Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm

Chương 18


Kể cho cha nghe về tình cảnh của cậu làm cho ông cảm thấy thương cảm, ông còn đề nghị anh đem cậu hẳn về nhà mình đề cha mẹ anh tiện chăm sóc cho cậu hơn nhưng anh biết tính cậu chắc chắn sẽ không chịu nên đã từ chối thay chứ không phải vì sợ mất chức vị con ruột cho cậu đâu nha, nghĩ xấu là kí đầu đấy.

Anh bảo bố tạm thời bỏ qua chuyện đó tập trung vào dự án khai thác sắp tới hai người bàn bạc một hồi lâu thì cũng xong, nhìn vào đồng hồ trên tường anh xin phép về đón cậu.
Cha anh gật đầu không quên dặn anh, “Có chuyện gì nhắm không lo liệu thì cứ gọi bố nếu sợ Khương nó biết thì cứ gọi là bác cũng được ta không trách đâu.”
“Dạ con cảm ơn bố, có gì tuần sau nếu bố có thời gian con sẽ sắp xếp chuyến đi biển để bố mẹ gặp Khương luôn.”
“Nếu thế thì tốt quá, thôi con đi đi kẻo Khương nó đợi.”
Anh cúi đầu chào bố mình thêm lần nữa rồi rảo bước ra khỏi đó, đi thang máy riêng của bố chưa đến năm phút cậu đã có mặt ở bên dưới sảnh công ty chỉ xui cái là xe anh vừa dắt ra đã bị bảo vệ chặn đầu đòi coi giấy tờ ngặt nỗi hôm nay anh chỉ ghé qua nói chút việc công tư với cha nên mấy đó không có đem theo.

Anh đang rối mù không biết làm sao thì có cô lễ tân chạy từ bên trong ra cứu giúp mới có thể chạy được con chiến mã của mình ra khỏi chỗ đó.

Anh phóng như mấy tay đua thể thức một đang trên đường giành lấy chiếc cúp vô địch vậy á, chưa đầy mười phút đồng hồ xe anh đã đổ ở quán cậu làm.

Cậu đứng bên trong quán thấy anh tới liền xin mẹ Lục Minh Vũ cho ra ngoài nói chuyện với anh một tí vào ngay, dù là quán đông nhưng cậu vẫn nhận được cái gật đầu từ mẹ Lục Minh Vũ.


Với đôi chân dài m7 cậu đã nhanh chóng bay đến kế bên anh, “Sao nay đến sớm vậy? Đói không vào ăn tí đi.”
“Hôm nay quản lý cho nhân viên làm ca sáng còn ca chiều nghỉ á, anh không đói với lại quán em hơi đông hay anh vào phụ nha.”
Cậu nhìn vào quán xong quay lại nhìn anh, “Thế anh đậu xe vào bãi trong kia đi, em vào nói bác.”
Hai người một người một ngả, cậu đi vào khu vực bếp bày tỏ sự giúp đỡ của anh với mẹ Lục Minh Vũ nhanh chóng nhận được sự đồng ý cậu vẫy vẫy anh vào phụ bưng thức ăn.

Có điều khiến cậu khó mà hiểu được á, bình thường giờ này quán vắng lắm chỉ một hai khách thôi vậy mà hôm nay nó đông đến mức quá tải phải bày thêm bàn lấn sang khu nhà bên cạnh luôn mà.

Có khi sự may mắn này là nhờ tới ông thần hút khách như anh không chừng, anh xắn tay áo vào phụ cậu mặc dù là lần đầu tiên nhưng anh lại rất tháo vác, linh hoạt như người đã có kinh nghiệm từ lâu á.

Quần quật đến hơn bốn giờ mấy quán mới bơn bớt được khách chỉ còn một vài người mới, nồi nước lèo hôm nay múc tới cạn nồi thứ năm là hiểu như nào rồi.
“Quán cũng vắng bớt rồi, hai đứa về trước đi còn lại để nhà bác làm được rồi.”
Cậu gãi đầu, “Dạ thôi ạ, con ở lại phụ bác luôn chứ mai là con với anh Trình phải đi Pháp rồi.”

Lục Minh Vũ đang lau cái bàn trong góc nghe bảo cậu được đi nước ngoài thì đem sự ngạc nhiên của mình chạy ra bên ngoài, “Cậu được đi Pháp á, giàu dữ vậy.”
Dì Lục Minh Vũ vừa thái bò vừa nói: “Thằng Vũ nói đúng đấy, chi phí đi nước ngoài đắt đỏ lắm hai đứa con lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ.”
Nghe câu hỏi có phần nằm trong dự liệu, anh gãi đầu nói: “Dạ cũng không giấu gì, ngày hôm qua bác con vừa cho con hai tấm vé đi Pháp toàn bộ chi phí đều do bác con chi trả ạ chứ hai đứa con làm gì có tiền mà đi du lịch chứ.”
“Thế tụi con tính đi bao lâu?”
“Dạ anh Trình bảo khoảng một tuần ạ.”
Lục Minh Vũ huých vai cậu nói: “Sướng nha, được đi hẳn một tuần luôn.

Tớ cũng muốn đi nữa.”
“Để mình mua quà cho.”
Anh đứng đó đưa mắt nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng và cái ánh mắt ấy tưởng chừng không ai thấy nhưng lại lọt vào tầm nhìn của mẹ Lục Minh Vũ, “Thôi con ra lấy xe đi Khương bác có tí chuyện muốn nói với cậu bạn này của con.”
Anh theo mẹ của Lục Minh Vũ ra một khóc khuất để nói chuyện, anh thì chẳng biết gì sợ mình làm gì nên tôi thì lo lắng lắm nhưng mọi thứ được hóa giải chỉ bằng một câu, “Chăm sóc thật tốt cho Khương đấy, tuy không phải mẹ nó nhưng bác muốn giao phó Khương cho cháu, bác nhìn ra được sự chân thành trong ánh mắt của con.”
“Con sẽ làm thật tốt nhiệm vụ mà bác giao phó, con không dám hứa điều gì đó cả một đời với Khương nhưng con hứa rằng chỉ cần con còn sống trái tim này sẽ luôn dành cho Khương, không bao giờ dối lừa Khương.”
“Nếu con đã nói đến năm chứ không bao giờ dối lừa vậy tại sao vẫn giấu chuyện con là con của ông William Thẩm?”

Nghe đến người phụ nữ trước mặt gọi tên cha mình, anh hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn mẹ Lục Minh Vũ: “Sao bác biết ba con…”
“Bạn học cũ thôi, nhìn con có nét giống với ông ấy.” Mẹ Lục Minh Vũ cười nói: “Ông ấy còn bên cạnh Tú Nhi chứ?”
“Dạ đó là mẹ con ạ.”
“Mừng là mối quan hệ của hai người họ vẫn còn tốt, cha con ngày trước để tán được mẹ con phải còn nhờ tới bác đấy, giờ con của hai người họ lại yêu đứa nhóc làm ở quán bác coi bộ có duyên với hai cha con ghê.”
“Chắc còn phải nhờ bác giúp tụi con dài dài.” Anh gãi đầu vẻ mặt đầy ngượng ngùng nói: “Bác đừng kể ai nghe chuyện con là con của cha William nha, con có lý do riêng muốn giấu.”
“Bác biết rồi, thôi con ra với Khương đi kẻo thằng bé nó đợi.”
“Dạ con chào bác.”
Anh cúi đầu chào tạm biệt mẹ Lục Minh Vũ mặt mày có phần hơi biến sắc vì chuyện khi nãy cũng cha anh sớm đã chặn hết mấy tay nhà báo nên tin tức về anh ở trên mạng chỉ chiếm hai mươi phần trăm đa phần là mấy bài báo cũ từ năm anh mười chín hai mười nên chẳng đáng lo ngại còn tin tức về hình ảnh càng không phải lo ngại vì đám nhà báo tung được tấm nào của anh lên cũng bị cha anh cho người gỡ xuống thậm chí có lần cha anh xém chút làm cho tòa soạn ở thành phố Z sập vì dám chụp hình quấy nhiễu chuyến đi chơi của mình nữa.

Anh thấy thân phận mình được bảo đảm đến như thế ai mà ngờ có ngày gặp lại bạn cũ của bố mẹ cái nhận ra ngay luôn, có bố mẹ có tiếng tăm đáng sợ thiệt.

Đổi vị trí cầm lái anh chở cậu đến siêu thị để mua chút ít đồ dùng cho nhà mới của cả hai, anh vẫn chưa bật mí cho cậu chuyện nhà cửa hay gì đâu để tới tối cậu tự biết nó mới gọi là bất ngờ, anh trong lúc cậu đi lựa thịt thì đẩy xe sang quầy bánh kẹo núp ở đó gọi điện cho thằng Nọt.

Đứng đợi mắt một hồi lâu bên phía thằng Nọt cũng có hồi âm trở lại cho anh, “Anh Trình có chuyện gì thế cái mụ ban sáng gây chuyện với anh à.”
“Không có, anh tính nhờ em coi sóc nhà giúp anh, tối mai anh phải bay sang Pháp rồi.”
“Tưởng chuyện gì nguy hiểm gấp gáp lắm chứ, thế có gì em để thằng Cọc sang coi cho anh tại tối mai em đưa mẹ vào thăm vợ sáng mới vỡ nước ối.”.


Ủ????g hộ chí????h chủ ⅴào ????ga???? { t гù????tг????????ệ????.VN }
“Chúc vợ em mẹ tròn con vuông nhé, mọi chuyện trông cậy vào em với thằng Cọc nào anh về đãi cả nhóm mình một bữa.”
“Đại ca đi bình an.”
“Cảm ơn.”
Nói xong anh cúp điện thoại gom đại mấy cái mẫu bánh kẹo best seller bỏ vào xe đẩy hàng về chỗ cậu, “Em lựa được chưa á?”
“Tôi tính tối nay nấu bữa ngon chút chứ mai đi rồi tôi sợ để nhiều ngày nó bị hư.”
“Vậy thôi lấy đại sườn đi rồi tụi mình đi lựa rượu tối uống.”
“Thế cũng được.”
Anh khoác tay cậu cùng đẩy xe đến quầy rượu, kí ức về Chao Hải Minh tự dưng xuất hiện lại trong tâm trí anh những ngày tháng tươi đẹp của anh với cậu ta cũng diễn ra như thế này nè cùng đi chợ, cùng mua rượu thậm chí là còn có cả một nụ hôn ngay bên dưới anh nến.

Bỗng dưng trong người nổi lên cảm giác lo sợ, anh không biết những gì mình làm liệu có đang mô phỏng lại cuộc sống khi trước của anh cũng Chao Hải Minh không nữa, anh thần thở nhìn bóng dáng cậu lựa rượu chớp mắt vài cái lại là hình ảnh của Chao Hải Minh chợp thêm vài cái lại trở thành cậu.

Anh ôm đầu gồng mình cố tỏ ra bản thân vẫn ổn để cậu không phải lo lắng cho mình..

Bình Luận (0)
Comment