Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 204

Năm 2008, Trung Quốc dường như chỉ có một đại sự, đó là Olympic Bắc Kinh, có thể nói là toàn dân vận động, tin tức tiếp sóng mỗi ngày đều thông báo Olympic còn bao ngày bao ngày nữa là khai mạc. Box tuyên truyền của trường cũng toàn tin tức về Olympic, bảo là sự kiện trọng đại của cả nước tuyệt không ngoa. Rất nhiều sinh viên đăng ký làm tình nguyện viên đi Bắc Kinh, sau khi suy nghĩ tường tận, Lâm Lang dự định thi nghiên cứu sinh, nghỉ hè cũng tính ở lại trường nên không đăng ký. Quan Bằng thấy cậu không đăng ký, liền bảo: "Cậu không đi, vậy tớ cũng thôi luôn."

"Sao cậu không đi, Bắc Kinh tốt quá trời tốt, nhiều người nước ngoài đi lắm đó, còn có cơ hội rèn luyện nữa. Tớ bận thi nghiên cứu sinh chứ cậu có bận đâu."

"Tớ đi một mình có gì vui đâu." Quan Bằng rốt cuộc vẫn không đăng ký, Tô Y Nhiên vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng. Lâm Lang cảm thấy rất ngại, cậu biết Quan Bằng thấy tinh thần cậu không ổn, ôn tập thi nghiên cứu sinh trong kỳ nghỉ hè lại quá áp lực, muốn ở lại thành phố F với cậu đây mà.

Kỳ thực nếu Lâm Lang không nhảy qua chuyên ngành khác, nghiên cứu sinh thi tại trường họ về cơ bản đều được cử đi học, đâu cần tốn công đến vậy. Nhưng cậu muốn đổi sang học kinh tế mậu dịch, dù ít dù nhiều cũng muốn học thêm chút đỉnh. Cậu là người một khi đã chọn thì phải làm tốt nhất, không hy vọng mình lên nghiên cứu sinh lại chẳng bắt kịp người ta, nên học hành phá lệ cố gắng, kế hoạch ôn tập hè đã chuẩn bị sẵn từ mấy tháng trước, liệt kê thành bảng biểu thật to rồi dán trên đầu tường.

Khi bó đuốc chuyền tới thành phố F, hầu hết sinh viên lớp họ đều chạy tới xem. Có đại minh tinh nổi tiếng toàn quốc hóa ra nguyên quán tại thành phố F, cũng là một trong những người cầm đuốc, Lâm Lang cũng rất thích cô, vì muốn nhìn cô ở khoảng cách gần, còn đi hỏi thăm ngôi sao kia sẽ chạy khúc nào. Cả Quan Bằng lẫn cậu đều hâm mộ ngôi sao nọ từ thời trung học, hai người và đám người bên ngoài cùng chạy với cô. Quan Bằng còn vừa chạy vừa hô tên nữ ngôi sao, Lâm Lang không dám, nhưng cũng vô cùng hưng phấn, luôn hy vọng cô có thể quay đầu nhìn họ một cái. Trên đường đông nghẹt người, Quan Bằng nói to: "Đợi chị ấy chạy hết đoạn này đi ra là tụi mình được bắt tay chị ấy đó, lẹ lẹ!"

Song hắn lại không nghe Lâm Lang trả lời, quay sang nhìn thì phát hiện Lâm Lang đã cách hắn thật xa, bị bao phủ trong đám đông. Hắn cuống quýt chạy về, túm lấy Lâm Lang hỏi: "Sao vậy? Nhanh lên."

"Hình như tớ thấy Hàn Tuấn." Lâm Lang ngân ngấn nước mắt: "Tớ thực sự nhìn thấy anh ấy."

"Lâm Lang..." Quan Bằng vươn tay kéo cậu, nhưng Lâm Lang đã chen vào đám đông. Giữa biển người tấp nập, hắn thấy Lâm Lang xả giọng gọi to: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn..."

Hắn thẫn thờ, đột nhiên nhớ tới năm tháng phổ thông khi mới quen, thiếu niên mỗi lần đứng lên giải đáp câu hỏi trong lớp đều lúng túng đến đỏ bừng mặt, Lâm Lang hướng nội và dễ ngại ngùng năm xưa.

"Hàn Tuấn!" Lâm Lang đưa tay lau nước mắt, kiễng chân tìm khắp bốn phía. Vành mắt Quan Bằng đỏ lên, chợt thấy cảm động khôn xiết. Chuyện giữa Lâm Lang và Hàn Tuấn, tuy hắn có thể thông cảm, nhưng vẫn cho rằng đó là thứ tình cảm khác biệt. Nhưng trong thoáng chốc, hắn bỗng phát hiện, hóa ra tình yêu đồng tính không khác gì tình yêu dị tính, cũng có thể sâu nặng và tốt đẹp nhường ấy.

Quan Bằng giúp Lâm Lang tìm kiếm, nhưng nào thấy bóng dáng Hàn Tuấn đâu, cơ mà Lâm Lang vẫn nức nở đi tìm hắn khắp nơi. Quan Bằng giữ chặt cánh tay Lâm Lang, ôm lấy cậu: "Được rồi, được rồi."

"Tớ không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa..." Lâm Lang cắn răng khóc: "Tớ hận anh ta! Hận anh ta!"

Lâm Lang phản ứng quá kịch liệt khiến người chung quanh không khỏi nhìn lại đây, Quan Bằng bèn kéo cậu ra ngoài, đi thẳng đến phía sau cây ngô đồng. Lâm Lang bụm mặt tựa lên thân cây, cậu muốn dừng lại, nhưng không cách nào kiềm nén, nước mắt cứ một mực tuôn trào như thể ngay khắc sau sẽ không thở nổi. Cậu nhìn Quan Bằng có chút bất lực, trong đôi mắt ngấn lệ tràn đầy kinh hãi: "Quan Bằng, hình như tớ bị bệnh rồi, gần đây cứ hở cái là lại như này... Tớ phải làm sao đây..."

"Vậy nhớ kỹ cảm giác lúc này, về sau trả thù anh ta." Quan Bằng nhếch môi, rốt cuộc vẽ ra một nụ cười: "Đừng khóc, tụi mình còn phải đi bắt tay người cầm đuốc mà."

Lâm Lang lau khô nước mắt, dựa lên cây thở hổn hển. Bên ngoài tiếng người nhốn nháo, âm thanh hoan hô và cổ vũ vang lên liên tiếp, trước mặt chuyện vui long trọng như vầy, căn bản không ai chú ý tới sầu muộn và bất đắc dĩ của cậu. Cậu nhìn về hướng đám đông, thấy ánh lửa sáng rỡ có thể nhìn rõ ngay cả vào ban ngày trên ngọn đuốc Olympic.

Đời người thênh thang, bản thân cậu nhỏ bé tựa hạt bụi, vui hay buồn chỉ riêng mình biết, đây là nhận thức sâu sắc nhất của Lâm Lang từ năm 2008 đến năm 2010. Thời gian phóng vụt qua người cậu, cậu dốc sức đuổi theo, cuối cùng vẫn bị thời gian bỏ lại đằng sau.

Thời gian là liều thuốc tốt bào mòn hết thảy vết thương, cậu có tốt đẹp tới đâu cũng chẳng thể chống lại năm tháng hùng mạnh. Nếu Hàn Tuấn quả thực đã quên cậu, hoặc lần nữa yêu thương người khác, liệu rằng trong lòng hắn có hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, nhớ rõ hắn cũng từng yêu một người tha thiết, yêu đến nỗi không thể tự thoát, yêu tới mức chẳng biết làm sao, người ấy, tên gọi Lâm Lang.

Lâm Lang, mộc tú vu lâm, minh châu lâm lang.

Giữa biển người, Lâm Lang ngoái đầu lại, tóc mái dài thượt che khuất mi mắt, cánh môi mỏng khẽ mím, như cười như không, vương vấn chút sầu muộn nhàn nhạt. Hè oi ả qua đi nhường bước cho thu đông, tuyết mùa đông tan chảy, lại là một năm xuân xanh lá mạ.
Bình Luận (0)
Comment