Giờ Dần ngày hôm sau.
Đêm qua tiểu nương tử về muộn, lại chạy tới lễ hội đèn lồng biển người tấp nập khiến cả người nhiễm đầy bụi bặm, sau khi trở về còn bất kể mệt mỏi lấy cánh hoa đào ngâm thật lâu trong sữa bò, sau đó bỏ thêm đàn hương, phục linh, bồ kết cẩn thận tẩy rửa mỗi một tấc da thịt, lăn lộn đến giờ Tý mới nằm xuống.
Chợp mắt chưa đầy hai canh giờ lại tỉnh dậy.
Mộc Lan thấy vậy, sau khi gọi nàng dậy như thường lệ, nàng ấy không khỏi nhiều lời: “Tiểu nương tử cành vàng lá ngọc, làm sao chịu được dày vò như vậy, nếu không hôm nay nghỉ một hôm.”
“Phải đi chứ.”
Nàng vỗ nước ấm trong chậu lên mặt, lại lấy chiếc khăn xông hương hoa cả đêm rửa sạch sẽ: “Ừm… Lần sau đổi thành chậu nước lạnh nhé.”
Mộc Lan nghe thế thì lại càng đau lòng.
“Từ ngày đọc sách tới nay, tiểu nương tử chưa từng xin nghỉ ngày nào, xin nghỉ một ngày cũng không sao, thực ra lão gia và phu nhân đã đau lòng từ lâu, nhưng sợ hoàng gia không cần ngài, phu nhân một mặt quyết tâm một mặt trốn ở trong phòng khóc.”
Bàn tay nhỏ đang lau mặt của nàng nghe vậy thì khựng lại.
“Ta không nhất quyết phải làm Thái tử phi!”
Thôi, nàng không muốn giải thích, cũng giải thích không nổi.
Chính bản thân nàng cũng không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào.
Ngoại trừ việc không thích Lý Càn Cảnh, không muốn gả vào hoàng thất là chuyện ván đã đóng thuyền, còn lại tình cảm hiện tại có thể nói như một cuộn chỉ rối.
Ngẫm nghĩ, nàng nhìn trái nhìn phải khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn trong gương đồng, đột nhiên cảm thấy có chút đắc ý: “Thật xinh đẹp.”
“…”
Mộc Lan thật sự không biết tại sao suy nghĩ của nàng lại đột nhiên chuyển sang vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhưng vẫn khen ngợi sự tự luyến của nàng: “Tiểu nương tử tất nhiên là tiên tư dật mạo (*), hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành.”
(*): Miêu tả tư thế và vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ
“Vậy ngươi nói xem, mọi người có thích gương mặt này của mỹ nhân đệ nhất kinh thành không?” Nàng suy nghĩ.
“Đó là điều đương nhiên!”
Mộc Lan đáp không chút do dự.
“Tiểu nương tử vừa ra khỏi cửa thì đào cũng xấu hổ, hạnh cũng phải nhường, bao nhiêu chàng trai ngưỡng mộ, chỉ là từ nhỏ tiểu nương tử đã có hôn ước, các công tử thế gia đều không dám nghĩ tới. Nếu không khi ngài đến tuổi cập kê, ngạch cửa của tướng phủ chúng ta đã bị giẫm nát rồi!”
Phù Dữu nghe nghe vào tai thì cực kỳ thoải mái, được voi đòi tiên.
“Vậy ý của Mộc Lan tỷ tỷ là, nếu ta không có hôn ước này, ta mà thích ai, người đó sẽ không thể từ chối?”
“Đương nhiên! Nếu tiểu nương tử chỉ đẹp cũng thôi đi, nhưng bất kể là xuất thân hay tính cách của ngài đều tốt, trước giờ luôn coi đám nha hoàn bà tử chúng ta như bạn bè. Với giọng nói ngọt ngào nũng nịu này của ngài, làm gì có công tử nhà nào dám không có mắt mà từ chối?”
Tuy giọng điệu mang tính trêu đùa, nhưng lời này thực sự đã chạm tới trái tim của Phù Dữu.
Nàng vui vẻ cài cây trâm hôm qua Giang Hoài Chi tặng lên tóc, khóe miệng sắp không nhịn được: “Này, đúng rồi tỷ tỷ, bánh phô mai ngươi mua cho ta mấy hôm trước ăn rất ngon, mua ở đâu thế?”
“Sao tiểu nương tử đột nhiên nhớ tới loại bánh này?”
Mộc Lan cười nói.
“Là điểm tâm của cửa hàng Tô gia phía nam thành.”
“Điểm tâm của cửa hàng sao? Vậy khi nào bọn họ mới mở cửa?”
“Việc kinh doanh của Tô gia rất tốt, thường mở cửa vào giờ Mão, nếu tiểu nương tử thèm ăn, lát nữa nô tỳ sẽ ra ngoài mua.”
“Ngươi không cần vội, ta muốn mua một ít mang tới Đông Cung.”
Phù Dữu nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng căng thẳng.
“Không được, giờ Mão này rất nguy hiểm… Dễ đến muộn!”
Cuối cùng nàng cũng trang điểm tỉ mỉ xong, vội vàng xách chiếc túi thêu nhỏ của mình chạy ra ngoài: “Ta đến chờ trước cửa nhà họ, biết đâu họ mở cửa sớm——”
“Ôi —— tiểu nương tử chậm chậm thôi!”
Nàng vừa chạy đã khiến Mộc Lan lo lắng.
“Sao ngài vẫn còn cài cây trâm hôm qua mà đã bỏ chạy, phụ kiện trên tóc ngài luôn thay đổi theo ngày mà!”
Tiểu nương tử cười duyên dáng, mặt mày cong cong: “Ta thích, cứ cài cây trâm này đi ——”
-
Cũng may ông trời giúp nàng.
Cửa hàng Tô gia mở cửa sớm hơn thường lệ mười lăm phút, nàng vội vàng gói hai phần phô mai rồi thúc giục xa phu chạy về phía Đông Cung. Cứ chạy mãi cho đến khi con ngựa nhỏ kia gần như bỏ cuộc, nàng mới đúng giờ bước vào Sùng Văn Quán.
Chỉ vì ngày hôm qua nàng đặc biệt chú ý đến món ăn được Giang Hoài Chi gắp nhiều nhất chính là đồ ngọt, thậm chí còn bất ngờ dùng hai miếng điểm tâm. Lúc này nàng mới nảy ra ý tưởng, sáng sớm chạy tới mua loại phô mai vừa mới ra lò có hương vị ngon nhất.
Vì sao lại là hai phần.
Tất nhiên không thể quá lộ liễu, phải lấy Lý Càn Cảnh làm vỏ bọc.
Nhìn tiểu nương tử cuống quýt chạy tới, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, Giang Hoài Chi đặt sách xuống, nhàn nhạt ngước mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: “Vừa đúng lúc, không muộn một phút.”
“May quá may quá…”
Nàng đỡ eo thở hổn hển vài hơi, đặt hai hộp điểm tâm tinh xảo xuống trước mặt bọn họ.
“Mới, mới làm, mẻ phô mai đầu tiên của hôm nay, nếm thử trước, trước.”
“Sao lại nghĩ đến việc dậy sớm mua thứ này?”
Giang Hoài Chi cảm thấy dáng vẻ của nàng có chút buồn cười, giơ tay nhận lấy chiếc hộp, mở nắp gỗ ra, hương thơm ngọt ngào tinh tế tràn ngập căn phòng.
“Nếu biết trước muội sẽ mang đồ ăn tới thì ta đã không ăn sáng rồi!”
Lý Càn Cảnh ném bút lông, không chút rụt rè nhào tới, sau đó oán giận nói.
“Nhìn có vẻ rất ngọt, nhưng ta lại không thích ăn đồ ngọt.”
Phù Dữu tức giận nói: “Không thích ăn thì để ta ăn!”
Vốn dĩ cũng không phải mua cho huynh.
“Không được!”
Y lập tức ôm chặt chiếc hộp như trẻ con, dùng sức nhét một miếng vào trong miệng.
“Ừm… Ngon quá! Đồ Tiểu Dữu Tử mua đều ngon!”
“…”
Nàng có chút cạn lời trừng mắt nhìn y.
“Huynh học cách nói ‘nịnh nọt’ này ở đâu thế.”
“Học trong truyện!”
Y cắn răng chịu đựng vị ngọt quá mức ở trong miệng.
“Bọn họ đều nói những lời này có tác dụng với nữ nhi, xem ra Tiểu Dữu Tử căn bản không phải con gái.”
Phù Dữu lập tức xù lông, đuổi đánh y khắp phòng: “Huynh!!”
Giang Hoài Chi ngồi ổn định bên trên, nhìn bọn họ đánh tới đánh lui như trẻ con, không khỏi cảm thấy bất lực.
Chỉ là phần phô mai vừa lấy ra khỏi lồng hấp này… Quả thực rất ngon.
Hương sữa tinh tế và hương rượu ngọt ngào hoà quyện vào nhau tạo nên cảm giác non mềm mượt mà, mùi hoa quế thoang thoảng khiến loại phô mai càng thêm béo ngậy, tan trong miệng, ngọt ngào êm dịu, có thể nói là: “Ngọc vỡ ở đáy đĩa, tuyết tan bên miệng”.
Đứa nhỏ này… Đúng là người thận trọng.
Có vẻ như khẩu vị hạ đũa ngày hôm qua của hắn quá rõ ràng nên đã bị nàng có lòng thấy được.
Điểm tâm ngọt của cửa hàng Tô gia quả thực ngon nhất kinh thành, nhưng thường mở cửa sau giờ Mão hàng ngày, vì phải giảng bài cho Thái tử nên hắn gần như chưa bao giờ nếm thử mẻ bánh đầu tiên, hiện giờ coi như được thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, mặt mày hắn vô thức dịu xuống, liếc nhìn về phía nàng theo bản năng, tình cờ bắt gặp nàng cũng đang nhìn về phía bên này.
Tiểu nương tử có một đôi mắt đẹp và trong veo, khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, nàng mỉm cười yêu kiều với hắn, sau đó lại thẹn thùng cúi đầu xuống, ngay cả mang tai cũng đầy vẻ ngượng ngùng nữ tính.
Hắn nở nụ cười dịu dàng, hơi gật đầu cảm ơn nàng.
“Không ồn ào nữa.”
Hắn mở miệng mang theo chút nuông chiều bất ngờ.
“Vào học thôi.”
?
Lý Càn Cảnh chợt dừng chân, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.
Người này có thường nói chuyện như vậy không?
Y đang định nhảy dựng lên xỉa xói, lại thấy vị tiểu nương tử vừa mới đùa giỡn cùng y đã ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình từ lâu, dường như còn nở nụ cười ngọt ngào không thể kìm nén được.
Để mặc y đúng tại chỗ, tựa như một tên ngốc to xác.
“… Cái gì thế.”
Lý Càn Cảnh ngượng ngùng bước qua, bên kia đã bắt đầu kiểm tra bài tập như thường lệ.
“Bài thơ nói về cá mòi.”
Giọng nói của Phù Dữu ngọt ngào, gần như đối đáp trôi chảy.
“Không tồi.”
Giang Hoài Chi xê dịch cuốn sách trong tay, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
“Gần đây học rất tốt.”
Nàng thỏa mãn khi được khen ngợi.
Không uổng công nàng dành cả tết ở trong nhà học bài, giọng khen của hắn thật dễ nghe.
“Hôm nay không học thơ văn.”
Mùi tuyết tùng nhàn nhạt đến gần hơn, khóe miệng nàng cong lên, đầu cũng ngước lên, đúng lúc nhìn thấy ngón tay thon dài tay kia lật trang giấy mỏng trước mặt nàng.
“Luyện vẽ tranh.”
Phù Dữu ngọt ngào đáp: “Được!”
Lý Càn Cảnh càng hết chỗ nói.
“Tiểu Dữu Tử, muội có thể đừng nhiệt tình như vậy được không?”
Y lẩm bẩm trong miệng, nghe có vẻ dường như vô cùng bất mãn.
“Sao hiện giờ cứ nhìn thấy hắn muội lại cười, đọc sách vui vậy sao?”
Còn chưa dứt lời, Giang Hoài Chi đã cuộn cuốn thẻ tre lại gõ vào đầu vào y, cười tới mức vui giận khó lường.
“Tự lo cho mình trước đi.”
Lý Càn Cảnh đau đớn rụt người lại.
“Ngài cứ chờ đi, đợi ngày nào đó ta đăng cơ, xem ta dày vò ngài thế nào!”
Giang Hoài Chi giơ tay gõ thêm lần nữa.
“Thần chờ.”
Phù Dữu ngồi bên cạnh, vất vả chịu đựng, bàn tay nhỏ cầm bút vẽ tô theo hình vẽ mẫu của Giang Hoài Chi, cố gắng nhịn cười.
Tính tình không sợ “Cường quyền” này, thật sự…
Rất thích.
Suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu dọa nàng nhảy dựng.
Nghĩ cái gì thế?!
Cầm bút thật chặt, đôi mắt tròn xoe của nàng dán chặt vào hình vẽ trên tờ giấy mỏng, không dám nhìn về phía trước nữa.
Đó là hình vẽ cây tùng trên ngọn đồi xanh, khi còn bé nàng từng thấy Giang Oanh Nguyệt miêu tả, khuê phòng của Nhị tỷ cũng bị nàng nghịch ngợm tình cờ bới ra mấy bức. Nàng cứ ngỡ đó là hình mẫu kinh điển dùng để luyện tập, chỉ là càng tô nàng lại càng cảm thấy ngọn núi xanh giữa trời quang tựa như mặt mày người nọ, cây tùng cao ngất trên núi giống như dáng người hắn, ngay cả núi đá đang bị khai thác cũng có chút bóng dáng khí khái của Giang gia.
Vậy nên càng tô vẽ, mặt nàng càng nóng, đầu nhỏ gần như muốn chui xuống bàn.
Nàng đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, tiểu nương tử của Phù gia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?
Cuối cùng cũng nhận thấy sự khác thường phía bên nàng, Giang Hoài Chi đang giảng bài chợt dừng lại, trong câu hỏi bớt đi vài phần xa cách: “Không khoẻ?”
“Không, không có…”
Phù Dữu chột dạ đáp.
“Lửa than trong phòng đốt quá lớn, có hơi nóng…”
“Hả? Sao muội không nói sớm, Tiểu Dữu Tử! Mặt muội đỏ như vậy, giống con khỉ…”
Không đợi vị Thái tử điện hạ động kinh này nói hết, nàng quát: “Huynh câm miệng!”
Dứt lời, nàng lại cảm thấy ảnh hưởng đến hình tượng của mình, cuống quít ho khan vài tiếng để che giấu.
Không biết Giang Hoài Chi đã đi đến bên cửa sổ từ lúc nào, nhẹ nhàng hé mở hai cánh cửa sổ.
“Đỡ hơn chưa?”
Hắn hỏi.
“Nếu vẫn nóng, ta sẽ gọi cung nữ tiến vào dập bớt lửa than.”
“Đỡ, đỡ hơn rồi thưa tiên sinh.”
Hiện tại vẫn là tiết trời se lạnh đầu xuân, làn gió hơi lạnh buổi sáng từ cửa sổ bên phải phía sau nhẹ nhàng thổi tới, lập tức khiến nàng rút đi cảm giác khô nóng khó lòng giải thích.
“Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh thật tốt!”
“Không có gì.”
Hắn dịu dàng đáp lại sự nũng nịu của nàng.
“Có việc gì cứ việc nói thẳng.”
“Không công bằng!”
Giọng nói bén nhọn của Lý Càn Cảnh phá vỡ bầu không khí yên bình phía bên này.
“Trước kia ta kêu nóng, ngài luôn nói cái gì mà tâm tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, mắng ta không chuyên tâm đọc sách, sao đến lượt Tiểu Dữu Tử lại không giống! Ngài bất công!”
Giang Hoài Chi nâng mí mắt, hiếm khi không trừng phạt y.
Hình như lời y nói cũng không sai.
Xem ra từ ngày tiểu nương tử Phù gia tới đây, hắn chưa bao giờ nghiêm khắc với nàng, thậm chí có thể nói là thiên vị, hầu như luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, cũng rất ít khi răn dạy nàng. Cho dù cáo trạng cuối cùng cũng chỉ là lời uy h**p, dưới ngòi bút chuyển hoá thành hai ba câu nói ngọt đưa tới phủ Thừa tướng.
Dù sao nàng cũng là tiểu cô nương, được nuông chiều từ bé, ưu ái hơn chút cũng là chuyện bình thường.
Hắn tổng kết lại nguyên nhân, nhàn nhạt nói: “Học xong bài ta vừa giảng chưa, ồn ào cái gì?”
Thực hung dữ.
Phù Dữu và Lý Càn Cảnh cùng hít vào một hơi lạnh.
Tò mò vừa rồi rốt cuộc giảng bài gì, Phù Dữu nghiêng đầu nhỏ về phía bên kia, đặt ra câu hỏi: “Đúng rồi tiên sinh, vì sao mỗi ngày ta đều luyện chữ vẽ tranh tập đàn đủ mọi thứ, nhưng y lại chỉ cần đọc sách?”
“Y học xong từ lâu rồi, trước mắt trò cần luyện tập mấy thứ này, y không cần luyện.”
Giang Hoài Chi không trách cứ nàng làm lãng phí thời gian như Thái tử, ngược lại lấy sách của Lý Càn Cảnh đưa cho nàng.
“Nếu tò mò, trò có thể xem qua.”
Tiểu nương tử chớp chớp mắt, vội vàng tiếp nhận, rồi lại đột nhiên há to miệng.
Cái gì đây?
Cuốn sách này!
Chữ viết chằng chịt trên sách như đàn kiến, kín kẽ không chút khe hở, trong lúc nhất thời, thậm chí nàng không thể phân biệt được câu nào với câu nào.
“Trước đó sách của trò ta đã chú thích rồi, học cùng ta thêm một thời gian nữa, trò cũng sẽ đọc loại sách này.”
Giang Hoài Chi kiên nhẫn giải thích cho nàng.
“Những cổ văn đó vốn không ngắt câu, phải tự mình phân biệt.”
“Việc này cũng quá khó đi…”
Phù Dữu đỏ mặt, có vẻ thật sự xấu hổ.
“Ngày nào ta cũng cười nhạo y hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoá ra vì y đọc mấy thứ này.”
Lý Càn Cảnh nhếch miệng, đang định kiêu ngạo thì lại thấy bên kia tiếp tục nói.
“Mặc dù Càn Cảnh có chút ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng bắt đầu học từ sớm, ba tuổi đã theo ta đọc sách, tất nhiên trò không đuổi kịp được, không phải là trò ngốc hơn y ——”
Thái tử điện hạ muốn bùng nổ.
Giang Hoài Chi không thèm nhìn hắn, vẫn tiếp tục dịu dàng nói.
“Dữu Nhi rất giỏi, đừng nhụt chí, cứ từ từ thôi.”
Thái tử điện hạ giận dữ hoàn toàn.
“Cái gì gọi là ta ngốc nghếch?”
Y giật sách của mình trở về.
“Sao từ nhỏ đến lớn ngài vẫn thế nhỉ, mỗi lần nói chuyện đều khó nghe như vậy, nếu không phải lúc nhỏ ta ngu ngốc, khen ngài dạy tốt trước mặt phụ hoàng, khi ấy ngài mới bao lớn, mười mấy tuổi thôi, sao có thể ngồi ổn định chức Thái phó này!”
Y càng nói càng hăng hái, có thể thấy rõ tính tình nóng nảy của thiếu niên.
“Hơn nữa, ngài đừng có lúc nào cũng khen Tiểu Dữu Tử, nàng chỉ làm hết bài tập ngài giao thôi, cũng không làm gì khác, sao ngày nào ngài cũng khen ngợi dỗ dành nàng thế!”
“Lý Càn Cảnh, huynh nói cái gì!”
Tiểu nương tử chống nạnh, hốc mắt đỏ hoe, tư thế chuẩn bị cãi nhau.
“Ta nghiêm túc hoàn thành bài tập, tiên sinh khen ta vài câu thì có làm sao! Tiên sinh dạy tốt như vậy, đủ bản lĩnh để làm Thái phó, lúc ấy huynh chỉ là một tên nhóc ba tuổi, sao lại cho rằng mình có thể ảnh hưởng đến việc triều chính!”
“Muội nói lại xem!”
“Ta cứ nói đấy thì sao!”
Nàng cũng hăng hái, không rảnh giữ hình tượng trước mặt Giang Hoài Chi.
“Tại sao huynh luôn nói tiên sinh không tốt, ta học ở đây hai tháng cũng không thấy có gì quá đáng như lời huynh nói, mỗi ngày huynh đều giống như ai dẫm phải đuôi, bới móc hết chuyện này đến chuyện khác…”
“Phù Dữu!”
Sự ghen tuông bị thiếu niên kìm nén nhiều ngày, giờ phút này cuối cùng cũng bùng nổ.
“Rốt cuộc muội có ý gì, muội suốt ngày nói chuyện thay ngài ấy, muội thích ngài ấy có đúng không?”
Lời này vừa nói ra, tựa như sấm sét trên mặt đất, nổ ra những gợn sóng thật lớn trong lòng ba người, sau đó bầu không khí chìm vào sự im lặng chết chóc.
Đôi mắt trong veo của Phù Dữu lập tức ngấn nước, vẻ mặt đầy bối rối: “Huynh… Huynh quát cái gì…”
Bị người chọc vào tim và quát mắng như vậy, nàng vừa ấm ức vừa bất lực, dường như những suy nghĩ nhỏ nhặt vẫn không thể thăm dò, không dám xác nhận trực tiếp bị xé rách trước mặt mọi người, khiến nàng vô cùng xấu hổ.
“Đủ rồi.”
Suy nghĩ của Giang Hoài Chi có hơi loạn, cũng có chút không được tự nhiên, hắn cau mày quát lớn.
“Đây là nơi các trò được phép làm ầm ĩ sao? Ngồi trở lại đi!”
Sau khi phát tiết sự tắc nghẽn trong ngực mấy ngày qua, Lý Càn Cảnh cũng dần bình tĩnh lại, có chút lúng túng túm tay áo nàng: “Tiểu Dữu Tử, ta…”
Còn chưa kịp dứt lời, tay y đã bị hất mạnh ra.
Tiểu nương tử một mình trở về chỗ ngồi, nước mắt tí tách rơi trên cây tùng xanh vừa tô xong: “… Bao giờ mới huỷ hôn.”
Lý Càn Cảnh cũng ngồi xuống, cúi đầu rầu rĩ nói: “Không huỷ hôn.”
“Ta ghét huynh.”
“Ta biết.”
Y nén giận.
“Vậy cũng không huỷ.”
“Ồn ào đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng của Giang Hoài Chi khiến người nghe không rét mà run.
“Bắt đầu từ ngày mai, Dữu Nhi ở phòng này, trò sang phòng kia, ta sẽ chia ra dạy, hiểu chưa?”
“Đi thì đi.”
Lý Càn Cảnh lẩm bẩm.
“Ta cũng không muốn ngồi cùng nàng.”
Phù Dữu cắn chặt môi, không nói một lời, chỉ yên lặng gật đầu.
Có vẻ như vô cùng tủi thân.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Không đúng.
Chuyển tên đáng ghét này đi rồi, vậy chẳng phải nàng…
Có thể ở một mình với Giang Hoài Chi rồi sao?!
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, khàn giọng đáp: “Hiểu rồi!”
Lý Càn Cảnh: “…”
Có ý gì.
Thái tử điện hạ còn chưa hạ mình dỗ dành đâu, sao nàng có thể vui đến thế?!
Hai mắt nàng long lanh, không biết đang khóc hay đang phấn khích, tay chân rất nhanh nhẹn, thuần thục ném hết sách của Thái tử điện hạ sang phòng bên cạnh.
“Huynh, đi luôn hôm nay!”