Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 74

Lâm Lang im bặt. Cậu hơi sợ.

Cậu cảm giác mình thuộc loại người càng được nước càng lấn tới, rất không chín chắn, còn quên béng thân phận của mình.

Hàn Tuấn lạnh lùng nhìn cậu, mãi sau mới hỏi: "Sao không nói nữa?"

Lâm Lang cúi đầu không đáp lời nào. Người nọ lại xấn tới gần, tiếp tục hỏi: "Sao không nói gì?"

"Nói nữa anh sẽ tức giận, tôi sợ."

Hàn Tuấn quan sát cậu một hồi, đột nhiên bật cười không thành tiếng: "Tôi biết là rất dở, em ráng ăn nhiều một chút xem như cho tôi ít mặt mũi, còn lại để tôi xử."

Lâm Lang có chút được cưng mà hãi, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chọn thành thành thật thật ăn cơm.

Bữa ăn này đích xác hơi gian nan, ăn xong hai người ngồi cả buổi không nói chuyện. Hàn Tuấn ho khan một tiếng, lau miệng bảo: "Trước khi đi công tác, tôi nhớ em nói trong nhà nên có người biết nấu cơm, vì vậy mới nhất thời tâm huyết dâng trào."

Vô duyên vô cớ gánh trách nhiệm, Lâm Lang cũng tốt tính chấp nhận. Cậu đứng lên dọn chén đũa: "Ừm... Chuyện gì lần đầu tiên chả vậy, làm thêm vài lần là quen thôi."

Người nọ cũng theo vào bếp, cắt mấy miếng lê đặt lên đĩa đựng trái cây: "Nước lạnh không?"

"Không, nước nhà chúng tôi đều để trong sân, nước ấy vừa đến mùa đông mới gọi là lạnh, nhưng tay tôi chưa bao giờ bị nứt hết, lợi hại ghê chưa?"

Hắn cười cười: "Ra ăn ít trái cây đi."

Bụng Lâm Lang căng cứng, chỉ cắn một miếng tượng trưng rồi không chịu ăn nữa, người nọ lại ăn rất tốt, vậy mà ăn luôn cả miếng cậu ăn thừa. Lâm Lang giả đò không phát hiện, làm ổ trên sofa xem phim truyền hình. Hàn Tuấn thay quần áo xong đi ra, nhìn cậu hỏi: "Đừng nói em định ru rú trong nhà cả ngày đấy nhé?"

Lâm Lang gật đầu: "Ngoài trời lạnh lắm, tôi cũng chẳng có chỗ nào đi."

Người nọ suy nghĩ một lát: "Muốn tôi gọi đám Cao Chí Kiệt tới đây không, đằng nào cậu ta cũng rảnh rỗi cả ngày không có gì làm. Tiện thể xin lỗi vụ hôm qua luôn."

Lâm Lang thiết nghĩ Cao Chí Kiệt có đôi khi hoàn toàn là đứa trẻ không chịu lớn, làm việc nói năng đều không đúng mực, khó tránh động thủ động cước, mình tốt nhất vẫn nên đề phòng: "Không cần, tôi ở một mình được rồi."

Hàn Tuấn như đoán được suy nghĩ của cậu: "Tôi nói hết với Cao Chí Kiệt rồi, từ nay cậu ta không quậy em nữa đâu."

Trong lòng Lâm Lang giật thót một cái, xoay người lại hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Tôi làm rõ quan hệ hai ta với cậu ta, cậu ta là người thông minh, biết nên làm cái gì."

Lâm Lang đứng phắt dậy như bị phỏng: "Chúng ta thì có quan hệ gì, sao anh không hỏi ý kiến tôi trước mà đã nói hưu nói vượn với anh ta, về sau anh ta sẽ nhìn tôi thế nào?"

Hàn Tuấn thấy cậu phản ứng quá khích, song vẫn thản nhiên đáp: "Cậu ta có chuyện gì mà chưa từng thấy, huống chi có tôi ở đây, cậu ta cũng không dám nói lung tung."

Lâm Lang giận đến mặt đỏ bừng bừng, chỉ vào hắn hô to: "Anh... anh đã đồng ý cho tôi một năm, một năm sau tôi chắc chắn sẽ muốn đi, giờ anh lại đi khắp nơi nói vớ nói vẩn, sau này tôi biết làm thế nào! Phí công tôi còn đồng tình anh, lúc nào cũng nhường nhịn anh, bộ anh nghĩ cả đời này tôi sẽ không rời khỏi anh chắc, anh đừng si tâm vọng tưởng, tôi chết cũng không ở bên anh đâu."

Cậu nói thật, bất luận cậu có phải lòng hắn hay không, cậu cũng không dám, cũng không thể đến với hắn. Tựa như người nọ tin chắc trong một năm cậu sẽ yêu hắn, sở dĩ cậu đồng ý ký kết hiệp nghị là bởi biết mình nhất định sẽ không lưu lại.

Hàn Tuấn quăng điện thoại vào ly nước trên bàn, ly nước rơi xuống đất vỡ choang, nước bắn tung tóe lên ống quần Lâm Lang. Người nọ mím môi thở dốc rất lâu mới nói: "Chuyện một năm thì một năm sau hãy bàn, tôi còn có việc, em lau sàn đi."

Hắn nói xong ra ngoài luôn, Lâm Lang đứng sau nói to: "Tôi nói thật đấy..." Vì sợ hãi nên giọng cậu hơi run rẩy, song vẫn cố lấy dũng khí: "Lỡ rồi thì nói anh biết luôn, một năm sau tôi thực sự sẽ không ở lại đâu."

Cậu cũng muốn cho hắn biết mình kiên cường thế nào, việc đã nhận định trong lòng thì chưa bao giờ từ bỏ. Cậu muốn Hàn Tuấn nhận thức được kết cục định sẵn sớm một chút, để tới khi ấy tiếp nhận dễ dàng hơn. Cậu hiểu Hàn Tuấn trước giờ quen hô mưa gọi gió, tương lai nếu quả thực không giữ được cậu, hắn nhất định không thừa nhận nổi thất bại. Thay vì thế, chẳng bằng báo trước với hắn một tiếng, coi như chuẩn bị tâm lý.

Người nọ quả nhiên dừng bước, thu chân đã đặt ra ngoài cửa phòng về. Cửa bị đóng cái sầm, hắn quay người lại, mắt sáng như đuốc.

Lâm Lang bỗng dưng muốn khóc, vừa sợ hãi lại kiêu ngạo. Cậu cũng sợ cả hai sẽ thực sự trở mặt, đó không phải điều cậu mong muốn. Dẫu xấu hổ và không cam tâm, nhưng không muốn thừa nhận cũng không được, cậu rất thích cách người nọ săn sóc và dịu dàng với mình.

Hàn Tuấn nhìn cậu cười lạnh, cất giọng dữ tợn: "Em đúng là nực cười, xem tờ hiệp nghị kia là thánh chỉ thật sao? Chẳng qua là tờ giấy mà thôi, hiệp nghị là tôi đề nghị ký, tôi đã có thể ký, cũng có thể không thừa nhận. Em có giỏi thì đi mà tố cáo tôi, tố cáo tôi cưỡng ép em, tố cáo tôi giam cầm em phi pháp, xem xem luật pháp có bảo vệ em không."

Lâm Lang tái mặt vì kinh hoảng, môi giận đến phát run: "Anh... anh khốn kiếp, vô sỉ!"

Thấy hắn tới gần, cậu sợ tới mức rụt lui mấy bước, hỏi trong sợ hãi: "Anh muốn làm gì?"

Người nọ sáp qua muốn ôm cậu, dưới tình thế cấp bách, Lâm Lang liền đá một cước, lại bị hắn tóm lấy làm té xuống đất, cậu đau đến kêu rên thành tiếng.

Hàn Tuấn đè cậu xuống đất, vẻ mặt hiện rõ sự điên cuồng khiến cậu sợ sệt, hơi thở nóng rực và tiếng thở dốc thốc vào tai cậu: "Tôi vốn định làm thật tốt, tôi nghĩ phải như vậy... Đêm qua rõ ràng vẫn êm đẹp mà, tôi nhịn cả đêm, vốn muốn dỗ em vui vẻ, tôi biết tôi rất đáng sợ, nhưng tôi vẫn muốn từ từ học làm người đàn ông tốt... Lâm Lang, em nói cho tôi biết đi, em hy vọng tôi làm thế nào, hử? Lâm Lâm, em mau nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ nỗ lực, em nói đi!"

Lâm Lang giãy giụa, quát lớn: "Anh lừa tôi, anh lừa tôi, anh căn bản không định thả tôi đi, anh chỉ xem tôi như thằng ngu mà trêu đùa thôi!"

Người nọ đè lại hai tay không cho cậu nhúc nhích, nói năng lộn xộn: "Tôi nên làm cái gì bây giờ, hả, Lâm Lâm, sao em cứ khăng khăng muốn rời xa tôi, tôi đối với em không tốt sao, em biết rõ tôi thay đổi bao nhiêu vì em mà đúng không? Hay tôi cưỡng bức em xong thì em mới chết tâm, hử?"

Lâm Lang vùng vẫy châm ngòi lửa dục của hắn, bàn tay mò xuống eo cậu: "Lâm Lâm... Lâm Lâm, em cho tôi đi... Em cho tôi, tôi cái gì cũng nghe lời em..." Người nọ thở hổn hển kéo quần cậu, môi gặm cắn cổ cậu một cách cuồng dã. Lâm Lang hét to, tay đụng đến cái ly, liền cắn răng đập một phát. Hàn Tuấn ăn đau, kêu rên một tiếng, càng dồn sức lên tay hơn, Lâm Lang bị vặn đến rên rỉ, đau đớn thấu xương: "Tôi đồng ý! Hàn Tuấn, tôi đồng ý với anh!"

Hàn Tuấn thực sự dừng tay, nhìn lom lom vào cậu như sư tử rình mỗi, giống như có thể xơi tái cậu bất cứ lúc nào. Lâm Lang nghiến răng: "Anh buông tôi ra, tôi cởi hết mặc anh chơi."

Dứt lời, cậu liền giãy người ngồi dậy, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt treo vài vết thương, trong mắt ngập nước, nhưng lại không rơi ra dù chỉ một giọt. Cậu cởi áo sơmi, nói: "Anh đừng cắn cổ tôi, tôi sợ người khác thấy."

Thân thể Lâm Lang cũng đẹp hệt con người cậu vậy, thon dài mà trơn nuột, phảng phất như lực hấp dẫn chí mạng. Hàn Tuấn siết chặt nắm đấm, hắn biết mình thật sự sẽ giết chết người trước mặt. Hắn muốn xé nát cậu rồi nuốt vào bụng, chính hắn cũng thấy sợ hãi cái loại dục vọng điên cuồng ấy. Hắn chỉ có thể ôm ghì lấy cậu, gặm cắn lồng ngực cậu. Lâm Lang bị quấn không thở nổi, đầu nhũ bị người nọ mút đến sưng đỏ, hung hăng nuốt sống lý trí cậu, khiến cậu sụp đổ phải khóc òa lên

Hàn Tuấn vẫn tàn sát bừa bãi trên người cậu, nói năng không rõ: "Lâm Lâm, em đừng khóc, đừng khóc."

Trên sàn rất lạnh, người nọ bế cậu lên giường, lột sạch quần áo cậu, hôn lên từng bộ phận trên người cậu từ đầu đến chân như biến thái. Lâm Lang bụm mặt, cậu hoảng sợ, xấu hổ, thỉnh thoảng lại rên rỉ khó nhịn. Thân thể cao lớn rắn chắc của hắn ma sát cậu, vì cực lực nhẫn nại nên cả cơ ngực lẫn cơ bụng đều lộ rõ đường cong căng cứng. Kích thước của cây gậy thô to dưới thân hoàn toàn không phải nhân loại nên có, thoạt nhìn đã khiến lòng người run sợ. Khi ngón tay hắn chạm tới nếp uốn phía sau cậu, cậu run tay ngăn cản hắn, nức nở nói: "Tôi làm không được, làm không được, anh thả tôi đi mà."

Người nọ thở dốc hôn lên môi cậu, ngậm đầu lưỡi cậu mút hôn từng chút một: "Đừng sợ, tôi không muốn vào đâu."

Thời điểm môi hắn đặt lên hạ thể cậu, Lâm Lang nghẹn ngào cong người lên, cậu quá mức non nớt, mới vài cái đã bắn ra. Hắn ghé sát tai cậu, nỉ non đầy bi thương: "Bất kể tương lai em có ai, cũng phải nhớ kỹ người đầu tiên hôn em, người đầu tiên vuốt ve em như vậy, tặng em lần cao trào đầu tiên trong đời."

Lâm Lang ngấn lệ gật đầu, thần trí đã sớm mê man. Lúc lâu sau, cậu phục hồi tinh thần, cúi đầu hỏi: "Sao anh không làm tôi, tôi sẽ không phản kháng. Giờ anh buông tay, sau này sẽ không có cơ hội nữa."

Hàn Tuấn nhìn cậu, cười khổ một tiếng, tay sờ lên mặt cậu: "Bởi lẽ đến tận bây giờ, trong lòng tôi vẫn ấp ủ một phần chờ mong, hy vọng xa vời rằng sẽ có ngày em yêu tôi. Nếu lúc này tôi cưỡng ép em, thì mọi cơ hội cũng tan biến."

Lâm Lang trở mình, đối mặt với cửa sổ. Mãi sau cậu mới đột nhiên quay lại ôm eo hắn: "Cám ơn anh, chưa từng có ai đối tốt với tôi như anh."

Nói xong câu ấy, nước mắt cậu trào ra cuồn cuộn như mất khống chế. Người nọ cất giọng khàn khàn, thì thào: "Lâm Lâm, tôi sẽ vĩnh viễn chẳng thể yêu được ai như đã từng yêu em."

.
Bình Luận (0)
Comment