghe theo.
"Hửm?"
 "Khụ, em định bàn chút về hôn lễ." Trong đầu nàng đã nháp rất nhiều lần, nhưng khi nàng đối mặt với cô vẫn sẽ cảm thấy căng thẳng.
Maleficent đầy hứng thú gật đầu: "Em nói đi."
Nội tâm Aurora âm thâm hít vào, lấy dũng khí nói.


Thật kì lạ, đã nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng thực tế lại chỉ nói hai ba câu liền xong.
"Có thể như vậy không?" Nàng có chút thấp thỏm hỏi.
Hiếm khi Maleficent lại lộ ra nét nghi hoặc và kinh ngạc: "Em nghĩ kĩ rồi?"
Aurora búi lại tóc, đôi mắt to tròn long lanh, gò má nộn nộn phấn hồng, kiên định gật đầu: "Dạ."
Dáng vẻ đó, quá dễ thương rồi.
Maleficent không nhịn được, khẽ cười, kéo búi tóc nàng một cái.
"Không cảm thấy thiệt thòi sao?" Cô sờ sờ đầu của nàng, ánh mắt màu xanh giống như bảo thạch tinh xảo đẹp đẽ nhất trên đời: "Em có thể đưa bất cứ yêu cầu gì, hôn lễ ra sao cũng được, tôi có thể thực hiện theo."
Aurora thẹn thùng xoa xoa mặt, thấp giọng nói: "Đương nhiên em biết chị có thể, chỉ là..."
Hôn lễ của hai người đương nhiên phải càng long trọng càng tốt, mời càng nhiều phóng viên và giới truyền thông càng tốt, như vậy sẽ càng đem lại giá trị thương mại lớn.
Tuy rằng gia tộc của nàng không nhiều nhánh, nhưng các mối quan hệ khác thì rất nhiều, còn có ba mẹ nàng nữa, nàng không muốn Maleficent đối mặt với sự chỉ trỏ xì xầm của người khác, huống hồ Maleficent còn không có người thân.

Chỉ cần tưởng tượng một mình cô cô độc kiêu ngạo đứng ở đó, lạnh lùng đối diện những người kia, nàng liền đau lòng.

Cho dù cô không thèm để ý, nàng cũng sẽ không cho phép cảnh tượng đó xảy ra.
Còn một nguyên nhân nữa, tâm tư nàng hi vọng hôn lễ chỉ cần hai người họ là tốt rồi, không muốn biến thành một buổi trình diễn.
"Chị đã nói sẽ xem xét ý kiến của em, vậy ý kiến của em là như thế đó." Aurora nhìn cô: "Nhưng mà...có phải chị còn j khác phải cân nhắc không? Chẳng hạn như công ty...."
Maleficent lắc đầu: "Không cần."  Cô hơi híp mắt nhìn Aurora: "Em thật sự muốn như thế?"
"Vâng." Aurora lại gật đầu.
"Được." Maleficent đồng ý, ánh mắt dịu dàng.
Aurora mừng rỡ nhào vào lòng cô, ôm lấy cô: "Thật không vậy?"
Ánh mắt Maleficent khẽ trầm, một tay ôm nàng: "Thật."
Aurora thân mật cọ cọ vào vai Maleficent, nói: "Vậy chúng ta không cần nói cho ai cả, chị đừng nói với người công ty, cả đám người Diaval cũng không nên nói nha."
Maleficent cười cười, cụp mắt dùng ngón trỏ gõ gõ vào môi nàng, ý tứ thâm thúy: "Không phải chuyện gì tôi cũng nói với Diaval đâu."

Aurora méo mặt, thầm nói: "Em cũng sẽ không nói với Emma."
"Lời này có thể tin được, phải không?" Maleficent vẫn nhìn nàng.
"Biết rồi mà." Khuôn mặt Aurora đỏ bừng: "Vậy quyết định như thế chứ?"
Maleficent dừng một lúc rồi nói: "Tôi sợ em hối hận khi không có lễ cưới long trọng thôi."
Aurora lắc lắc đầu, tựa vào vai cô, chớp chớp mắt, đôi mi cong mềm như chiếc lông vũ như sượt đi sượt lại trong lòng Maleficent: "Em chỉ cần..." nàng ngượng ngùng nói nhỏ: "Có chị là đủ rồi."
Trong mắt của Maleficent lóe lên tia sáng khác, ngực phập phồng tiết lộ nội tâm cô đang gợn sóng,  bàn tay vuốt mái tóc của nàng, vài giây sau mới mở miệng: "Ừ."
Đôi môi Aurora lộ ra ý cười vui mừng, hai tay len lén vòng đến ôm vòng eo thon gọn của Maleficent, nàng nhận ra cơ thể cô vừa run lên một cái, Aurora giả bộ như không biết, càng dính sát người vào, lớn mật làm nũng: "Ôm em thêm một lúc nữa."
Đôi mắt Maleficent chớp chớp, ngón tay vuốt vuốt tóc nàng, vẫn duy trì tư thế ôm nàng như cũ.
Hai người ngồi trên sofa lẳng lặng ôm nhau, ai cũng rất hưởng thụ giây phút này.
Ai cũng không nhắc đến thời hạn một năm trong hợp đồng hôn nhân, có thể là có ý định tách ra, có thể là căn bản không nhớ đến.
Cuốn sách không ai để ý đến đã trượt xuống sàn từ lúc nào.
Cuốn sách: Được rồi, trước khi các người nhớ đến tui thì để tui nghỉ ngơi trên thảm là tốt rồi....
-----------------
Imperial Summer
The Moors
Trong phòng họp.
Quản lý A và quản lý B đang tranh cãi, từ khi còn hoa hoa phong nhã, lễ nghĩa đủ đầy trình bày quan điểm, đến khi kéo cà-vạt chỉ vào đối phương chửi ầm ĩ.

Ngũ quan Diaval giật giật, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai người: Còn chút nào dáng vẻ của tinh anh phố Wall nữa không? Anh liếc một quản lý cấp cao khác, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, mặt đen xì xì.
Tất cả mọi người, bao gồm cả hai kẻ ồn ào kia, hết lần này đến lần khác đánh mắt liếc nhìn boss với nỗi run sợ trong lòng cùng với nghi vấn: Sao hôm nay boss của họ tính khí dễ chịu thế nhỉ? Vẫn luôn bình tĩnh không phát giận...
Diaval cũng hơi thấy kì quái, bình tĩnh không để lộ gì mà đánh giá Maleficent, hiếm khi thấy cô mặc âu phục xa hoa màu trắng, dáng người tao nhã, hai chân thẳng tắp cân xứng đến mức không có một vết sẹo lồi, giày cao gót xanh ngọc đính đá của LV, tóc dài bồng bềnh gợi cảm xõa ra.
Cô dựa người vào ghế, tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng, hờ hững.
Không đúng! Diaval dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở bên cạnh cô, lớn mật suy đoán - cô đang không tập trung.

Ồ! Cô còn đặt điện thoại trước mặt.

Đang đợi ai gọi sao? Sao có thể chứ? Lúc họp có quy định bất thành văn, ai để chuông điện thoại kêu thì chết chắc...
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trong phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng chuông kêu.
Tất cả mọi người lạnh sống lưng, không hẹn mà gặp cùng sờ vào túi áo, khi nhận ra không phải của mình, ai nấy đều nhìn về hướng chuông reo, thấy boss của họ bình tĩnh cầm điện thoại lên, không nói không rằng, rời đi không thèm ngoảnh lại, cứ như vậy biến mất khỏi phòng họp.
Mọi người:....
Mọi người:????!!!!
Diaval vội vàng bật người dậy đuổi theo.
"Chờ chút! Chờ chút! Boss! MALLLL"
Maleficent dừng bước, liếc anh một cái.
"Cô đi đâu?"
"Có việc."
Diaval:....
Diaval chỉ cảm thấy cô giữ chuyện kín như bưng.
Maleficent bỗng nhiên chỉ vào trước ngực anh, Diaval cúi đầu nhìn, là huy hiệu cài áo anh đặt riêng từ lâu, hình mũi tên Cupid xuyên qua hai trái tim, mạ vàng, hiện ra vẻ cổ điển, tinh xảo tao nhã.
Đây là một trong những thứ anh khá yêu thích, từ lúc nhận được đến giờ còn không dám đeo nhiều.
Diaval đắc ý khoe khoang: "Đẹp lắm đúng không?"
Meleficent tà mị cười, cũng không biết cô làm gì mà huy hiệu đã rơi vào trong tay cô, bỏ lại một câu nói: "Tôi lấy rồi."
Diaval:...WTF???
Maleficent phi xe rời đi. 
 Đại lộ số năm (Fifth Avenue) phồn hoa rực rỡ, rất nhiều cửa hàng nhộn nhịp.

Đèn đỏ đang bật, bên ngoài cửa sổ là dòng xe như nước, khí trời sáng sủa, thậm chí còn có ánh nắng nhè nhẹ, trong xe lại là một thế giới yên tĩnh khác hẳn, ngón tay Maleficent vô thức gõ gõ trên vô lăng, tự ngắm bản thân vài lần qua gương xe.

Đèn xanh chuyển sáng, cô khẽ đạp ga, xe nhẹ nhàng lướt đi, điểm đến là Tòa thị chính New York - đăng ký kết hôn.
Rất nhanh, xe đã đến nơi cần đến.

Maleficent liếc mắt nhìn thấy Aurora đứng ven đường chờ cô.


Nàng mặc váy ren trắng đơn giản dài đến đầu gối, da thịt như ngọc, bờ môi đầy đặn, mái tóc vàng thản nhiên tung bay dưới ánh nắng.

Khi thấy cô ra khỏi xe, nàng mỉm cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng, dường như hết thảy ánh nắng trên đời này bị thu vào trong mắt.
Maleficent có chút hốt hoảng, thiếu nữ này, hôm nay sẽ gả cho cô...
"Chị chuẩn bị xong chưa?" Nàng tiến đến trước mặt cô hỏi.

Maleficent nhìn nàng, ánh mắt của nàng xanh lam, nàng vén tóc ra sau tai, để lộ cần cổ trơn bóng và vành tai xinh xắn, lỗ tai đều đang đỏ bừng.
Cô bé này, rõ ràng đang sốt sắng, lại đi hỏi cô. 
Đáy mắt Maleficent hiện lên ý cười, nhanh chóng lan ra đến chân mày.
Có thể mỗi người đều có một khoảnh khắc khó quên trong đời, hài lòng hoặc đau khổ.

Maleficent cũng có không ít khoảnh khắc như vậy.

Cảnh tượng hồi còn ở trại trẻ mồ coi khi mà tất cả những người bạn cùng tuổi đều được nhận nuôi chỉ trừ mỗi cô; cảnh tượng thời niên thiếu đầu đường xó chợ đánh nhau với bọn lưu manh bị cảnh sát đuổi theo; cảnh tượng Stefan nói chia tay; cảnh tượng vất vả học hành trong đêm đông giá rét không có nổi chăn bông bao bọc; khi biết học bổng vào trường Harvard bị người có quan hệ chiếm lấy cô từng đi bộ một vòng quanh Manhattan trong đêm; nhìn thấy người đồng ý tài trợ và bồi dưỡng cô cùng với kí vào hợp đồng lúc đó; thành công kiếm được khoản tiền đầu tiên; ngày The Moors được thành lập...
Phải rồi, trong đời cô từng có rất nhiều sự kiện quan trọng, tạo thành một Maleficent của hôm nay, nhưng cô chưa từng có cảm xúc dâng trào mấy.

Ngày xưa cực khổ, gào khóc là biểu hiện của kẻ yếu, cô không cần.

Đến lúc thành công đương nhiên quý giá, nhưng phải đánh đổi không ít, cô cảm thấy như vậy là đương nhiên, không cần mừng rỡ quá mức.
Chuyện cũ vội vàng xẹt qua, như từng thước phim điện ảnh, dài dằng dặc mà xa xăm.

Mà ở cuối bộ phim, Aurora đã đứng đó, nhìn cô cười dịu dàng, cầm tay cô, mái tóc vàng của nàng lưu giữ từng tia nắng trên đời, từng tia nắng lại một đi vào trong ánh mắt mà, vương trên gò má, tỏa đến toàn thân, khiến cả người nàng nhìn qua đều chói lóa.
Ngón tay Maleficent vươn đến, mười ngón đan xen.
Yên lặng cảm nhận, khoảnh khắc lần đầu tiên trong đời, cô thấy thật sự hài lòng.
----------------------
18/06/2022

Bình Luận (0)
Comment