Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 56

Sáng hôm sau thức giấc, tuyết vẫn bay lả tả ngoài cửa sổ. Lâm Lang xoay lại thấy Hàn Tuấn đã tỉnh, đang bất động nhìn cậu. Có lẽ do tối qua say rượu, sắc mặt hắn thoạt nhìn hơi mỏi mệt, chỉ mới một đêm mà trên cằm đã lún phún râu. Lâm Lang xấu hổ, chống tay định đứng dậy, lại bị Hàn Tuấn giữ chặt. Cậu "a" một tiếng, ngã lên ngực hắn, toàn thân căng cứng. Hàn Tuấn ôm cậu thật chặt, lông mày nhíu lại vì đau, thở dài se sẽ: "Lâm Lang, Lâm Lang, chừng nào em mới yêu tôi?"

Mặt Lâm Lang áp sát lồng ngực nóng bỏng của Hàn Tuấn, dẫu cách lớp áo sơmi vẫn khiến cậu bối rối không biết làm sao. Cậu cố sức giãy dụa, nói: "Không có chuyện đó đâu!"

Hàn Tuấn cắn lên cổ cậu, Lâm Lang đau đến biến sắc, la lớn: "Đau!"

Người nọ giật mình nhả ra, cổ Lâm Lang đã rớm máu.

Hàn Tuấn ngây ngốc nhìn cậu, ngón tay sờ sờ vết thương: "Đau à?"

Lâm Lang phát hiện vẻ mặt người nọ rất khác với dĩ vãng, bèn ráng nhịn đau lắc đầu, nhưng bị ngón tay hắn ấn đến rên thành tiếng, lông mày thanh tú hơi cau lại, vạch trần sự ẩn nhẫn và bất an trong nội tâm. Hàn Tuấn bỗng nhiên thè lưỡi liếm vết thương của cậu, ghì thật chặt không cho cậu vùng vẫy: "Thật xin lỗi."

Lâm Lang nhắm nghiền mắt, ôm lấy đầu hắn, thân thể bị kia xúc cảm nóng ướt kích thích đến run nhè nhẹ, cậu gặp phải ác ma thích uống máu sao?

"Thật xin lỗi..." Hàn Tuấn nỉ non, môi lại trượt về hướng môi cậu. Lâm Lang rên một tiếng, quay ngoắt sang chỗ khác: "Mau buông tôi ra!"

Cậu vừa dứt lời đã phải hét lên, người nọ hung ác nắm cằm cậu, ép cậu khóa môi với hắn. Từ phản kháng ban đầu đến mê muội vào phút chót, khi Hàn Tuấn thả cậu ra, Lâm Lang chỉ biết há miệng thở hổn hển theo bản năng. Môi cậu bị cắn nát, khóe miệng vương máu của người nọ khẽ mở, từng câu từng chữ hệt như ác ma ăn thịt người: "Em đời này đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, cho dù ngay sau đó tôi có chết, tôi cũng sẽ giết em trước, để em cùng tôi chết chung một chỗ."

Lâm Lang gục đầu xuống, thân thể co rúm run nhè nhẹ, lần đầu tiên cậu ý thức rõ bản thân có lẽ trốn không thoát, đời sẽ bị hủy hoại. Người nọ khẽ thổi lên sau tai cậu, thì thầm sát bên như ác ma trong phim điện ảnh: "Muốn khóc thì khóc đi."

Lâm Lang che mắt, nghèn nghẹn nói: "Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt anh."

Mấy năm nay tuy rằng khổ sở, nhưng ngoại trừ một đêm tưởng sẽ bị cưỡng bức kia, cậu chưa từng khóc trước mặt ai, một lần cũng không.

Dẫu có hèn mọn và khuất nhục đến đâu, cậu cũng giữ vững kiêu ngạo và tự tôn của mình.

Hàn Tuấn lại không muốn buông tha, trở mình đè cậu xuống, thở phì phò gạt tay cậu ra: "Em khóc đi, mau khóc cho tôi xem. Chỉ cần em cầu xin tha thứ, tôi sẽ không thương tổn em nữa!"

Tay che mắt bị hung hăng gạt đi, Lâm Lang giãy giụa khóc lớn, nước mắt cuồn cuộn chảy dọc theo hai má, vừa sợ hãi vừa nhục nhã: "Buông tôi ra! Đồ khốn!".

Hàn Tuấn thở gấp, nhìn chằm chằm khuôn mặt thon gầy tái nhợt của Lâm Lang: "Tôi không muốn tổn thương em, đừng ép tôi."

Lâm Lang nhắm chặt hai mắt, tức tưởi nói: "Anh làm vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"

Người nọ cười lạnh, xé tung áo cậu. Cơ thể thiếu niên sạch sẽ chưa từng bị ngắt hái, nhụy hồng trước ngực càng dụ hoặc chết người. Hàn Tuấn đã đỏ mắt, lập tức há miệng cắn như thèm khát đã lâu. Lâm Lang rên rỉ một tiếng, thân thể nháy mắt thẳng đơ. Đó là chỗ nhạy cảm nhất trên người cậu, tự mình chạm cũng sẽ cứng lên.

Hàn Tuấn cũng phát hiện cậu nhạy cảm, bèn vươn đầu lưỡi mặc sức liếm láp, vừa quấn vừa gặm, nóng bỏng mà cuồng dại chẳng khác nào mãnh thú xuất chuồng. Khoái cảm và hoảng sợ vọt lên như diều gặp gió, Lâm Lang xấu hổ nhận ra mình có phản ứng. Cậu ôm ghì đầu Hàn Tuấn, van nài hắn: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn, làm ơn thả tôi ra!"

Người nọ vừa ngậm vừa ngước mắt lên, ánh mắt có thể thiêu cháy người. Hai tay nắm đầu ngực cậu, đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi dời lên hầu kết: "Nói đi. Nói em vĩnh viễn không rời xa tôi."

Lâm Lang run rẩy, toàn thân biến thành màu hồng. Nước mắt thấm ướt tóc mai, nức nở nói: "Tôi... tôi đồng ý không bao giờ rời xa anh."

Chưa dứt câu đã nghẹn ngào không thở nổi. Hàn Tuấn cười tà ác, đưa tay cởi quần mình. Lâm Lang bị lật lại, thứ khổng lồ cắm giữa đùi cậu chuyển động điên cuồng: "Thật muốn cưỡng bức em ngay bây giờ!"

Sau một hồi giày vò nghiêng trời lệch đất, hết lần này tới lần khác, chẳng biết kéo dài bao lâu. Khi người nọ rốt cuộc thỏa mãn và nằm xuống, trên người Lâm Lang đã dính đầy chất lỏng trắng đục. Giường chiếu nhăn nhúm lộn xộn, chăn bị quăng xuống đất tự lúc nào. Lâm Lang nhắm mắt cuộn người lại, hệt như mới chết đi một lần.

Hồi Lâm Lang còn bé, dẫu bề ngoài cậu có vẻ điềm đạm ít nói, kỳ thực bản chất rất bướng bỉnh. Vì được người nhà cưng chiều nên ít nhiều cũng mắc vài tính xấu, song bà nội dung túng cậu, bảo rằng út ứng nên có bộ dáng út cưng. Lớp chín năm ấy trở về từ bệnh viện, cậu nằm trên giường khóc thật lâu, chỉ có bà nội ngồi bên nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Trong lễ tang sau đó, bà nội Lâm luôn giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị, đau xót mà không ủy mị. Khi ấy cậu nghĩ, bầu trời của mình vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, cậu có thể tiếp tục sống sót. Hai ba tháng sau, đông đi xuân đến, cậu dần dần thoát khỏi bi thương. Rồi một đêm nọ ra ngoài đi vệ sinh, chợt nghe thấy bà nội Lâm khóc một mình trong phòng. Cậu áp mặt lên cửa sổ nhìn, hương hoa hòe thoang thoảng, ngọn đèn ảm đạm chiếu sáng bóng lưng già nua của bà cụ. Đó là thời khắc đau thương nhất đời Lâm Lang, cậu nghẹn ngào ngồi xổm trong sân khóc mãi không thôi. Kể từ ngày ấy, cậu biết rằng bản thân không thể trông chờ người khác che chở trong tương lai, cậu muốn lớn lên thật nhanh để bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân.

Về sau, cậu không bao giờ khóc trước mặt ai nữa. Đối với cậu mà nói, nước mắt ngoại trừ khiến bà nội Lâm đau lòng và rước lấy thương hại của người khác, thì chẳng còn ý nghĩa gì. Cuộc sống vất vả luôn chất chứa đủ loại đắng cay, gì cậu cũng không hiểu, cần học hỏi rất nhiều thứ. Lâm Lang lúc nào cũng chịu thương chịu khó nhất thôn, mặc đồ cũ kỹ và ăn ít nhất lớp, nộp học phí còn bị nhắc nhở đến mấy lần. Đôi khi cảm thấy sống quá mệt mỏi, cậu lại trốn đi khóc thầm, tự nhủ không được để người khác thấy nước mắt của mình, mình có thể chống đỡ.

Bởi cậu chẳng có gì hết, chỉ có khả năng vun đắp cho tương lai của mình.

Hiện tại ngẫm lại, bản thân nếm trải xiết bao khổ cực, thế mà phải nhận lấy kết cục này.

Thật không cam lòng mà.
Bình Luận (0)
Comment