Trời lạnh cóng, lớp tuyết dày mới phủ xuống ngày hôm qua đang lười biếng đè lên cành mai, trong chiếc chậu than vàng được trong cung ban thưởng đang nổ lách tách những tiếng động rất nhỏ. Đám nha hoàn trong sân đang tụ thành từng tốp bên cửa sổ, nhìn thác nước bên hòn non bộ đã ngừng chảy từ lâu, thỉnh thoảng còn có người ngủ gật.
“Ta dùng hết tiền tích góp để hiếu kính ma ma, vất vả lắm mới được đổi đến Ẩm Khê Uyển này.” Tiểu nha hoàn quấn tấm thảm dày trên người, vẻ chán chường nồng đậm toát lên trong giọng nói của nàng ta: “Các tỷ tỷ đúng là không lừa ta, đây quả nhiên là nơi tốt nhất trong phủ Thừa tướng.”
“Đúng quá còn gì nữa.” Rất nhanh đã có người ngáp dài đáp: “Người trong viện khác, trời còn chưa sáng đã phải dậy thắp đèn, hầu hạ các chủ tử súc miệng mặc xiêm y, trước giờ Thìn phải đến bên ngoài phòng lão thái thái đợi thỉnh an, tốt xấu gì trên tay các chủ tử còn có lò sưởi, ta thấy các nha đầu bà tử khác mặt ai cũng đỏ bừng vì lạnh.”
Lời nàng ta vừa dứt, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, đám nha hoàn giật mình bừng tỉnh liếc nhìn người đang đi tới, vội vàng cúi đầu xếp thành một hàng.
“Mộc Lan tỷ tỷ.”
Người tới có tuổi tác hơi lớn, mặc bộ váy lụa màu xanh chất liệu vải thượng hạng, chiếc áo choàng nhung trắng còn chưa kịp cởi ra, rõ ràng là đại nha hoàn quản lý viện tử này, nàng ấy nhìn quanh bốn phía, âm thầm thở dài.
Đáng lẽ ra nàng ấy nên mắng những nha hoàn lười biếng này, nhưng nàng ấy thật sự không biết nên mắng thế nào.
Vị chủ tử sống trong Ẩm Khê Uyển này là Phù Dữu – Cô con gái nhỏ được cưng chiều nhất phủ Thừa tướng, đính hôn với Thái tử đương triều từ trong bụng mẹ, sau khi sinh ra được ban tên có âm điệu đồng âm với từ “Giáng phúc”, nàng lớn lên trong sự cưng chiều, yêu thương của cha mẹ và lão thái thái, không cần phải thỉnh an sớm tối, cầm kỳ thư họa cũng không phải học.
Khi các viện tử khác bận rộn mài mực thì viện tử của bọn họ bày đồ ăn, khi các viện tử khác tổ chức hội thơ thì viện tử của bọn họ vẫn đang bày đồ ăn. Chỉ trong vài năm Ẩm Khê Uyển đã trở thành một nơi béo bở trong phủ được mọi người đổ xô đến. Vị trí nha hoàn trong Ẩm Khê Uyển rất khó để xin vào, thậm chí bị các ma ma lòng dạ hiểm độc ra giá trên trời.
Lương như nhau nhưng lại nhàn muốn chết, làm gì có ai không muốn tới.
Mộc Lan tiện tay đặt áo choàng sang một bên, mắt nhắm mắt mở: “Hôm nay tiểu nương tử vẫn không chịu dậy, không cần dọn đồ ăn sáng lên đâu, lát nữa dặn phòng bếp chuẩn bị cơm trưa sau đó đưa đến đây.”
“Vâng ạ.” Đám nha hoàn đồng thanh đáp, rồi lại liếc nhìn lẫn nhau: “Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta làm gì đây?”
“…” Mộc Lan bị câu hỏi này làm cho đau đầu, nhìn quanh một vòng, cuối cùng gõ lên chiếc bàn trong thư phòng sạch sẽ đến mức có thể làm gương đồng.
“Nếu thật sự không có việc gì làm thì lau lại một lần nữa đi.”
Dứt lời, nàng ấy ngồi xuống bên ngoài hành lang.
Bên trong phòng than ấm quá khiến cả người có chút buồn ngủ, nếu buổi trưa tiểu nương tử tỉnh dậy mà nàng ấy cứ mơ màng đến hầu hạ thì cũng không tốt, thôi thì dứt khoát ngồi dưới mái hiên để gió lạnh thổi cho tỉnh táo.
Ai ngờ nàng ấy vừa mới đặt đệm mềm xuống định làm ổ thì bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển, cả người mất thăng bằng ngã xuống nền tuyết lạnh băng!
“Động đất?” Mộc Lan nhảy dựng lên, sợ tới mức tỉnh cả cơn buồn ngủ, vội vàng lớn tiếng gọi: “Cứu tiểu nương tử ——”
Lời còn chưa dứt, một đám người đen nghìn nghịt đã từ ngoài cổng xông vào, nhìn thấy nàng ấy thì hét loạn: “Tiểu nương tử đâu? Tiểu nương tử dậy chưa!”
“Vẫn… Vẫn chưa…” Mộc Lan bị quát cho bối rối, lắp bắp trả lời: “Có, có chuyện gì thế?”
“Đã là giờ nào rồi!” Người dẫn đầu là Vương ma ma trong phòng phu nhân, mặt đỏ bừng bừng không biết là do đi vội hay bị lạnh: “Bệ hạ muốn từ hôn, Bệ hạ muốn giải trừ hôn ước giữa Thái tử điện hạ và tiểu nương tử nhà chúng ta!”
“Cái gì?!”
Phù thừa tướng có danh vọng cực kỳ cao ở trong triều, khi Thánh thượng đăng cơ ông đã lập được những thành tựu to lớn, không lâu sau đó lại cưới muội muội ruột của Thánh thượng, Trưởng Công chúa An Dương. Hôn ước của tiểu nương tử nhà bọn họ do chính Bệ hạ định ra vào năm đó, khi Trưởng Công chúa đang mang thai tiểu nương tử!
Năm ngoái, sau sinh nhật cập kê của tiểu nương tử, chuyện hôn sự vẫn mãi không có động tĩnh gì, người trong phủ đều nghĩ Bệ hạ thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ nên muốn nàng hiếu thảo với cha mẹ thêm hai năm, sao bây giờ lại giải trừ hôn ước!
Mộc Lan không rảnh lo lễ nghĩa gì nữa mà lập tức xông vào phòng ngủ cao nhất trong viện, vén tấm rèm ấm áp màu vàng nhạt làm từ chất liệu tốt nhất lên.
“Tiểu nương tử, ngài tỉnh dậy đi!”
“… Ta vừa mới nói là không ăn sáng rồi mà, sao lại gọi nữa.”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ truyền ra từ bên trong rèm, giọng điệu lười biếng khó giấu được vẻ bất mãn.
“Trước kia ngài ngủ thế nào cũng được nhưng hôm nay ngài phải dậy!” Mộc Lan dùng cả hai tay đỡ lấy bả vai gầy yếu của nàng, ý đồ muốn cứng rắn kéo người dậy: “Ngài có biết Bệ hạ muốn giải trừ hôn ước giữa ngài và Thái tử điện hạ không, lão gia và phu nhân đang đợi ngài ở đại sảnh chính viện đấy!”
Phù Dữu thở dài, dụi mắt miễn cưỡng ngồi dậy.
Mái tóc đen mềm bồng bềnh như thác nước thuận thế xoã quanh chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, đôi chân mày lá liễu không cần tô vẽ thêm cũng đen. Nàng có một đôi mắt hạnh to tròn, dù vẫn còn vẻ ngái ngủ, nhưng đã có thể thấy được sự trong trẻo tựa như hoa lan mùa thu buổi sáng sớm. Gương mặt phù dung trắng mềm tựa ngọc nhuốm chút ửng hồng khi mới thức dậy, không khác gì đám mây hồng trong ráng chiều, càng tăng thêm vài phần nũng nịu cho nàng.
Không hổ là mỹ nhân đệ nhất kinh thành trong miệng mọi người.
Mộc Lan thầm khen trong lòng, thật sự không nén nổi niềm kiêu hãnh.
Ai có thể ngờ rằng đôi môi đỏ mọng của tiểu mỹ nhân mảnh mai này vừa mở ra lại khiến khoé miệng đang kiêu ngạo của Mộc Lan phải hạ xuống: “Giải trừ thì giải trừ thôi, dù sao ta cũng không thích Lý Càn Cảnh.”
“Ngài tuyệt đối đừng nói những lời này nữa!” Mộc Lan vội vàng bịt miệng tiểu tổ tông này lại: “Nô tỳ đã nhắc ngài bao nhiêu lần rồi, không thể gọi thẳng tên huý của Thái tử điện hạ!”
“Đúng là nhàm chán.” Phù Dữu nghiêng cái đầu nhỏ, nhớ tới dáng vẻ giận dữ của cha mình nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xuống giường: “Nếu mọi người đều dùng thời gian tốt đẹp này để ngủ thì sẽ không có ai rảnh rỗi so đo những quy tắc nhàm chán này đâu.”
“…”
Cũng không phải không có lý.
Tất nhiên Mộc Lan không dám nói ra, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là mau chóng hầu hạ tiểu nương tử nhà mình rửa mặt chải đầu rồi đưa đến chính viện, còn chậm chạp nữa chỉ sợ lão gia sẽ đích thân đến đây bắt người. Ai ngờ trang điểm xong xuôi, tiểu nương tử Phù gia lại nở nụ cười xinh đẹp với gương mặt nhỏ nhắn tựa tiên nữ ở trong gương đồng, yêu kiều mở miệng.
“Trang điểm ngày hôm nay hợp với chiếc váy gấm hoa sen nhạt màu đính ngọc.”
“…”
Sao ngài không có chút dáng vẻ nào của người bị từ hôn vậy?
—
Đi qua mấy hành lang rồi lại tiến vào hai cổng hoa, các nha hoàn ma ma vây quanh nhìn thiếu nữ phía trước mặc chiếc váy gấm hoa sen nhạt màu đính ngọc đúng như ý muốn, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng nhung cáo đang nhảy nhót trên hành lang ngọc được quét dọn sạch sẽ. Bọn họ nhìn mà không khỏi đổ mồ hôi hột thay nàng.
Vị này là con gái út của Thừa tướng, hay còn được gọi là tiểu nương tử Phù gia, dung mạo xinh đẹp bao nhiêu thì hành động lại lười biếng, tùy ý bấy nhiêu.
Ở độ tuổi này, các tiểu thư quý tộc trong kinh thành đã thông thạo văn thơ kỳ nghệ từ lâu, chỉ vì một cái danh “Tài nữ” mà không biết có bao nhiêu cô nương tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Có lẽ vì Phù tiểu nương tử vừa sinh ra đã trở thành Thái tử phi tương lai nên nàng chẳng hề theo đuổi cuộc sống, sách thì không đọc, cầm kỳ thư họa cũng không luyện. Tuy nhiên sự nuông chiều của phu thê Thừa tướng và lão thái thái lại khiến mọi chuyện ngày càng trầm trọng, đến mức có chút…
Không nỡ đánh giá.
Huống chi, hiện giờ cuộc hôn nhất duy nhất có thể tự hào cũng sắp thất bại, vậy mà nàng vẫn còn tâm trạng ngắm mai hồng?
Đám nha hoàn, ma ma thầm nghĩ suốt dọc đường, bọn họ đi theo đến trước đại sảnh của chính viện thì bị người ngăn lại, chỉ một mình Phù Dữu bước qua tấm bình phong sơn thuỷ làm từ gỗ tử đàn, ngoan ngoãn hành lễ.
“Dữu Nhi thỉnh an cha mẹ.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại được nàng nói với chất giọng giòn giã ngọt ngào. Trưởng Công chúa An Dương nắm tay nàng kéo lại gần, lời răn dạy đảo mấy vòng quanh miệng mới nói ra được: “Gọi con tới đây nhưng sao nửa canh giờ rồi mới đến, chẳng lẽ vẫn còn ngủ nướng?”
“Dữu Nhi thấy mai hồng trong sân của cha mẹ nở rộ, vì quá mê luyến cảnh sắc tuyệt đẹp sau trận tuyết nên mới nán lại ngắm nhìn một lúc.”
Phù Dữu không chút hoảng loạn, bàn tay nhỏ giống như ảo thuật lấy từ trong ống tay áo ra một đoá hoa mai còn vương nước tuyết, cười rạng rỡ: “Đoá hoa này con gái tặng cho mẹ, mẹ cũng xinh đẹp như đoá mai hồng vậy!”
“Con…”
Trưởng Công chúa nghẹn lời, không dám nhìn cô con gái nhỏ đang bận làm nũng, bà bỗng nghiêng đầu sang, hung hăng nói với Thừa tướng: “Phù Tòng Nam, chàng làm cha kiểu gì thế, đến lượt chàng giáo huấn rồi đấy!”
“Con còn cười được à!”
Phù Tòng Nam lập tức làm theo mệnh lệnh, hét to một tiếng, xụ mặt xoay người lại.
“Con có biết hôm nay Bệ hạ đã nói gì không?” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt nghiêm nghị của ông lại có chút tái xanh: “Nói con không giỏi thơ văn, đứng ngồi vô lễ, cả ngày nằm lì trên giường không dậy nổi, làm mất thể diện hoàng gia, không đảm đương nổi vị trí Thái tử phi Đông Cung! Con đặt cái bản mặt già của cha ở đâu!”
“Không phải cha luôn lo lắng con gả vào hoàng thất sẽ phải chịu ấm ức sao?” Phù Dữu cẩn thận ngước mắt đánh giá cha mình, bàn tay nhỏ vặn vẹo: “Đây là chuyện tốt mà.”
“Lo lắng thì lo lắng nhưng một cô nương như con bị hoàng thất công khai từ hôn, ngày tháng sau này con định sống thế nào?!”
“Cha phải bỏ cái mặt già này sang một bên, cầu xin Bệ hạ suốt một canh giờ thì Bệ hạ mới đồng ý cho cha một năm để bồi dưỡng con, sau một năm nếu con vẫn không tiến bộ, hôn sự này sẽ thật sự bị huỷ bỏ!”
Nói đến chỗ kích động, ông thiếu chút nữa hụt hơi, vội vàng cầm chén trà trong tầm tay lên, vừa mới nhấp một ngụm thì bị bỏng tới mức suýt đánh rơi chén trà.
“Cha, con vừa mới rót…”
Phù Dữu cầm bình trà mới đun sôi, có chút xấu hổ nhìn ông nhảy nhót lung tung.
“Sao con không nói sớm!”
Phù Tòng Nam phất tay giận dữ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Thôi, cha cũng lười dạy dỗ con, trên đường trở về cha lại chường cái mặt già này đến thăm Giang phủ, xin gia chủ Giang gia nhận lời để Tam công tử Giang gia tới dạy con.”
Mặt già của ngài ngày nào cũng bị vứt bỏ bên ngoài.
Phù Dữu yên lặng oán thầm, lỗ tai giật giật: “Gia tộc Đế sư Giang gia? Tam lang của Giang gia không phải là ân sư của Lý Càn Cảnh… Thái tử điện hạ sao?”
“Đúng là hắn, Giang Hoài Chi.”
Ông gõ gõ mặt bàn, ra hiệu cho Phù Dữu tới đây, nhét một lá thư vào tay nàng.
“Giang Hoài Chi là gia chủ đời kế tiếp được Giang gia tuyển chọn, sau khi Thái tử đăng cơ hắn sẽ trở thành thầy của tân đế, bây giờ con chỉnh trang một chút rồi đến Đông Cung chào hỏi đi, sau này con sẽ nghe giảng cùng Thái tử vào giờ Mão* hàng ngày.”
*Giờ Mão: Khoảng thời gian từ 05:00 tới 07:00 sáng.
“Giờ Mão?!” Phù Dữu lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt tròn xoe mở lớn, hình tượng giả vờ ngoan ngoãn bỗng chốc bay biến không còn sót lại chút nào: “Giờ đó sớm quá! Hơn nữa, cha à, con vẫn chưa muốn xuất giá đâu, cho dù con là vị hôn thê của Thái tử, nhưng ngày nào cũng chạy đến Đông Cung thì còn gì là quy củ nữa?”
“Có quy củ hay không, là do phía trên quyết định!”
Phù Tòng Nam cũng trừng mắt theo: “Đi mau!”
“Con…”
Phù Dữu dậm chân, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến mức đỏ bừng.
Tam lang Giang gia cái gì, Thái phó của Thái tử cái gì chứ, giờ Mão đã bắt đầu học? Nàng phải khiến hắn vừa nhìn đã không muốn nhận nàng!
Nhìn bóng lưng giận dữ của cô con gái nhỏ, hàng chân mày của Trưởng Công chúa khẽ nhíu lại lộ ra chút lo lắng: “Như vậy có được không? Dù sao Thái tử từ lúc ba tuổi, mỗi ngày đều dậy đọc sách viết chữ, nhét Dữu Nhi nhà chúng ta vào học cùng y, như vậy không phải đang bắt nạt người khác à?”
“Đây là ý của Hoàng hậu.” Phù Tòng Nam thở dài: “Một nửa tuổi thơ của con bé cũng coi như lớn lên ở trong cung, suy cho cùng thì Hoàng hậu nương nương vẫn thích con bé. Chưa nói tới việc có học được gì hay không, ngày ngày con bé ở bên cạnh Thái tử điện hạ, hai người nảy sinh tình cảm, Bệ hạ cũng không có lý do gì để đánh gậy uyên ương nữa.”
Ông chắp tay đứng dậy, vẻ điềm tĩnh tôi luyện được sau nhiều năm làm Thừa tướng giúp ông duy trì được hình tượng nên có.
“Cho dù có không đảm đương nổi đi chăng nữa, nhà mẹ đẻ của con bé dù gì cũng là Phù gia, vị trí Thái tử phi này nhất định phải đến từ Phù gia.”
Nói xong, ông chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng u ám của Trưởng Công chúa.
“Phu… Phu nhân, ta chưa nói Dữu Nhi nhà chúng ta không đảm đương nổi mà!”
—
Bên tai không ngừng vang lên tiếng ồn ào thường ngày của người dân trên phố Chu Tước, Phù Dữu ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ màu đen làm từ gỗ lim. Bên ngoài xe ngựa treo chiếc chuông vàng được Hoàng thượng ban thưởng đi xuyên qua con phố, ngựa quen đường cũ tiến thẳng đến Đông Cung.
Người gác cổng dọc đường nhìn thấy chiếc chuông vàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời từ xa, không chút do dự mở rộng cửa cung, chào đón Thái tử phi tương lai vào cung.
Chiếc váy dài gấm hoa để lại dấu vết tuyệt đẹp trên con đường cung điện. Những viên ngói vảy rồng màu xanh dưới ánh mặt trời hiếm hoi của ngày đông, phản chiếu trọn vẹn tia nắng ấm áp lên gương mặt nàng. Gương mặt trắng ngần, thanh thoát của nàng lại càng thêm rực rỡ, khiến mỗi người đi lại trong cung không khỏi nín một hơi, chỉ dám nhìn thoáng qua trước khi cúi đầu hành lễ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tới nơi này.
Cha nàng, Thừa tướng đương triều dưới một người trên vạn người, tuổi tác xấp xỉ Thánh thượng, sau khi cưới Trưởng Công chúa An Dương thì sinh được một trai một gái, Đế Hậu ân ái, cũng lần lượt sinh được hai vị Công chúa.
Bệ hạ cảm nhớ công lao của Phù thừa tướng, từ lâu đã có lòng kết thân, nhưng không thể làm gì được vì thời điểm còn chưa thích hợp. Cho đến khi trưởng tử Lý Càn Cảnh được sinh ra, Bệ hạ lập tức phong y làm Thái tử, cũng hứa hẹn nếu trong bụng muội muội Trưởng Công chúa An Dương là con gái sẽ tác hợp cho hai đứa nhỏ.
Ba tháng sau, Phù Dữu thành công nhận được món hời lớn.
Trong cung thường xuyên ca tụng đoạn giai thoại thanh mai trúc mã này, chỉ có Phù Dữu biết gặp phải kẻ lắm mồm như Lý Càn Cảnh là điều xui xẻo tới mức nào. Nàng chỉ hận không thể ngày ngày cầu nguyện trời cao cho năm tháng quay ngược lại, để Thái tử sinh sớm hơn bốn năm năm, hôn ước rơi xuống đầu nhị tỷ nàng thì tốt biết bao.
Càng nghĩ càng giận, ngay cả bước chân của nàng cũng nhanh hơn, nhìn như thể nàng tới đây là để đánh nhau.
“Ồ, Phù tiểu nương tử tới rồi.” Người đang mỉm cười ngăn cản nàng là Mạnh Tụng – Tổng quản của Đông Cung: “Hoàng hậu và phủ Thừa tướng đều đã đánh tiếng, sau này tiểu nương tử sẽ đọc sách cùng điện hạ ở Sùng Văn Quán, hiện giờ Giang thái phó đang giảng bài, để hạ quan dẫn tiểu nương tử đi xem nhé.”
Hắn ta dẫn đường, miệng thì vẫn không ngừng dông dài.
“Thoáng cái tiểu nương tử đã cập kê được một thời gian rồi, có lẽ không lâu nữa Đông Cung sẽ có tin vui. Tiểu nương tử và điện hạ là thanh mai trúc mã, hiện giờ lại là bạn học cùng lớp, giai thoại, đúng là giai thoại!”
“Không có chuyện vui, cũng không học cùng lớp!” Phù Dữu giận tới mức phồng má, dùng giọng nói ngọt ngào, không chút khách khí oán hận: “Ta đến đây để nói rõ ràng với Giang Hoài Chi, ta không thể đến đây đọc sách khi mà trời còn chưa sáng!”
Nơi nàng xuống xe cách Sùng Văn Quán không xa, hơn nữa nàng đã đi bộ hồi lâu, oán khí ngút trời này dễ dàng lọt vào lỗ tai của hai người ở trong quán.
“Tiểu Dữu Tử, sao muội lại hét to hơn cả tiếng ngáy vào sáng sớm thế!” Thiếu niên búi tóc bằng kim quan*, tinh thần phấn chấn chợt nở nụ cười điên cuồng: “Nghe nói sau này muội sẽ không được ngủ nướng nữa, Cô rất vui, ha ha ha!”
(*) Hình ảnh minh hoạ
“Ta muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, ai cần huynh lo!”
Phù Dữu nghiến răng nghiến lợi xông vào trong quán.
“Huynh còn cười!”
Nàng đang định kéo mái tóc đuôi ngựa đen nhánh của y như thường lệ, lại bị một cây thước gỗ hơi lạnh đè lên ngón tay, khiến nàng chỉ kịp túm được một sợi tóc của Lý Càn Cảnh.
Nàng ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
“Phù Dữu, đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo tựa như bông tuyết chưa tan trên nh** h** mai mùa đông rơi vào tai nàng, cảm giác mát lạnh khiến nàng vô thức lùi về phía sau một bước.
Người trước mắt mặc bộ trường bào màu trắng ngọc, hoa văn hạc vàng, tay áo rộng, cổ tròn, đai ngọc tua đen, trâm cài mũ bạc, mặt mày hơi rũ xuống nhìn về phía nàng.
Nàng ngừng thở tiến về phía trước để nhìn kỹ hơn, môi hắn mỏng như tờ giấy, sống mũi cao thẳng, ánh mắt tựa vầng trăng trắng lạnh, lông mày lại sắc lẹm như trường kiếm. Hắn chỉ thản nhiên đứng ở nơi đó thôi, vậy mà có thể khiến nàng phải cố gắng nhớ lại những từ ngữ tốt đẹp hiếm hoi mà nàng học được trong mười mấy năm qua.
Nàng chưa bao giờ đến Đông Cung vào sáng sớm nên cũng chưa bao giờ thấy Thái tử lên lớp. Không ngờ, vị Tam công tử thuộc gia tộc Đế sư có thể dạy dỗ Thái tử điện hạ thành người dễ bảo trong lời đồn lại có dáng vẻ thanh lịch dịu dàng như vậy.
“Phù Dữu, đúng không?”
Lời nói tương tự lại vang lên bên tai nàng lần nữa, Phù Dữu khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, không biết trả lời thế nào mới tốt: “… Là ta.”
“Ngài ngồi yên học thuộc bài đi.”
Ánh mắt của Giang Hoài Chi rơi vào Lý Càn Cảnh bên cạnh, thấy y vội vàng che miệng, không dám cười trộm nữa thì mới chuyển ánh mắt trở lại trên người tiểu cô nương vừa mới tới.
“Trò, đi với ta một lát.”