Lâm Lang chỉ biết khu Nam Sơn rất yên tĩnh, hồi cắm trại có đi ngang qua một hai lần, ấn tượng cực tốt. Những năm gần đây Trung Quốc phát triển nhanh chóng, nhiều thành phố mới phất đều bị khai phá quá độ, khu ngoại thành đầy rẫy cao ốc mới xây. May mà thành phố F xem như đô thị cổ, quy cách bố cục đều định ra từ thời kỳ đầu dân quốc, không xây dựng rầm rộ, khu ngoại thành được gìn giữ đặc biệt kỹ. Trước khi đi, Lâm Lang tưởng ngôi nhà kia sẽ mang kiến trúc giả cổ, không ngờ nhìn tận mắt mới phát hiện là phong cách châu Âu, cây cối cũng thuộc loại thường thấy trong phim nước ngoài.
Hàn Tuấn cười, mở cốp xe: "Dì Văn rất thích cảnh quan mang phong cách Âu, thành thử kiến trúc ở đây dựa đúng theo trang viên châu Âu." Nói đoạn, hắn quay sang bảo thư ký đi cùng: "Thư ký Lưu, gọi người bên trong ra mang hành lý vào hộ tôi."
Thư ký Lưu hấp tấp chạy vào. Gần đây thời tiết chuyển ấm, Lâm Lang mặc áo thun chữ T xanh lục, bên ngoài khoác áo sơmi ca rô trắng nhạt, vì không thích theo khuôn phép cũ, cộng thêm mặt trời vừa ló dạng, nên nút áo cũng cởi hết ra. Hàn Tuấn cười, vẫy vẫy tay: "Mệt chưa, nếu chưa mệt thì dẫn em đi tham quan xung quanh."
Lâm Lang ngoảnh lại, đột nhiên hét to một tiếng, chạy băng băng đi đón ánh mặt trời, sơmi ca rô phấp phới theo chiều gió, tuổi trẻ vô tư lự, rạng rỡ mà chói mắt biết bao. Tính cậu hay ngại ngùng và bi quan, đã bao giờ cười to thoải mái như bây giờ đâu. Cậu cười lớn ngã lăn lên cỏ, thấy Hàn Tuấn vẫn giữ nguyên điệu bộ lão tổng điềm tĩnh chín chắn, bèn bất ngờ nhào tới. Hàn Tuấn không kịp phòng, bị cậu đè xuống đất, hai người quấn lấy nhau trên mặt cỏ, hắn ấn chặt thân thể đang ngọ ngoạy lung tung, cười nói: "Đừng quậy, mấy người thư ký Lưu thấy bây giờ."
Ngày thường hở tý là ăn hiếp cậu, lúc này bày đặt chú ý hình tượng trước mặt cấp dưới. Lâm Lang đời nào chịu bỏ cơ hội tốt như vậy, bèn cưỡi lên người hắn: "Em mặc kệ, anh mà dám đứng lên, em một tuần không nói chuyện với anh."
Hàn Tuấn nghe xong, thế mà ngoan ngoãn nằm xuống, Lâm Lang hưng phấn vặn vẹo mấy cái, thấy Hàn Tuấn vẫn không nhúc nhích, ngược lại bắt đầu ngượng ngùng, toan bước xuống, nhưng bị hắn đè eo không cho cử động.
"Anh... anh không sợ mấy người thư ký Lưu thấy hả... Thả tay ra mau..."
Hắn trở mình đặt cậu dưới thân, khóa hai tay cậu trên cỏ. Lâm Lang vô phương động đậy, gấp đến đỏ bừng cả mặt: "Anh làm gì..."
Trong mắt Hàn Tuấn chợt lóe sáng, thở dốc một hồi mới buông tay cậu ra. Cách đó không xa có một băng ghế dài, hắn vươn tay kéo cậu đứng lên: "Chúng ta ra ghế ngồi một lát đi."
Nắng sớm ngày thu dịu dàng mà quyến luyến, Lâm Lang duỗi eo một cái, cười bảo: "Sảng khoái quá."
"Lúc dậy còn khó chịu cơ mà, giờ hết oán trách tôi rồi chứ. Không khí ở đây trong lành hơn thành phố, phơi nắng rất thoải mái."
Lâm Lang nhìn mặt trời mới mọc, cất giọng phàn nàn: "Vẫn hơi sớm quá, lạnh nữa chứ."
Hàn Tuấn mỉm cười, thò tay ôm cậu qua: "Lò sưởi người miễn phí đây."
Lâm Lang đỏ mặt giãy ra, len lén liếc nhìn phía sau, thấy không có ai lại hối hận sao tránh khỏi làm gì, nhưng ngượng không muốn nằm lại, đành lẳng lặng tựa vào ghế, sau đó thần không biết quỷ không hay từ từ nhích qua.
Chợt nhớ tới lần đầu tiên Hàn Tuấn nằm viện, cậu đi chăm sóc, ban đêm sợ lạnh nên buộc phải nằm chung giường, rồi cũng từ từ dịch đến gần như hiện tại. Lâm Lang nhịn không được bật cười, cõi lòng được nắng mai sưởi ấm. Hai người rốt cuộc rúc vào nhau, cậu thận trọng quay đầu nhìn thoáng qua, người nọ đã nhắm mắt tự lúc nào. Cậu gục xuống, nơm nớp hỏi: "Nơi này không có ai ở thiệt hả?"
Người nọ không đáp, khóe miệng lại vẽ ra nét cười, nụ cười đượm vị đàn ông, Lâm Lang ngẩng đầu nhìn thấy, tim cũng đập thình thịch liên hồi.
Vì vậy cậu không nói gì nữa, hai người im lặng ngồi trên ghế phơi nắng.
Cậu gác đầu lên vai hắn, cứ thế thiếp đi.
Mơ một giấc mộng dai dẳng mà êm ái, trong mộng mới tươi đẹp và ấm áp làm sao, chứa đựng mọi tưởng tượng về tình yêu của cậu. Ngay cả trong mơ Lâm Lang cũng nghĩ, giá cậu và hắn có thể mãi nương tựa nhau tới hết đời, thì dẫu sống bớt đi vài năm cũng chẳng sao.
***
Đã lâu không ngắm quang cảnh xinh đẹp nhường này, Lâm Lang hưng phấn không thể tả, cơ hồ không muốn nghỉ ngơi, ngoại trừ giờ ăn trưa, hầu như cả ngày đều lượn bên ngoài. Bốn năm giờ chiều Cao Chí Kiệt tới, Hàn Tuấn đi mà chẳng báo với ai, kết quả hắn gọi đến di động Lâm Lang, mặt dày mày dạn nói là một ngày không gặp cậu trong lòng khó chịu lắm thay, Lâm Lang chỉ đành cho hắn biết địa chỉ. Cao Chí Kiệt từng đến chỗ này, lái xe chưa đầy một tiếng đã có mặt.
Hàn Tuấn làm ông chủ, đương nhiên không thể mặc sức chơi đùa cùng cậu như trong kỳ nghỉ, Lâm Lang thấy hắn vội vội vàng vàng gọi điện trong thư phòng, liền một mình chạy ra ngoài đón. Trong rừng cây trước nhà có một nơi trông na ná khán đài dựng từ ván gỗ, tổng cộng ba tầng, ngồi trên đó với tới cả lá cây.
Hai người ngồi trên giá gỗ trò chuyện, sau lưng là cây lá biếc xanh và nắng vàng rực rỡ. Lâm Lang cởi áo sơmi, duỗi lưng một cái, nửa nằm nửa ngồi nghiêng đầu qua, lại thấy Cao Chí Kiệt đang ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm ấm nóng, thoạt trông lại có bóng dáng Hàn Tuấn. Lâm Lang thoáng sửng sốt, trong lòng có chút mất tự nhiên, cười hỏi: "Tự dưng nhìn tôi làm gì?"
Cao Chí Kiệt vội xoay đi, khẽ mỉm cười, lại lộ ra bộ dạng bất cần đời. Gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa quế tháng tám, hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Lang, cậu cảm thấy nếu thật lòng thích một người, thì hạnh phúc của người ấy quan trọng, hay có được người ấy quan trọng hơn?"
*người ấy ở đây là nam, vì đều phát âm là / tā/ nên Lâm Lang không biết"Đương nhiên là có được rồi khiến cô ấy hạnh phúc là tốt nhất." Lâm Lang lấy làm lạ, nghĩ một lát mới nói: "Anh còn quen Lưu Đan không, sao chả thấy mặt cô ấy bao giờ, cả ngày anh gạt người ta sang một bên rồi bỏ đi chơi không sợ người ta mất hứng hả?"
Cao Chí Kiệt nới lỏng cà vạt, móc ra điếu thuốc trong túi. Lâm Lang cau mày lùi ra sau nửa bước: "Hai bữa trước Hàn Tuấn bị ho khan, bác sĩ bảo anh ấy cai thuốc, anh cũng bớt hút đi, mắc công ảnh thấy lại đòi hút theo."
Cao Chí Kiệt ngẩn người, cất lại thuốc vô túi. Hắn mỉm cười, đang tính nói chuyện thì thấy Hàn Tuấn ra khỏi nhà, bèn nhảy xuống giá gỗ, vỗ vỗ tay: "Không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi."
"Anh không ở lại nói mấy câu với Hàn Tuấn sao, ây, Cao Chí Kiệt..." Cậu cuống quýt leo xuống giá, cùng hắn đi về hướng bãi đậu xe. Ba người gặp gỡ trên đường đá, Hàn Tuấn cười hỏi: "Đến lúc nào thế?"
"Một lúc rồi, tới đây hít thở không khí, anh dẫn Lâm Lang ra ngoài chơi mà bỏ mặc người ta thế hử?"
Hàn Tuấn cười thản nhiên, nhưng không trả lời mà quay sang nhìn Lâm Lang, Lâm Lang lại đỏ mặt. Cao Chí Kiệt cười gượng hai tiếng, đi hai bước lại ngoảnh đầu, thấy Lâm Lang bỗng dưng kiễng chân ghé sát môi Hàn Tuấn. Nắng chiều chiếu rọi dáng hình tuấn tú của cậu, là nét bướng bỉnh và ngây ngô chỉ thuộc về Lâm Lang. Dẫu đôi khi tính khí Lâm Lang rất trẻ con, nhưng suy cho cùng vẫn hướng nội, chưa từng thân mật với Hàn Tuấn trước mặt người ngoài. Lần này không chỉ Cao Chí Kiệt, mà cả Hàn Tuấn cũng hoảng sợ. Hắn chưa kịp dời mắt, Lâm Lang đã cười rồi lui về: "Ừm, không có mùi thuốc lá."
Hàn Tuấn sờ môi, cười nói: "Tôi còn tưởng em muốn hôn tôi."
Lâm Lang hơi xấu hổ, mỉm cười nghiêng người đi, hai tay đút túi quần, gió thổi rối mái tóc mềm mại, kiêu ngạo, chói lọi mà ôn hòa. Tiết trời tháng tám, nhiệt độ không khí vẫn khá cao, song nơi đây sơn thủy tú lệ, ngay cả không khí cũng lạnh hơn thành phố. Tiễn bước Cao Chí Kiệt rồi, Lâm Lang ngồi trên băng ghế thêm một hồi, trời chiều cũng xuống núi. Sương mù hoàng hôn dần nổi lên, những ngôi nhà đằng xa đã sáng đèn. Hàn Tuấn đứng lên, chìa tay: "Đến tối trời lạnh lắm, mình vào thôi."
Hăng hái cả ngày, cơm trưa cũng ăn chẳng bao nhiêu, khẩu vị bữa tối của Lâm Lang tốt lạ thường, ăn liên tù tì ba cái màn thầu, sau lại ăn canh mới thấy no. Tản bộ xong về nhà, cậu liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, mở cửa phòng mới phát giác người nọ cũng đang ở trong, mặc quần áo thường, cả người nom mềm mỏng hơn nhiều, y hệt người đàn ông mẫu mực của gia đình. Lâm Lang kéo dép lê lệt xệt, giả bộ không nhìn, trèo lên giường, gắt: "Về phòng anh mà ngủ."
Hàn Tuấn vẫn không động đậy, Lâm Lang quay đầu nhìn, thấy hắn đang ngó chân mình chằm chằm, vội rụt vào chăn: "Em biết móng chân cắt khó coi rồi, từ bé em đã sợ cắt móng chân."
Chính Lâm Lang cũng không hiểu nguyên do, nói chung từ nhỏ cậu đã sợ lấy ráy tai và cắt móng chân, lần nào cũng kinh hồn táng đảm, cứ cảm giác sẽ xảy ra tai nạn, thành thử móng chân toàn cắt qua loa cho xong, hơn nữa mỗi lần cách nhau rất lâu, móng chân so le không đều, hồi cấp ba từng bị bạn học chọc ghẹo nên cậu cực kỳ nhạy cảm với chuyện này.
Hàn Tuấn bỗng ngồi xuống giường, đặt hai chân cậu lên đùi mình. Lâm Lang giật thót, cười hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hắn mỉm cười, nghiêng người lấy ra một cây kéo cắt móng từ ngăn tủ, Lâm Lang đỏ mặt, nhắc khẽ: "Anh chú ý chút, đừng cắt vào ngón chân em đấy."
Hàn Tuấn nâng chân cậu trong tay, cắt hết sức cẩn thận, thời điểm làm việc cũng chẳng thấy hắn nghiêm túc ngần này. Nói không cảm động là giả, nhưng bứt rứt và bất an nhiều hơn. Chẳng hiểu sao Lâm Lang bỗng nhớ tới dạo trước đọc sách, viết rằng có một người rất thích bàn chân phụ nữ, thường xuyên nâng niu thưởng thức. Nghĩ tới đây, không khí lại thành ra quái quái, xúc cảm trên chân cũng phá lệ mãnh liệt, giống như có dòng điện chạy qua. Cậu cố nén hơi nóng trên mặt, vừa nghịch gối vừa hát ngâm nga. Hàn Tuấn bật cười, hỏi: "Em khẩn trương cái gì?"
Lâm Lang quẫn bách, lắp bắp ngẩng lên: "Ai... ai khẩn trương?"
"Không khẩn trương mà sao ngâm nga lạc điệu dữ vậy, ai không biết còn tưởng em đang rên rỉ ấy chứ." Đoạn, hắn cất kéo đi: "Thở dốc đến là gợi cảm..."
Lâm Lang lúng túng, dứt khoát đấm một quyền, nắm đấm nện cái bịch lên tay hắn, ngay tiếp theo bị tiện đà nắm lấy. Cậu vốn không tính đánh thật, nên tay chỉ nắm hờ, giờ bị Hàn Tuấn sờ liền buông lỏng ra, thử rút mà rút chẳng được, hai tay trái lại biến thành mười ngón giao nhau. Lâm Lang thấy người nọ mỉm cười nhìn mình, đến cậu cũng nhìn ra yêu thương da diết trong đôi mắt ấy, cõi lòng nóng lên, thả người nhào tới ngay.
"Hàn Tuấn, Hàn Tuấn." Cậu ôm chặt người đối diện, hốc mắt nóng ướt, chẳng biết nói gì mới tốt. Từ ngữ đẹp đẽ nhường nào cũng không sao tả xiết tâm trạng giờ phút này, cậu chưa từng nghĩ hóa ra tình yêu lại khiến người ta mê muội đến thế, mặc cho buồn đau thống khổ cũng muốn chìm vào thật sâu.