Gả Ma

Chương 40

Biên tập: Bảo Bảo.

Hoàng hôn buông xuống, thời gian phạt quỳ cuối cùng cũng chấm dứt. Hai chân Thích Ẩn nhũn đến mức không đứng dậy nổi, Phù Lam đỡ hắn đi ngâm suối nước nóng. Vô Phương có một con suối nước nóng, tên là Tĩnh Tuyền, chính là nơi mà Diêu Tiểu Sơn lấy danh nghĩa của hắn trộm quần áo Thích Linh Xu. Đi về phía nam, xuyên qua dãy tiểu viện trắng xóa và con hẻm phủ đầy tuyết mới đến nơi.

Miêu gia sợ nước nên tự quay về, chỉ còn lại Phù Lam và Thích Ẩn, đứng từ xa đã trông thấy hơi nước lờ mờ, vê vê ngón tay thấy có hơi ẩm ướt. Suối nước nóng thật sự rất lớn, hai bên bờ trồng hàng mai trắng, bên trong dựng mấy mỏm núi đá làm chỗ cho người tắm dựa lưng, chính giữa tọa lạc một hòn núi giả, là vạch phân cách tự nhiên giữa nam và nữ. Đáng tiếc không có trứng gà, nếu không có thể luộc lên nhâm nhi cho đỡ buồn cũng được.

Thích Ẩn cởi quần áo, hưng phấn nhảy xuống. Đang lúc hoàng hôn, bên trong không có ai cả, Thích Ẩn vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh. Quay đầu nhìn Phù Lam, thấy y đoan chính trút bỏ từng lớp quần áo. Ngoại bào thêu họa tiết mây nước được cởi ra, lộ ra trung y đơn giản bên trong, y cúi đầu tháo thắt lưng, cổ áo trượt xuống đầu vai, từng tấc cơ bắp săn chắc hoàn hảo dần hiện ra trước mắt Thích Ẩn, hệt như một cuộn tranh mỹ lệ đang từ từ mở ra.

Ầm một tiếng, trong đầu như thủng một lỗ thật lớn. Có ngọn lửa nhen nhóm ở bụng dưới, từ từ bùng lên, đốt cả người nóng đến mức mặt đỏ tai hồng, Thích Ẩn bất tri bất giác nhận ra rằng hắn không thể tắm chung với Phù Lam được, hắn căng thẳng.

Hắn trừng mắt nhìn nam nhân bước xuống nước, từng bước đi đến trước mặt hắn. Hơi nước bao phủ lên khuôn mặt điềm đạm của Phù Lam, y lặng lẽ tựa như một đóa hoa dành dành tĩnh lặng. Hai gò má Thích Ẩn đỏ bừng, bất giác lui về phía sau, lưng dán lên hòn đá gồ ghề, cọ lên da thịt rất đau.

Phù Lam thấy hắn lui về phía sau, cau mày nói, “Tiểu Ẩn?”

Thích Ẩn giả bộ bình tĩnh, khô khốc nở nụ cười miễn cưỡng, “Ặc, ca, ngươi khoan hẵng qua đây.”

“Vì sao?” Phù Lam ngơ ngác.

Còn có thể vì sao nữa! Thích Ẩn cảm thấy kinh mạch mình nóng lên, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, trái tim giống như đang nhảy múa trong nồi nước sôi ùng ục, cứ đập thình thịch thình thịch. Hắn sợ đụng chạm Phù Lam, suối nước nóng ấm như vậy, tay Phù Lam vừa mềm vừa trơn. Hắn nhớ rất rõ đôi tay trắng bệch kia, lúc dính máu trông rất đáng sợ, nhưng thời điểm rửa tay hầm canh cho hắn lại mềm mại như một bông hoa.

Bộ phận đặc biệt của nam nhân có xu hướng ngẩng đầu, hắn sợ một khi Phù Lam đến gần, hắn sẽ cứng mất.

Mẹ nó đúng là không phải người mà! Thích Ẩn vừa cảm thấy mình không khác gì cầm thú, vừa liên tục xin lỗi Phù Lam trong lòng. Ca hắn là một cục cưng ngoan ngoãn không hiểu sự đời như vậy, ngay cả mấy chữ kia cũng khiến y phải thẹn thùng, vậy mà hắn lại có suy nghĩ dơ bẩn với y!

Phù Lam nhíu mày nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên đi tới, nhìn mấy cái, sau đó định ngồi xổm xuống. Nếu y ngồi xuống, chẳng phải là đối diện với chỗ kia sao! Thích Ẩn khiếp sợ, hoang mang dựa vào hòn đá bên cạnh la to: “Ngươi làm gì đó!”

Phù Lam bị hắn làm cho giật mình, ngơ ngác hồi lâu, nói: “Xoa đầu gối cho ngươi.”

“Không, không cần!” Thích Ẩn dịch thật xa ra chỗ khác, tìm nơi ngồi xuống, lắp bắp nói, “Ca, nam nam thụ thụ bất thân, ngươi không nên làm thế.”

Bị từ chối tận hai lần, Phù Lam hơi choáng váng. Y nhớ khi còn bé, một tay y chăm hết mọi việc của Chó Con, đánh răng rửa mặt rửa đít hát ru, còn cách một ngày tắm một lần. Chó Con nghịch ngợm, mỗi lần tắm là mỗi lần nghịch nước, nghịch đến nỗi y và Miêu gia ướt nhẹp. Sau đó Phù Lam thông minh hơn, dứt khoát cởi quần áo tắm chung với nó. Phù Lam nhớ rõ khi đó, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, lửa than trong phòng cháy hừng hực, y cầm xà phòng tắm cho Chó Con, hai người đắm mình giữa bọt xà phòng trắng tinh. Chó Con ngồi trong lòng y thổi bong bóng xà phòng, cong mi mắt cười rộ lên, là đứa bé vui vẻ nhất trên đời này.

Nhưng mà hiện tại Chó Con ngồi cách y rất xa, không cho y tới gần mình. Phù Lam cúi đầu rũ mắt, ngoan ngoãn đực mặt ra ở hòn đá bên cạnh. Hai người cách xa nhau đến mức một người đàn ông thành niên có thể nằm chính giữa đó, hơi nước bốc lên, hai người lâm vào trầm mặc.

Thích Ẩn cảm thấy xấu hổ, vắt óc tìm kế nói chuyện giải vây. Suy nghĩ nửa ngày trời, hắn lắp bắp mở miệng: “A, hôm nay trời đẹp quá, sương mù lớn ghê, ha ha ha!”

Nói xong Thích Ẩn quả thực muốn tát mình một cái, nói quần què gì vậy, thà đừng mở miệng còn hơn.

Bên kia không đáp lại, Thích Ẩn không nhịn được len lén nhìn qua, Phù Lam đang nhắm mắt tựa người vào vách đá, yên tĩnh như một pho tượng, lại giống như một vị thần không thể đến gần. Những lúc nam nhân này không lên tiếng, tựa hồ một khắc sau y sẽ biến mất khỏi nhân gian. Bỗng nhiên Thích Ẩn có một xúc động muốn nắm lấy tay y, kéo y sa vào chốn hồng trần khói lửa này.

“Tiểu Ẩn.” Đúng lúc này, đột nhiên Phù Lam lên tiếng.

Thích Ẩn giật mình một cái, nói: “Ca.”

Phù Lam chau mày: “Có phải ngươi có bệnh tim không?”

“Hả?” Thích Ẩn mờ mịt, “Không, sao đấy?”

Ánh mắt Phù Lam xuyên qua làn hơi nước mờ ảo vọng về phía hắn, dường như đôi mắt ấy cũng mông lung, y nói: “Có đôi khi tim ngươi đập rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều.”

Thích Ẩn trầm mặc, một lát sau ủ rũ cụp đuôi nói, “Ca, đó không phải là bệnh tim.”

Phù Lam hoang mang suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên nhớ tới lời dạy của Thích Ẩn hồi quét bậc thềm Phượng Hoàn Sơn — lúc gặp được người mình thích, trái tim sẽ đập thình thịch. Phù Lam nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thích ai rồi sao?”

Trong nháy mắt đầu Thích Ẩn như bị hổng một lỗ, cái tên này ngốc ơi là ngốc, sao tự nhiên thông suốt rồi? Hắn giống như một đứa trẻ giấu bánh bị phát hiện, tay chân luống cuống cả lên. Đang suy nghĩ lời lẽ giải thích, Phù Lam bên kia lại nhẹ nhàng hỏi thêm một câu: “Người ngươi thích có phải lại không thích ngươi không?”

Thích Ẩn: “…”

Trái tim như bị mũi tên đâm một nhát, Thích Ẩn ôm ngực, yên lặng nuốt ngụm máu chuẩn bị hộc xuống.

Trong phút chốc, mọi ý niệm đẹp đẽ đều tan biến, Thích Ẩn ủ rũ đi đến ngồi xuống cạnh Phù Lam. Phù Lam thấy hắn đi tới, có hơi thụ sủng nhược kinh, đưa gáo múc nước cho hắn. Thích Ẩn múc từng gáo xối lên người, nói: “Ca, hôm khác rảnh ta dạy ngươi cách nói chuyện.”

Phù Lam ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng y thật sự rất ngu ngốc, tốt nhất là nên học lại cho tốt.

Thích Ẩn lại nói: “Còn nữa, bảng xếp hạng Tiếu Lang Quân Tiên Sơn sắp sửa xuất hiện, mấy ngày này ngươi đừng có loanh quanh trước mặt Thích Linh Xu.”

“Vì sao?” Phù Lam nghi hoặc hỏi.

Thích Ẩn nặng nề thở dài, nói: “Với nhan sắc của ngươi, dáng người của ngươi, bảng xếp hạng vừa lên chắc chắn ngươi sẽ đá đít y cuỗm mất danh hiệu đầu bài chứ sao. Hơn nữa, bảng này còn chưa có đổi, mấy cô nương đó đã vây quanh ngươi cả ngày rồi. Đến lúc thay đổi, những người bám lấy y trước đây sẽ đổi ý chạy theo ngươi, nói không chừng y sẽ ngứa mắt ngươi.” Hắn bày ra bộ dạng thấu hiểu sự đời, “Đời mà.”

Phù Lam ngây thơ gật đầu hai cái. Thích Ẩn định vỗ vai y, lúc sắp sửa chạm xuống bờ vai trần trụi ấy đã kịp thời phanh xe lại, hạ tay xuống. Hắn xấu hổ giơ tay lên, quay sang bên cạnh giả vờ ngắm phong cảnh. Suối nước nóng rất lớn, lởm chởm mấy hòn đá bên trong, Thích Ẩn hứng lên, quan sát chung quanh. Vòng ra phía sau một tảng đá lớn, chợt thấy phía trước mơ hồ có một bóng người giữa hơi nước. Dáng người thon gầy trắng trẻo, lẻ loi ở đó, như muốn tan biến theo làn hơi nước mơ màng.

Không phải đâu! Thích Ẩn hóa đá tại chỗ. Nam nhân xoay người, lộ ra gương mặt lạnh như băng tuyết cùng với ánh mắt hờ hững.

Nói xấu người ta bị bắt tại trận, Thích Ẩn quả thực muốn chui xuống đất tại chỗ.

“Khéo quá, ha ha ha!” Thích Ẩn cười gượng, “Tiểu sư thúc người cũng đến đây tắm hả.”

Tên này không cần dẫn theo thị vệ hầu hạ, nơi nào y đi qua cả người lẫn vật đều chạy mất dạng. Chẳng trách nửa canh giờ này không thấy bóng ai, Thích Ẩn bất giác phát hiện, hóa ra là vì có y ở đây.

“Tên thật.” Thích Linh Xu lạnh lùng mở miệng.

Tên này nói chuyện như cái chày gỗ, không thèm lòng vòng, Thích Ẩn chưa phản ứng kịp, “Hả?”

“Không phải hỏi ngươi.” Thích Linh Xu nói.

Thích Ẩn xoay đầu, thấy Phù Lam cũng đang ngây ra như mình.

Thích Linh Xu nói: “Vị sư đệ này, ban nãy ngươi gọi hắn là ‘Tiểu Ẩn’, thử hỏi tên thật của hắn là gì?”

Thích Ẩn cả kinh, nhất định tên nhóc này đã nghi ngờ rồi. Chỉ bằng một cái nhũ danh, sao y lại đoán được hắn là Thích Ẩn? Thích Ẩn sốt ruột, cười gượng nói: “Tên thật của ta không phải hỏi ta tốt hơn sao? Tên ta là…”

“Im miệng.” Thích Linh Xu cắt ngang hắn, nhìn chằm chằm Phù Lam, “Sư đệ, làm phiền ngươi trả lời đúng sự thật.”

Xong rồi, Thích Ẩn hoảng hốt, Phù Lam nhất định sẽ không nói dối, bại lộ mất!

“Chó Con.” Phù Lam bình tĩnh trả lời, “Hắn là đệ đệ ta, tên là Chó Con.”

Thích Linh Xu trầm mặc. Thích Ẩn thở phào một hơi, thả trái tim đang treo lơ lửng xuống, âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Phù Lam.

“Huynh đệ bọn ta từ thôn quê đến đây, người nhà quê thường đặt biệt danh cho dễ nuôi, không đặt tên nghiêm túc.” Thích Ẩn xoa xoa tay cười xòa.

Thích Linh Xu không để ý hắn, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng đáng sợ.

Không biết trầm mặc bao lâu, rốt cuộc Thích Linh Xu mở miệng trước: “Thỉnh nhị vị xoay mặt đi một lát.”

Thích Ẩn và Phù Lam ngoan ngoãn làm theo, xoay mặt về phía vách đá. Phía sau vang lên tiếng nước rào rạt, có lẽ là Thích Linh Xu lên bờ, đang mặc quần áo. Một lát sau, bên kia vang lên âm thanh “Đa tạ”, sau đó nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa. Lúc xoay người lại, Thích Linh Xu đã đi mất.

Ngày thứ hai nghe giảng, Thích Ẩn nộp bài tập mà hắn thức cả đêm để làm, bởi vì phạt quỳ, đành phải làm vào buổi tối, bò lên bò xuống trong Kinh Lâu xem sách cổ. Hắn tìm chỗ ngồi, cúi đầu đặt chồng sách vở lên bàn, lấy giấy bút ra. Một người ngồi xuống bên cạnh hắn, góc áo trắng tinh phủ lên đầu gối y, tựa như ánh trăng vừa lạnh lùng vừa trong trẻo. Tức khắc chung quanh tản ra, các đệ tử khác như thấy quỷ mà chạy biến. Thích Ẩn ngẩng đầu, nhìn thấy sườn mặt quạnh quẽ của Thích Linh Xu.

Y chồng bài tập của mọi người lên, lấy bút đỏ ra phê từng bài, không nhìn Thích Ẩn lấy một cái.

Động tác Thích Ẩn trúc trắc thu hồi sách vào rương, rón ra rón rén chuẩn bị lỉnh đi. Bỗng nhiên một bàn tay đè lên vai hắn, sức lực rất lớn, khiến hắn không thể nhúc nhích. Hắn từ từ quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đầu vai, trông thấy Thích Linh Xu.

“Ngồi đây.” Thích Linh Xu không thèm ngẩng đầu.

Bọn Vân Tri ngồi hàng sau sợ ngây người, không chớp mắt chăm chú nhìn Thích Linh Xu và Thích Ẩn. Phù Lam vẫn còn ngơ ngác, Lưu Bạch giật nhẹ ống tay áo y, nói: “Tiểu sư đệ chọc Thích Linh Xu hồi nào vậy?”

Phù Lam nhìn hắn, mờ mịt lắc đầu.

Khóe miệng Thích Ẩn giật giật, “…Tiểu sư thúc, sao người rảnh rỗi đại giá quang lâm vậy?”

“Ta với ngươi cùng thế hệ, ngươi nên gọi ta là sư huynh.”

“Ta nào dám,” Thích Ẩn gian nan đáp, “Ta sẽ gọi người là tiểu sư thúc.”

Thích Linh Xu trầm mặc một hồi, xoay đầu nhìn hắn. Đôi mắt ấy tựa như tuyết rơi ngàn năm vạn năm, lạnh đến mức không tan ra được.

Y chậm rãi lặp lại từng chữ: “Gọi ta là sư huynh.”

Vẻ mặt Thích Ẩn đưa đám: “Sư huynh.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bình Luận (0)
Comment