Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 149

Hắn ép mình không nhìn vẻ đáng thương của Lâm Lang, tiến lên kéo tay cậu ra ngoài. Cao Chí Kiệt hoảng sợ, túm chặt cánh tay kia của Lâm Lang, nói: "Hàn Tuấn, anh muốn làm gì?"

"Buông ra." Hàn Tuấn đỏ mắt quay đầu qua, thấy Cao Chí Kiệt không hề có ý thả tay, không khỏi tăng âm lượng: "Tôi bảo cậu buông ra."

Cao Chí Kiệt quật cường bắt lấy tay áo Lâm Lang, trong ngữ điệu lại hàm chứa ý cầu xin: "Anh đừng tổn thương cậu ấy."

"Cao Chí Kiệt, tôi nói lại lần cuối cùng, thả cậu ấy ra." Giọng hắn cương quyết hơn thấy rõ, ánh mắt sâu hun hút, nhìn không ra tí cảm xúc nào. Lâm Lang nhéo tay Cao Chí Kiệt: "Cao Chí Kiệt, anh buông tôi ra đi."

Trong mắt Cao Chí Kiệt ngập nước, nom vừa bi thương vừa bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ có cơ hội làm người che chở Lâm Lang, chẳng qua là đơn phương tình nguyện muốn thủ hộ bên người cậu thôi. Ngày nào chưa có năng lực chống lại Hàn Tuấn, thì ngày ấy hắn chưa thể chân chính bảo vệ Lâm Lang. Hắn ôm nỗi suy sụp sâu sắc mà buông tay ra, yếu ớt nhìn Hàn Tuấn: "Hàn Tuấn, Lâm Lang có nỗi khổ riêng, cậu ấy không cố ý đối nghịch với anh, người anh thích mà anh còn không hiểu cậu ấy sao?"

Hiểu? Hàn Tuấn cười lạnh, cũng vì tự cho là hiểu Lâm Lang nên giờ mới bị Lâm Lang tổn thương triệt để nhường này. Hắn không giải thích được nguyên nhân, chỉ cảm thấy phẫn nộ và khổ sở, thấy Cao Chí Kiệt thả lỏng tay, hắn lập tức lôi tuột Lâm Lang lên xe, động tác nhét cậu vào xe có chút thô bạo, lái một mạch về tiểu khu Tân Hải.

Lâm Lang ngồi trên ghế không nói một lời, xe đến nơi rất nhanh, hắn kéo cậu vào nhà, một tay ném cậu xuống sofa phòng khách. Lâm Lang tưởng người nọ muốn cưỡng bức mình nên hơi khiếp sợ, nhưng ngay tiếp theo vẫn nhắm mắt lại. Lâm Lang suy cho cùng vẫn thiếu quyết đoán, căm hận đối với Hàn Tuấn cũng chẳng thể chôn vùi áy náy trong tâm. Cậu là người sai trước trong chuyện này, huống chi hiện tại Hàn Tuấn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cậu không muốn sự tình phát triển đến tình cảnh vô phương cứu vãn, đành chọn im lặng chịu đựng, dùng điều này giảm mức độ thương tổn của hai người xuống thấp nhất. Nhưng hắn không lao về phía cậu như cậu tưởng, chỉ lạnh lùng, mang theo chút giễu cợt với mối quan hệ của cả hai mà rằng: "Lâm Lang, từ nay trở đi để tôi bao em."

Lâm Lang giật mình mở to mắt, chỉ thấy Hàn Tuấn cất giọng vô cảm: "Nếu đã đi bán thì cùng ai chẳng vậy, đi với khách cũ không phải càng tốt sao?"

Lâm Lang sốc đến ngây dại, cậu sững sờ nhìn Hàn Tuấn, nửa ngày chưa phục hồi tinh thần.

"Em đến Lệ Đô nhất định có uẩn khúc riêng, tôi đoán em cần dùng tiền gấp đúng không, nếu em đã không ngại cùng người lạ uống rượu tán gẫu, vậy thỉnh thoảng lên giường với tình cũ chắc không khó đâu nhỉ? Tôi tự thấy điều kiện của mình tốt hơn bất kỳ khách hàng nào trong Lệ Đô, tôi bao em, muốn bao nhiêu cũng được."

Khoảnh khắc ấy, Lâm Lang không tài nào diễn tả được cảm xúc của mình, có chút tức giận, có chút bối rối, lại có chút bi ai, cứ như đang lạc vào cõi mộng. Lâm Lang không tin Hàn Tuấn thực sự có thể làm thế với mình, cậu cười khẩy vài tiếng, nghiêng mắt nhìn lại đây, đáp bằng giọng hơi khiêu khích, lại thoáng vẻ tự sỉ nhục bản thân: "Được."

Hàn Tuấn nghe xong câu trả lời, trên mặt quả nhiên khó giấu sợ hãi, song cảm xúc ấy tức khắc bị cơn tức mãnh liệt trào lên che lấp. Hắn bước lên lôi Lâm Lang vô phòng tắm: "Em vốn đã hạ tiện như vậy từ lâu, hay làm quen loại chuyện kia ở Lệ Đô rồi, mấy thằng đó có chạm vào em không, có không, có không hả?!"

Hắn tựa hồ đang ghen tỵ đến sắp phát cuồng, tóm cổ áo cậu rồi ấn đầu xuống dưới vòi nước. Nước ấm tuôn ào ạt, chỉ chốc lát đã tưới Lâm Lang ướt đẫm toàn thân. Lâm Lang giãy tránh khỏi dòng nước phun thẳng khiến cậu khó thở, lại bị hắn bắt ra ban công, tiện tay khóa trái nhốt cậu bên ngoài.

Cả người Lâm Lang ướt nhẹp, gió lạnh vừa thổi qua lập tức run lẩy bẩy, cậu gọi Hàn Tuấn một tiếng, ngay sau đó lại có chút chán ghét bản thân nên nhắm mắt lại. Cậu lạnh không sao tả xiết, quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài.

Kỳ thực ban nãy cậu muốn nói với hắn rằng, cậu vẫn rất trong sạch, cậu biết dựa vào dục vọng chiếm hữu và tính ưa sạch của hắn, nếu nghĩ cậu từng làm mấy chuyện dơ bẩn, nhất định sẽ sụp đổ. Lâm Lang rốt cuộc vẫn mềm lòng, hơn nữa còn yêu người đàn ông trong kia. Cậu run rẩy đứng trên ban công, đèn ban công chiếu lên người cậu, bóng dáng phản chiếu trên cửa kính, mái tóc bao phủ một lớp vụn băng trắng tinh, môi run run mất kiểm soát.

Chẳng rõ qua bao lâu, người nọ cuối cùng cũng mở cửa ban công, ánh mắt kiềm nén mà thống khổ: "Lâm Lâm, nói cho tôi biết, mấy tên đó có chạm vào em không?"

"Không." Lâm Lang ngây ngốc lắc đầu: "Tôi không có."

Hàn Tuấn vừa sung sướng vừa đau đớn, hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác, khàn giọng nói: "Vừa rồi tôi suýt nữa muốn bóp chết em, Lâm Lang, có lẽ em cảm thấy tôi biến thái, nhưng nếu trong đầu em lưu trữ hình ảnh làm tình với gã khác, tôi thực sự không chịu đựng nổi."

Yếu hầu hắn chuyển động kịch liệt: "Đời này em đừng mong có người đàn ông thứ hai, trừ khi tôi chết."

Hắn đi tới ôm cậu, trao nụ hôn mỏi mệt mà xót xa: "Cả thân thể lẫn trái tim em chỉ có thể thuộc về Hàn Tuấn tôi... Lâm Lâm, tôi quả thực vô cùng hận em, tôi vì em mà biến thành một trò cười, đến chính tôi cũng khinh thường mình. Nhưng... Nhưng bất luận em đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn không có cốt khí mà muốn ở bên em."

Hắn ôm cậu về hướng phòng ngủ: "Tôi cho em tất cả của mình, tôi dùng tính mạng mình để bao nuôi em, được không?"

Lâm Lang run run đáp không nên lời, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn lướt trên thân thể lạnh lẽo, cậu cực lực kiềm nén lại khích hắn gặm cắn càng thêm hung hăng và điên cuồng. Hàn Tuấn đã rơi vào tình trạng nửa phát điên, vừa liếm cơ thể cậu vừa hỏi:

"Tại sao phải nhẫn nhịn, dáng vẻ dâm đãng lần trước đâu mất rồi, hả?"

Cậu cắn môi càng chặt, hắn lại tiến vào càng sâu. Lâm Lang chịu hết nổi, rốt cuộc nức nở thành tiếng, ẩm ướt mà đầy cám dỗ. Hàn Tuấn đưa đẩy một lần, cậu liền hít khí rồi rên rỉ một tiếng, phảng phất như chú nai con đang sợ hãi, ngây ngô mà khó nhịn. Hắn chuyển động đầy si mê và hưng phấn, cắn cổ họng cậu, thở dài mà rằng: "Lâm Lâm, em thật xinh đẹp."

Hàn Tuấn vừa hưng phấn vừa sầu não, vì hắn phát hiện bất kể Lâm Lang làm gì cũng khiến hắn mê đắm không thôi, vô luận biểu cảm nào của Lâm Lang cũng làm hắn hưng phấn đến khó kiềm chế. Người xưa bảo "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", giờ hắn cảm nhận rõ rồi, mỗi lần ân ái, hắn đều hận không thể chết trên người Lâm Lang.

Ba ngày đầu dọn vào, Lâm Lang toàn vượt qua trên giường, tình ái quá độ khiến cậu như lâm bệnh nặng, dẫu chỉ một động tác nhẹ cũng làm cậu đau đến hít khí. Hắn cuối cùng vẫn dùng hình phạt tàn nhẫn nhất tra tấn cậu, dường như hắn càng si mê cậu, cơn phẫn uất trong lòng càng bùng cháy dữ dội, trên giường dằn cặt cậu càng hung.

Vì Lâm Lang không đi học nên cả lớp trưởng lẫn Quan Bằng đều gọi cho cậu rất nhiều cú điện thoại, nhưng cậu không dám bắt máy, dù nhận cũng chẳng biết nói gì, bèn dứt khoát tắt luôn. Gần đây cậu làm việc quá sức, mấy ngày nay lại bị giày vò thành nông nỗi này, tinh thần cũng chẳng ra sao. Sang ngày thứ tư, Hàn Tuấn đột nhiên nhấc cậu khỏi giường, ném cho cậu một xấp giấy tờ, bảo: "Đây là hợp đồng tôi nhờ luật sư soạn thảo, em xem không thấy vấn đề gì thì ký đi."

Lâm Lang nhặt lên xem, vậy mà là hợp đồng bao nuôi thật, giấy trắng mực đen, dày đặc gần ngàn chữ, bao gồm cả những việc nhỏ không đáng kể. Giống như quan hệ giữa họ vốn bắt nguồn từ một bản hợp đồng, chẳng qua lần trước là ước định của hai người, chứ không theo trình tự pháp luật. Phút này đây lại là từng câu quy định rạch ròi, che giấu cuộc giao dịch thể xác dưới những hàng chữ. Lâm Lang hoàn toàn mù tịt về luật pháp, cậu quăng tờ giấy lên giường, lạnh lùng nói: "Tôi không đồng ý."

Hàn Tuấn nhìn cậu, hỏi: "Chẳng lẽ con số này chưa đủ làm em dao động?"

"Không đủ." Lâm Lang có vẻ bị kích thích, cậu muốn phản kích, bắt hắn phải thừa nhận phẫn nộ và nhục nhã giống mình: "Người làm công việc tình ái cũng có quyền lựa chọn."

"Em còn điều kiện gì nữa cứ việc đề xuất."

Lâm Lang mặc quần áo, đứng thẳng dậy, nói: "Mong ước ban đầu của tôi không hề thay đổi, sớm muộn gì tôi cũng kết hôn sinh con, anh muốn bao nuôi tôi, tôi đồng ý, nhưng tôi chỉ sống cùng anh đến khi tốt nghiệp đại học là tối đa. Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn rời khỏi đây."

Hàn Tuấn nhìn cậu có chút khó tin: "Lâm Lang, vì sao em không thể nhường một bước, chẳng lẽ tôi buông bỏ tự tôn đàn ông để nói với em những lời ấy, em chỉ cảm thấy tôi bệnh hoạn mà chẳng có chút xúc động nào ư?"

Mắt Lâm Lang bỗng ẩm ướt: "Nếu tôi không xúc động, anh nghĩ tôi cam tâm tình nguyện nằm trên giường anh ba ngày chắc? Hay anh thực sự nghĩ ba ngày qua tôi với anh là quan hệ giữa gái bán hoa và khách làng chơi?"

Câu này của cậu khiến Hàn Tuấn không trả lời nổi. Trong cuộc chiến tranh đoạt tình yêu của hai người, hắn chưa lần nào giành chiến thắng nhờ miệng lưỡi.

"Nhưng mà..." Lâm Lang lại nhặt bản hợp đồng lên: "Kể từ giờ, tôi với anh là quan hệ bao nuôi hợp pháp. Nếu đã là bao nuôi, phiền anh đừng đặt tình cảm vào nữa, kỹ nữ vô tình mà, không phải sao?"

Hàn Tuấn mím môi, hắn phải tận lực kiềm chế mới nhịn được xúc động muốn phát hỏa. Lâm Lang bản lãnh thế đấy, chỉ hời hợt một câu đã có thể làm hắn nhất thời sốc nổi rồi hạ quyết định khiến mình hối hận khôn nguôi. Hắn nghiến răng, ném qua một cây bút: "Được, nếu em đồng ý thì ký tên đi, tôi bao em hai năm, hai năm sau em muốn đi đâu tôi không can thiệp."

Hàn Tuấn có quyết định của chính mình, hắn biết Lâm Lang chịu cho hắn hai năm đã là nhượng bộ cực lớn. Quan trọng là hắn làm thế nào trong hai năm ấy thôi.
Bình Luận (0)
Comment