Gả Cho Ta

Chương 5



Đào Yến Cần nhìn thấy Triệu Giản, cả người đều sửng sốt, cô ta cho rằng bên trong chính là Cố Trường Đình, sao lại đột nhiên biến thành người khác?
Cô ta bị Triệu Giản cho ăn thiệt một lần, biết Triệu Giản lợi hại, cô ta vô cùng sợ hãi.
"A, đau chết tôi ..."
Người đàn ông hói đầu bị đánh thê thảm đến mức không ngừng la hét, ông ta căn bản không thể đứng dậy được, nằm rạp trên mặt đất không thể cử động, nằm bên trong hét lên: "Thất thần cái gì?! Nhanh bắt hắn lại cho tao.

Đánh chết hắn cho tao! "
Đào Yến Cần lúc này mới phản ứng lại bên mình có nhiều người, không cần sợ hắn, liền vội la lên: "Mấy người nhìn cái gì nữa, mau bắt kẻ khả nghi này lại cho tôi! Hắn chính là kẻ đã đánh người a! "
"Dừng lại!"
Vệ sĩ và nhân viên bảo vệ đang định xông lên, đúng lúc này lại có người từ bên cạnh đi ra, hóa ra là Cố Trường Đình vừa rồi vẫn còn hôn mê.
Cố Trường Đình hôn mê bất tỉnh, thư ký chăm sóc cậu, thư ký vẫn một mực đợi Triệu Giản mang nước về, nhưng đợi mãi cũng không thấy Triệu Giản.

Bác sĩ riêng cũng đã đến, nói Cố Trường Đình chỉ là trúng thuốc mê, ngủ một giấc chờ cho dược hiệu hết là được.
Nhưng mà, bên ngoài đột nhiên ồn ào lên, còn có rất đông vệ sĩ và bảo vệ tới, thư ký vừa ra thăn dò, trong lòng lập tức kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua những người đó chắc chắn tới vì Triệu Giản..
Có lẽ bởi vì bên ngoài quá ồn ào, Cố Trường Đình đang hôn mê lại có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Cố Trường Đình mờ mịt tỉnh lại, được thư ký đỡ lấy, hỏi cô ấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao lại ồn ào như vậy, thi ký cũng không biết gì, nhưng nhìn tình huống thì rất bất lợi cho Triệu Giản.
Cố Trường Đình bỏ qua cơn đau đầu của cậu, nhanh chóng để thư ký dìu mình ra ngoài.
Triệu Giản thấy Cố Trường Đình đã tỉnh, lập tức sải bước đi tới, đỡ lấy Cố Trường Đình, nói: "Cố tiên sinh, cậu tỉnh rồi sao? Cảm thấy không sao chứ?"
Từ đầu đến cuối, Triệu Giản dường như không đem những người kia để vào mắt, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Cố Trường Đình không chớp.
Cố Trường Đình lúc này rất khó chịu, cảm thấy choáng váng khó thở, chóng mặt buồn nôn, nhưng cậu xua tay, hiện tại không phải lúc nói cái này.
Bác hai của Đào Yến Cần được vệ sĩ đỡ ra ngoài, bên trong phòng hội nghị quá tối, mọi người đều không nhìn rõ, sau khi ông ta được nâng ra ngoài thì mọi người mới đều trợn mắt há mồm.
Lão hói vốn đã rất béo, cằm nọng bụng bia, nay phải thêm một chữ "càng", bị Triệu Giản đánh cho sưng gấp đôi, mắt, mũi, miệng dồn lại với nhau.
Đào Yến Cần kinh hô: "Bác hai, bác ...!bác sao lại biến thành như vậy?"
Lão hói vừa đau vừa tức, kêu lên: "Là hắn, hắn đánh ta! A, đau muốn chết!"
Cố Trường Đình liếc mắt nhìn Triệu Giản, Triệu Giản rất bình tĩnh, đánh người rồi cũng không muốn phản bác, rất thản nhiên.

Cố Trường Đình không phải ngu ngốc, cậu vô duyên vô cớ bị hạ thuốc mê trong phòng hội nghị, còn bác hai của Đào Yến Cần lại bị Triệu Giản đánh ở đó, chỉ cần liên tưởng lại, Cố Trường Đình đã hiểu ra bảy tám phần.
Trước đó, Đào Yến Cần và cha của Cố Trường Đình đã đề nghị để Cố Trường Đình kết hôn với bác hai của cô ta.

Cố Trường Đình không ngờ bọn họ vậy mà chưa bỏ ý định, còn dùng thủ đoạn tồi tệ như vậy.
Triệu Giản hung hăng nhìn chằm chằm lão hói đầu, nói: "Ông cho người bỏ thuốc mê vào trong nước của Cố tiên sinh, còn muốn làm chuyện xấu xa.

Từ hôm nay trở đi, tôi nhìn thấy ông một lần sẽ đánh một lần, không bao giờ thất hứa.

.

"
"Mày!" Lão hói giận tới trợn trắng mắt, bất quá ông ta toàn thân đau đớn, lời nói cũng không nói hết được.
Đào Yến Cần nghe xong, cũng tức giận muốn chết: "Anh đừng có phách lối! Cố Trường Đình! Bác hai của tôi là trưởng bối của cậu, cậu vậy mà để cho dã nam nhân của cậu tuỳ tiện đánh hả ?!"
Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng: "Ai là trưởng bối? Ông ta mà cũng được gọi là trưởng bối? Chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi."
"Cậu ..." Đào Yến Cần trừng mắt.
Cố Trường Đình không để cô ta lên tiếng, nói tiếp: "Nếu nói là phách lối, thì chính là cô mới đúng.

Công ty Cố gia từ khi nào cho phép người ngoài được đi vào? Còn ở đây gây sự, đem hai người này ra ngoài cho tôi.! "
"Cậu dám!" Đào Yến Cần trừng mắt nhìn cậu, nâng cằm, ưỡn ngực lên nói: "Tôi là mẹ nhỏ của cậu! Sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy!
Cố Trường Đình buồn cười nói: "Mẹ nhỏ gì? Tôi chỉ có một mẹ, đã qua đời hơn mười năm.

Lại nói, mẹ tôi làm sao có thể qua đường như cô được."
Đừng nhìn Cố Trường Đình cao gầy, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng đôi khi miệng cũng rất độc, tuyệt không nể nang.

Triệu Giản đang đỡ cậu, nghe thấy như vậy, rất không xấu hổ mà bật cười.
Đào Yến Cần tức giận đến run người: "Được, được lắm, tôi về nhà sẽ nói chuyện với cha cậu!"
Cố Trường Đình lại cười: "Vậy cô mau về nhà đi, thuyết phục cha tôi cùng cô đi lấy giấy hôn thú trước, lấy được hôn thú rồi lại nói là mẹ nhỏ của tôi, vậy mới không xấu hổ."
Đào Yến Cần mới 19 tuổi, là nghệ sĩ mới ra mắt, đi theo cha Cố Trường Đình chưa đầy một năm, tuy rằng rất được Cố tiên sinh ưa thích, nhưng không có thân phận bối cảnh gì, căn bản là không có khả năng được Cố tiên sinh cưới về nhà.
Đào Yến Cần ra vào nhà họ Cố không bị cản trở, bên trong lẫn bên ngoài đều nói mình là bà Cố, là mẹ nhỏ của Cố Trường Đình, nhưng thật ra là hữu danh vô thực, đây là nỗi đau của cô ta.
Đào Yến Cần đã uyển chuyển nói với Cố tiên sinh nhiều lần, nhưng Cố tiên sinh căn bản là không có ý định kết hôn với cô ta, mỗi lần nói đến đều không vui vẻ, Đào Yến Cần sao dám dám nhắc tới nữa.
Cũng bởi vì như thế, Đào Yến Cần mới kiêng kị Cố Trường Đình, muốn nắm chặt Cố Trường Đình trong tay.

Nếu không, một ngày nào đó Cố tiên sinh chết, thì Cố gia sẽ chính là của Cố Trường Đình, không có khả năng rơi vào tay một cái tình nhân như cô ta.
Cố Trường Đình đâm trúng chỗ đau của Đào Yến Cần, Đào Yến Cần nổi trận lôi đình: "Được lắm, được lắm, cậu chờ đó, tôi hiện tại sẽ trở về nói chuyện với cha cậu!"
"Các người đang nói cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây! Còn dám làm ồn cả lên? Ở đây không được làm ồn, các ngươi không biết sao ?!"
Đào Yến Cần còn chưa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên rất tức giận.
Khi mọi người quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Cố tiên sinh đã đứng ở đó.
Cố Trường Đình đột nhiên nhìn thấy cha cậu xuất hiện, cau mày không chút lưu tình nói: "Cha."
Cố tiên sinh bước tới, cũng không nhìn Cố Trường Đình một cái, ngược lại nhìn thoáng qua Triệu Giản đang đứng bên cạnh cậu, trên dưới dò xét, tràn đầy chán ghét cùng khinh thường.
Đào Yến Cần nhìn thấy Cố tiên sinh tới, lập tức khóc như mưa, đau lòng nói: "Tiên sinh ...!tiên sinh, nhìn xem, bác hai của em bị Cố Trường Đình và tên dã nam nhân của cậu ấy đánh, đều sắp tàn phế tới nơi rồi.

"
Cố tiên sinh nhìn thấy bác hai của Đào Yến Cần, giật nảy mình hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Trường Đình nói: "Cha, chính là Đào tiểu thư và bác hai của cô ta dùng thủ đoạn hạ thuốc trong nước của tôi.

Triệu Giản nhịn không được, mới nhất thời ra tay đánh người."
Cố tiên sinh nghe chuyện hạ thuốc, tự nhiên là hiểu được, dù sao chuyện này cũng cũng có ông ta tham gia, Cố tiên sinh chột dạ, tự nhiên sẽ không để chuyện này bị đào lên, nói: "Cậu đừng có nói bậy bạ, chuyện này là không thể nào.

Ngược lại cái tên này ai để hắn vào, người nhà quê, quả thật là không hiểu phép tắc, tôi nghe nói cậu còn muốn lấy hắn, thật quá nực cười! Bây giờ cậu lập tức mang hắn đi, đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó! "

Cố Trường Đình vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Cha, nếu cha không tin, cha có thể cho người mở camera ra xem.

Bên trong hành lang và phòng hội nghị đều có camera.

Xem thử có phải thật sự có người bỏ thuốc vào trà của tôi không.

Như vậy, mọi chuyện liền sẽ rõ ràng."
Khi cậu nói như vậy, Đào Yến Cần là người đầu tiên hoảng sợ.

Dù sao trước đó cô ta cũng nghĩ bản thân có Cố tiên sinh chống lưng cho nên mới không sợ, hoàn toàn không quan tâm có camera theo dõi hay không, nghênh ngang cho người bỏ thuốc.

Một khi phát lại camera thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bác hai của Đào Yến Cần hét lên: "Không được, không chỉnh mở camera!"
Cố tiên sinh trong nháy mắt liền hiểu rõ, Đào Yến Cần làm chuyện này quá bất cẩn, còn để lại cái đuôi lớn như vậy, chuyện này nếu bị phát giác ra, bản thân ông ta cũng sẽ bị kéo vào.
Cố tiên sinh nói: "Camera cái gì? Cậu còn ngại chuyện này chưa đủ xấu hổ sao?! Tên dã nam nhân này đánh bác hai Đào thành ra thế này, lập tức đưa đến đồn cảnh sát.

Còn cậu, cậu lập tức xin lỗi bác hai Đào ngay cho tôi."
Cố Trường Đình nghe cha mình nói như vậy cũng tuyệt không kinh ngạc chút nào, bởi vì cha cậu từ đầu đến cuối chưa bao giờ coi cậu là con trai, Cố Trường Đình có lúc cho rằng có lẽ bọn họ là kẻ thù mới đúng.

Hết thảy đều là vì thân thể của cậu, bởi vì cậu là một quái vật song tính.

Nhưng mỗi lần như vậy Cố Trường Đình đều cảm thấy buồn cười, chuyện này rõ ràng là do cha mẹ ban cho, cậu căn bản không được lựa chọn, bây giờ ngược lại bị cha mình giễu cợt khinh thường.
Nhiều năm như vậy Cố Trường Đình đều đã thành thói quen, thậm chí là thản nhiên.
Triệu Giản nghe xong, lại vô cùng tức giận, hắn không thể tưởng tượng được có người cha nào lại đối xử với con trai mình như vậy.
Triệu Giản lạnh giọng nói: "Vị tiên sinh này, ý của ngươi rõ ràng là muốn bảo vệ bọn họ.

Vậy chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cảnh sát."
Triệu Giản lời nói quá thẳng thắn, gương mặt già nua của Cố tiên sinh làm sao chịu được: "Cậu ...!cậu nói chuyện với tôi như thế hả?"
Ôn ta vừa nói vừa nhìn Cố Trường Đình, tức giận dùng tay chỉ vào Cố Trường Đình: "Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi không cho phép cậu kết hôn với dã nam nhân này.

Cậu nếu nhất định kết hôn với hắn, thì đừng nhận tôi là cha.

Tôi sẽ không tham dự hôn lễ của cậu! "
Đào Yến Cần nghe xong liền đắc ý, còn định thêm mắm dặm muối, chẳng qua lúc này đột nhiên lại thấy có mấy người đi tới.
"Có chuyện gì ở đây vậy?"
Một người đàn ông đi tới, theo sau là thư ký và hai vệ sĩ, chính là người mà Triệu Giản vừa gặp, tên là Phó Tranh.
"Phó tiên sinh ..." Cố tiên sinh nhìn thấy người đàn ông, thái độ lập tức dịu đi, vội vàng cười nói: "Phó tiên sinh, Phó lão đệ, sao hôm nay cậu lại ở đây? Thật sự là quấy rầy đến cậu."
Phó Tranh cười nói: "Tôi lần đầu tiên đến chỗ Cố tiên sinh, vốn là có chuyện muốn hợp tác, không ngờ công ty của Cố tiên sinh nhìn bề ngoài thì quang vinh, bên trong so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn."
Cố tiên sinh nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không dám nổi giận.

Xem ra Phó Tranh này là nhân vật tầm thườn, đến Cố tiên sinh cũng không thể chọc tới.
Cố tiên sinh ăn quả đắng, không dám nối giận với Phó Tranh, dứt khoát quay đầu mắng Cố Trường Đình: "Còn đứng đó làm gì? Còn không may đem dã nam nhân của cậu rời đi.

Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.

"
"Cố tiên sinh, ông đang nói gì vậy?" Phó Tranh tiếp lời, "Lời này cũng quá khó nghe đi? Cái gì mà dã nam nhân.

Vị Triệu tiên sinh này trước đây tôi đã gặp qua, còn giúp tôi một cái đại ân.


Ông đối với hắn không khách khí như vậy, tôi thực sự rất không thoải mái.

"
"Cái ...!cái gì..."
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, Triệu Giản một tên nhà quê đến từ nông thôn, thật sự đã giúp Phó Tranh một đại ân?
Cố Trường Đình kinh ngạc nhìn Triệu Giản, mà sắc mặt cha cậu cùng Đào Yến Cần bắt đầu biến sắc, bọn họ không ngờ tên nhà quê này đột nhiên có cái núi lớn Phó Tranh này chống lưng, trong lúc nhất thời không chịu được áp lực.
Nhưng Đào Yến Cần lật mặt cũng rất nhanh: "Chuyện này ...!A, thật ra là hiểu lầm.

Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, khiến mọi người không thoải mái, tôi thực sự xin lỗi, xin lỗi mọi người, mong mọi người rộng lòng tha thứ."
Đào Yến Cần nói xong còn ngầm nháy mắt với Triệu Giản, "Triệu tiên sinh, chuyện này đều là hiểu lầm.

Anh nể mặt của Cố Trường Đình, xin đừng để bụng."
Cha Cố Trường Đình nhìn lên, sắc mặt không ngừng vặn vẹo, xanh mét, nhưng lại không dám chọc giận Phó Tranh, đành phải cười nói: "Đúng ...!là hiểu lầm..."
Bác hai của Đào Yến Cần bị đánh, đang muốn trút giận, không ngờ lại bị đánh vô ích, ông ta hậm hực đứng ở một bên, cuối cùng còn bị Đào Yến Cần đá một cái: "Bác hai, còn không mau xin lỗi Triệu tiên sinh và Cố Trường Đình."
Bác hai đau đến hát lên một tiếng: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ...!Vừa rồi là tôi tự ngã, không liên quan gì đến vị Triệu tiên sinh này ..."
Cố Trường Đình không biết trước đây Triệu Giản đã giúp Phó Tranh như thế nào, nhưng cậu biết cha cậu và Đào Yến Cần chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, cậu cũng chưa bao giờ thoải mái như hôm nay.
Triệu Giản cũng không có chút thương cảm nào với bọn họ, duỗi tay ôm eo Cố Trường Đình nói: "Cố tiên sinh, đi thôi, thân thể cậu khó chịu hẳn là nên nằm xuống nghỉ ngơi.

Để tôi mang cậu về nhà.

"
Cố Trường Đình quả thực rất không thoải mái, tùy thời buông lỏng đều có thể ngã xuống.

Cậu được Triệu Giản ôm, dứt khoát dựa nửa người ở trên người hắn, cơ hồ đã sắp nhịn không được, cậu cũng không muốn làm trò cười trước mặt người khác, dứt khoát để Triệu Giản mang đi.
Đào Yến Cần và cha Cố Trường Đình cứ như vậy bị gạt sang một bên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng Phó Tranh vẫn còn ở đó, bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người vừa rời đi.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình chậm rãi đi về phía thang máy, đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu lại.
Triệu Giản âm thầm cười lạnh, quay đầu nhìn chằm chằm Đào Yến Cần và cha Cố Trường Đình nói gì đó, sau đó đỡ Cố Trường Đình vào thang máy.
----Chờ đó.
Cha Cố Trường Đình nhìn thấy, Triệu Giản tuy rằng không nói, nhưng khẩu hình rất rõ ràng, tựa hồ chính là đang nói hai chữ này.
Đào Yến Cần rùng mình một cái, không biết tại sao, cảm thấy Triệu Giản thật sự đáng sợ.
Phó Tranh nhìn thấy hai người kia đã đi, liền cười nói: "Là hiểu lầm thì tốt, nhưng tôi hy vọng hiểu lầm một lần là đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ không có ý nghĩa, đúng không?"
"Phó tiên sinh thật biết nói đùa." Đào Yến Cần kiên trì cười nói.
Phó Tranh không nói gì thêm, mang thư ký cùng vệ sĩ của hắn ta rời đi.
Phó Tranh bước vào thang máy, ngay khi cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt tươi cười của hắn ta biến mất, có chút lãnh khốc, nghiêm mặt không biết đang suy nghĩ gì.
Thư ký đứng phía sau nói: "Thưa ngài, vị Triệu tiên sinh kia rốt cuộc có lai lịch gì?"
Thư ký đã đi theo Phó Tranh nhiều năm, Phó tiên sinh là một thương nhân tiêu chuẩn, mà còn là một thương nhân thành công khôn khéo, cũng không thích xen vào việc của người khác, hôm nay làm như vậy chắc chắn có thâm ý khác.
Phó Tranh mỉm cười, điện thoại di động của hắn ta vừa vặn vang lên.
Phó Tranh cầm điện thoại di động, là một tin nhắn từ một người xa lạ gửi tới, cực kỳ ngắn gọn, không đầu, không đuôi, không có chữ ký, chỉ có mấy chữ.
——Tôi nợ anh một ân tình.


Bình Luận (0)
Comment