Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 152

Ngày Lâm Lang về nhà đã là 24 tháng chạp âm lịch, mấy bạn học đồng hương đã về quê từ hai hôm trước, Quan Bằng vốn đồng ý chờ cậu cùng về, nhưng anh họ hắn cưới vợ, mẹ hắn liền gọi điện giục hắn về. Lúc ấy Lâm Lang vẫn đang hoài nghi khả năng hoàn thành nhiệm vụ "đúng hạn" của mình, nên bảo Quan Bằng về trước, đằng nào cũng không phải lần đầu cậu đi tàu một mình.

Lâm Lang rất thích đi tàu, đối với phương tiện giao thông truyền thống mà cổ xưa như tàu hỏa, cậu ôm một loại khát khao và yêu thích đậm phong cách chủ nghĩa lãng mạn. Cậu thích nhất bộ phim "Trước lúc bình minh", kể về câu chuyện tình xảy ra trên tàu. Nói Lâm Lang ngây thơ cũng được, đơn thuần cũng tốt, cậu gần như khăng khăng cố chấp với rất nhiều giấc mộng phi thực tế. Sau này khi thực sự lên tàu hỏa rồi, tuy cũng thất vọng vì cái thực trạng chen lấn và ồn ào, nhưng nói chung vẫn thích. Quan Bằng thật chẳng hiểu nổi cậu, hắn ngồi tàu thuần túy là vì đi chung với Lâm Lang, chứ hễ mà về một mình, hắn toàn ngồi ô tô đường dài.

Lâm Lang chưa từng có ý định đi ô tô đường dài, bởi mỗi dịp lễ tết, ô tô đường dài sẽ tăng giá vô tội vạ, gần đây cũng tăng đến gấp năm lần giá vé tàu. Trước khi Lâm Lang có năng lực kiếm tiền, cậu không cho phép mình đi loại phương tiện xa xỉ như thế.

Sau đợt đi tàu gian nan hồi năm nhất, Lâm Lang rút kinh nghiệm trong việc thu dọn hành lý, thứ gì không cần mang thì tận lực không mang. Thế nên sau ba lần thử nghiệm, Lâm Lang rốt cuộc xác định xong hành lý cuối cùng, một túi lớn, một túi nhỏ, bên trong đều là đồ dùng sinh hoạt thiết yếu và quần áo thay giặt. Nhằm tranh thủ bổ sung bài học trong thời gian nghỉ đông, dù cảm thấy khả năng học được ở nhà không lớn, cậu vẫn nhét ba quyển sách chuyên ngành vô túi.

Thu thập xong xuôi hết thảy cũng đã bảy rưỡi tối, cậu mua vé tàu mười giờ, nhưng xe bus trong thành phố chỉ chạy đến tám giờ. Cậu xách hai cái túi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Hàn Tuấn vẫn đang bận túi bụi trong thư phòng. Kỳ thực cậu đã báo thời gian về quê cho hắn từ mấy ngày trước, nhưng đến tận hôm nay hắn vẫn chẳng nói năng gì với cậu, quả nhiên khác một trời một vực với bộ dạng nóng bỏng trên giường. Lâm Lang đeo túi đứng trước cửa, hơi hơi lưu luyến, lại có chút thương cảm, vịn cạnh cửa, nói: "Tôi... Tôi phải đi rồi."

Hàn Tuấn ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt mơ hồ để lộ góc cạnh dưới ánh đèn, ánh mắt vẫn sâu thẳm khó lường như trước: "Cần tôi đưa đi không?"

"Không cần không cần." Lâm Lang xách túi lớn túi nhỏ, cười cười khách sáo: "Tôi đón xe buýt được rồi."

Hàn Tuấn lại đứng lên, đi đến đối diện cậu, hỏi: "Sao lại đi giờ này, trời tối rồi mà?"

"Hiện đang thời gian cao điểm dịp Tết, người đi tàu khá đông, chuyến ban ngày chen chúc dữ lắm, đi tối biết đâu còn chỗ ngồi."

Không gì sánh kịp trình độ nhộn nhịp của ngành tàu hỏa Trung Quốc vào dịp Tết, đặt trước mười ngày cũng chưa chắc có ghế. Mua vé thực ra là một môn học, chẳng những phải xem xét giá cả đắt rẻ, có ghế hay không, mà còn phải bận tâm thời gian đến nơi, nhiều lúc mua vé xuất phát từ thành phố F không sớm không muộn, song về được thị xã S có khi đã là nửa đêm hoặc rạng sáng. Tết âm lịch hồi năm nhất, Lâm Lang về quê mà không cân nhắc vấn đề ấy, kết quả tới thị xã đã tám giờ tối, xe buýt về thị trấn đã hết chuyến từ bảy giờ. Dẫn đến, cậu phải ngồi cả đêm ở bến xe chờ chuyến xe đầu tiên vào sáu giờ sáng hôm sau, lạnh tới độ nói không ra hơi. Vì vậy, lần này về quê này, cậu không quên dặn dò kỹ lưỡng lúc nhờ người khác mua vé, vé mười giờ tối, tám giờ sáng đến thị xã. Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, Lâm Lang hầu như không về quê, nguyên nhân rất lớn trong đó chính là vấn đề giao thông, vì phải đi tàu về thị xã, tiếp theo ngồi xe buýt đến thị trấn, rồi lại đổi xe, đi ba chuyến mới tới nhà.

Hàn Tuấn quay đầu lấy một xấp gì đó trên bàn: "Cái này cho em."

Lâm Lang nhìn xấp tiền, không biết Hàn Tuấn vì sao đột nhiên muốn cho mình tiền, bèn ngại ngùng đứng ở cửa, không chịu nhận: "Tôi có tiền rồi."

"Em cầm tiền này đến thị xã gọi xe về nhà, đừng chen chúc trên xe buýt."

"Thôi khỏi..."

"Cầm." Hắn dùng giọng điệu ra lệnh, tựa hồ có chút tức giận. Lâm Lang đành phải nhận lấy. Hàn Tuấn nhấc túi của cậu lên: "Tiền này không phải của em, là tôi thêm vào cho em dùng làm tiền xe, nếu để tôi biết em cầm tiền còn đi xe buýt, vậy em tự gánh hậu quả."

Lâm Lang sợ hãi, vươn tay ngăn hắn lại: "Anh không cần chở tôi, tôi đón chuyến 66 ngay ngoài tiểu khu mà."

"Tôi lái xe đưa em đi." Nói rồi, Hàn Tuấn liền xách túi của cậu ra ngoài. Lâm Lang sốt ruột bám theo: "Không cần thật mà, mười giờ tàu mới chạy, đi nhanh quá cũng phải đợi ở nhà ga à."

"Em chưa ăn tối đúng không, vậy đi, chúng ta ra ngoài tiểu khu ăn cơm trước, xong tôi lái xe đưa em đi."

Lâm Lang còn muốn kiên trì, sắc mặt hắn lại trở nên khó xem. Thực chất Hàn Tuấn rất hiếm khi bày sắc mặt cho cậu xem, song người này có khí thế bất nộ tự uy. Hơn nữa, kỳ quái là Hàn Tuấn giận hay không, trên mặt gần như chẳng nhìn ra, nhưng người khác vẫn liếc mắt là cảm nhận được, quả là kỳ lạ hết sức.

Lâm Lang đành phải ngồi vào xe, xe chạy ra ngoài tiểu khu thì dừng lại, hai người vào một nhà hàng nhỏ ăn cơm, lúc đi ra đã tám giờ hai mươi. Bên ngoài lại đổ tuyết, nhỏ nhỏ vụn vụn, cứ như tình yêu vụng trộm khó lòng kiềm nén. Lâm Lang hà hơi, rụt tay vào tay áo, ngẩng đầu nhìn bông tuyết dưới ánh đèn đường, từ lâu cậu đã phát hiện ngắm tuyết từ góc độ này là đẹp nhất, phiêu phiêu đãng đãng, phồn vinh mà lãng mạn. Cậu ngậm cười nói: "Tuyết được đèn đường chiếu vào trông đẹp ghê, chỗ chúng tôi cứ tối đến là đen như mực, chẳng nhìn thấy cái gì cả."

Hàn Tuấn vừa nghe liền ngẩng đầu lên, mỉm cười, hắn thật thích Lâm Lang lúc này, an tĩnh dịu dàng, có chút xuất trần thoát tục, khóe môi lại thoáng nét nghịch ngợm, khiến tim ai cứ đập thình thịch. Hắn thấy khăn quàng của Lâm Lang tuột xuống, không chút nghĩ ngợi mà vươn tay qua, Lâm Lang lại sợ hết hồn, cổ quay đi theo phản xạ, tay Hàn Tuấn khựng giữa không trung. Tình cảm mềm mại trong lòng hơi lạnh đi, Hàn Tuấn mím môi, trầm giọng nói: "Em lại đây."

Lâm Lang có chút xấu hổ, song vẫn ngoan ngoãn nghiêng người qua. Cậu cố gắng "phấn đấu" lâu như vậy, đâu thể vì một chuyện nhỏ mà sắp thành lại bại. Dường như hắn rất hài lòng với biểu hiện của cậu, giúp cậu thắt lại khăn quàng xong, mắt chạm phải thứ gì đó trên cổ cậu, ánh nhìn cũng ôn hòa hẳn: "Em vẫn đeo à?"

Lâm Lang khẽ sửng sốt, nhìn theo mắt hắn thấy được sợi dây lồng nhẫn trên cổ, mặt liền nóng lên. Ngay cả thời điểm quan hệ hai người xấu đi, cậu cũng không nghĩ tới chuyện tháo nhẫn xuống, nhẫn này cơ hồ thành bí mật không thể tiết lộ của cậu, biết bao lần cậu sợ Hàn Tuấn vịn vào điều này làm khó mình. Cậu gật gật đầu, đỏ mặt không nói gì, Hàn Tuấn có vẻ cũng vừa lòng rồi, không tiếp tục hỏi nữa.

Hai người một lần nữa lên xe. Ánh đèn màu rực rỡ theo họ suốt dọc đường, phảng phất như hoàng hôn cũng không bao phủ được thành phố cổ kính này. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người nọ bỗng nhiên nắm tay cậu, ấm áp, hơi thô ráp. Trước kia Lâm Lang luôn không rõ, Hàn Tuấn từ nhỏ không chịu quá nhiều khổ cực, cộng thêm điều kiện sinh hoạt bây giờ tốt như vậy, nốt chai trên tay từ đâu mà ra, sau này mới biết hắn thường xuyên đi leo núi, đã vậy còn bảo trì tình trạng thô ráp trên tay. Lý do nhắc đến khiến Lâm Lang có chút thẹn thùng, vì Hàn Tuấn nói hắn giữ tay thô ráp là để Lâm Lang "la hét càng vui sướng" trên giường. Hàn Tuấn rất chú trọng chất lượng sinh hoạt, đặc biệt lưu ý một vài chi tiết nhỏ. Lâm Lang thích bàn tay hơi thô ráp, mỗi lần Hàn Tuấn khiêu khích cậu, cậu đều cảm giác như có dòng điện chạy xẹt qua người. Trong cuộc tình đồng tính phân chia công thụ rõ rệt giống bọn họ, ắt phải có một bên sắm vai trò của phụ nữ, cách phân công này không chỉ biểu hiện trong chuyện gối chăn, mà còn xâm nhập vào các phương diện sinh hoạt. Tỷ như Hàn Tuấn biểu hiện càng bá đạo mạnh mẽ, Lâm Lang trong tiềm thức lại càng thích. Ngược lại, chờ mong Hàn Tuấn dành cho Lâm Lang kỳ thực không khác gì người nam đối với bạn gái trong tình yêu bình thường, hắn hy vọng Lâm Lang dịu dàng, hướng nội, tính cách hơi nhu nhược, ỷ lại hắn là tốt nhất. Giữ lại ưu điểm nữ tính, đồng thời bảo tồn hương vị nam tính nhất định, Lâm Lang như thế khiến Hàn Tuấn vô cùng mê muội.

Xe chạy hơn nửa tiếng thì đến nhà ga, vì đang cuối năm, cửa soát vé kiểm tra hết sức nghiêm ngặt. Lâm Lang nhận túi từ tay Hàn Tuấn, vẫy vẫy tay, nói: "Anh mau về đi, một mình tôi không sao đâu."

Hàn Tuấn nhìn cậu một hồi, thấy cậu vào phòng chờ rồi mới vẫy tay với cậu qua lớp cửa kính. Trong thoáng giây, Lâm Lang có xúc động muốn gọi Hàn Tuấn vào, chính bản thân cậu cũng giật mình trước suy nghĩ ấy. Cậu vội vàng ngoảnh đầu nhìn, nhưng đã không thấy bóng dáng Hàn Tuấn đâu nữa, trong lòng khó chịu, nói không nên lời là mất mát hay trống rỗng.

Lâm Lang đợi nửa tiếng trong phòng chờ, tàu hỏa cũng vào ga, thế mà không hề trễ giờ. Người lên tàu nhiều hơn cậu tưởng, trải qua quá trình lên tàu đầy vất vả, Lâm Lang rốt cuộc chen được đến chỗ ngồi. Trên tàu chật ních người, thậm chí cả lối đi cũng kín mít. Thành phố F là nhà ga nên tàu hỏa dừng rất lâu, đối diện có một cặp vợ chồng chừng ba mươi tuổi ngồi trên lối đi, người chồng cầm di động bật nhạc, một bài ca rất cũ, hình như là bài "Tôi chỉ quan tâm em" do Lương Vịnh Kỳ hát.

Đây là ca khúc yêu thích của Lâm Lang, cậu yêu hương vị triền miên nhàn nhạt trong ca từ, tựa như tình cảm sâu đậm đi qua năm tháng xa xưa, tuổi càng lớn lại càng thích. Những vội vã và gấp gáp lúc lên xe dần thối lui, dường như toàn bộ tâm tình đều lắng đọng. Cậu im lặng lắng nghe, chợt nhớ tới cảnh Hàn Tuấn đứng trước xe vẫy tay với mình.

Lâm Lang thoáng sầu não, kéo khăn quàng cổ vây quanh miệng. Tuyết vẫn rơi mãi, qua ánh đèn vàng mờ đục, chỉ có thể nhìn thấy vô số bông tuyết bay tán loạn. Trên cửa sổ đọng đầy hơi nước, mọi bóng người rốt cuộc biến mất tăm. Cậu dựa lên ghế nhắm nghiền hai mắt, như sợ hành khách đối diện trông thấy người trong lòng mình.

Ca khúc xưa như nói hộ tiếng lòng cậu. Cậu thầm hát theo, từng thước phim hiện lên trong đầu, kéo dài mãi không thôi. Cậu nghĩ, nếu không gặp Hàn Tuấn, cậu sẽ ở phương nao, tháng ngày sẽ trôi qua thế nào? Có lẽ sẽ quen biết một ai đó, sống những ngày bình dị, và liệu có thể cũng gặp một tình yêu tựa mật giống thế không.
Bình Luận (0)
Comment