Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 167

Khai giảng không lâu, thời tiết ngày một chuyển ấm, áo lông cất vào tủ quần áo, thay bằng áo len và áo khoác mỏng. Lâm Lang về quán cà phê cũ làm việc, lần trước do ngã gãy tay nên căn bản chưa làm được mấy ngày, cái dạng bỏ dở nửa chừng và không có lòng trung thành gì đáng kể như cậu mà cửa hàng trưởng sẵn lòng tin dùng. Trong lòng Lâm Lang ngoài cảm kích vẫn là cảm kích, quyết tâm lần này phải làm lâu dài. Nói thật, công việc này thực sự không dễ tìm, cậu cũng không phải chưa hỏi thăm chỗ khác, nhưng tiền lương ở đây là cao nhất, đương nhiên yêu cầu với nhân viên phục vụ cũng nghiêm khắc hơn. Lâm Lang có thể được cửa hàng trưởng coi trọng là nhờ vài điểm cực kỳ trọng yếu: Ngoại hình đẹp, thân hình thon dài, làm việc chịu khó, quan trọng nhất là cậu đến từ đại học nổi tiếng nhất thành phố F, lại là sinh viên khoa tiếng Anh, thứ tiếng rất được ưa chuộng.

Nhưng mới ấm vài ngày thì đụng đợt rét tháng ba, rất nhiều hoa xuân sắp nở trên đường cũng bị cóng đến ỉu xìu mất sức sống. Lâm Lang áp dụng triệt để truyền thống xuân ô thu đống, nhác thấy thời tiết thay đổi lập tức mặc lại áo lông. Năm mới hoàn cảnh mới, Cao Chí Kiệt cũng tính đổi nơi ở, bèn mua một căn chung cư trên con đường đại học trong khu mới, gọi điện nhờ Lâm Lang qua xem thử. Kết quả vừa đến nơi, Hàn Tuấn đã gọi điện tới, mở miệng hỏi ngay: "Giờ em ở đâu?"

*xuân ô thu đống: mùa xuân không nên vội cởi áo lông, mùa thu không nên vừa thấy lạnh đã mặc một đống

Lâm Lang nhìn một đám người bận trong bận ngoài phía sau: "Cao Chí Kiệt muốn dọn nhà, nhờ em đến coi thử."

"Tay với vai em đâu mang vác được, qua thì giúp được gì?"

"Anh ta muốn em cho ý kiến về việc trang hoàng nhà."

Ngữ khí của hắn tựa hồ không vui lắm: "Em suốt ngày chỉ học với học, làm gì biết ba cái chuyện trang trí nhà cửa, đừng can dự vớ vẩn nữa, mau ra ngoài gặp tôi."

Lâm Lang hơi xấu hổ, che di động nói: "Cao Chí Kiệt thích là được, em đang gấp, cúp đây!"

"Em dám, tôi muốn gặp em ngay bây giờ, nếu em dám cúp..."

Lâm Lang cầm điện thoại tắt cái rụp. Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, quả nhiên cấm có sai, chẳng phải Hàn Tuấn bảo rằng giờ cả ngày hắn toàn xem mấy phim truyền hình nói về việc theo đuổi gì gì đó sao, cái loại phim não rỗng gì vậy, đương yên lành lại giáo dục một người chín chắn thành tên Lăng Đầu Thanh.

*Lăng Đầu Thanh: làm việc không có đầu óc, nóng nảy, không phân phải trái

Hàn Tuấn biểu hiện như thế đúng là do bị mấy tiểu loli trên mạng đầu độc. Thời nay internet ngày càng phát triển, cả ngày hoạt động sôi nổi trên diễn đàn toàn tụi thanh niên 8x 9x. Theo như trên mạng, theo đuổi người phải tùy thuộc vào người được theo đuổi, thủ đoạn cũng không giống nhau, hắn cảm thấy rất có lý, chung quy nhìn người bê món cũng là quan niệm tổ tông truyền lại. Có điều, những thứ truyền bá trên mạng đều là chiêu thức tán gái, nhưng hắn nghĩ áp dụng trên người Lâm Lang cũng thích hợp phết. Với tính tình Lâm Lang, dù xếp vào hàng ngũ phái yếu thì cũng thuộc dạng truyền thống ít nói, hắn đối chiếu từng cái một, cho rằng Lâm Lang là tuýp người bản chất truyền thống mà vẫn không đánh mất sự phản nghịch, kiểu người này thích đàn ông mạnh mẽ, có chủ kiến. Thế lại đúng ý Hàn Tuấn, dù sao hắn vốn là người như vậy, thường ngày sợ dọa Lâm Lang nên mới luôn đeo mặt nạ dịu dàng đa cảm, hiện tại coi như về với con người thật.

Tuy nhiên, Lâm Lang này thực tình cần dạy dỗ một chút, gần đây chẳng biết có phải ỷ mình được nắm quyền chủ đạo trong tình yêu mà lớn lối kinh, đến tam cương ngũ thường cũng quên sạch. Hàn Tuấn nắm điện thoại, nghĩ mà tức không thôi, trước hết cho Lâm Lang đắc ý đi, đằng nào cũng là châu chấu sau mùa thu, cứ mặc cậu nhảy nhót dăm bữa, chờ sau này thu phục rồi, nợ cũ nợ mới tính hết một lượt, phải củng cố địa vị phu quyền của mình trong nhà mới được.

*tam cương ngũ thường: tam cương là ba quan hệ chủ chốt trong xã hội theo quan điểm phong kiến: vua tôi, cha con, vợ chồng; Ngũ thường chỉ năm đức cơ bản của đạo làm người: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín

Nhưng chuyện ấy tính sau, trước mắt còn một vấn đề cấp bách cần giải quyết, Cao Chí Kiệt vẫn còn chút tà tâm chưa chết, ngọn lửa tình yêu trong lòng thấy mùa xuân về cũng có khuynh hướng tro tàn lại cháy là sao?

Hàn Tuấn bỏ luôn công việc, cầm áo khoác rời khỏi công ty, vừa ngồi vào xe liền gọi cho Lâm Lang. Lâm Lang đang tản bộ bên ngoài nhà mới của Cao Chí Kiệt, thấy là điện thoại của Hàn Tuấn thì do dự hồi lâu, cân nhắc hậu quả giữa nhận và không nhận máy, cuối cùng nghĩ nhận máy vẫn hay hơn. Giọng hắn chẳng mảy may gợn sóng, ôn hòa hỏi: "Nhà mới của Cao Chí Kiệt ở đâu, tôi cũng đi chúc mừng cậu ta chuyển nhà."

"Tiểu khu Phú Nguyên trên đường Dân Hòa. Anh đến đi, em chờ anh trước cổng tiểu khu."

Cao Chí Kiệt đang đeo khẩu trang chỉ huy mấy công nhân dọn đồ đạc, thấy Lâm Lang gọi điện thoại, đoán chừng là nhìn ra Hàn Tuấn tìm cậu, hỏi cũng không hỏi đã phất tay bảo cậu đi đi. Lâm Lang nghĩ mình đến đây mà chẳng giúp được chi cũng có tí xấu hổ, Hàn Tuấn nói không sai, cậu đúng là chẳng hiểu gì, đứng đây chỉ tổ can dự vớ vẩn. Ban đầu Cao Chí Kiệt còn bắt cậu cho ít ý kiến, nhưng có lẽ thấy ánh mắt thẩm mỹ của Lâm Lang với mình chênh lệch quá nhiều, thật cứ như dân của hai hành tinh khác nhau, cuối cùng phiên phiến cho qua luôn. Lâm Lang cũng buồn bực, nếu nói cậu và Cao Chí Kiệt vì hoàn cảnh sinh hoạt, tính cách và phẩm vị xê xích quá nhiều mới dẫn tới bất đồng trong quan điểm trang trí, nhưng tính tình cậu và Hàn Tuấn cũng cách xa lắm nha, thế mà gu thẩm mỹ của Hàn Tuấn rất hợp với cậu, chưa bàn tới thích bao nhiêu, ít nhất sẽ không chênh lệnh tới mức cố ép cũng không tiếp thu nổi giống Cao Chí Kiệt. Trên phương diện trang trí nhà cửa, cậu và Hàn Tuấn cãi nhau to nhất là vấn đề màu chăn của Lâm Lang. Phòng ngủ của Hàn Tuấn theo phong cách trắng xám, cố tình lại thay cho cậu cái chăn đỏ chót, nhìn hơi có vẻ dục vọng bành trướng, cậu không thích chút nào. Nói hết lần này tới lần khác, sau cùng cũng đổi thành chăn trắng xanh. Song Hàn Tuấn không hài lòng, bảo là xanh trắng trông chả vui mắt. Đâu chỉ thế, chăn trong ký túc xá của Lâm Lang in hình chuột Mickey, mang chút hơi hướm hoạt hình, có lẽ do Lâm Lang thuở nhỏ thiếu hụt thú vui trẻ con nên rất thích cái chăn ấy, ngặt nỗi Hàn Tuấn lại nói chỉ con nít mới mê chuột Mickey, châm chọc cậu ngây thơ, không chín chắn. Nhưng "ngây thơ", "không chín chắn" trong mắt Lâm Lang không phải lời xấu, cậu cũng thường xuyên chọc Hàn Tuấn là ông chú già "gần ba mươi" mỗi khi chế nhạo hắn.

Sợ Hàn Tuấn lại đây nói lung tung, cậu cũng chẳng dám nán lâu, chần chừ một hồi tại cửa chính rồi chạy xuống. Ban nãy Hàn Tuấn gọi điện cho cậu chắc đang đi trên đường, cậu vừa ra cổng đã thấy xe hắn chạy đến.

Lâm Lang mới vào đã bị hắn ấn vai xuống, cậu hãi gần chết, tưởng hắn muốn nhân cơ hội giở trò lưu manh.

"Hôm qua tôi đã nói với em rồi mà, nói chiều nay sẽ đi tìm em. Không phải em cố tình đấy chứ?"

Lâm Lang anh dũng trong sợ hãi mà rằng: "Em quên."

Hàn Tuấn liếc cậu đầy gian xảo, Lâm Lang bị hắn nhìn mà nơm nớp không thôi, không khỏi rụt người ra sau, hắn đột nhiên ấn đầu cậu hôn một cái, còn cắn mạnh lên mặt cậu một phát, cất giọng có chút hả hê: "Đây là trừng phạt. Lần sau còn dám nói dối thì tôi không dễ dàng bỏ qua như vầy đâu, hôn em ngay trên đường luôn."

"Anh dám!"

Hàn Tuấn ra vẻ hung hăng, quả thực dọa được cậu: "Không tin em thử nói dối lần nữa xem."

Nói đoạn, hắn vòng xe lại, Lâm Lang ngồi co người trên ghế, thoáng chốc lại sinh long hoạt hổ: "Anh không dám đâu, anh biết rõ giới hạn của em, dù xằng bậy cũng có chừng mực."

Hàn Tuấn cười khẩy một tiếng qua mũi, trong lòng lại có chút tức tối, từ khi nào hắn đã bị Lâm Lang xơi sạch sành sanh rồi. Hắn bực bội, lập tức chuyển tay lái đậu xe sang vệ đường. Lâm Lang hoảng hốt, khẩn trương hỏi: "Anh... anh muốn làm..."

Chữ "gì" biến mất bên khóe miệng, có lẽ còn chưa kịp lên đến cổ họng, hắn đã thình lình cởi dây an toàn rồi đè lên, ôm cậu hôn điên cuồng. Lưỡi hắn chưa bao giờ đậm tính xâm lược như bây giờ, càn quét khoang miệng cậu, sau lại duỗi thẳng xuống cổ họng, cảm giác thật đáng sợ, Lâm Lang kêu ưm ưm, chạm tới chỗ ấy của hắn, liền cắn răng nhéo một cái. Hắn quả nhiên bị đau, thoáng cái thả cậu ra, Lâm Lang thở hồng hộc, vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn theo mắt hắn thấy tay mình còn đáp trên đũng quần người ta, đầu óc có chút mơ màng thiếu dưỡng khí.

"Em... em không cố ý..." Cậu toan rút tay về, nhưng bị hắn đè lại, Lâm Lang sợ hết hồn, nhìn đũng quần tây trang của hắn dần đội lên, mặt lập tức vừa đỏ vừa nóng: Cái... cái này... là...

"Dê xồm!" Cậu hối hận quá đỗi, sớm biết thế thì xuống tay nặng hơn chút, cho lão lưu manh bất lực ba năm luôn!

Hắn vẫn nhìn cậu đầy xấu xa, cất giọng không có ý tốt: "Sao, biết hai ta hiện tại không thể lên giường, tôi nghẹn không chịu nổi, nên tính lấy tay giúp tôi à?"

Lâm Lang cắn môi giãy giụa, nhưng tay bị hắn ấn chặt, càng giãy vật kia càng phồng to, cậu tránh vài lần thì chịu hết xiết, đỏ mặt nói: "Vậy cũng cương được, lưu manh!"

"Biết sao được, nó hễ gặp em là hưng phấn, lần nào tôi cũng phải dùng nghị lực thật lớn mới áp chế được nó, em còn ở đây châm ngòi thổi gió." Hắn mặt dày sáp lại: "Tôi không tin em không cương..."

"Hàn Tuấn!" Lâm Lang đỏ bừng cả mặt, quay ra ngoài cửa sổ: "Anh còn vậy nữa em xuống xe đó."

Hàn Tuấn bấy giờ mới buông cậu ra, có chút mất hứng: "Em cứ làm như tôi là tên cuồng tình dục không bằng, đây là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau, không tin em hỏi Cao Chí Kiệt."

Tâm tư Lâm Lang rất đơn thuần, hiển nhiên không tin: "Anh đừng xạo, yêu nhau cùng lắm là hôn môi thôi, ai lại sờ chỗ kia."

Hắn lấy ra di động trong người: "Hay tôi gọi điện chứng thực nhé?"

"Anh điên rồi." Lâm Lang ngăn hắn lại: "Em tin được chưa."

"Em cho tôi là đồ ngốc hả, em tin tôi mới lạ, rõ ràng là đang có lệ. Tôi nói thật, giờ là thời đại nào rồi, em tưởng tình nhân yêu nhau còn có khả năng thỏa mãn chỉ bằng mấy trò trẻ con như nắm tay nhỏ, hôn hôn miệng nhỏ gì đó hả? Nhất thời khó kiềm chế rồi thuận tay sờ sờ là khó tránh khỏi, đừng xem tôi như tên cuồng tình dục nữa, tôi nói cho em biết, tại em chưa tiếp xúc đàn ông khác thôi, em tiếp xúc là biết ngay, tôi, rất bình thường! Đây chỉ là nhu cầu thông thường, đàn ông đứng đắn cỡ nào thì cỡ, khi ở bên người mình yêu cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó, lúc trên giường thì tư thế gì cũng làm, chỗ nào cũng hôn..."

"Em nói..." Lâm Lang mở cửa xuống xe, đóng cửa cái sầm: "Anh muốn tìm em đùa giỡn lưu manh thì giờ anh về được rồi."

Hắn vội vàng xuống xe, tiến lên giữ cánh tay Lâm Lang: "Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa... Tư tưởng sao mà bảo thủ quá, vẫn là trên giường khả ái hơn."

Nửa câu sau gần như lầm bầm, Lâm Lang nghe câu được câu chăng, quay qua hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Đâu có gì. Lên xe đi, tôi dẫn em đến chỗ này."

Trên đường nổi gió lạnh, bên ngoài người đến người đi, Lâm Lang ngại lôi lôi kéo kéo trên đường, đành phải quay lại xe. Hai người đều không nói chuyện, không khí trong xe có phần gượng gạo, Lâm Lang nhẹ nhàng khụ một tiếng, mở cửa sổ xe: "Trời lại lạnh rồi."

"Dự báo thời tiết nói hai ngày này có tuyết rơi, em ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo chút." Hàn Tuấn quay sang nhìn cậu một cái, vừa lái xe vừa bảo: "Lâm Lang, tôi biểu diễn kỹ năng đặc biệt cho em xem nhé."

Lâm Lang ngẩn ra, nghiêng đầu hỏi: "Kỹ năng đặc biệt?"

Hàn Tuấn gật đầu, bỗng dưng mỉm cười, nắm tay trái của cậu: "Lái xe bằng một tay."

"Ấu trĩ." Lâm Lang muốn rút tay về, nhưng giật mấy lần không được, Hàn Tuấn đang lái xe, Lâm Lang cũng không dám giãy mạnh, đành mặc hắn nắm, mặt hơi nóng lên: "Cái này mà là kỹ năng đặc biệt gì, cũng đâu phải hồi trước chưa từng thấy."

"Vậy em muốn xem cái gì, hay biểu diễn không người lái?"

"Lo lái xe của anh đi, trước khi đến nơi, em không nói chuyện với anh nữa." Đoạn, Lâm Lang khoanh tay nhắm mắt lại. Hàn Tuấn bật cười khẽ, vừa lái vừa hỏi: "Em không sợ tôi lừa em tới chỗ vắng người để giày vò không thương tiếc hả?"

"Lái xe của anh đi." Lâm Lang khinh thường liếc hắn từ trên xuống dưới một lần, "Hàn tiên sinh, anh là con nít ba tuổi hả, đừng nói chuyện nữa, coi chừng em khinh bỉ anh."

Hàn Tuấn cười ha ha, khóe mắt mỉm cười mang theo nếp nhăn mảnh: "Con nít ba tuổi cũng biết từ giày vò sao?"

Lâm Lang trợn mắt, căm tức không nói gì. Ngoài cửa sổ là phong cảnh cậu chưa từng thấy, cũng chẳng biết định đi đâu. Dường như Hàn Tuấn nhận ra nghi hoặc của cậu, hắn cười nói: "Đây là đường cao tốc khu Đông Thành, em ít tới chỗ này lắm đúng không."

"Đường cao tốc?" Lâm Lang lấy làm kinh hãi: "Anh tính ra khỏi thành phố hả?"

Thấy Hàn Tuấn gật đầu, Lâm Lang tức khắc kháng nghị: "Không được, sáng mai em còn phải học nữa."

"Không làm lỡ giờ lên lớp của em đâu, sáng mai nhất định đưa em về."

"Nhưng anh rời thành phố làm gì?"

"Đến nơi em khắc biết."

Hàn Tuấn cố ý thừa nước đục thả câu, Lâm Lang nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra họ sắp đi đâu. Sắc trời dần muộn, không biết là thời tiết tốt lên, hay vì họ cách thành phố F ngày càng xa, ánh chiều tà thế mà mỗi lúc một rõ, cuối cùng còn hắt nắng ấm vào xe. Thời tiết vẫn đang đầu xuân, ruộng đồng ngoài kia xanh tươi mơn mởn, từng cụm mây trắng trôi lãng đãng trên bầu trời. Theo xe tiến vào địa phận huyện, trời cũng từ từ tối xuống, chờ xe dừng lại thì đã bảy giờ rồi. Hàn Tuấn mở cửa xe bước ra, nói: "Xuống đi, chúng ta vào đây ăn cơm trước đã."

Lâm Lang nhanh chóng theo ra, khó hiểu hỏi: "Em tưởng tới nơi rồi chứ, sao còn chưa tới nữa?"

"Cũng gần đến rồi, mà tôi sắp chết đói rồi đây, đừng vô nghĩa nữa, vào nhanh thôi." Hàn Tuấn ôm eo cậu tiến vào quán ăn. Lâm Lang ngượng ngùng, mặt đỏ ửng: "Đừng lôi kéo nữa... Buông em ra."

Quán ăn này buôn bán tốt vô cùng, quả thực muốn kín hết chỗ, lúc họ vào vừa hay còn trống hai ghế. Hàn Tuấn cầm thực đơn xem một lát, bắt đầu "chỉ điểm giang sơn", muốn món này món kia, Lâm Lang vội đè tay hắn: "Có hai người thôi mà, ăn không hết nhiều vậy đâu, em cũng chẳng đói lắm."

"Không đói cũng phải ăn nhiều, sắp làm chuyện tương đối tốn thể lực rồi, trời lại lạnh nữa, cần bổ sung nhiều năng lượng."

Lâm Lang lại càng hiếu kỳ, có chút không nhịn nổi, cười hỏi: "Rốt cuộc muốn đi làm gì hả?"

Nửa giờ sau, cậu liền biết họ tính đi làm gì, hơi có cảm giác bị lừa, lại có chút kinh hỉ: "Leo núi ngắm mặt trời mọc?"

Hàn Tuấn cười gật đầu, nhớ hôm nọ nghĩ đến chủ ý này hắn còn hả hê một phen, cái chuyện lãng mạn như ngắm mặt trời mọc nhất định rất được lòng tiểu tư sản Lâm Lang. Nhưng Lâm Lang lưỡng lự một hồi, tựa hồ ngoài mỹ mãn còn vương chút tiếc nuối: "Vậy mà anh còn bảo không lỡ giờ lên lớp của em, nếu ngắm mặt trời mọc thì làm sao kịp đi học?"

Hàn Tuấn bất đắc dĩ nhìn cậu, ra vẻ bình tĩnh: "Tôi sợ em như vậy nên mới nói dối. Lâm Lang, bộ em là con mọt sách chỉ cúp học một lần đã oán trời trách đất sao?"

Lâm Lang nhấc khăn quàng vây kín miệng: "Ý em không phải thế..."

"Vậy được rồi." Hắn biến sắc mặt còn lẹ hơn trẻ con, cười hì hì kéo cậu lên trước: "Đằng nào cũng đến rồi, em đừng nghĩ gì khác nữa, vào thôi."

Lâm Lang vừa nhấc đầu đã thấy bốn chữ "Khách sạn Hạnh Phúc" đỏ lập lòe trước mặt, cậu lúng túng, đứng lì trước cửa không chịu vào: "Ngắm mặt trời mọc thì ngắm, vô khách sạn làm chi?"

Hàn Tuấn nhịn không được bật cười, liếc mắt nhìn chằm chằm cậu một lúc: "Đừng nói em sợ tôi giày vò em trong khách sạn thật đấy nhé?"

Lâm Lang chưa kịp trả lời, Hàn Tuấn đã làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, nghiêm túc nói: "Cũng được đấy chứ, chúng ta còn chưa từng làm bên ngoài đâu, lần sau đi khách sạn mướn phòng nhé, chắc là kích thích lắm đây?"

Phía sau có mấy người vừa trò chuyện vừa đi tới, Lâm Lang không quăng tên này đi đâu được, bèn mím môi chạy chậm vào khách sạn. Hàn Tuấn cười theo vào: "Phòng tôi đặt rồi, em cứ đi theo tôi."

Lâm Lang thiệt tình chẳng thích ngủ bên ngoài, cậu có chút ưa sạch sẽ, chăn mền khách sạn có sạch mấy chăng nữa cũng khiến cậu cảm thấy không tự nhiên, dù sao theo cậu thì loại khách sạn nhỏ thế này không đời nào có điều kiện vệ sinh tốt được. Lâm Lang mới vào phòng đã phát giác ý đồ bất chính của hắn, bên trong lại chỉ có một giường, còn là giường đơn mà hai người miễn cưỡng chen chúc mới ngủ được. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua với vẻ mặt tràn ngập đề phòng, Hàn Tuấn vội giải thích: "Em nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ tôi trong lòng em thực tình chỉ là cái loại động vật nguyên thủy suy nghĩ bằng nửa người dưới sao?"

Ai ngờ hắn vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Lang mở cửa ra xem, té ra bà chủ – người đưa chìa khóa cho họ ban nãy, dưới nách còn kẹp một quyển sổ xanh dương: "Xin chào, tôi đến hỏi thăm một chút, khách sạn chúng tôi còn phòng hai người, nếu hai cậu thấy chật thì có thể đổi phòng khác."

Sói đuôi to bất ngờ lộ nguyên hình, sắc mặt Hàn Tuấn quẫn bách, ngượng ngùng bước ra cửa, coi mòi muốn đẩy bà chủ kia ra. Lâm Lang chặn cửa, cười hỏi: "Thiệt không, chúng tôi không biết, còn tưởng nhiều người đặt phòng nên hết phòng trống rồi chứ."

Bà chủ cười đáp: "Mới vừa nghỉ Tết xong, bây giờ người lên núi ngắm mặt trời mọc không nhiều, như mấy bữa trước thì phòng quả thật rất khó đặt. Lúc đặt phòng đáng lẽ các cậu nên hỏi trước chứ, thế nào, các cậu muốn đổi phòng không?"

Lâm Lang đắc ý như mới "bắt gian tại trận", quay lại cười hỏi: "Ờ phải, chúng ta có nên đổi phòng không nhở?"

Hàn Tuấn cười gượng, xoa tay bảo: "Khỏi khỏi, tôi với em trai chen nhau là được."

Bà chủ nọ có khôn khéo cỡ nào cũng chẳng đến mức cho rằng giữa anh em họ còn gian tình gì gì đâu đúng không?

Quả nhiên, bà chủ cũng là người hào sảng, nghe vậy liền bật cười: "Vậy thôi, tôi sợ các cậu không biết nên lên đây hỏi thử, nếu đã thế thì các cậu nghỉ ngơi đi nhé."

Lâm Lang cười híp mắt tiễn bước bà chủ, khép cửa lại, đắc chí dạt dào đến mép giường ngồi xuống. Hàn Tuấn ỷ vào da mặt dày, dạo này ăn hiếp cậu không ít, giờ gặp được cơ hội ngàn năm một thuở, cậu đời nào bỏ qua. Cậu càng nghĩ càng hả hê, cười nghiêng ngả trên mép giường.

Lần này Hàn Tuấn xấu hổ thật rồi, vừa cười vừa đẩy đẩy đầu cậu: "Em cười cái gì, không cho cười."

Lâm Lang tiểu nhân đắc chí, nghiêng đầu ngồi trên mép giường: "Tại sao em không được cười, người nào đó ăn nói bừa bãi, ngay cả ông trời cũng ngứa mắt."

Hàn Tuấn lập tức nhào lên, Lâm Lang cười to trốn lên đầu giường: "Anh quê quá hóa giận hả!"

Hàn Tuấn đang đè hai chân cậu, nghe thế cũng bật cười: "Cấm được nói quê quá hóa giận."

"Em cứ nói đó, anh quê quá hóa giận, anh quê quá hóa giận." Lâm Lang dựa vào tay chân nhanh nhẹn mà chạy thoát xuống giường, Hàn Tuấn chợt ra vẻ hung tợn, xắn tay áo nói: "Xem ra không cho em biết mùi, có khi em dám xốc cả phòng lên trời lắm."

Lâm Lang dòm dòm cửa phòng, bắt đầu sờ sợ: "Anh tính làm gì, đừng xằng bậy nha."

Hàn Tuấn nở nụ cười háo sắc: "Hai thằng con trai đang độ hừng hực nhốt mình trong phòng thì có thể làm gì."

Lâm Lang co chân muốn chạy tới cửa phòng, khổ nỗi căn phòng quá rộng, chưa bước đến bước thứ hai đã bị túm eo nhấc lên. Hắn ấn cậu lên giường, cái tay xấu xa thò vào bụng cậu gãi gãi. Bấy giờ Lâm Lang triệt để chịu thua, đè lại cái tay đang làm bậy, cất giọng nài nỉ: "Em sai rồi em sai rồi, đại nhân anh không chấp nhặt tiểu nhân, bụng tể tướng có thể chèo thuyền mà."

*bụng tể tướng có thể chèo thuyền: ý nói tấm lòng khoan dung độ lượng

"Cái kiểu xin lỗi thấy quan tài mới đổ lệ không có giá trị, em để tôi giày vò chà đạp, chừng nào tôi thỏa mãn sẽ tha cho em."

Lâm Lang thấy mềm không được lại bắt đầu mạnh bạo: "Cút đi, anh bẽ mặt quá nên cố ý dọa em sợ để dời lực chú ý, đừng tưởng em không biết! Vừa rồi anh trợn mắt nói dối, bị em nhìn thấu, quê quá nên làm thế này chứ gì!"

Hàn Tuấn đỏ mặt, nắm cằm cậu hôn xuống. Hai tay Lâm Lang bị ấn trên giường, nửa người dưới cũng bị hắn đè nặng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nằm trên thớt mặc người ta xâm lược. Bị động như này khiến cậu hơi thẹn, xoay đến xoay đi tới nỗi cả hai đều có phản ứng. Hàn Tuấn thở dốc một tiếng, buông môi cậu ra, nói: "Nếu còn muốn leo núi ngắm mặt trời mọc thì ngoan ngoãn đừng cử động nữa."

Lâm Lang ức không chịu được, lau nước bọt bên khóe miệng, bảo: "Anh ỷ mình khỏe rồi bắt nạt người ta."

Trên mặt Lâm Lang còn ửng hồng khác thường, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, Hàn Tuấn nhìn mà trong lòng nhộn nhạo, đành khom lưng cởi giày cho Lâm Lang, kẹp hai chân cậu lăn vào chăn. Lâm Lang kéo khóa áo lông, cất giọng đáng thương: "Anh muốn làm gì, anh không thể như vậy."

Hàn Tuấn bị đôi mắt ậng nước nhìn, cõi lòng ngứa ngáy khôn tả, bèn hôn mạnh lên mặt Lâm Lang một cái: "Bé cưng đừng sợ, em mặc dày như thế thì ngủ kiểu gì, chỉ cởi áo lông thôi, mấy cái khác để nguyên."

Lâm Lang ủn người ngồi dậy, thở hồng hộc mà rằng: "Em tự cởi, không mượn anh hỗ trợ."

Cậu cởi áo lông ra, rồi kéo áo len xuống, lại bị hắn quơ về. Hàn Tuấn ôm cậu thật chặt, cậu bị ép cơ hồ không thở nổi, thân thể cũng run run, thở hổn hển như bị dục vọng khống chế đến mức mất kiểm soát. Bản thân tay trói gà không chặt khiến Lâm Lang cảm thấy hơi thất bại, cậu hung hăng lầu bầu trong lòng hắn: "Anh chờ đó, chờ xem anh già khú rồi em ngược đãi anh thế nào."
Bình Luận (0)
Comment