Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 107

Thẩm Xuân cười ngây ngô hồi lâu rồi mới dần bình tĩnh lại: “Suýt chút nữa ta quên hỏi chàng, sao đột nhiên chàng lại nhớ đến mà tặng son phấn cho ta thế?”

Không phải nàng trách hắn, nhưng xưa nay quà Tạ Ngọc tặng đều dựa vào sở thích của chính hắn. Hắn giỏi thơ phú, hiểu âm luật, lúc trước mỗi lần lén tặng quà cho nàng khi thì là bản viết tay của “Kinh Thi”, khi thì là cây đàn cổ hắn từng dùng qua, không thì cũng là mấy thứ như bút lông, bút bích ngọc, tiêu sáo bằng ngọc... chẳng cần biết nàng có dùng được hay không.

Hôm nay lại mang tặng nàng thứ đồ mà nữ nhi thường dùng, quả thực là hiếm có.

Tâm trạng của Tạ Ngọc không vui, nhưng hắn lại không muốn để lộ tâm tư so bì với Tạ Vô Kỵ trước mặt nàng. Hắn cụp mắt xuống, thần sắc nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ là ta nghĩ từ lúc chúng ta gặp lại đến nay, nàng chưa từng trang điểm gì cho tử tế, vừa hay ta đi ngang qua tiệm son phấn nên tiện tay mua cho nàng một hộp, nàng không thích thì thôi vậy.”

Nói thì nói thế nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một trận buồn bực.

Tục ngữ có câu nữ tử điểm phấn tô son vì người mình thích, rõ ràng khi ở bên Tạ Vô Kỵ thì nàng thường xuyên ăn diện trang điểm, nhưng khi đến bên hắn thì nàng luôn dùng mặt mộc mà đối đãi với hắn, thậm chí nàng còn chẳng mấy khi siêng năng rửa mặt, hoàn toàn không để tâm tới dáng vẻ của bản thân khi ở trước mặt hắn, lại càng không nghĩ đến việc dành chút tâm tư vì hắn.

Là nam nhân, vốn dĩ hắn nên độ lượng, không nên vì mấy chuyện vặt vãnh này mà so đo. Thế nhưng thực sự hắn không kiềm được, càng nghĩ lại càng cảm thấy hắn ở trong lòng nàng còn chẳng bằng được một phần mười Tạ Vô Kỵ.

Lúc ăn sáng, rõ ràng là vẻ mặt của Tạ Ngọc không mấy hứng thú, cho dù vẫn trò chuyện cùng nàng như bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần chán nản.

Đêm qua hắn ngủ không ngon, sau khi dùng bữa xong, Thẩm Xuân đã thúc giục hắn đi nghỉ.

Thẩm Xuân phơi thuốc xong mới thong thả trở vào phòng, sau đó ngắm mình trong gương đồng.

Trong gương, vẫn là nữ tử có dung mạo tươi tắn, nụ cười khẽ điểm dưới hàng lông mày cong cong, mái tóc đen nhánh được búi lại đại khái thành hai lọn rủ xuống. Nhưng mấy hôm nay nàng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, quả thật có chút luộm thuộm, trên đầu tùy tiện quấn khăn, mặt mày còn dính vết bẩn, vì với Tạ Ngọc thì nàng quá đỗi thân thuộc rồi, thân thuộc đến nỗi nàng đã quên mất chuyện trang điểm ăn diện trước mặt hắn.

Nhưng mà... Tạ Ngọc đã tặng nàng phấn son, xem ra dù là phu thê lâu năm thì cũng nên chú ý đôi chút đến hình tượng của mình.

Thẩm Xuân nhón chân rồi hái một đóa hoa lê từ cành hoa bên ngoài viện, sau đó nàng cài lên vành tai, vốn dĩ nàng cũng không rành việc trang điểm nên chỉ lấy bút than tô lại chân mày, rồi xé một tờ giấy đỏ làm son môi, vậy là xem như đã điểm trang xong.

Đợi Tạ Ngọc tỉnh dậy, nàng xoay người bước đến trước mặt hắn, xoay một vòng rồi hỏi: “Đẹp không?”

Tạ Ngọc hơi sững người, sau đó rất nhanh đã hoàn hồn lại, ánh mắt tràn đầy tình cảm, khóe môi của hắn khẽ cong lên: “Đẹp lắm.”

Không biết hắn nghĩ đến điều gì mà đột nhiên đứng dậy, sau đó để nàng nghiêng người ngồi bên mép giường, hắn còn tự tay giúp nàng điều chỉnh lại tư thế.

Ánh mắt của Thẩm Xuân liền trở nên cảnh giác, nàng khẩn trương níu lấy tay áo hắn: “Này… chàng làm gì thế? Giữa ban ngày ban mặt đấy!”

Tạ Ngọc khựng lại một chút, lúc này hắn mới phản ứng, phát hiện ra là nàng đang hiểu lầm sang chuyện khác nên bật cười nói: “Nàng nghĩ đi đâu thế? Ta là đang muốn vẽ tranh cho nàng.”

Ngay lập tức Thẩm Xuân cảm thấy xấu hổ, mặt nàng đỏ bừng như trái đào chín.

Nhưng hắn lại không buông tha, hắn đưa tay véo nhẹ lên mũi nàng, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tính ra thì mấy ngày rồi ta chưa ở bên nàng, chẳng trách nàng lại nghĩ ngợi lung tung.” Rồi hắn khẽ cười trêu nàng: “Đợi ta vẽ xong rồi sẽ ở bên nàng cho tử tế, được không?”

Thẩm Xuân nổi giận, nàng trừng mắt cảnh cáo: “Chàng còn dám nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận ta đánh chàng đấy!”

Lúc này Tạ Ngọc mới chịu ngừng trêu chọc nàng, hắn cúi người lấy hộp bút vẽ màu nước đã lâu không đụng đến ra. Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi chọn ra một tờ giấy vẽ màu vàng mà mình ưng ý nhất, rồi sau đó mới ngồi vào bàn rồi tỉ mỉ vẽ lên.

Hắn còn không quên dặn nàng: “Vẽ tranh mất khá nhiều thời gian, nếu nàng nằm mệt rồi thì nói ta biết nhé.”

Nằm thì làm sao mệt được? Thẩm Xuân lắc đầu, tò mò hỏi: “Trước giờ ta chưa từng thấy chàng vẽ tranh bao giờ.”

Sợ nàng nhàm chán, Tạ Ngọc vừa vẽ tranh vừa trò chuyện với nàng: “Lúc ta chưa vào triều làm quan cũng từng ra ngoài học hành, đi khắp danh sơn đại xuyên, đã vẽ không biết bao nhiêu bức tranh rồi, về sau khi làm quan rồi thì công vụ bận rộn, rất ít khi có thời gian cầm bút vẽ nữa.”

Hắn trầm giọng nói: “Nhưng ta thực lòng rất thích vẽ tranh, trong cầm, kỳ, thi, họa thì đối với ta vẽ tranh xếp thứ hai, chỉ sau chơi cờ mà thôi.”

Thẩm Xuân lại hỏi: “Ngoài vẽ sơn thủy hoa điểu ra thì chàng có từng vẽ tranh cho ai khác chưa?”

Tạ Ngọc một tâm hai việc, vừa đặt bút vẽ vừa không quên liếc mắt nhìn nàng một cái.

Hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên là có rồi.”

Bỗng dưng trong lòng Thẩm Xuân có chút hụt hẫng, nàng dè dặt hỏi: “Chàng từng vẽ ai thế?”

Tạ Ngọc nghiêm túc nói: “Lúc còn làm việc ở phủ Kinh Triệu, từng vẽ nhiều phạm nhân quan trọng.”

Thẩm Xuân: “...”

Hắn thấy nàng trợn tròn mắt, bộ dạng hận không thể nhào tới cắn chết hắn, lúc này hắn mới bật cười nói: “Ngốc à, phạm nhân có thể khiến ta đích thân ra tay vẽ cũng không nhiều đâu.”

Lúc này Thẩm Xuân mới hả giận, nàng lại khẽ “hừ” một tiếng.

Hắn cũng không để Thẩm Xuân đợi lâu, chỉ chừng nửa canh giờ thì đã vẽ xong nét bút cuối cùng, hắn đem bức họa đưa cho nàng: “Nàng xem thử đi, nàng cảm thấy thế nào?”

Thẩm Xuân đón lấy bức họa, nàng vừa liếc nhìn đã kinh ngạc thốt lên: “Chàng vẽ ta cũng đẹp quá đấy!”

Quả thật không thể xem nhẹ bức tranh của Tạ Ngọc, hắn vẽ nét mặt sinh động, thần thái khi vui khi giận đều rõ ràng như thật, người trong tranh như được phủ một tầng ánh sáng, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Tạ Ngọc mỉm cười: “Trong mắt ta, dáng vẻ của nàng chính là như thế này đấy”

Thấy nàng rạng rỡ nâng niu bức tranh, tâm trạng của hắn cũng nhẹ nhõm đi nhiều, rốt cuộc cơn giận đeo bám dai dẳng cả ngày cũng tiêu tan phần nào. Thôi thì cũng không nên lấy sở đoản của mình mà so với sở trường của người khác, may mắn là hắn cũng có điểm mạnh của mình.

Tâm tình của Thẩm Xuân cũng rất tốt, nàng vừa thu dọn vừa định treo bức họa lên tường, nhưng lúc nàng xoay người thì váy lụa bị tốc lên, để lộ một mảng lớn xuân sắc.

Hôm nay quả thực nàng ăn mặc rất đẹp, Tạ Ngọc tự nhận mình không phải hạng người chỉ biết xem trọng dung mạo, nhưng lúc này đối diện với dung nhan rạng rỡ của nàng, hắn cũng không khỏi động lòng.

Hắn ôm nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, sau đó hai người hôn nhau thật sâu, lúc hắn vừa định đóng cửa sổ lại thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi lớn ở ngoài viện: “Tạ đồng tri? Tạ đại nhân có ở nhà không?”

Người đó vô cùng vô lễ, vừa gọi vừa gõ cửa “ầm ầm”, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa xông vào.

Khoảnh khắc này y phục trên người họ đều xộc xệch, đã có một khoảng xuân sắc trước ngực nàng lộ ra khỏi cổ áo, bên dưới là hai đường cong trắng như tuyết đã thấp thoáng hiện ra, nghe thấy có tiếng người lạ gọi bên ngoài cửa, bây giờ ngay cả một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Thẩm Xuân hoảng hốt, không khỏi nép sâu vào lòng Tạ Ngọc, nàng hạ giọng hỏi: “Là ai thế?”

Suy cho cùng thì viện này vẫn quá nhỏ, nếu là tòa phủ đệ cũ rộng rãi khi xưa, lại có đầy đủ gia nhân hầu hạ thì đâu đến mức để nàng chịu thiệt thòi thế này? Chung quy vẫn là hắn suy xét không chu toàn.

Tạ Ngọc cố kìm nén lại nỗi tự trách trong lòng, hắn ôm nàng rồi nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”

Hắn giúp nàng chỉnh lại y phục, sau khi xác nhận không có gì thất lễ nữa thì mới quay đầu hỏi vọng ra cửa: “Ai đấy?”

Người bên ngoài thoáng dừng lại, sau đó lại là giọng nói có phần thiếu lễ độ vang lên: “Tạ đại nhân, ti chức là người do Hồ thứ sử phái tới thông báo, tối nay ngài phải dẫn người đi tuần tra thành.”

Tạ Ngọc còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Xuân đã nổi giận, nàng giậm chân mắng: “Có chuyện gì với các ngươi thế hả? Đêm qua cũng là chàng ấy đi tuần tra thành, dựa vào cái gì mà đêm nay cũng là chàng ấy? Chẳng lẽ các ngươi xem chàng ấy là người sống mà không cần ngủ à?”

Không biết người bên ngoài đã đi chưa, dù sao thì cũng không có tiếng trả lời lại, Thẩm Xuân tức giận ngồi xếp bằng trên sập, trừng mắt hỏi: “Thật sự chàng muốn đi à?!”

Nàng nổi giận đùng đùng: “Rõ ràng Hồ Thành Văn cố ý làm khó chàng, cứ bắt chàng làm việc ban đêm mãi, cứ kéo dài như thế mãi thì sớm muộn gì chàng cũng ngã quỵ thôi, hôm nay chàng không được phép đi!”

Chỉ là nàng cũng biết mình chỉ đang nói cho hả giận thôi, quan hơn một cấp có thể đè chết người, nếu hôm nay Tạ Ngọc không đi thì ngày mai chắc chắn Hồ Thành Văn sẽ nắm lấy điểm này mà làm khó hắn, ông ta quả là loại người khiến người ta chán ghét mà.

Tạ Ngọc ôn tồn nói: “Tối nay nàng cứ ngủ sớm đi, ngày mai không cần dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ta, ta sẽ ăn ở nha môn rồi mới về.”

Nói câu này ra có nghĩa là hắn buộc phải đi, Thẩm Xuân vẫn không cam lòng: “Chàng có hiểu ý ta hay không đấy? Chàng cứ thức khuya như vậy thì sớm muộn gì mặt cũng nổi mụn, đến lúc đó ta không thèm để ý đến chàng nữa!”

“Sắc suy thì tình bạc, chẳng lẽ ta không biết điểm này à?”

Tạ Ngọc mỉm cười phụ họa một câu rồi lại nhẹ giọng đùa: “Yên tâm đi, chỉ vì không muốn bị nàng ghét bỏ nên ta cũng không dám tiếp tục kéo dài chuyện này nữa.”

Hắn bình tĩnh vuốt lại nếp áo: “Chuyện này cũng nên có hồi kết rồi.”

Mấy ngày nay Trần đại phu sống trong cảnh kinh hồn táng đảm, bệnh tình của Hồ Thành Văn ngày một nghiêm trọng, ông ta là đại phu nên phải gánh hết trách nhiệm. Nếu tin tức Hồ Thành Văn mắc ôn dịch bị lộ ra thì cả nhà ông ta, già trẻ lớn bé đều khó thoát khỏi liên lụy, nhưng nếu cứ giấu diếm mãi thế này thì sớm muộn gì cũng có ngày bị phát hiện, một khi việc ông ta cố tình che giấu bị vạch trần thì làm gì còn con đường sống nào cho ông ta nữa chứ?

Hôm nay sau khi bưng thuốc cho Hồ Thành Văn uống xong, lại bị ông ta lạnh mặt quát mắng vài câu, Trần đại phu vừa lau mồ hôi lạnh vừa vội vã rời khỏi hậu viện của nha môn.

Ông ta không về thẳng nhà mà bước chân loạng choạng rẽ vào tiểu viện nơi ngoại thất dung mạo xinh đẹp của ông ta đang ở.

Gần đây áp lực đè nặng trong lòng của ông ta ngày càng lớn, ông ta cần tìm chút gì để thư giãn, ông ta vừa đi vừa gọi bảo bối ơi, vừa định bước vào thì bỗng nhiên thân thể của ông ta cứng đờ, sau đó ông ta vô thức hét lên một tiếng.

Trong viện không phải là mỹ nhân xinh đẹp của ông ta mà là một nam tử tuấn tú, mày mắt thanh tú, phong thái đoan chính.

Tạ Ngọc khẽ gật đầu: “Trần đại phu.” Hắn buông chén trà xuống rồi chậm rãi nói: “Mấy ngày nay ông phụ trách chẩn trị dịch bệnh cho thứ sử, thật sự vất vả cho ông rồi.”

Vốn dĩ Trần đại phu không phải tử sĩ từng trải qua rèn luyện, Tạ Ngọc có uy thế sắc lạnh khiến ông ta sợ đến phát run, ông ta chẳng nói chẳng rằng đã lập tức quay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp bước tới cửa đã bị hai bộ khoái chặn đường rồi kéo trở lại vào trong viện.

Sắc mặt của Tạ Ngọc rất điềm nhiên: “Yên tâm đi, hôm nay ta không tới để truy cứu lỗi lầm của ông, ta biết ông cũng là bị ông ta ép buộc, bất đắc dĩ mới phải giấu giếm mọi người.” Hắn trầm giọng nói: “Nếu ta đoán không sai, chắc là ông ta lấy tính mạng của phụ mẫu và thê nhi của ông ra để uy hiếp ông đúng chứ?”

Trần đại phu nước mắt lưng tròng, dập đầu bang bang: “Khẩn xin Tạ đồng tri minh giám, thảo dân tuyệt đối không cố tình giấu giếm, tất cả đều là Hồ thứ sử bức ép thảo dân!”

Tạ Ngọc chậm rãi nói: “Ông bị ông ta uy hiếp lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn cam tâm để người khác nắm giữ sinh mạng của mình trong tay à? Ngày mai ta sẽ cùng các vị quan viên khác ở Kế Châu đến nha môn đối chất, chỉ cần ông chịu nói rõ chân tướng trước mặt mọi người, ta đảm bảo ông và cả nhà của ông sẽ được bình an vô sự.”

Sắc mặt của Trần đại phu chần chừ, ông ta còn đang do dự.

Tạ Ngọc lại nói: “Sau khi sự việc kết thúc, ta cũng sẽ không truy cứu lỗi lầm của ông nữa.”

Trần đại phu cúi đầu suy nghĩ rồi cắn răng nói: “Thảo dân xin nghe theo sự sắp xếp của đại nhân.” Ông ta lại thê lương nói: “Mong đại nhân giữ đúng lời hứa, nhất định phải bảo toàn tính mạng cả nhà của thảo dân.”

Tạ Ngọc gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên rồi.”

Nói xong thì hắn lập tức đứng dậy, khi sắp bước qua bậc cửa thì hắn quay đầu lại nhìn Trần đại phu một cái, đáy mắt lộ ra vài phần áp lực vô hình.

Hắn thong thả dặn dò: “Nhớ kỹ lời hứa mà ông đã hứa hôm nay đấy.”

Trong lòng Trần đại phu bấn loạn bất an, ông ta vội vàng cúi đầu: “Xin đại nhân yên tâm, thảo dân nhất định ghi nhớ lời dặn của đại nhân, ngày mai chắc chắn ta sẽ ra mặt làm chứng cho đại nhân!”

Khi ông ta cúi đầu, Tạ Ngọc lại liếc mắt nhìn ông ta thêm một lần, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt của hắn lộ ra vài phần trào phúng, chỉ là Trần đại phu không nhìn thấy mà thôi.

Ngày hôm sau là ngày rằm trong tháng, toàn bộ quan viên phụ trách công vụ liên quan đến bệnh dịch đều được triệu đến nha môn dự hội nghị thương nghị. Theo lệ, mỗi tháng vào mùng một, ngày rằm và ngày cuối tháng thì mọi người đều phải đến khai trình ba ngày, dù có trúng kỳ nghỉ tắm gội thì cũng không được vắng mặt, chuyện khiến đám thuộc hạ không ngớt oán than.

Đầu tiên là mọi người sẽ thương nghị về tình hình ôn dịch trước mắt, mãi đến tận giờ ngọ, ai nấy đều đói đến đầu váng mắt hoa, miệng khô lưỡi đắng mà vẫn chưa thống nhất được điều gì, lúc này Hồ Thành Văn mới thong thả hạ lệnh cho mọi người lui xuống dùng bữa.

Ngay khi mọi người chuẩn bị giải tán, bỗng Tạ Ngọc tiến lên một bước, chắp tay hành lễ nói: “Hạ quan có việc muốn bẩm báo, mong đại nhân ân chuẩn.”

Hồ Thành Văn hơi nhướng mắt: “Chuyện gì?”

Tạ Ngọc hơi nâng tay lên, Trần đại phu lập tức bước ra, ông ta cung kính hành lễ rồi dập đầu nói: “Tham kiến chư vị đại nhân!”

Hồ Thành Văn ngồi trên vị trí cao nhất hỏi: “Trần đại phu có chuyện gì cần bẩm báo sao?”

Trần đại phu nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên cắn chặt răng, bộ dạng như hạ quyết tâm làm liều, run rẩy chỉ tay về phía Tạ Ngọc: “Thảo dân muốn cáo trạng Tạ đồng tri!”

Trong đáy mắt Hồ Thành Văn ánh lên tia sắc bén nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ ung dung, không lộ ra khác thường: “À? Từ khi ôn dịch bùng phát tới nay, Tạ đồng tri vẫn tận tâm tận lực lo liệu khắp nơi, tại sao ngươi lại muốn cáo trạng hắn?”

Trần đại phu dập đầu một cái rồi cao giọng nói: “Hôm qua, Tạ đồng tri bức ép thảo dân vu cáo đại nhân mang bệnh dịch trong người, ngài ấy còn uy hiếp thảo dân nếu không ra mặt làm chứng thì sẽ giết cả nhà thảo dân! Kính mong đại nhân làm chủ cho thảo dân!”

Bình Luận (0)
Comment