Sinh nhật Hàn Tuấn đến rất nhanh. Vị lão gia chưa từng lộ mặt của nhà họ Hàn đột nhiên gọi hắn về nhà ăn sinh nhật. Lâm Lang bấy giờ mới nhớ Hàn Tuấn có người nhà, sinh nhật đương nhiên phải cùng gia đình trải qua mới ý nghĩa. Cậu giục người nọ ra cửa, khuyên nhủ: "Người già chú trọng nhất mấy việc này, anh nhất định phải về."
Hàn Tuấn tựa hồ có chút thất vọng, nhìn cậu bảo: "Vốn định cùng em đi xem phim."
Lâm Lang an ủi: "Xem phim thì lúc nào đi chẳng được, sao có thể so sánh với việc này?"
"Xem phim hôm nay với xem phim ngày thường giống nhau chắc?"
Lâm Lang sửng sốt, mỉm cười nói: "Tôi đồng ý với anh, sinh nhật anh sang năm tôi chắc chắn sẽ đi xem với anh."
Người nọ cười khổ một tiếng, nói: "Tổng cộng chỉ có một năm, qua một năm nữa thì hết mất rồi."
Lâm Lang đứng trước cửa nhìn xe chạy mỗi lúc một xa, một mình đứng bên ngoài rất lâu. Xe bất chợt vòng lại, Hàn Tuấn ra khỏi xe, vui sướng nói: "Lâm Lang, Lâm Lang, tuyết lại rơi kìa!"
Bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống, loáng thoáng mà kỳ ảo. Lâm Lang mỉm cười, hỏi: "Anh quay về chỉ để nói thế thôi hả?"
Người nọ nhoẻn cười thật tươi, trông rất tuấn tú, đoạn hắn phất tay chui lại vào xe. Xe chạy ngày càng xa, Lâm Lang mới sực nhớ quên chúc hắn sinh nhật vui vẻ rồi. Tại cậu cứ mãi câu nệ không chịu nói nói ra.
Thời tiết hôm Giáng Sinh rất đẹp với những bông tuyết tung bay, thế nên phố phường hết sức náo nhiệt, là cái vẻ náo nhiệt khiến lòng người lạc lõng, tiếng ca hát nói cười vang vọng khắp nơi, đèn màu hoa lệ tựa mộng ảo. Trên đường bắt gặp Quan Bằng và Tô Y Nhiên, cậu cẩn thận tránh mặt, không muốn quấy rầy đôi tình nhân hò hẹn. Cậu đi một vòng dọc theo tiểu khu, đến khi qua mười hai giờ, biết hôm nay Hàn Tuấn không về nên trở vào phòng ngủ.
Tuy nhiên, nửa đêm Hàn Tuấn lại mò về. Hắn mở cửa phòng, Lâm Lang đã ngủ say. Giống như có chút thất vọng, lại có chút nhẹ nhõm. Hắn đứng trước giường thật lâu, tình yêu trào dâng cuồn cuộn trong tim, rốt cuộc kiềm lòng chẳng đậu phải cúi đầu hôn khẽ lên môi cậu bé.
Đóng cửa trở về phòng mình, hắn đến mép giường ngồi xuống, hiện tại đã hơn một giờ, đang cởi áo thì bỗng thấy một tờ giấy trên cái bàn trước giường. Hắn bật đèn bàn, chỉ thấy trên giấy phác họa một người đàn ông mặc trang phục ở nhà đang ngồi trước bàn làm việc. Người được vẽ có hơi hướm hoạt hình, phác họa không nghiêm túc lắm, nhưng hắn rất quen thuộc với bàn và khung cảnh trong đó, thư phòng của hắn. Kế bên còn có mẩu giấy nhỏ, viết:
Tôi biết tôi vẽ không giống, song đây là bức đẹp nhất của tôi rồi, hy vọng anh không chê. Tiếp đó là bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" sặc sỡ tô bằng cọ màu, cuối cùng ký tên Lâm Lang.
Chợt nhớ tới cảnh mấy ngày trước cậu ghé sát mặt lên cửa thư phòng len lén nhìn hắn, cứ vài phút lại vụng trộm ló đầu vào như có tật giật mình.
Cõi lòng thoáng chốc được những thứ này lấp đầy, hắn rất muốn chạy ngay đến ôm lấy người ấy hôn môi, tiến vào người ấy, hòa tan người ấy vào sinh mệnh của mình. Tựa thể cả đời chưa từng thỏa mãn đến thế, cơ hồ muốn mất khống chế.