Gả Cho Viên Lãng

Chương 46

Buổi sáng đi dạo các phòng một vòng theo thông lệ, xem xem có bỏ sót khâu nào không, xem xem có khách hàng khiếu nại gì không, xem tư cách tiếp đãi của công nhân viên, cuối cùng mới về phòng làm việc thẩm tra tình hình tiêu thụ của các chi nhánh.

Lúc đi dạo tới đại sảnh, có mấy người đang di chuyển hai bồn hoa cao bằng đầu người ở cửa. Mùa đã qua, là công ty cây cảnh tới thay cây.

Bồn hoa lướt qua, một bóng dáng lóe ra, tóc ngắn, mặc quần áo nghề nghiệp, ngẩng đầu, trên mũi là mắt kính viền vàng hợp với khuôn mặt nhẹ nhàng.

Tôi đứng trên lầu hai nhìn xuống, rất chần chừ, đây là...?

Cô ấy và mấy người nước ngoài đăng ký trước quầy. Tôi bước nhanh tới, hạ giọng, gọi cô một cách không xác định: "Lương Mai?"

Bỗng quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi nở nụ cười chào đón: "Là cậu thật!"

Lương Mai hoan hô một tiếng: "Bội Bội!" Nhào lên ôm một cái thật chặt, sau đó hôn lên mặt theo cách thức tiêu chuẩn.

Mấy người nước ngoài bên cạnh cô ấy cũng xoay người lại, nghe cô giải thích liến thoắng mấy câu, tất cả nở nụ cười, lần lượt ôm tôi, sau đó hôn tôi theo cách thức tiêu chuẩn.

Thật đáng thương cho tôi khi không quen thân thiết với đàn ông khác như vậy. Ý tôi là kể từ sau khi kết hôn, tôi ngay cả nụ hôn mang tính chất lễ phép này cũng hơi kháng cự.

Thật vất vả mới hôn xong, tôi và Lương Mai đưa mấy người kia tới phòng, sau đó hai người vào quán cà phê ở lầu hai, tìm chỗ nói chuyện phiếm.

"Đã nhiều năm không có tin tức của cậu. Cậu vẫn còn ở phía nam nước Pháp à?" Tôi nhấp một ngụm Lam

Sơn. Tuy không thích Lam Sơn nhưng mỗi lần tôi sẽ uống một chút, giả vờ cho Viên Lãng một ngụm, đây dường như là một thói quen.

"Vẫn còn ở đó. Nhưng không phải là đi học. Mình đã đăng ký tạm trú, ở lại đó." Lương Mai uống cà phê, day huyệt thái dương, hơi có cảm giác mệt mỏi.

"Hai năm trước lúc vẫn còn độc thân, mình muốn tới Provence xem ruộng hoa một chút, tiện thể thăm cậu."

"Cậu kết hôn rồi?"

"Kết rồi, hai năm rồi." Tôi thở dài.

"Hóa ra tang thương như vậy là vì người đó à?" Lương Mai hỏi.

"Không phải. Người đó đã sớm không tồn tại. Mình gả cho một anh lính đặc chủng. Thú vị không?" Tôi cười, như thể mình đang đánh trống lảnh.

"Lính đặc chủng?" Lương Mai nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Tôi nhìn cô ấy cười. Viên Lãng nhà tôi từ trước tới nay luôn là người thần bí không bao giờ xuất hiện cùng với thế giới của chúng tôi.

"Xem không?" Tôi lấy điện thoại di động ra, trên đó là hình chụp Viên Lãng mặc quân trang và thường phục. Thứ ngày trước đã không tìm về được, thật đáng tiếc.

Lương Mai cầm lấy, nhìn kỹ.

"Không tệ, rất thú vị." Lương Mai đánh giá.

"Vậy là đánh giá rất cao hả? Có thể được Lương đại tiểu thư nói rất thú vị thật không dễ dàng." Tôi lấy điện thoại lại.

"Sao? Còn cậu thì sao?" Tôi hỏi ngược lại.

"Sống hai người, bây giờ độc thân. Người nước ngoài không hợp với khẩu vị của mình." Lương Mai cố ý chớp mắt mấy cái.

"Tìm một người trong nước thôi." Tôi thuận miệng đề nghị.

"Ha ha, với yêu cầu của mình, ngay cả người trong nhà cũng nói mình soi mói." Lương Mai cười nói.

"Thật à? Muốn dạng gì? Nói nghe một chút."

"Tuổi xấp xỉ mình, lớn hơn một chút cũng không sao."

"Ừ."

"Trình độ học vấn không thể thấp hơn mình."

"Thạc sĩ, không khó."

"Vóc người phải phù hợp với tỷ lệ vàng của mình."

"Ừ. 180 trở lên, 182 trở xuống."

"Tư duy nhanh nhạy, không được là một con mọt sách."

"Còn gì nữa không?"

"Không được mập quá, không được gầy quá, phải cường tráng lại không được có quá nhiều cơ bắp.

"Phụt...." Tôi phun cà phê lên bàn.

"Vững vàng chút, mình còn chưa nói hết đâu."

"...." Tôi bắt đầu không biết phải đáp lại thế nào.

"Phải có sự nghiệp của mình. Mình phiêu bạt đã quá mệt mỏi, không muốn tìm một người không ổn định như thế."

Tôi lau khóe miệng, tiện tay lau mồ hôi trên trán: "Yêu cầu này của cậu,... Cậu cho mình là công chúa à?"

"Mình hy vọng cả đời chỉ kết hôn một lần, không muốn quá uất ức mình." Lương Mai rất buồn bã.

Tôi im lặng. Có rất nhiều người phụ nữ như vậy, có văn hóa, có năng lực, còn rất xinh đẹp động lòng người, cuối cùng chỉ còn lại một mình. Đến tột cùng là bọn họ yêu cầu quá cao hay là xã hội này có vấn đề.

"Lần này về cậu ở mấy ngày?" Tôi nghĩ tới một chuyện, nhưng chưa biết còn chưa thêm nét, tạm thời tôi không muốn nói ra.

"Lần này là theo cấp trên tới đây đàm phán một hạng mục, phải ngây ngô nửa tháng."

"Chờ mình sắp xếp xong thì mấy ngày nữa tới nhà mình chơi." Lam Sơn đúng là nâng cao tinh thần, tôi cảm thấy như mình đang đánh tiết gà, xuất hiện ý tưởng kỳ kỳ quái quái.

Tôi về phòng làm việc, trăm cay nghìn đắng mới gọi được cho điện thoại trong đội của Viên Lãng.

"Cuối tuần sau có về không? Đưa Ngô Triết về cùng.... Vì sao? Em cần cậu ta!"

Cúp điện thoại, tôi tự kiểm điểm câu cuối kia quá mập mờ. Ngô Triết, nếu cậu bị đội trưởng "thối nát" nấu lên, chị cũng chỉ có thể nói "sorry".

Chị cả theo mẹ chồng tới bệnh viện. Không có bệnh gì lớn, chỉ là bệnh già bình thường, phải đeo kính. Cô bé binh đoàn thiết giáp năm đó phải uất uất ức ức đeo cái kính tượng trung cho sự già nua. Thật ra thì tôi cũng biết rõ, nói đến khám bệnh chẳng qua chỉ là lý do, chủ yếu vẫn là tới xem con trai già, lớn tuổi, nhớ con trai.

Tôi phải đi làm, vì vậy liền rút tiền nhét vào tay chị cả, để chị theo bà cụ ra ngoài thăm thú, Cố Cung, Trường Thành...

Trời rất tối hai người mới về, vừa hỏi là đi Thiên Tân một chuyến để thăm bạn học cũ. Tinh thần thật tốt!

Chủ nhật, mẹ chồng đi máy bay về. Tối thứ sáu Viên Lãng về, vì vậy tôi hẹn Lương Mai thứ bảy tới nhà.

Mọi việc đã sẵn sàng. Tối thứ sáu, Viên Lãng dẫn nhân vật chính -- Ngô Triết -- về nhà.

Ngoài tôi, tất cả mọi người ù ù cạc cạc, kể cả Viên Lãng. Tôi dĩ nhiên chưa nói tôi muốn làm bà mối.

Sáng thứ bảy, gọi điện thoại trước, sau đó người đẹp đúng chuẩn thành phần tri thức muôn vẻ đúng hẹn mà tới.

Tôi cố ý không đi đón cô ấy muốn cho cô ấy một kinh hỉ.

"Bon-jour!" Tôi chào.

"Bon-jour!" Lương Mai hoàn toàn phản xạ có điều kiện.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán, ánh mắt Ngô Triết quét ngay tới: "Bon-jour!"

Chuyện tiếp theo cũng không trong phạm vi khống chế của tôi, để hai tinh anh này tự trao đổi đi. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mình.

Sau này Viên Lãng nói, phải là bà mối dẫn vào cửa, pha rượu là ở mình. Tôi nói Viên Lãng anh càng ngày càng đáng ghét, đừng nhìn thấu tôi thế chứ.

Sau này lúc mẹ chồng cô đi có nói, đôi này thật xứng, nếu quả thật có thể thành, bà muốn tới uống rượu mình.

Bà cụ mù tịt mà tuyệt không say máy bay.
Bình Luận (0)
Comment