Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 10

Ồn ào một trận như vậy, bữa tiệc sinh nhật cũng trở nên vô vị, sau hai lượt rượu thì tàn tiệc.

Cha mẹ đang trò chuyện với vài vị thúc bá mà nàng quen biết, Lý Càn Cảnh dường như đã bị Hoàng hậu gọi đi ngay khi bữa tiệc kết thúc. Phù Dữu cố gắng giữ quy củ bước ra khỏi điện, cho đến khi cách xa tiếng ồn ào náo nhiệt trong điện, gió lạnh ban đêm thổi qua mặt, lập tức thổi bay đi cảm giác khô nóng trong lòng nàng.

Nàng đứng tại chỗ nhắm mắt lại, dang rộng hai tay hít thở không khí trong lành, miệng không khỏi phát ra tiếng thở dài.

Thật thoải mái!

Vừa yên tĩnh lại mát mẻ, từ sáng sớm dậy chuẩn bị đến yến tiệc lúc hoàng hôn, cả ngày nay nàng chưa lúc nào thoải mái đến vậy!

“Cẩn thận cảm lạnh.”

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Phù Dữu lập tức mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy người tới, nàng nhất thời nhảy nhót: “Tiên sinh!”

“Ừ.” Giang Hoài Chi ấm áp đáp, ánh trăng sáng tỏ hắt nhẹ lên gương mặt hắn, tăng thêm vài phần trong trẻo tuấn tú: “Đêm đã khuya rồi, sao còn chưa về?”

Nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên cười ngọt ngào, hiện tại nàng mới cao đến bả vai hắn: “Ta muốn về, nhưng cha mẹ còn chưa nói chuyện xong!”

“Vậy vào điện chờ đi, gió hơi lớn.”

“Bên ngoài mát mẻ!” Phù Dữu đứng bên cạnh hắn, ngửi mùi tuyết tùng như có như không, ma xui quỷ khiến nàng nhõng nhẽo: “Không muốn đợi, tiên sinh đưa ta trở về được không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Thật ra nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng dường như không phải nói như vậy…

“… Đi thôi.” Giang Hoài Chi hơi sửng sốt, lắc đầu cười khổ: “Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Hắn chắp tay đi phía trước, Phù Dữu không có thời gian xấu hổ khi bị nhìn thấu, vội chạy bước nhỏ đuổi theo.

“Sao ngài biết là Ngu Phi làm?”

“Chuyện này không khó để điều tra ra.” Hai bóng dáng một lớn một nhỏ bị ánh trăng chiếu dài trên đường cung: “Giang Hoán là thân tín được ta nuôi dưỡng, trong những thời điểm quan trọng, dù có phải ra tay thì hắn ta cũng biết cách tránh điểm mấu chốt, một tiểu nha hoàn có vài phần cứng miệng, liệu có thể chịu đựng được bao lâu.”

Nghĩ đến hình ảnh kh*ng b* ngày hôm ấy, tiểu nha hoàn kia bị kiếm đâm nằm trên mặt đất vẫn còn giãy giụa. Phù Dữu hiểu ra, hít một hơi lạnh: “Cho dù như vậy, Ngu Phi vẫn luôn ở trong hậu cung, muốn lấy được chứng cứ cũng không dễ.”

“Đúng vậy.” Giang Hoài Chi hơi gật đầu, hiếm khi kiên nhẫn: “Sau khi suy đi nghĩ lại, ta đành nói chuyện này cho Càn Cảnh, lại thông qua Càn Cảnh báo cho Hoàng hậu nương nương, nương nương nghe nói trò suýt bị hãm hại rơi xuống nước, thì nhanh chóng phái người thu thập chứng cứ từ trong hậu cung.”

“Vậy ra Hoàng hậu nương nương và Lý Càn Cảnh đều biết chuyện này? Bọn họ chỉ đang xem ta diễn kịch?!”

Tai nàng lập tức đỏ bừng, xấu hổ tới mức muốn tìm cái giếng để nhảy xuống.

“Hoàng hậu nương nương đoan trang hào phóng cũng thôi đi, nhưng sao Lý Càn Cảnh có thể nhẫn nhịn không rên một tiếng!”

“Tất nhiên là y không nhịn được, lúc biết chuyện suýt nữa y đã lật nóc nhà.” Giang Hoài Chi cười khẽ, dùng giọng điệu rất bình thường nói ra lời đáng kinh ngạc: “Thế nên ta đã cảnh cáo y, tối nay là đất diễn của Dữu Nhi, nếu y dám nói thêm một lời, ta sẽ giao bài tập cho y nhiều gấp mười lần.”

“…”

Phù Dữu nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn vị công tử nho nhã cao quý bên cạnh, buột miệng thốt ra: “Tiên sinh, sao ta luôn có cảm giác lúc thì ngài là thần tiên từ trên trời rơi xuống, lúc lại giống như ma quỷ vậy?”

“Nhìn người, vốn dĩ không nên nhìn một phía, mà phải suy nghĩ đa chiều mới có thể đưa ra phán đoán của riêng mình.”

Khi nói ra những lời này, Giang Hoài Chi cũng thầm khen ngợi bản thân từ tận đáy lòng.

Trong tình huống này vẫn có thể giảng đạo lý, hắn thật sự là một nhân tài hiếm có trong việc dạy dỗ con cháu hoàng thất.

“Ta biết rồi!”

Phù Dữu lười biếng nhiều năm, suy nghĩ đơn giản, đầu óc cũng không sáng suốt cho lắm, nhanh chóng tiếp nhận sự đầu độc về tinh thần của hắn, ngược lại còn khen ngợi hắn.

“Mặc dù tiên sinh hay khiến người khác nổi giận, nhưng ngài thật sự rất giỏi, Bệ hạ hung dữ như vậy, ta đến thở mạnh còn sợ rơi đầu, vậy mà ngài vẫn lên tiếng nói ông trừng phạt Ngu Phi quá nhẹ, lúc ấy ta suýt chút nữa bị hù chết!”

… Nói bao nhiêu lần rồi, loại tiền tố này có thể lược bớt đi được không!

Hắn nuốt nỗi căm hờn xuống: “Cân nhắc giữa lợi và hại thôi, nếu ta đã dám làm như thế thì phải nắm chắc mười phần.”

“Vậy ngài chắc chắn Bệ hạ sẽ không làm khó mình sao?” Nàng nhảy nhót bên cạnh hắn, dường như có vô số câu hỏi: “Nhưng mấy năm nay Ngu Phi rất được sủng ái, ngay cả ta không quan tâm đến chuyện trong cung cũng từng nghe nói.”

“Dù có được thánh sủng thì chung quy vẫn chỉ là Phi.”

Giang Hoài Chi thở dài, ánh mắt nhàn nhạt quét qua vầng trăng tròn phía chân trời.

“Vì một sủng phi mà làm khó Giang gia, không có lời, cũng không cần thiết.”

Nói cũng lạ, mỗi lần Phù Dữu thấy hắn yên lặng nhìn về chân trời, ánh mắt luôn dịu dàng bi thương, tựa như vị lữ khách phương xa làm thơ tiếc nuối mùa thu.

Bị lây nhiễm bầu không khí u buồn đột ngột này, nàng cũng nhìn chiếc đĩa ngọc tròn trịa kia, không cầm lòng được nói: “Liệu hoàng gia có giống như những gì được viết trong truyện, thích hay không còn tuỳ vào việc nó có giá trị hay không?”

Nghe vậy, Giang Hoài Chi có chút kinh ngạc, nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, cúi đầu nhìn tiểu cô nương luôn theo sát từng bước bên người: “Có phải hay không, người khác ta không biết, nhưng với Dữu Nhi thì tất nhiên là không phải.”

“Vì sao?”

“Dữu Nhi là người biết nói ngọt, biết dỗ người khác vui vẻ, thế nên từ nhỏ Hoàng hậu nương nương đã có ấn tượng tốt về trò, nếu không đã chẳng nói lời hay giúp trò ở trước mặt Bệ hạ, đồng thời cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này.”

Hắn kiên nhẫn giải thích, trên đường phố yên tĩnh, giọng nói lọt vào tai rất rõ ràng.

“Tất nhiên, điều quan trọng nhất là trong lòng Càn Cảnh có trò.”

“Cái gì?!”

Tiểu cô nương vừa yên tĩnh không lâu đã lập tức xù lông, nhận ra giọng mình quá lớn vào lúc nửa đêm, sợ bị người nhảy ra đánh, nàng cuống quít che miệng, hạ giọng nói: “Huynh ấy á hả? Lý Càn Cảnh? Thích ta?!”

“Ngạc nhiên lắm sao?” Giang Hoài Chi nhướng mày, dường như hắn rất thích xem thể loại kịch tình yêu con nít này: “Không khó đoán, ta mới quan sát hai trò mấy ngày, trong lòng đã hiểu rõ.”

“Không thể nào, không thể nào!” Phù Dữu quả quyết phủ nhận, trông có vẻ đầy oán hận: “Y chướng mắt ta, ta cũng chán ghét y, ta thích kiểu nam nhân trưởng thành chững chạc, chứ không phải loại cà lơ phất phơ như tên nhóc đó!”

Hắn cười đầy ẩn ý: “Trưởng thành chững chạc? Ví dụ như?”

“Ví dụ như…”

Ví dụ như ngài.

Lời nói trong vô thức của Phù Dữu đột nhiên im bặt, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ xấu hổ.

Ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng hiện tại ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, ví dụ như nửa ngày vẫn không nói ra được.

Giang Hoài Chi thấy vậy, dứt khoát không trêu chọc nàng nữa: “Mặc kệ trong lòng trò nghĩ như thế nào, lấy ai làm người tham chiếu, cách làm như hôm nay là đúng, sau này nếu có ai hỏi lại trò, tuyệt đối đừng trả lời, nhớ kỹ chưa?”

Cổng lớn quen thuộc của phủ Thừa tướng ở ngay phía trước, nàng luôn cảm thấy đường tiến cung rất dài, nhưng tối nay ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, chỉ theo tiên sinh đi bộ từng bước trở về, vậy mà vừa chớp mắt đã về đến cổng.

Nàng trộm ngắm vị công tử như ngọc luôn đi phía trước nàng một bước, nhỏ giọng đáp: “Bởi vì ta… Là Thái tử phi sao?”

“Ừm.” Giọng nói dịu dàng của hắn rơi vào trong lòng nàng lại trở nên lạnh căm: “Đến rồi, vào nhà thôi.”

Không tìm được lý do gì để ở bên hắn thêm một lát, Phù Dữu nhìn cửa lớn nhà mình, đành phải gật đầu: “Vậy còn ngài?”

“Muộn rồi, ta trở về Giang phủ.” Dứt lời, hắn cởi chiếc túi vải trên tay phải xuống: “Đây là quà sinh nhật của trò, gần giờ Tý mới đưa cho trò, hy vọng không quá muộn.”

“Tất nhiên là không muộn!” Mắt nàng lập tức sáng lên, duỗi tay vội vàng tiếp nhận chiếc túi: “Ta cứ tưởng ngài xách đồ ăn đêm … Ấy, nặng thế!”

“Làm như ai cũng thích ăn giống trò?”

Giang Hoài Chi lắc đầu, cười nói: “Đi đi, về phòng hãy mở.”

Phù Dữu đáp lời, dưới chân di chuyển rất nhanh, vội vàng chạy về sân của mình, nhất quyết không xem những món quà rực rỡ chất đống trong phòng khách và ngoài sảnh, những món ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn trên bàn để thoả mãn thèm vẫn còn nguyên. Nàng chỉ ngây ngốc ôm túi vải kia như bảo bối, vui mừng hớn hở bổ nhào lên giường của mình.

Mộc Lan hơi nghi ngờ.

Phù tiểu nương được nuông chiều từ bé, có thứ gì tốt mà chưa nhìn thấy, lần đầu tiên thấy nàng nhận quà mà lại vui vẻ đến vậy.

Các nha hoàn bà tử còn lại cũng tò mò theo, lén lút đi tới, vây kín khuê phòng của nàng chật như nêm cối.

Trước sự chứng kiến của mọi người, tiểu nương tử hít một hơi thật sâu, mặt mày hớn hở mở chiếc túi vải ——

Đột nhiên một tiếng khóc đau đớn truyền ra.

Mộc Lan giật mình, vội vàng vén rèm bước vào, chỉ thấy tiểu nương tử ngay cả váy áo trên người cũng chưa thay, ôm chồng sách khóc không ngừng ——

“Vì sao… Vì sao tất cả đều là sách kiểm tra!”

Bình Luận (0)
Comment