Nước biển lạnh lẽo thấu xương, Lâm Lang ôm ghì lấy cổ người nọ, nếu có thể, cậu thực sự hy vọng cứ thế chết đi.
Từ nhỏ đã không biết bơi, hơn nữa trong cơn sợ hãi và tuyệt vọng, cậu uống liên tục vài ngụm nước, giữa lúc mông lung cảm thấy người nọ kéo mình qua ôm vào lòng, bèn rì rầm cầu xin: "Em không thể chết được, em còn bà nội phải chăm sóc."
Nhưng chính bản thân Lâm Lang cũng chẳng rõ lời này rốt cuộc có thốt ra khỏi miệng không, cậu như đang mơ một giấc mộng dài, mãnh liệt hư vô, chỉ có xúc cảm trên người là chân thật. Mũi cậu cay xè, cổ họng cháy bỏng. Nước biển giá lạnh lại như ngọn lửa nóng cháy, thiêu đốt cả thân thể lẫn linh hồn cậu.
Cậu cũng không quan tâm là mơ hay thực nữa, chỉ van xin hết lần này tới lần khác: "Em... Em không thể chết được, em chết thì nội phải làm sao... Em không thể chết được... Em chết thì nội phải làm sao?"
Giữa những lời cầu xin không điểm dừng, có hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu, tay cậu run lập cập, chạm trúng một bàn tay rộng lớn, ấm áp. Mí mắt từ từ hé mở, cậu nhìn thấy Hàn Tuấn quay đầu sang chỗ khác, đứng lên như muốn rời khỏi. Lâm Lang không chút do dự kéo góc áo hắn, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lăn dài.
Người này, cuối cùng vẫn không nỡ tổn thương cậu, cứu cậu khỏi lòng biển rét lạnh.
"Hàn Tuấn..." Bờ môi cậu khô nứt, cổ họng còn đau hơn lúc mê man. Hắn cũng chẳng ngoảnh lại, mà nói khẽ: "Em bị sốt, tôi đi rót ly nước cho em."
Song Lâm Lang vẫn không chịu thả tay, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi. Hàn Tuấn đẩy tay cậu xuống, trầm giọng bảo: "Em không cần biết ơn, vì trước khi có sự đồng ý của tôi, em ngay cả cửa phòng cũng không được bước ra."
Tinh thần Lâm Lang vốn đã có chút mờ mịt, nghe lời ấy thì đâm sợ hãi, không đợi hắn bê nước lên, cậu đã chìm vào mê man lần nữa. Trong cơn mơ màng, phát hiện có người đút mình uống nước uống thuốc, cậu còn cố ý mím chặt môi phản kháng. Đang nằm mê mà vẫn nhớ rõ chuyện giam cầm, mơ thấy mình bị người nọ nhốt hơn một năm, lãnh đủ sỉ nhục và chà đạp. Cậu cảm thấy mình quá đỗi bi thảm, không ngừng nức nở trong chiêm bao.
Khi tỉnh lại lần nữa, cơn sốt mới lui bớt. Cậu ngọ nguậy ngồi dậy trên giường, thấy hơi chóng mặt. Áo lót trên người là đồ mới, thậm chí nhãn mác cũng chưa cắt. Phóng mắt nhìn khắp phòng, gian phòng rộng như vầy mà chỉ có một cái giường, một cái bàn, kính cửa sổ còn bị vỡ, nhìn sơ là biết phòng này lâu năm lắm rồi. Dưới sàn là quần áo cậu mặc trước đó bị ném đại xuống đất, vẫn còn ẩm ướt, thấm ra một bãi nước đọng. Cậu vén chăn đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là những ngôi nhà ngói cao thấp không đều, xa thêm tí nữa là đại dương mênh mông vô bờ. Có lẽ do trời chiều sắp lặn, mặt biển bốc sương mù trắng xoá, mây trên trời thoắt ẩn thoắt hiện, mấy chú chim bồ câu kiếm ăn trên nóc nhà lầu dưới. Cậu mặc áo lông vào người, đẩy cửa phòng, lặng lẽ bước xuống cầu thang, là loại thang gỗ thời xưa, đạp lên lung lay kẽo kẹt, nhưng được cái sạch sẽ, nom có vẻ được lau dọn thường xuyên. Cậu thận trọng đi xuống, ngay lập tức bắt gặp hắn với gương mặt mỏi mệt, đang ngồi dựa lên cây cột trên sàn nhà màu trắng bạc của phòng khách. Ánh chiều tà hoàng hôn mang màu vỏ quýt, xuyên qua cửa chính để ngỏ chiếu nghiêng vào phòng, rọi lên người hắn, lộ vẻ càng thêm sa sút và tiều tụy. Phảng phất như tái ngộ sau tai nạn, tình ý cuồn cuộn trong lòng Lâm Lang, cậu dè dặt gọi: "Hàn Tuấn..."
Song hắn chỉ chớp mắt chứ không nhúc nhích, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác. Lâm Lang nắm tay vịn cầu thang, cõi lòng bỗng đau xót. Bãi biển lúc chạng vạng yên tĩnh khôn xiết, có thể nghe rõ tiếng sóng tang thương mà vô hạn.
Cậu chạy bình bịch lên lầu lần nữa, ngồi phịch trong góc phòng, ôm chân khóc rống, lần đầu tiên khóc không chút kiêng dè như vậy, hoàn toàn làm trái với mấy năm nay. Mặt trời dần hạ xuống, trong phòng tối mờ mờ. Đến khi nước mắt khô hẳn, rốt cuộc chảy không ra nữa, cậu mới lau mặt đi xuống lầu. Hàn Tuấn vẫn ngồi ngây ngốc trên sàn, cứ như đã quên bẵng sự tồn tại của cậu. Cậu chậm rãi bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn. Giọng nói khản đặc của hắn đột nhiên vang lên giữa gian phòng trống rỗng, không hề gợn sóng, thảng như tĩnh thủy lưu thâm.
*tĩnh thủy lưu thâm: thâm trầm kín đáo nhưng sâu sắc"Trước đây nghe người ta nói, yêu một người thì nên tôn trọng quyết định của người ấy, chỉ cần người ấy sống tốt, vậy mình cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cho rằng đó là người khác thôi, không phải tôi. Hàn Tuấn tôi ích kỷ, ham muốn chiếm hữu cũng mạnh, yêu một người thì cho dù chết cũng muốn có được người ấy, không chiếm được trái tim, thì chiếm thân xác cũng tốt. Ngay cả hiện tại, tôi vẫn là người như thế, muốn có được em, chiếm lấy em, nghĩ đến việc em bị kẻ khác chạm vào vẫn chẳng thể chịu đựng nổi. Nhưng mà, tôi tình nguyện thử một lần, thử làm giống người ta nói, yêu một người, chỉ cần người ấy sống tốt là được. Tôi sẵn lòng thử kiềm chế chính mình, lẳng lặng đứng một bên yêu em."
Lâm Lang kinh ngạc không thôi, nước mắt thoáng cái đong đầy hốc mắt, bờ môi run run, rốt cuộc vẫn chôn chặt mọi lời muốn nói trong lòng. Trời cao bày một trò đùa quá đỗi thê lương với cậu, cậu bỗng bật cười, rưng rưng cầm tay hắn. Tay hắn nóng hổi mà thô ráp, nhẹ nhàng nắm lại tay cậu, khàn giọng bảo: "Tôi dự định buông tay rồi. Em đi ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đưa em về trường."
Lâm Lang gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Quần áo anh cũng ướt rồi..."
Trang phục trên người hắn vẫn là bộ lúc trước, ướt đẫm thế mà mặc cả ngày, cũng sắp được nhiệt độ cơ thể hong khô rồi, tỏa ra mùi tanh mặn chỉ thuộc về nước biển, "Vốn định đưa em về ngay từ tối nay, nhưng coi như tôi ích kỷ lần nữa đi, ngày mai, sáng mai tôi đưa em về ngay."
Lâm Lang lại dịch vào sát hơn, nhiệt độ trên người hắn nóng đến mức khiến cậu thất kinh, cậu cuống quýt áp tay lên trán hắn, hoảng hốt nói: "Anh... Anh sao lại nóng thế này?"
Hàn Tuấn chợt vươn tay ôm cậu, không dằn nổi cơn run rẩy, thầm thì bằng chất giọng không rõ: "Lâm Lâm, tôi lạnh quá."
Mũi Lâm Lang cay xè, lớn tiếng bảo: "Em mang anh đi bệnh viện, đến bệnh viện là ổn thôi." Cậu luống cuống sờ ví tiền trong túi áo hắn, ra chiều muốn đỡ hắn đứng lên. Nhưng cậu chưa kịp đứng thẳng người, đã bị hắn kéo về. Hai người ngã chồng lên nhau, hắn ôm cậu chặt chẽ, cất giọng run rẩy: "Trên lầu... Trên lầu có thuốc, tôi uống thuốc là ổn rồi, em ôm tôi ngủ một giấc là khỏe thôi."
"Vậy anh đứng lên cái đã, em dìu anh lên lầu."
Hắn thế mà nghe lời thật, thất tha thất thểu đứng lên. Lâm Lang thở hồng hộc đỡ hắn lên lầu hai, ánh sáng trong phòng đã mờ lắm rồi, cậu sờ soạng bật đèn, dìu hắn lên giường, định bụng trước tiên cho hắn uống thuốc thử xem, nếu không đỡ thì đi bệnh viện.
Hàn Tuấn uống thuốc xong, chỉ chốc lát đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Lâm Lang mới hạ sốt, chút sức lực ít ỏi trên người cũng tiêu hao gần hết sau chuyện vừa rồi. Cậu sợ tí nữa không còn sức đỡ Hàn Tuấn ra ngoài, bèn chạy ra nhìn thử, thấy mấy nhà xung quanh đều sáng đèn, bấy giờ mới thoáng an tâm, đoạn vội vàng chạy về. Gió trên bờ biển rất lớn, cậu chạy đến phòng khách, liền nghe thấy từng tiếng hô liên hồi: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, Lâm Lâm..." Âm thanh cũng không lớn, lại như đau thấu tâm can. Lâm Lang bị dọa sợ, nhanh chân chạy ngay lên lầu, lảo đảo ngã sấp trên cầu thang, song cũng bất chấp đau đớn mà đứng lên chạy tiếp. Hắn nằm trên giường, phảng phất bị ác mộng vây khốn, nỉ non trong thống khổ vô hạn: "Lâm Lâm, Lâm Lâm..."
Cậu nhoài lên giường, hấp tấp cầm tay hắn, gấp giọng đáp: "Em đây, em đây."
Vừa dứt lời, cậu đã òa khóc nức nở, đất trời bỗng chốc ngả nghiêng, yêu và hận, nhục và vui, âu cũng như cát bụi. Giờ khắc này, thế giới của Lâm Lang chỉ có người đàn ông yêu thương cậu không cách nào tự thoát.
Cửa sổ phòng quay mặt về hướng đông, mặt trời chậm rãi dâng lên, cả gian phòng ánh vàng rực rỡ. Hàn Tuấn tỉnh dậy khỏi mộng mị, bắt gặp Lâm Lang đang chống người nhìn hắn, bèn vội vã ngồi dậy, cố sức nói: "Tôi đưa em về."
Lâm Lang bắt lấy cánh tay hắn, hắn giật mình ngẩng đầu lên, nhưng lại nghiêng mắt né tránh. Lâm Lang đỏ mắt, kéo hắn qua hỏi: "Sao anh không dám nhìn em?"
Hàn Tuấn ngậm nước mắt, đứng dậy toan xuống giường, song bị Lâm Lang túm chặt cứng. Hắn giật vài cái, khàn giọng bảo: "Em nhất định muốn thấy tôi rơi nước mắt mới cam tâm ư?!"
Lâm Lang xoay mặt hắn qua, hắn nâng mắt nhìn sang, đối diện là đôi mắt trong veo nhất trần đời. Hắn có chút không tin nổi, run rẩy ôm eo thiếu niên.
Mắt Lâm Lang ngấn lệ, cậu chậm rãi cất lời: "Em, em thấy rõ lòng mình rồi."
Để khiến cuộc đời người kia không tồn tại thêm tiếc nuối, dẫu tương lai cậu sẽ vì thế mà làm tổn thương người thân, bị vạn người phỉ nhổ khinh thường, dẫu mai sau ái tình nguội lạnh, cậu bị bội tình bạc nghĩa, dẫu tuổi già thê lương, không nơi nương tựa, khoảnh khắc lìa đời trên sổ hộ khẩu cũng chỉ có tên mình cậu, mọi người nhắc tới cậu sẽ nói "À, người đó tội nghiệp lắm, cả đời thui thủi có một mình", dẫu đây là nhân sinh cậu chưa từng nghĩ đến, ngọt ngào và đau khổ xấp xỉ bằng nhau, cậu cũng sẵn lòng.
Dâng hiến trọn cuộc đời mình, chính là tình yêu lớn nhất mà Lâm Lang có thể trao đi.
Hàn Tuấn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, nước mắt lập tức rơi xuống.