Phù Dữu bị cha mẹ nhà mình kéo về phủ ăn trưa, nàng viện cớ muốn chuẩn bị giấy bút mực để lẻn ra đường.
Lúc nàng đang chán nản gặm xâu kẹo hồ lô thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa đang tiến lại gần, nàng vội vàng vẫy tay: “Oanh Nguyệt, ngươi…”
Nàng ấy giật mình.
“… Ở đây, tới rồi à?”
“Đợi lâu chưa, Tiểu Dữu Tử!”
Người tới mặc bộ váy áo màu hoa sơn chi nổi bật lại không hề phô trương, mái tóc được chải gọn gàng quy củ, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười dịu dàng, mùi sách và mực vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay. Nàng ấy không nhanh không chậm tiến về phía nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết nàng ấy là con gái do danh môn vọng tộc dưỡng thành.
“Chờ lâu một chút cũng không sao.” Phù Dữu đưa tay chỉ về phía sau nàng ấy: “Nhưng trong thư ta đã nói đến căn cứ bí mật của chúng ta, ngươi dẫn theo những người này là sao?!”
Nàng ngay cả Mộc Lan cũng không cho đi theo, nương tử Giang gia thì ngược lại, nha hoàn bà tử không thiếu ai cũng thì thôi đi, sao lại có cả thị vệ cầm kiếm đi theo thế?
Hoá ra chỉ có nàng mới coi đó là nơi bí mật?
“Xin lỗi, Tiểu Dữu Tử.” Giang Oanh Nguyệt có chút khó xử gượng cười: “Lần trước ra ngoài với ngươi một mình, về nhà bị mắng không tuân thủ quy củ, ta phải quỳ ba ngày trong từ đường mẹ ta mới nguôi giận, gia giáo nghiêm khắc, mong ngươi thông cảm.”
“Vậy sao…” Trong mắt Phù Dữu nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, nàng áy náy nói: “Là lỗi của ta, lần sau chắc chắn ta sẽ không lôi kéo ngươi ra ngoài một mình!”
“Nào có, là ta khiến ngươi chơi không thoải mái mới đúng.”
Cánh tay dài mảnh khảnh của Giang Oanh Nguyệt vừa nhấc lên, thị vệ cầm kiếm kia lập tức tiến lên hành lễ.
“Thuộc hạ Giang Hoán, bái kiến Phù tiểu nương tử.”
Thị vệ này khá tuấn tú, dáng vẻ cao lớn rắn rỏi khiến Phù Dữu không khỏi nhìn hắn ta thêm vài lần.
“Hắn ta là người của ca ca ta, ca ca thương ta, mỗi lần ta ra ngoài luôn thích sai hắn ta đi theo ta.”
“Hình như có chút ấn tượng, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ như vậy.” Phù Dữu gật đầu, thấy Giang Hoán bị mình nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, nàng bèn thu hồi ánh mắt: “Ca ca? Ca ca nào của ngươi?”
“Thì là tiên sinh của Tiểu Dữu Tử đó.” Giang Oanh Nguyệt khẽ cười, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo: “Nhị ca của ta.”
“Đừng cười ta nữa! Ta đã đủ thảm rồi!” Nàng lập tức giống như con mèo nhỏ nuôi dưỡng trong nhà bị dẫm phải đuôi: “Hoá ra người Nhị ca mà trước kia ngươi từng nhắc đến mấy lần, không phải Giang Vọng Chi?”
“Chúng ta và mấy vị di nương trong nhà có quan hệ không tốt, nếu không phải con cái đích thứ trong nhà đều xếp theo vai vế thì sao có thể để Giang Vọng Chi chiếm lấy cái danh Nhị lang Giang gia.”
Nhận ra mình đã nói lời không nên nói, Giang Oanh Nguyệt giả vờ che miệng: “Trong nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ như vậy, không muốn qua lại với chúng ta cũng thôi đi, bọn họ còn luôn nói bậy sau lưng đại ca và nhị ca. Ta không chấp nhận bọn họ, Hoài Chi ca ca là nhị ca của ta, không ai có thể thay đổi.”
Phần lớn các quý nữ trong kinh đều sống trong những mối quan hệ phức tạp của gia tộc, rất hiếm người giống như nàng, mẹ là Công chúa địa vị cao quý, cha lại chưa từng có thiếp thất, trong nhà vô cùng đơn giản nên nàng chưa từng phải lo lắng những chuyện đấu đá trong nhà như vậy.
Tất nhiên, nếu thật sự ném nàng vào loại nhà cao cửa rộng đó, với đầu óc của nàng đoán chừng cũng không sống được đến độ tuổi này.
Nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ của nàng quyết đoán ôm lấy cánh tay Giang Oanh Nguyệt, ngọt ngào an ủi: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, sáng nay ta đã gặp nhị ca của ngươi đấy.”
“Ấn tượng thế nào?” Sau khi nói vài lời trút bỏ nỗi bực tức với bạn thân, Giang Oanh Nguyệt nhanh chóng trở lại dáng vẻ dịu dàng khuê các: “Huynh ấy đối xử với người khác tương đối nghiêm khắc, e rằng Tiểu Dữu Tử phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Hắn hung dữ lắm!” Phù Dữu lập tức hăng hái: “Nói chuyện còn khiến người ta rất khó chịu, nhưng cũng phải nói, hắn là công tử đẹp nhất ta từng gặp ở kinh thành, nếu không ta đã không ở chỗ hắn lâu như vậy.”
Giang Oanh Nguyệt không khỏi bật cười: “Ngươi đấy, đến bây giờ vẫn thích nhìn mặt nói chuyện.”
“Oanh Nguyệt, ngươi hư lắm nhé! Chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi mà đó giờ ngươi chưa từng dẫn ta đến gặp hắn!”
“Tiểu Dữu Tử ngốc à, ngươi là người có hôn ước, ta dẫn ngươi đến gặp ca ca nhà mình làm gì?” Giang Oanh Nguyệt nhíu mày, sẵng giọng: “Nếu không phải ngươi vừa sinh ra đã là Thái tử phi tương lai, ta với ngươi thân thiết như vậy, ta còn muốn làm em chồng của ngươi đấy.”
Vẻ mặt Phù Dữu khó tin, bật cười: “Ngươi còn nói ta, sao ngươi cũng bắt đầu nói bậy rồi!”
“Tất nhiên là bị tiểu nương tử Phù gia dạy hư rồi.”
“Còn nói nhảm nữa!”
Hai người nắm tay nhau vui vẻ đi dạo trên đường phố kinh thành sau trận tuyết, những người đi theo phía xa xa đều là người của Giang Oanh Nguyệt. Phù Dữu đã quen với sự hiện diện của bọn họ, nàng cũng dần thoải mái hơn khi nói chuyện. Tiếng cười tựa chuông bạc như lớp tuyết mỏng trên đầu cành, gió thổi qua rơi vãi khắp đầu đường cuối ngõ.
Lần trước hai người tình cờ phát hiện ra căn nhà nhỏ trong rừng, lúc ấy xuân về hoa nở, hồ nước trong vắt, cây cối xanh tươi, đúng là dáng vẻ của thế ngoại đào nguyên được viết trong truyện. Nhưng hiện giờ là mùa đông vắng lặng, đập vào mắt là vẻ hiu quạnh, dẫm lên những chiếc lá khô chưa ai quét dọn, tiếng xào xạc làm tăng thêm mấy phần thê lương.
“Có chút rùng rợn…” Phù Dữu cẩn thận nâng mí mắt nhìn xung quanh, dường như không nghĩ tới nơi này lại thành ra như vậy: “May mà ngươi dẫn người tới đây, nếu chỉ có hai chúng ta, ta cảm thấy rất có thể ta sẽ quay đầu bỏ chạy.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao còn tự mình dọa mình thế?” Giang Oanh Nguyệt cười nhạo: “Chỉ rơi chút tuyết đã dọa ngươi thành dáng vẻ này, chẳng phải Phù tiểu nương tử nổi tiếng kinh thành của chúng ta không sợ trời không sợ đất, ngay cả tóc đuôi ngựa của Thái tử điện hạ cũng dám kéo sao?”
Phù Dữu ôm lấy cánh tay ấm áp của nàng ấy, cả người gần như dính chặt vào cơ thể đối phương nhưng vẫn không quên mạnh miệng: “Đó là vì Lý Càn Cảnh rất thèm ăn đòn!”
“Được rồi, không có gì đáng sợ cả.” Từ nhỏ nương tử Giang gia luôn xử sự bình tĩnh: “Lại nói chúng ta đều đã cập kê, trong nhà cũng đang tính toán hôn sự của ta, nếu chúng ta đều thành thân, sợ rằng sẽ không có nhiều thời gian du ngoạn như hôm nay đâu.”
“Ta nhất định sẽ đi cùng ngươi!” Nàng cười vô tâm vô phế: “Có lẽ hôn ước giữa ta và Lý Càn Cảnh phải huỷ bỏ, không biết đến ngày tháng năm nào mới bàn lại chuyện kết hôn.”
“Huỷ hôn?!” Giang Oanh Nguyệt lập tức dừng bước, sau đó bừng tỉnh: “Thảo nào ngươi đột nhiên muốn đến Đông Cung đọc sách cùng Thái tử điện hạ, trước đó ta nghĩ không ra, giờ thì thông suốt rồi.”
“Vẫn là ngươi thông minh, không cần ta phải dông dài thêm lần nữa!”
Phù Dữu dùng bàn tay nhỏ lau sạch tuyết trên xích đu, ngồi lên đung đưa nhẹ nhàng: “Thật ra ta không để ý cái hôn ước này như cha mẹ, nếu phải gả, ta muốn gả cho người mình thích.”
“Điều bá phụ bá mẫu để ý nhất là danh dự của ngươi, quý nữ chúng ta nếu để mất thanh danh sẽ giống như trời sập, người chưa xuất giá đã bị từ hôn, khó tránh khỏi việc trở thành trò cười.”
“Cho nên ta mới nói những người hay khua môi múa mép đều là người nhàn rỗi, có thời gian chi bằng ngủ nhiều hơn một chút.” Phù Dữu lắc đầu, không ngừng kiên trì bày tỏ quan điểm về việc ngủ của mình: “Đúng rồi, Oanh Nguyệt, hôn sự của ngươi thế nào? Ngươi có thích công tử nào không?”
“Ta…”
Rõ ràng Phù Dữu cảm giác được hình như nàng ấy hơi liếc nhìn về phía sau, nhưng sau đó nàng ấy lại cười khổ nói: “Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, ta nghe theo sự sắp xếp của gia đình.”
Phù Dữu thấy hơi lạ nên cũng nhìn theo.
Phía sau chỉ có vài nha hoàn bà tử, nàng ấy nhìn gì vậy?
“Ngươi vẫn luôn quy củ như vậy.”
Việc tìm kiếm không có kết quả, Phù Dữu chỉ đành phải thu hồi tầm mắt khỏi phía sau nàng ấy, đôi mắt tròn lanh lợi vừa xoay chuyển lập tức rơi xuống đầm nước nhỏ.
“Oanh Nguyệt, ngươi nhìn xem.” Nàng nổi lên nghi ngờ, nghiêng cái đầu nhỏ: “Thật kỳ lạ, nơi này lạnh như vậy nhưng đầm nước nhỏ kia lại không đóng băng.”
“Hả?”
Giang Oanh Nguyệt theo nàng đi tới, trên mặt mày trước giờ luôn dịu dàng cũng xuất hiện chút tò mò: “Sao lại như thế, ngươi xem, còn có một đoá sen đỏ nổi trên mặt nước.”
“Ây, ngươi nói chuyện thật đáng sợ!”
Nàng hơi giật mình, thấy nương tử Giang gia có vẻ rất tò mò nên cúi người duỗi tay về phía đoá sen đỏ kia, nàng vội vàng lấy hết can đảm ngăn cản: “Thân thể ngươi yếu đuối, đừng để dính nước lạnh, để ta lấy cho ngươi, chuyện nhỏ thôi.”
Nàng quỳ gối trên bờ, duỗi cánh tay dài cố gắng với tới nó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì dùng sức.
Đoá hoa kia ở khá xa, còn chưa với tới mà cánh tay nàng đã vô cùng khó chịu. Cũng không biết trên bờ có mảnh vụn gì, nó khiến đầu gối được nuông chiều từ bé của nàng đau muốn chết.
Thật ra nàng rất hối hận, bày đặt không cần tới thị vệ đang ẩn mình kia, nàng ở đây thể hiện cái gì.
Nhưng đã mạnh miệng nói ra rồi, sao nàng có thể xấu hổ thu tay lại?
Nàng dứt khoát tiến về phía trước, nửa người treo lơ lửng trên mặt nước, mái tóc rũ xuống mặt nước như thác nước, ngọn tóc chỉ mới khẽ chạm vào mặt nước đã ngưng tụ thành những cột băng thật nhỏ.
Giang Oanh Nguyệt thấy vậy thì kinh hãi, đang định giơ tay ngăn cản, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động xé gió từ phía sau truyền đến. Nàng ấy hoảng loạn quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu nha hoàn phía sau mình đang lao thẳng về phía Phù Dữu, tư thế đó dường như muốn trực tiếp đẩy Phù Dữu xuống nước!
Giang Oanh Nguyệt không kịp suy nghĩ nhiều, đẩy Phù Dữu sang một bên theo bản năng, sau đó nhắm mắt lại, cảm giác lạnh thấu xương và bóng tối vô biên kéo tới, cảm giác hít thở không thông bỗng chốc nổ tung trong đầu nàng ấy, gần như muốn nuốt chửng toàn bộ thân thể nàng ấy!
Lúc này Phù Dữu cũng đập mạnh vào thân cây bên cạnh, nàng đau tới mức đầu óc choáng váng không có cách nào kêu đau. Cố gắng xua đi bóng tối trước mắt, khi tỉnh táo lại, nàng chỉ thấy một dòng máu uốn lượn trên nền tuyết mênh mông.
Con ngươi vốn vẫn còn hơi lơ đễnh của nàng bỗng chốc như nứt ra.
Ngay cạnh đầm nước có một tiểu nha hoàn nằm trên vũng máu, một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào ngực, nhưng tránh được chỗ hiểm, ở phía sau, mấy bà tử nằm bất tỉnh nhân sự tứ tung ngang dọc trên mặt đất. Nàng nhìn dọc theo dòng máu, chỉ thấy người thị vệ tuấn tú tên Giang Hoán kia đang ôm Giang Oanh Nguyệt cả người ướt đẫm, quần áo dính sát vào cơ thể, chậm rãi bước ra khỏi đầm nước.
Thật hoang đường!
Trong nháy mắt, nàng ước gì bản thân mình cũng chết đi.
Bao đời nay Giang gia luôn lấy lễ trị gia, coi quy củ và thanh danh lớn hơn cả trời, hiện giờ tiểu nương tử con chính thất chưa xuất giá, cả người ướt đẫm bị một nam nhân ôm vào trong ngực. Trong mắt Giang gia và người đời, điều này không khác gì tội chết!
Nàng bịt chặt miệng mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, bất lực như một chú mèo nhỏ đi lạc.
“Tiểu thư chỉ ngất xỉu thôi.” Giang Hoán nhẹ nhàng đặt Giang Oanh Nguyệt trên mặt đất, tầm mắt chưa từng rời khỏi đôi môi mỏng không còn chút hồng hào nào của nàng ấy: “Làm phiền Phù tiểu nương tử, suy nghĩ cho tiểu thư, tất cả những người ở đây đều phải chết.”
“Cảm ơn ngươi đã cứu nàng ấy.” Giọng nói xưa nay luôn ngọt ngào của Phù Dữu hiện tại đã khản đặc, cả người đều run rẩy: “Ta, ta đứng lên, ta đưa nàng ấy trở về Giang phủ…”
“Thuộc hạ đã đốt pháo báo hiệu, công tử sẽ nhanh chóng đến đây.”
Giang Hoán vẫn không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.
“Thuộc hạ và tiểu thư sẽ chờ cùng tiểu nương tử, đợi công tử tới, thân là tử sĩ Giang gia, thuộc hạ nhất định phải tạ tội với tiểu thư.”
Người tới rất nhanh, những chiếc lá khô rụng xuống bị xe ngựa nghiến lên kêu xào xạc, rơi vào tai Phù Dữu lại nổ mạnh như bom lửa. Nàng ngước mắt nhìn lên, vị Thái phó lạnh lùng ôn hoà vừa mới gặp ban sáng đang nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt lạnh lẽo lần lượt quét qua ba người.
Giang Hoài Chi đến rồi.
Nàng mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn tự tay đưa muội muội nhà mình lên xe ngựa, rồi lại tự mình đánh xe, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Tiểu nương tử có biết đường không?”
Nàng giống như đứa trẻ làm sai, không dám cãi lại nửa câu: “Biết đường, Oanh Nguyệt, nàng ấy…”
“Giang Hoán, đưa nàng về phủ trước, về phần ngươi, xong việc sẽ luận tội.”
Tiếng lá khô xào xạc giữa giọng nói nghiêm nghị, xe ngựa đã đi xa, Phù Dữu cúi đầu, chân thấp chân cao bước trên phố, hai tay run lên vì lo lắng.
Do dự hồi lâu, không màng tới sự ngăn cản của Giang Hoán, nàng xách váy xoay người chạy về phía Giang phủ.
Trước kia mỗi lần tới Giang phủ tìm bạn tốt, nàng ngại việc chính thức tới cửa thăm hỏi phiền toái, luôn đi đường vòng tới chỗ tường thấp phía sau phủ, dẫm lên gạch đi đến sân nhỏ của Giang Oanh Nguyệt. Nhưng trước mắt mặc dù gia chủ Giang gia đã sống trong cung từ lâu, hiện tại dù sao gia chủ tương lai của Giang gia đã trở về, không tới bái kiến chung quy cũng không được.
Huống chi, người bị rơi xuống nước bất tỉnh vốn nên là nàng.
Tiểu nương tử Phù gia có thân phận tôn quý, cứng rắn muốn xông vào cũng không có ai dám ngăn cản, chẳng mấy chốc đã có ma ma ra chào đón, đưa nàng đến một khoảng sân cực rộng. Sân này được xây dựng hoa lệ, khắp nơi đều tinh xảo, nàng lại không có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ muốn đến gặp vị công tử tao nhã đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở trong phòng.
Cửa được người hầu thuận tay đóng lại, người ngồi trên chủ vị lạnh lùng mở miệng: “Không gửi thiệp, chưa được mời đã tự ý xông vào, phép tắc của tiểu nương tử thật lớn.”
“Ta…” Phù Dữu sốt ruột, trong mắt vô thức xuất hiện hơi nước: “Ta biết ngài muốn mắng ta, nhưng tạm thời ngài đừng mắng, Oanh Nguyệt, nàng ấy thế nào rồi?!”