Gả Cho Viên Lãng

Chương 16

Viên Lãng lên mạng, đánh S. Tôi thừa dịp ánh nắng mặt trời rực rỡ, chuyển giày của anh ra ngoài, nên đánh bóng thì đánh bóng, nên cọ rửa thì cọ rửa, nên phơi nắng thì đặt trên ban công phơi nắng. Nghe thấy tiếng hàng xóm ở căn phòng đơn bên cạnh nói chuyện, là tiếng của một thím người phương Bắc, nói rất hào sảng. Nghe các thím nói tới bánh Trung thu, tôi mới nhớ ra tháng sau là Trung thu rồi.

"Viên Lãng!" Tôi đứng trên ban công gọi.

Không ai trả lời.

Tôi vào thư phòng, lấy tai nghe trên tai Viên Lãng xuống. Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

"Năm nay anh có nghỉ thăm người thân không?"

"Có." Ánh mắt dán lên màn hình, một phát súng bể đầu.

"Về nhà ăn Trung thu đi."

"Nhớ nhà?" Lại một phát súng bể đầu.

"Cuối năm nào cũng không về được, anh chuẩn bị chiến đấu, em phải trực. Năm nay về nhà em ăn Trung thu, sang năm thì về nhà anh, thăm người già một chút." Tôi bàn bạc.

"Được!" Cảnh sát toàn thắng.

"Dư Bội, nghe nói cậu về nhà hả?" Tiếng kêu của Tiểu Tạ truyền qua điện thoại.

"Đúng vậy, bằng không thì cậu đang nói chuyện với ai?" Tôi để điện thoại ra xa tai một chút.

"Há há, vậy vừa hay mấy người chúng mình hẹn chủ nhật về nông thôn ăn mừng, đi chung đi. Chồng cậu cũng về hả? Đi luôn nhé!" Tiểu Tạ nói chuyện hơi giống Cao Thành, nói gì cũng đều như kiểu mình đã quyết định, không cần bàn bạc nữa.

Tôi đặt điện thoại xuống, ba ở trong phòng bếp gọi tôi.

Tôi đi qua: "Gì vậy ạ?"

Ba chỉ vào bếp lò: "Nhấc xuống, đưa ra ban công đi."

Thứ đồ chơi này rất nặng theo trí nhớ của tôi. Tôi và ba đang nghiên cứu làm sao để dọn thì Viên Lãng đi tới, hai tay dùng lực một chút, nhấc lên một cách nhẹ nhàng cả cái bếp lò lên, hỏi: "Đặt ở đâu ạ?"

Sau này tôi nghe ba nói với mẹ: "Tiểu Viên không tệ, chịu khó, có sức mạnh." Đầu tôi đầy vạch đen.

Mỗi lần về nhà đều mang theo đồ nhẹ nhàng, không mang quần áo về. Tôi kéo Viên Lãng đi dạo cửa hàng quần áo. Thật ra thì Viên Lãng rất soi mói. Tuy anh không nhìn nhãn hiệu nhưng có đòi hỏi rất cao về chất liệu quần áo, cho nên càng về sau chúng tôi đa số là tới các cửa hàng nổi tiếng.

Vừa ý một cái áo sơ mi thoải mái, cô bán hàng giới thiệu nhiệt tình: "Đây là hàng mới về, xúc cảm hạng nhất. Tiên sinh này mặc rất hợp." Lại nhìn một cái quần có chất liệu giống thế, Viên Lãng cầm vào phòng thay đồ thử.

Mặc đồ thoải mái nên Viên Lãng có một loại mị hoặc lười biếng không nói nên lời. Em gái bán hàng qua giúp chỉnh lại quần áo, Viên Lãng quay đầu đi, cười hờ hững: "Cảm ơn." Em gái bán hàng ngẩng đầu lên, vừa hay đón nhận được ánh nhìn chứa ý cười như không cười của anh, lập tức choáng váng. Tôi thấy có vẻ bất thường, cà thẻ, vội vàng kéo anh ra cửa. Đều nói phụ nữ quá đẹp sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, người đàn ông có sức quyến rũ thế này còn khó trông coi hơn cả phụ nữ. Thật sự, đây là tuyên bố tổng kết kinh nghiệm của tôi.

Cả cây dương mai đã sắp chín, quả trĩu cành. Trả tiền theo đầu người, mỗi nhà mấy người ăn, chỉ cần không lãng phí thì cung cấp vô tận. Mấy người phụ nữ hoan hô một tiếng, chạy thẳng vào trong vườn, thấy đỏ thì hái, y như châu chấu quét qua.

Quả dương mai rất cứng, rất ngọt, ăn no bụng rồi thì mấy người không ai bảo ai mà nhớ tới mấy miệng ăn nhà mình còn chưa được ăn. Mỗi người hái một sọt lớn, ra cân. Mấy người đàn ông đã sớm cá cược trong phòng.

Rất rõ ràng, số Viên Lãng rất may. Bởi vì tôi nhìn thấy mặt mấy người trên bàn sắp biến thành màu xanh rồi.

"Ám giang!" Viên Lãng lấy một quân bài từ cuối bài ra, "Ơ, lại là ám giang!" Lại lấy một quân từ cuối bài ra: "Giang khai!" Đảo bài, thu tiền.

Thấy chúng tôi vào, có người trên bàn kêu: "Rút ra, rút ra!"

Viên Lãng đứng lên: "Các anh chơi đi, tôi đi toilet."

Mấy nhà thua chỉ ước gì anh mau rời bàn, lập tức có người ngồi vào chỗ trống. Viên Lãng đi ra ngoài, mấy người bàn luận: "Hôm nay coi như gặp phải thần bài rồi. Dư Bội, chồng em làm lính thật à?"

Tôi gật đầu: "Làm lính thật. Sao vậy?"

Nhà Tiểu Tạ thở dài: "Mấy anh em vốn định ra oai phủ đầu cậu ta, để sau này không dám ăn hiếp em. Em nhìn đi, hôm nay bọn anh thua, mời em vậy."

Tôi cười: "Cảm ơn, hôm nay tính cho em đi."

Người bên cạnh cảm thấy căm giận: "Bọn anh gọi em tới là dùng em để mở tiền, yên tâm mà chơi phần em đi."

Viên Lãng ở đây thì một đám người đều nói tiếng phổ thông, kém nhất cũng là trình độ hai giáp, Viên Lãng không có ở đây, toàn nói tiếng địa phương, cười đùa mắng mỏ khiến tôi cảm thấy rất thân thiết.

Viên Lãng quay về, trong phòng đánh bài, hút thuốc lá, xem TV, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, loạn thành một cục.

Tôi chào hỏi: "Bọn em ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về."

Tiểu Tạ dặn dò tôi: "Về sớm chút, bọn mình định nướng thịt dê."

Hái mấy quả dương mai, tôi và Viên Lãng đi về phía sau núi.

Cỏ sau núi rất rậm nhưng cũng rất sạch sẽ. Đi qua đỉnh núi thì thấy một rừng cây tùng trên sườn núi. Viên Lãng nắm tay tôi đi vào, hít lấy mùi thơm của lá thông lẫn trong không khí. Lớp đất mùn thật dày, chứng tỏ cây ở đây không được phá, có rất ít người.

Tôi nhét một quả dương mai vào miệng Viên Lãng, anh cắn hai miếng, nói: "Rất ngọt." Cầm một quả trong tay tôi, khẽ cắn, nhìn xung quanh, kéo tôi dựa vào cây tùng, cúi đầu xuống, dùng quả dương mai nhẹ nhàng quẹt qua môi tôi.

Tôi ngửa đầu ngậm chặt, anh cắn càng chặt hơn, nước quả dương mai chua chua ngọt ngọt chảy vào miệng, lúc tôi mút nước vào thì cảm nhận được đầu lưỡi của anh. Viên Lãng ôm chặt tôi, chuyển mặt qua bên cạnh, nhả hạt dương mai ra, sau đó hôn tôi.

Tôi có thể cảm giác được vị chua ngọt và xúc cảm đầu lưỡi mềm nhẵn của anh, còn cảm giác được bàn tay hơi nóng của anh trượt vào lưng tôi.

Tới đây thì không thể không phi lễ được! Tôi rút vạt áo sơ mi của anh ra, cảm thấy khắp nơi là đường vân trên eo anh. Thì ra là cái quần này lưng thấp, đai quần ở dưới rốn, tôi có thể sờ được đường cong trơn bóng ở eo anh, lui về sau một chút là khe mông anh. Viên Lãng ngẩn người, nhìn tôi, ánh mắt dần thay đổi. Tôi cả kinh, ngửa đầu ra sau, định tránh khỏi ngực của anh. Anh kéo tôi lại gần hơn, ôm chặt hơn, hai tay trượt ra sau lưng tôi. Tôi cảm thấy áo ngực mình được thả lỏng, anh cởi nút áo trên ngực tôi ra. Mặt tôi nóng lên, khẽ kêu: "Không được, Viên Lãng, ở đây không được." Anh cọ lên trán tôi, hơi thở rất gấp: "Anh thấy trong phạm vi năm trăm trước không có người." Tôi vẫn cảm thấy không tốt, tay anh đã trượt tới trước ngực, che lên đó. Lập tức toàn thân tôi bị đau, lẩm bẩm: "Được rồi, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi, nhất thiết phải nhanh lên đấy..."

Gió thổi qua rừng tùng, bụi cỏ trên đỉnh núi rì rào, thỉnh thoảng có một hai tiếng thở dốc thật khẽ...

Biểu hiện của Viên Lãng ở chân núi ngày đó quả thật là ngoài dự liệu của tôi. Tôi vẫn cho là tôi chiếm vị trí chủ động trong cuộc hôn nhân này, Viên Lãng hoàn toàn tuân theo phong cách của lão A, che giấu sau lưng, thỉnh thoảng kích thích một chút, thêm một chút dầu, thêm củi khiến tôi thủy chung giữ vững tình yêu với anh, với nhà của chúng tôi, nhiệt tình và kích tình với cuộc hôn nhân này của chúng tôi. Nghĩ thông suốt điều này, tôi cảm thấy tôi cũng nên đánh giá kỹ anh lại từ đầu, làm quen với người quen thuộc nhất nhưng cũng vĩnh viễn suy nghĩ không ra bên cạnh này - Viên Lãng.

Tây Nam tháng chín được gọi là "Cuối thu nắng gắt", uy lực của mặt trời trút xuống không kiêng kỵ gì. Đi dạo trong ánh hoàng hôn, đám trẻ con cởi truồng nhảy ùm ùm, lội bì bõm trong dòng sông. Tôi chợt nhớ tới cảnh lúc còn bé ôm phao bơi, đập nước ào ào trong dòng sông với em trai.

"Lâu quá không đi bơi rồi." Tôi bùi ngùi.

"Lần trước chúng ta bơi trong hồ nước bí mật, em quên rồi à?" Viên Lãng nhắc nhở tôi.

Không nói thì thôi, vừa nói mặt tôi liền đỏ rực lên. Lần đó mà gọi là bơi à? Hai người hôn đến trời đất mù mịtd☾đ☾L☾q☾đnơi nước cạn, sau đó lăn qua lăn lại trên bờ sông mãi cho tới tối, kết quả ngày hôm sau tôi bị cảm lạnh, chảy nước mũi mấy ngày. Vừa nghĩ tới, tôi không nhịn được mà nhéo một cái lên tay anh.

Viên Lãng mặc đồ thường hoàn toàn thuộc kiểu to gan lớn mật. Thấy tôi nhéo anh, lập tức kéo tôi qua hôn một cái lên miệng. Tôi cả kinh, nhảy ra sau, nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý mới thả lỏng. Viên Lãng đang dương dương đắc ý dưới ánh mặt trời còn sót lại, dùng ánh mắt chuyện này không liên quan tới mình mà chọc tức tôi.

Tại sao? Tôi vẫn luôn tự hỏi mình. Tại sao tôi vẫn luôn là một người có thù tất báo?

Tôi nhìn sang bên kia bờ sông, đám trẻ lên khỏi nước, đã đi rất xa, ngẩng đầu nhìn trên bờ đê, mọi người vội vàng hối hả đi ngang qua, hoàn toàn không quan tâm chuyện gì xảy ra dưới mí mắt mình. Thăm dò địa hình xung quanh xong, tôi đẩy Viên Lãng vào cây liễu nơi bờ sông, ánh trời chiều chiếu tàng cây, tạo thành một cái bóng thật dài, lá liễu rủ xuống, như có như không che tầm mắt của mọi người. Tôi nhìn Viên Lãng hơi nhếch khóe môi, cười như không cười nhìn tôi, liếm liếm môi, kéo đầu anh xuống, hôn lên đôi môi khô ráo của anh. Gió khẽ thổi qua, cành liễu rủ khẽ phất lên mặt hai người, tôi dùng đầu lưỡi bày tỏ sự nhiệt tình của mình. Anh trả lời tôi bằng cái ôm càng ngày càng chặt.

Trong bóng sóng tươi đẹp, là cô dâu dưới ánh trời chiều, dịu dàng trẻ trung xinh đẹp, bồng bềnh trong làn nước.

Sáng sớm hôm sau, mắt tôi mông lung ăn bún thịt dê, trên tay còn không quên cho thêm tiêu vào trong bát. Ở với Viên Lãng, trên cơ bản là không có cảm giác ngủ nướng, vì vậy tôi vừa cay đến rơi nước mắt, vừa nhớ những ngày tháng tươi đẹp được ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.

"Tới hồ bơi đi." Viên Lãng nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Lại A em à?"

"Thật mà, anh dạy em lặn." Viên Lãng nói xong thì thuận tay lựa tiêu tôi vừa bỏ vào bát anh ra.

"Lặn? Được! Ăn xong rồi đi!" Tôi rất hăng hái, vì vậy lại thuận tay khuấy khuấy trong bát anh. Vẻ mặt Viên Lãng hơi bi ai nhìn nước thịt dê biến thành tương đỏ, rồi sau đó dùng vẻ mặt dứt khoát như tráng sĩ chặt tay mà há miệng ăn.

Áo tắm, phao bơi, kính lặn, mua toàn bộ trang bị ở quần bán đồ. Tôi nghi ngờ đeo kính lặn lên mặt, hơi thở ra từ mũi lập tức khiến tròng kính trở nên mờ mờ. Ừm, phải hìnhn⊹h⊹o⊹kdung thế nào nhỉ? Viên Lãng thay quần bơi khiến tôi hối hận đã tới đây bơi. Dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, sau đó dùng tư thế tiêu chuẩn nhảy xuống nước, dẫn tới bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước xung quanh hồ bơi. Một người "ào" một cái ló đầu ra từ trong nước, lau nước trên mặt, mỉm cười, vươn tay ra với tôi. Tôi cảm thấy có mấy luồng ánh mắt sắc như cắt kim loạt lướt soạt soạt trên người tôi.

Tôi cẩn thận từ từ bò xuống từ cái thang trên mép hồ, nước lạnh như băng ngập mắt cá chân, ngập bắp chân, ngập qua thắt lưng rồi ngập qua ngực. Tôi hít một hơi khí lạnh, tóc dựng đứng lên.

Viên Lãng bơi tới, ôm chặt tôi, lay động cái kính lặn một chút. Tôi đeo lại, quả nhiên rõ hơn.

"Hít sâu một hơi, từ từ chìm vào nước." Viên Lãng gợi ý. Tôi trầm người xuống theo lời anh, thế giới dưới nước bày ra trước mắt, ánh sáng chập chờn khiến thân thể Viên Lãng trở nên rất không thực.

"Thả lỏng người, giữ vững thăng bằng, hai chân dùng sức, đạp..." Viên Lãng đứng phía trước, chỉ huy tôi.

Nhẹ nhàng dùng sức, đạp lên vách, sức nâng của nước giúp tôi đi về phía thế giới chưa biết.

Không có không khí, tôi cố gắng đứng lên, sức nâng của nước khiến chân tôi không với tới đáy hồ, tôi đạp bịch bịch trong nước. Viên Lãng kéo tôi lên, tôi dựa vào ngực anh, tay trái ôm lấy vai anh, tay phải tháo kính lặn xuống, thở phào một hơi.

Viên Lãng cười rộ lên: "Cũng không tệ lắm, em lại có thể uất ức trong nước được một phần ba mươi giây, sức hô hấp tương đối lớn."

Tôi sờ sờ mặt, hỏi: "Kính lặn này chặt quá, để lại vết dây này."

Viên Lãng sờ sờ: "Không có."

"Không có?" Tôi yên tâm, đeo kính lặn lên lần nữa.

Viên Lãng thả tôi ra, bơi tới cách tôi khoảng mười mét, vẫy tay. Tôi lặn xuống nước, cảm thấy mình như con cá hạnh phúc giữa đại dương, nhẹ nhàng rẽ nước, bơi về phía bờ bên kia mà mình vẫn khát khao.

Tôi có thiên phú nên chỉ hai giờ sau đã có thể đuổi theo bóng Viên Lãng trong nước. Dưới nước, chỉ có thể là dưới nước, bởi vì tôi vừa ngẩng đầu đã chìm xuống. Vì sao không thể ngẩng đầu? Đây là chuyện mà cho tới bây giờ tôi vẫn nghi ngờ. Mà Viên Lãng thì nổi bồng bềnh bên cạnh tôi, dùng ánh mắt dương dương tự đắc đuổi theo tôi đang bắt chước cá heo.

Lúc nghỉ ngơi bên bờ, rốt cuộc tôi phát hiện lão A cũng có chuyện không biết, rốt cuộc bắt được cái đuôi nhỏ của anh, thật là làm cho người ta hưng phấn.

Hai chúng tôi ngồin♡h♡o♡kbên bờ hồ, một cô gái bơi tới chỗ tôi, rồi lại bơi qua bờ bên kia, lại bơi qua bờ bên này, đã bơi mấy vòng. Lúc này lại bơi tới, đang lúc cách tôi khoảng ba thước, cô gái kia bỗng dừng lại, kêu nhỏ với chúng tôi: "Dai we ye zhao! Dai we ye zhao!"

Lúc tôi nghe câu thứ hai thì hiểu ý của cô ấy, không chút nghĩ ngợi mà nhảy xuống hồ, vừa lặn xuống tới bên cạnh cô ấy, một tay luồn xuống dưới nách, khẽ đạp nước, kéo cô ấy ra khỏi mặt nước.

Bên cạnh chúng tôi có tiếng "ùm", Viên Lãng nhảy xuống nước, kéo hai chúng tôi vào bờ hồ, đẩy lên bờ.

Sau này Viên Lãng khen ngợi tôi: "Em phản ứng rất nhanh. Anh vừa nhìn thấy cô ấy chìm xuống nước thì em đã nhảy xuống rồi."

Tôi dọn dẹp sự đắc ý của anh: "Trước khi người ta chìm xuống nước đã rơi xuống rồi, tiếc là có người nghe không hiểu."

Viên Lãng không nói lời nào. Đúng là anh nghe không hiểu. Căn bản là cô gái kia nói tiếng mà chỉ người địa phương đó mới hiểu: "Kéo tôi lên! Kéo tôi lên!"

"Đi thôi." Tôi đánh giá khuôn mặt đã trang điểm trong gương lần nữa, cầm một cái xắc tay, ra ngoài với Viên lãng.

Khu biệt thự ngoại thành, cửa chính cũng không mở lớn nhưng con đường trải đá xanh xa xỉ đã nói cho mọi người biết người sống ở đây có xuất thân không nhỏ.

Trung thu năm nay ăn ở nhà cậu. Mấy năm trước ông nhất thời hứng chí mà mua căn biệt thự này, giờ đã tăng giá gấp mấy lần, người xung quanh lại có hiểu biết mới về sự sáng suốt quyết đoán của ông.

Chúng tôi căn bản không tới muộn.

Phòng khách lầu một, cậu và em họ tôi đang bàn luận về cổ phiếu và đầu tư; bà ngoại đang dẫn các mợ rửa trái cây trong nhà bếp; trong sảnh, các dì và các cậu nhỏ đang chiến đấu ZHAN quyết liệt. Thấy chúng tôi vào, gọi Viên Lãng tố ZHAN, Viên Lãng cười híp mắt, uyển chuyển từ chối: "Con không chơi mạt chược, mọi người chơi đi."

Tôi cảm thấy hứng thú với kết cấu biệt thự liên hợp này, kéo Viên Lãng đi thẳng lên lầu ba, bên cạnh cánh cửa phòng ngủ chính đang mở rộng là một cái bàn, bày ghế dựa và bàn trà bằng kính. Nhìn từ ban công ra ngoài, tiểu khu xanh mướt, hoa cỏ sinh trưởng rất tốt bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ có mùi hoa trong gió. Tôi tựa lên lan can bằng sắt được điêu khắc, thong thảd❉đ❉L❉q❉đnói với Viên Lãng: "Nếu chúng ta có một căn nhà thế này thì tốt nhỉ. Chờ hai chúng ta già rồi có thể ngồi trên xích đu phơi nắng. Em có thể nghĩ tới chuyện lãng mạnh nhất, đó chính là từ từ già đi cùng với anh..." Tôi nhẹ nhàng hát, Viên Lãng hơi híp mắt nhìn tôi, suy nghĩ.

"Nghĩ gì thế?" Tôi hỏi.

"Đang tính xem chúng ta không ăn không uốn bao nhiêu năm thì có thể mua được căn nhà em muốn." Viên Lãng trả lời.

"Anh tưởng thật à? Em nói giỡn thôi mà." Tôi duỗi lưng một cái, sờ sờ vòng cổ thủy tinh trên cổ, đang trong buổi chiều ngày hè nên nó mang tới chút mát mẻ.

"Anh cũng nói giỡn thôi." Viên Lãng nhìn tôi, "Anh không cho em cuộc sống như thế được, có hối hận không? Thật ra thì những thứ này không phải là vấn đề gì khó với em, nếu em muốn." Anh xoay người, dựa vào lan can, "Ví dụ như Dư tổng ngày đó..."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: "Ôi ôi, Viên Lãng, có bản lĩnh lớn nhỉ, học cách ghen rồi cơ đấy. Nhưng lão nhân gia ngài tính cũng hay quá nhỉ, chuyện này đã từ lúc nào rồi."

Tôi đứng trước người anh, hai tay ôm lấy hông anh, nhìn vào mắt anh, đại dương mênh mông, nghiêm túc nói: "Em là phụ nữ bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ ước ao BMW của người khác. Nếu em sẵn lòng, dĩ nhiên có thể sống cuộc sống như thế. Nhưng họ lại vĩnh viễn không có được cuộc sống như em. Bởi vì em vào lúc thích hợp nhất, tại chỗ thích hợp nhất, không nhiều hơn một giây, không thiếu một bước, vừa vặn, trong cuộc đời hoang hoải, gặp anh."

Tôi nhìn vẻ mặt Viên Lãng, đè ý cười trong mắt xuống, nói tiếp: "Viên Lãng, anh là vui mừng ngoài ý muốn nhất trong sinh mệnh em, là ánh sáng duy nhất em tìm thấy trong lúc mờ mịt giữa tình cảm nam nữ, là tất cả tình yêu nồng nàn mà kiếp trước em đau khổ cầu xin cho kiếp này. Vì vậy, em cảm ơn ông trời, cảm ơn, bởi vì anh ở bên cạnh em."

Dứt lời, tôi không nhúc nhích mà nhìn anh, tôi xem anh có thể chịu được bao lâu.

Cuối cùng, Viên Lãng phì cười: "Dược rồi, được rồi, nói khiến anh mở cờ trong bụng rồi. Thấy bình thường em tùy tiện, thỉnh thoảng còn văn nghệ như vậy, hiệu quả không tệ, Dư tiểu thư."

Tôi nhón chân bước tới, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi anh: "Vậy anh có thích hay không?"

"Khó mà nói."

"Khó mà nói?" Mắt tôi cách mắt anh không tới hai cen - ti - mét, "Sau này anh mà còn ăn dấm chua nữa, em sẽ viết một phong thư buồn nôn tới cực điểm, gửi tới đại đội A, xem rốt cuộc da mặt anh dày tới mức nào."

Tôi đang uy hiếp anh thì dưới lầu truyền tới tiếng đàn dương cầm tính tính tang tang. Ai mà có tế bào nghệ thuật thế? Là em họ thích đá bóng của tôi à?

Tò mò hại chết con mèo. Tìm kiếm theo tiếng đàn, trong thư phòng lầu hai có một chiếc piano màu trắng, hình tam giác, bạn gái của em họ đang ngồi đó.

Tôi bật cười ha ha: "Mua thật à?" Lúc em họ vừa bắt đầu theo đuổi người yêu, cô bé nói muốn nó tự kiếmd∞đ∞L∞q∞đtiền mua một cây đàn piano, hình tam giác, còn phải là màu trắng, nếu không thì không bàn nữa. Kết quả em họ yêu quý mười ngón tay không dính nước xuân của tôi đi dạy quản lý việc nhà cho người ta khắp nơi, khiến mẹ nó đau lòng gần chết.

Cô bé xin lỗi, đứng lên: "Bọn em cùng góp tiền mua..." Khóe mắt còn liếc nhìn em họ.

Tôi lập tức ngầm hiểu: "Em hai, chúc mừng em."

Em họ vui lên: "Chị, anh Viên, hai người tới thử xem, vừa mới chỉnh âm đấy."

Tôi nhức đầu: "Chị chỉ biết chơi đàn điện tử thôi."

Viên Lãng cười cười, ngồi vào chỗ trước đàn mà cô bé nhường, nhấc nắp đàn lên, hai tay khe khẽ ấn lên phím đàn.

Nốt nhạc chảy ra như nước chảy mây trôi giữa các ngón tay Viên Lãng, như cơn gió nhẹ thoải mái trong đêm, thường phục quân trang phẳn phiu trên người anh, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu qua tán cây tạo thành từng bón lá, như một bài thơ câm.

Tôi không đàn, nhưng nghe ra: "Fur Elise?" Viên Lãng ngoảnh đầu lại: "Không, là Gửi cho Bội Bội."
Bình Luận (0)
Comment