Sau khi Liễu quản sự bị đuổi về Trường An, Trưởng công chúa lòng dạ bồn chồn khôn nguôi —--- Ngày trước, khi Tạ Ngọc còn ở Trường An, mọi việc giao tế quan trường đều do bà một tay lo liệu. Nay phu quân đi nhậm chức nơi xa, gánh vác việc này chỉ còn Thẩm Xuân, nàng ắt phải một mình đương đầu, đảm đương chức trách của một phu nhân quan gia.
Bà biết Thẩm Xuân không thạo những phép tắc chốn quan trường, bởi vậy đặc biệt phái người có tài cán đến giúp đỡ. Chẳng ngờ, hai người này lại không biết trân trọng tâm ý của bà!
Việc trong nhà không có quy củ có thể bỏ qua, dẫu sao bọn họ mới là chủ nhân, nàng có làm gì sai, Tạ Ngọc cũng cam lòng che chở. Nhưng nếu giao thiệp bên ngoài mà làm hỏng việc, chẳng phải sẽ gây ra phiền toái ư?
Ban đầu, bà vẫn nghĩ Thẩm Xuân là một thê tử lương thiện, chính trực, nhưng vì chuyện đuổi người kia, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.
Tạ Ngọc sớm đã đoán được thái độ của mẫu thân, bèn viết thư tường tận mọi chuyện bất kính của Liễu quản sự. Trưởng công chúa xem xong mới không nói gì nữa, lại phái người tính tình trung thực, trầm ổn khác đến.
Hắn gửi thư giải bày ngọn nguồn, đoạn an ủi Thẩm Xuân: "Việc giao tế nơi quan trường cũng chẳng quá quan trọng, con chỉ mong nàng được an tâm tự tại."
Thẩm Xuân cúi đầu trầm tư chốc lát, chợt ngẩng lên: "Chàng hãy dạy thiếp đi." Nàng cắn răng: "Thiếp cũng phải học chút quy củ giao tế chốn quan trường."
Tạ Ngọc đã vì nàng làm rất nhiều, nàng không thể cứ mãi nép mình dưới bóng che chở của hắn, cả đời không chịu trưởng thành. Nếu đã chọn Tạ Ngọc, nàng nên thử bước ra một bước, chẳng thể cứ mãi là gánh nặng.
Con người không thể cứ ôm đồm mọi thứ, nàng muốn yêu thích và trân trọng những gì hắn đã ban tặng, nhưng đồng thời cũng nên dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình, trở thành một Tạ gia phu nhân hợp lẽ, tự mình làm chủ cho nhân sinh của mình và trượng phu.
Tạ Ngọc rõ ràng sửng sốt, rồi cúi đầu nhìn nàng, khóe môi bất giác cong lên.
Nguyện ý thay đổi để trở nên sáng rõ, điều ấy đều là vì hắn.
Việc giảng dạy nhanh chóng bắt đầu, Tạ Ngọc không muốn làm quá trang trọng, bèn như lời tâm tình mà nói với nàng về quy củ quan trường: ". . . Quy củ là vật chết, người là sống, mỗi người một tính khí, giao tế cũng khác biệt, chỉ cần không đắc tội người là được."
Trước đó, mỗi lần Thẩm Xuân chưa bắt đầu làm việc, nàng đã không kìm được mà nghĩ đến việc nếu làm hỏng sẽ ra sao, càng nghĩ càng chán nản thất vọng. Giờ nghe Tạ Ngọc thủ thỉ, nàng lại thấy dường như cũng chẳng khó khăn đến vậy.
Nàng thậm chí còn dùng cách của mình để hiểu đôi điều, cuối cùng tổng kết: "Một con khỉ một cách trói."
Môi Tạ Ngọc khẽ giật, muốn phản bác, song lại thấy lời nàng tổng kết ngược lại lại rất hợp tình hợp lý.
Hắn chuyển sang đề tài khác, tiếp tục nói: ". . . Chẳng hạn như Tư Vương Thái thú, hắn ta làm việc cực kỳ quả quyết, ghét nhất sự dây dưa dài dòng. Phu nhân của hắn ta cũng một tính nết với hắn, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, mọi chuyện đều muốn tranh phần nhất."
Thẩm Xuân bừng tỉnh, hùng hồn tổng kết: "Ăn miếng thịt cũng muốn ăn miếng ngon nhất!"
Tạ Ngọc đưa tay xoa xoa vầng thái dương nổi lên gân xanh.
Rất nhanh, người mới do Trưởng công chúa phái tới cũng đến. Song lần này không chỉ có người, phía sau còn theo một cỗ xe lớn, trong xe không biết chứa bảo vật gì, lại có ba bốn tên hộ vệ vây quanh trông coi.
Thẩm Xuân hiếu kỳ nói: "Mẫu thân lại gửi tặng chúng ta thứ gì? Chỗ chúng ta chẳng thiếu gì, hãy nói với mẫu thân đừng tốn kém."
Tạ Ngọc lại mỉm cười: "Là ta viết thư bảo mẫu thân đưa tới."
Vẻ mặt Thẩm Xuân vô cùng nghi hoặc: "Nơi đây chẳng thiếu gì, cớ sao phải tốn công sức lớn thế từ Trường An kéo qua?" Tạ Ngọc cũng không phải người xa hoa lãng phí.
Tạ Ngọc không đáp, chỉ cười với nàng, rồi nắm tay nàng, kéo nhẹ màn xe ra.
Bên trong đặt một tấm gương lưu ly cao ngang người, phía sau khắc họa tiết hoa cúc lê, mặt gương trơn bóng vô cùng, trong suốt như nước, soi rọi bóng người lung linh như mộng.
Chính là tấm gương lưu ly Tạ Ngọc đặc biệt làm cho nàng!
Đây là lễ vật đầu tiên Tạ Ngọc đặc biệt chế tác cho nàng sau khi hai người thành thân, bởi vậy nàng nhớ rất rõ.
Thẩm Xuân "a" lên một tiếng.
Tạ Ngọc cũng không giao cho người khác, tự mình động tay, chuyển tấm gương lưu ly ngang này vào trong nội viện.
Hắn nhìn quanh phòng một lượt, rồi cân nhắc chốc lát, cuối cùng chọn một khoảng trống cạnh giường Quý phi, tấm gương có thể soi rõ cả chiếc giường Quý phi.
Dù Thẩm Xuân cũng rất thích tấm gương này, nhưng lưu ly có giá rất cao lại dễ vỡ, việc chuyển nó ngàn dặm xa xôi đến Kế Châu e rằng tốn không ít công sức. Dẫu là lễ vật đầu tiên, cũng không nhất thiết phải buộc vào thắt lưng quần mà?
Nàng rất không hiểu phong tình, lầm bầm phía sau: "Vì sao nhất định phải chuyển thứ đồ chơi này đến đây? Thiếp dùng gương đồng hiện tại cũng rất tốt."
Tạ Ngọc liếc nhìn nàng, vòng ra sau tấm gương, vẫy nàng lại: "Nàng qua đây, xem một chút là biết."
Hắn bước đến, Thẩm Xuân cũng vòng qua, tùy ý lướt nhìn. Tấm gương gỗ lê bóng loáng như mới, hoa văn chạm khắc tinh xảo, nhưng dường như không có gì đặc biệt.
"Chẳng có gì cả," nàng thắc mắc.
Tạ Ngọc chỉ đành nắm chặt tay nàng, che lấy mặt gương. Ngón tay nàng chạm vào một vết gờ nhỏ. Cúi xuống nhìn kỹ, nàng nhận ra một hàng chữ li ti và khẽ đọc: "Thấy ngày chi quang, dài chớ tương vọng."
Nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, rõ ràng là do Tạ Ngọc tự tay khắc.
Lưỡi nàng như nếm mật ngọt, ngón tay vuốt nhẹ theo từng nét chữ của hắn, sau đó nàng mới nhẹ giọng hỏi hắn "Sao thiếp không hề hay biết mặt sau tấm gương lại khắc dòng chữ này?" nàng hỏi.
Tạ Ngọc khẽ thở dài một tiếng: "Khi đó ta không muốn ai biết."
Hắn không rõ vì lý do gì, sau khi tấm gương làm xong, hắn đã khắc tám chữ này lên mặt sau.
Giờ ngẫm lại, hắn đã sớm có tình cảm với nàng, chỉ là khi đó chưa biết mùi vị của tình yêu nhân gia là gì.
Thấy đáy mắt nàng ánh lên nét dịu dàng, ngửa mặt nhìn thẳng vào hắn, Tạ Ngọc khẽ nuốt khan, rồi lại quấn quýt bên tấm gương.
Hắn trầm ngâm: "Tất nhiên, ngoài dòng chữ này, nó còn có công dụng quan trọng hơn."
Thẩm Xuân liền hỏi ngược lại hắn:”Còn có công dụng gì cơ?”
Tạ Ngọc khẽ cười: "Nàng lại đây, ta sẽ nói rõ cho nàng biết."
Khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của hắn vốn dĩ rất khó khiến người khác nghi ngờ. Thẩm Xuân không chút hoài nghi, bước đến gần hắn. "Còn có công dụng gì nữa?"
Tạ Ngọc bất ngờ ôm chặt lấy nàng, kéo vào một nụ hôn sâu. Sau một thoáng thở dốc, hắn khẽ khàng thì thầm: "Có thể trợ khuê phòng chi nhạc."
Thẩm Xuân cảm nhận được sự thay đổi của hắn, sợ hãi đến mức suýt nhảy dựng lên: "Chàng điên sao? Đây là giữa ban ngày!"
Giữa ban ngày mà lại... nàng thậm chí không dám nghĩ đến!
Còn Tạ Ngọc nữa, người từng khiến nàng trở mặt nếu chạm vào một chút, giờ lại dám làm chuyện "tuyên dâm ban ngày" này!
Lúc này, nàng ngược lại trở nên vô cùng quy củ, sắc mặt cứng rắn, đầy vẻ khiển trách theo phong cách của Tạ Ngọc: "Giữa ban ngày mà chàng làm gì vậy? Chàng có quy củ không? Hoang đường! Dâm loạn!"
Tạ Ngọc bật cười, vùi mặt vào cổ nàng, cười thầm không ngớt.
Thẩm Xuân thực sự sợ hai người sẽ quá đà, dùng cả tay chân cố gắng đẩy hắn ra. Bất ngờ, chân nàng không chạm đất, chưa kịp định thần thì đã bị hắn đặt lên giường Quý phi.
Hắn cũng đè lên người nàng, khẽ cắn bờ vai mỏng manh của nàng: "Không sao, vậy thì làm đến tối đi, như vậy sẽ không tính là “tuyên dâm ban ngày” nữa."
Hai cánh tay hắn bắt đầu trêu chọc, khiến Thẩm Xuân không chịu nổi khẽ rên lên, hai tay run rẩy chống vào tường.
Nàng giãy giụa một lát, nhưng thực sự không thể từ chối, đành mặc kệ hắn muốn làm gì trên giường.