Giang Hoài Chi cầm chặt miếng ngọc bội trong tay, đi lại trong cung không khác gì nước chảy mây trôi, thông suốt không một chút trở ngại.
Đêm đó, tiểu cô nương đã chặn đường hắn trên đường về phủ, đích thân đưa cho hắn tín vật của Thái tử. Lúc ấy, hắn không khỏi kinh ngạc.
Hắn không rõ nàng lấy được thứ này bằng cách nào, mà nàng cũng không nói một lời. Chỉ đưa đồ xong là xoay người chạy mất, đến cả cơ hội mời nàng vào phủ dùng một chén trà hắn cũng không có.
Mà sau đó, suốt hai, ba ngày liền, hắn không hề thấy bóng dáng nàng đâu.
Hắn lấy làm lạ, nhưng lại bị đủ loại chuyện cuốn lấy. Hoàng thượng vẫn mê man không tỉnh, mãi đến hôm nay mới khôi phục thanh minh. Hắn không kịp nghĩ ngợi gì khác, vội vã chạy đến tẩm cung của bậc đế vương.
Giờ này là lúc thượng triều, Giang Thừa Chương đang ở điện nghị chính giám sát triều vụ, ngoài cửa chỉ có tai mắt của hắn, lão thái giám Dư công công đang đứng canh.
"Đại nhân sao lại đến đây?"
Dư công công trông thấy hắn, vội vàng hành lễ.
"Sao đại nhân vào được đến đây?"
"Chuyện dài dòng lắm."
Hắn không có sức giải thích tường tận, chỉ bâng quơ bốn chữ cho qua.
"Bệ hạ đã tỉnh chưa?"
"Đã tỉnh, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Dư công công mặt mày hớn hở.
"Sáng nay Bệ hạ ăn nhiều hơn mọi ngày, nô tài thấy vậy mà trong lòng vui mừng lắm."
"Nhờ ngài canh giúp ta một lát."
Giang Hoài Chi khẽ gật đầu, dặn dò xong thì nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tấm lưng trên long sàng kia già nua yếu ớt, dường như ngay cả sức ngoảnh đầu nhìn hắn cũng chẳng có. Chỉ khi nghe thấy chút động tĩnh, người mới hơi cử động, làm tấm chăn dày rơi xuống đất.
Hắn tiến lên nhặt lên, cẩn thận đắp lại, rồi mới lui về sau một bước, quỳ xuống.
"Thần Giang Hoài Chi, bái kiến Bệ hạ."
Hoàng đế khó nhọc nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú nho nhã kia, không khỏi ho lên mấy tiếng.
"Ngươi tới rồi."
"Vâng."
Hắn kính cẩn đáp.
"Thần đã nghe Dư công công truyền tin từ sớm, vậy mà hôm nay thần mới được diện thánh, tội thần đáng chết."
"Không trách ngươi."
Giọng nói yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn đi mất.
"Phụ thân ngươi… không cho trẫm gặp ngươi."
"Thần hành sự hoang đường, không được phụ thân yêu thích, có lẽ cũng là điều tất yếu."
"Hoang đường thật."
Hoàng đế tựa vào gối, khe khẽ thở dài, dường như cũng chẳng còn sức mà trách phạt nữa.
"Ngươi và con dâu của trẫm... quan hệ không rõ ràng, trẫm không thể không để tâm. Nhưng trẫm sắp chết rồi, đầu óc vẫn chưa hỏng… Phụ thân ngươi muốn lập Nhị ca của ngươi làm Đế sư, nhưng trẫm thấy, chuyện này không thể được."
"Thần hiểu."
Giang Hoài Chi cụp mắt đáp.
"Thần đã làm những điều khiến Bệ hạ thất vọng, nhưng vì Thái tử Càn Cảnh, vì giang sơn Đại Tĩnh, Bệ hạ vẫn nguyện cho thần một cơ hội."
"Ngươi là người nhìn Cảnh Nhi lớn lên, tình cảm nó dành cho ngươi, xa hơn hẳn những kẻ khác."
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng Hoàng đế đã phải ho đến ba lần mới nói được hết câu.
"Nếu trẫm còn mệnh ở dương thế, có lẽ vẫn còn thời gian để bồi dưỡng cho Cảnh Nhi một vị Đế sư mới. Nhưng trẫm... không còn thời gian nữa..."
"Ngươi vốn là người bác học, kiến thức uyên thâm, lại ngồi ở vị trí này đã nhiều năm. Nhìn có vẻ là bổ nhiệm ngươi, nhưng thực chất là đang ủy thác cho ngươi."
"Thần tạ ơn Bệ hạ đã tin tưởng."
Tiếng nói vừa dứt, Giang Hoài Chi, thân vận triều phục màu vàng nhạt, nhẹ nhàng dập đầu.
"Thần nguyện tận tâm tận lực, không phụ kỳ vọng của Bệ hạ."
"Đừng... làm chuyện ngu ngốc nữa."
Người sắp từ giã nhân thế, lời nói cũng thẳng thắn hơn bao giờ hết.
"Trẫm để lại cho Cảnh Nhi hai cánh tay đắc lực là ngươi và Thừa tướng. Cảnh Nhi nhất định phải cưới Phù Dữu. Trẫm xem như chuyện trước kia chưa từng xảy ra. Từ nay về sau... đừng đi sai đường nữa. Nếu trẫm nơi cửu tuyền có hay, cũng có thể an lòng."
Nghe vậy, Giang Hoài Chi trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng:
"Thần tuân chỉ."
"Trẫm... hết sức rồi."
Hoàng đế mệt mỏi cười cười, nghe được lời hứa của hắn, mới dần dần buông lỏng hơi thở mong manh như sợi tơ mỏng.
"Trên bàn có bút mực, cũng có ngọc tỷ của trẫm. Ngươi... tự mình soạn thánh chỉ đi."
Giang Hoài Chi đứng dậy, đi đến án thư, ngón tay thon dài vuốt phẳng trang giấy vàng ròng, ánh mắt chợt tối lại.
Hắn bắt đầu viết, còn hoàng đế vẫn thấp giọng lẩm bẩm.
Thực ra, người không nỡ nói ra những lời này.
Hắn biết, dáng vẻ hiện tại của Hoàng đế, không khác nào... hồi quang phản chiếu.
Con người không phải cỏ cây, sao có thể không động lòng?
"Ngươi và phụ thân ngươi... không giống nhau. Tiên sinh của trẫm xưa kia khác hẳn. Ngươi trông thì nhã nhặn, nhưng thực chất lại là kẻ cứng đầu, một khi đã nhận định điều gì thì ai nói cũng không nghe. Nếu ép quá, ngay cả trẫm, ngươi cũng có thể chống lại."
"Nhưng trẫm lại thích tính khí này của ngươi. Cũng chỉ có một người như ngươi, mới có thể áp chế được Cảnh Nhi."
"Nghĩ cũng buồn cười, khi còn nhỏ, nó từng bị ngươi đánh bằng thước, lập tức chạy đến chỗ trẫm mách tội. Trẫm hỏi nó... có muốn đổi người khác hay không. Kết quả, nó là người đầu tiên phản đối, còn hết mực bảo vệ ngươi. Thật thú vị."
"Huynh trưởng của ngươi, tiên sinh cũng từng dẫn đến cho trẫm xem, cũng là một đứa nhỏ tốt, tài học không hề thua kém ngươi. Nhưng lại quá mức cung kính với hoàng quyền. Cảnh Nhi vốn đã không có chủ kiến, nếu xung quanh toàn kẻ chỉ biết a dua nịnh nọt, chẳng phải sẽ hủy hoại nó sao..."
Lúc này đây, trên long sàng không còn là một bậc quân vương được thiên hạ tung hô vạn tuế, mà chỉ là một lão nhân sắp lâm chung, vẫn còn đau đáu lo lắng cho đứa con của mình.
Người như đang kể một câu chuyện không đầu không cuối, nghĩ đến đâu thì nói đến đó. Đôi lúc nhắc đến chuyện vui, còn nở nụ cười, cố gắng cong khóe môi vốn đã khô nứt đến cứng đờ.
Giang Hoài Chi lắng nghe, ánh mắt phức tạp, ngòi bút khẽ dừng.
Soạn một thánh chỉ, đối với hắn chưa bao giờ là việc khó.
Huống chi theo ý của hoàng đế, thánh chỉ này cũng đã định sẵn.
Bảo lưu quan chức của hắn, sắc phong hắn làm tân Đế sư, trở thành tân gia chủ của Giang gia.
Là ân điển cao ngất trời.
Nhưng hắn lại chậm chạp không hạ bút ký tên.
Dường như cảm nhận được điều gì bất thường, hoàng đế ngừng dòng hồi tưởng, giọng khàn khàn hỏi:
"Đã viết xong rồi sao?"
"... Khởi bẩm bệ hạ, sắp xong rồi."
Hiếm khi nào hắn run giọng trước long nhan.
"Vậy thì tốt."
Hoàng đế mãn nguyện gật đầu, như thể đời này không còn gì nuối tiếc.
"Trẫm cố thêm chút nữa, đợi đến khi Cảnh Nhi thành thân, có khanh, có Tòng Nam, trẫm cũng có thể yên lòng ra đi… Khanh nhất định phải chăm sóc Cảnh Nhi. Tòng Nam cũng không còn trẻ nữa, khanh thay trẫm để mắt đến nó. Còn đứa con trai của nó… tên là… Phù Thận Viễn, nếu có tài, hãy giúp trẫm nâng đỡ."
Những lời này đều là di ngôn, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Có những lúc, con người ta nên ích kỷ một lần.
Niềm tin trao đi, chưa chắc sẽ được đáp lại bằng niềm tin.
Sắc mặt Giang Hoài Chi thoáng lạnh, che đi nét sắc bén trong đáy mắt, hạ bút thật nhanh.
Chính tay hắn đã viết xuống.
Chỉ hôn tiểu nữ của Thừa tướng, Phù Dữu, cho tân nhiệm Đế sư, gia chủ nhà họ Giang, Giang Hoài Chi.
Ngôi vị Hoàng hậu, để sau sẽ bàn định.
Nét bút cuối cùng khép lại, hắn nhẹ nhàng đặt xuống cây bút lông sói thượng hạng, cẩn thận cầm lấy thánh chỉ, dâng lên hoàng đế rồi quỳ xuống trước giường long sàng.
"Thỉnh bệ hạ thẩm duyệt."
Hắn đương nhiên biết, hoàng đế đã không còn sức lực để xem xét.
Quả nhiên, hoàng đế gượng cười, phất tay.
"Trẫm làm sao còn nhìn rõ chữ, trước mắt đều đã mờ cả rồi."
Người run rẩy gượng dậy, cố gắng siết chặt ngọc tỷ trong tay.
"Thôi vậy, khanh là kẻ nặng lễ nghi, thánh chỉ của khanh, trẫm tự tay đóng ấn cho khanh."
Nhưng đôi mắt đã vẩn đục, dù nheo lại cũng không thấy rõ từng hàng chữ san sát. Người chỉ dựa vào cảm giác mấy mươi năm qua, lần mò một lúc, rồi đặt ngọc tỷ lơ lửng trên mặt giấy.
"Chỗ này sao?"
"... Khởi bẩm Bệ hạ, đúng vậy."
Giang Hoài Chi ép bản thân thốt ra lời đáp.
"Ba mươi năm, xem như không uổng phí."
Hoàng đế cười khe khẽ, đóng xuống ấn ngọc, rồi nặng nề ngã người lên giường, thở ra một hơi dài.
"Nguyện Đại Tĩnh ta, thiên thu vạn đại, hưng thịnh bất suy."
"Nguyện Đại Tĩnh ta, thiên thu vạn đại, hưng thịnh bất suy."
Giang Hoài Chi cúi thấp mắt, lặp lại từng chữ, rồi chậm rãi thu lại thánh chỉ.
Thánh chỉ đã thành.
Từ khi đọc chữ thánh hiền đầu tiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, bản thân lại đi đến bước giả truyền thánh chỉ, đại nghịch bất trung.
"Ngươi lui đi."
Hoàng đế khẽ khép mắt, như thể đang lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc ấy đến.
"Nhớ kỹ, chăm sóc thật tốt cho Cảnh nhi."
"Thần… tuân chỉ."
Hắn cất kỹ thánh chỉ vào trong tay áo, chậm rãi đứng lên, hướng về bậc quân chủ mà hắn đã tận trung hơn hai mươi năm, cúi mình hành lễ thật sâu, dâng trọn vẹn lễ nghi, rồi lặng lẽ lui ra khỏi tẩm cung.
Vừa bước ra ngoài, công công họ Dư vội vàng đón lấy hắn, kéo đến một góc.
"Đại nhân đã lấy được thánh chỉ rồi chứ?"
"... Ừm."
Sắc mặt Giang Hoài Chi không để lộ vui buồn.
"Nhờ bệ hạ ưu ái."
"Dù đế sư đại nhân và hoàng hậu nương nương không hài lòng về ngài, nhưng trong lòng bệ hạ, vẫn luôn thiên vị ngài hơn."
Dư công công cười, khom mình thi lễ.
"Đây quả thực là thánh ân to lớn. May mà mọi chuyện đã an bài."
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh dương chói chang đâm vào mắt đau nhức, cũng xua tan đi màn sương u tối vương vấn trong đáy mắt.
Giờ bãi triều đã đến.
Phải rồi, mọi chuyện đều đã an bài.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
"Ta phải đi rồi."
Hắn hạ giọng, giữ âm thanh ôn hòa.
"Đa tạ công công chiếu cố, Giang mỗ nhất định sẽ báo đáp chu toàn."
"Đại nhân quá lời rồi, ngài mau rời cung đi."
Dư công công vung nhẹ phất trần, chỉ về hướng cổng cung.
"Hôm nay trong cung có đại sự, đại nhân chớ nên ở lại lâu, tránh để kẻ khác nhìn thấy mà sinh thêm biến số."
Giang Hoài Chi thoáng nhíu mày.
"Đại sự gì?"
"Không dám giấu đại nhân, ngài hẳn… cũng tự mình nhìn ra rồi."
Thấy xung quanh không có ai, Dư công công hạ thấp giọng.
"Bệ hạ lúc này, chẳng khác nào hồi quang phản chiếu, tối nay e là… khó qua khỏi. Nhưng tâm nguyện duy nhất trước khi băng hà, ngoài ngài ra, chính là được tận mắt nhìn thấy thái tử thành thân."
Một dự cảm chẳng lành bất chợt dâng lên trong lòng hắn.
"Ý ngươi là gì?"
"Hoàng hậu nương nương vì muốn trọn vẹn tâm nguyện của bệ hạ, đã quyết định đẩy hôn sự của thái tử lên sớm một ngày. Tính theo thời gian, lúc này, hôn xa hẳn đã đến phủ thừa tướng đón dâu rồi."
"Sao không báo sớm?!"
Giang Hoài Chi gần như vô thức gầm lên một tiếng.
"Chuyện này…"
Dư công công cũng cảm thấy ấm ức.
"Chẳng phải chuyện này đâu liên quan gì đến đại nhân sao? Ngài nhân lúc triều sớm, lấy được thánh chỉ sắc phong của mình, chẳng phải đã xong rồi ư?"
Không được.
Không thể để Dữu Nhi lên kiệu hoa!
Không kịp gọi người chuẩn bị xe ngựa, Giang Hoài Chi chỉ kịp siết chặt thánh chỉ trong tay áo, đón lấy trận gió lớn đột nhiên nổi lên, sải bước lao thẳng về phía phủ thừa tướng.