Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 13

Tạ Ngọc ra tay chớp nhoáng, mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến mức Trường Lạc còn chưa kịp thốt lên lời nào, Trần Nguyên Dật đã tắt thở.


 

Trường Lạc nhìn vũng máu loang lổ dưới đất, sững sờ trong giây lát rồi mới kinh hãi kêu lên: “Tiểu công gia!”


 

Liều lĩnh giết Trần Nguyên Dật chẳng những có thể trở thành điểm yếu để Đới Vương nắm thóp, mà manh mối về Trần gia cũng bị chặt đứt bởi nhát kiếm này. Đây hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của Tạ Ngọc. Hắn tuyệt đối không phải kẻ vì nóng giận nhất thời mà làm loạn đại cục, càng không bao giờ hạ mình dùng đến thủ đoạn ám sát. Bởi đó vốn là lựa chọn mà hắn khinh thường nhất!


 

Tạ Ngọc chẳng hề để tâm, chỉ lặng lẽ dùng khăn lau sạch vết máu trên kiếm. Xong xuôi, hắn mới lạnh nhạt nhìn thi thể Trần Nguyên Dật, thản nhiên nói: “Tìm chỗ chôn đi.”


 

Những bộ khúc mà Tạ gia nuôi dưỡng đều là tử sĩ trung thành qua nhiều thế hệ, nên không cần lo lắng chuyện rò rỉ tin tức. Trường Lạc trước tiên ra lệnh cho bộ khúc xử lý cẩn thận, nhưng ánh mắt y vẫn không ngừng hướng về phía Tạ Ngọc, dường như có lời muốn nói nhưng lại do dự mãi không thốt ra.


 

Cuối cùng, Tạ Ngọc cũng chịu ban cho y một ánh mắt, nhàn nhạt giải thích: “Ta không thể để lại hậu họa.”


 

Trước khi bắt Trần Nguyên Dật, hắn đã điều tra ra rằng hắn ta có giữ một tờ văn thư nạp thiếp, trên đó có in dấu tay của Thẩm Xuân. Kết hợp với những lời Trần Nguyên Dật vừa nói, hắn có thể suy đoán rằng ban đầu hắn ta đã ép buộc nàng làm thiếp, nhưng vì lý do nào đó mà chưa thành. Đến khi vào Trường An, hắn ta lại dùng tờ văn thư này để uy hiếp nàng khuất phục.


 

Chỉ cần Trần Nguyên Dật còn sống thì điểm yếu của Thẩm Xuân vẫn nằm trong tay hắn ta. Huống hồ, chuyện hôm nay đã bị Tạ Ngọc vạch trần, hắn ta cũng chẳng còn giá trị để tiếp tục uy hiếp nàng nữa. Nếu giờ tha cho Trần Nguyên Dật quay về, hắn ta nhất định sẽ công khai mọi chuyện, đẩy Thẩm Xuân vào chỗ chết. Hơn nữa, vì danh dự của Tạ gia, hôm nay Trần Nguyên Dật nhất định phải chết.


 

Hắn đã sai người đi tiêu hủy ba bản văn thư nạp thiếp. Ngay cả hồ sơ lưu trữ trong quan phủ, hắn cũng sẽ xóa sạch. Từ nay về sau, chuyện Thẩm Xuân từng là thiếp của Trần Nguyên Dật sẽ hoàn toàn biến mất.


 

Hắn chỉ nói ngắn gọn, nhưng Trường Lạc lập tức hiểu ý, không khỏi thán phục: “Quả nhiên là ngài suy tính chu toàn. Tên súc sinh này nếu không trừ khử ngay hôm nay, ắt sẽ trở thành mối họa khôn lường về sau.”


 

Y hơi ngập ngừng: “Nhưng ta vẫn còn vài điều chưa hiểu…” Y lén liếc nhìn Tạ Ngọc, hiếm khi tỏ ra do dự như vậy. Một lúc sau, y mới ấp úng nói: “Nếu phu nhân thật sự bị Trần Nguyên Dật ép làm thiếp, hoàn toàn vô tội, thì tại sao nàng ấy không nói thẳng với ngài, mà lại cam chịu để hắn uy hiếp? Còn nữa… phu nhân… liệu có từng làm chuyện gì bất lợi cho Tạ gia không?”


 

Trần Nguyên Dật đã chết, hai nghi vấn này cũng theo đó mà không còn bằng chứng để xác minh.


 

Tạ Ngọc khẽ cụp hàng mi dài: “Ta muốn nghe chính miệng nàng ấy nói.”


 

Những điều Trường Lạc nói cũng chính là khúc mắc trong lòng hắn bấy lâu nay. Nếu là trước khi trò chuyện với phu phụ Thẩm Thanh Sơn, thì ngay khi Trần Nguyên Dật đền tội, Tạ Ngọc chắc chắn đã ra tay xử lý nàng rồi. Nhưng bây giờ, hắn muốn nghe chính miệng nàng giải thích.


 

Tạ Ngọc là người giỏi tự xem xét lại bản thân. Khi gạt bỏ sự kiêu ngạo và thử đặt mình vào vị trí của đối phương, hắn sững sờ nhận ra rằng, dù bản thân có thiên tư hơn người, tâm tính xuất chúng, e rằng cuộc sống cũng chẳng khá hơn Thẩm Xuân là bao. Trước tiên, ngay cả việc học chữ đối với hắn cũng sẽ vô cùng khó khăn. Ở một tiểu trấn nơi biên ải, tìm được vài tú tài hay cử nhân đã là chuyện hiếm hoi, chưa nói đến bút mực, giấy nghiên - những thứ xa xỉ tựa như điều viển vông ngoài tầm với. Đó không phải là khoảng cách có thể lấp đầy chỉ nhờ vào trí tuệ hay sự chăm chỉ. Lớn lên trong một nơi như vậy, cái ăn cái mặc mới là bài toán nan giải nhất của đời người.


 

Vậy nên, cho dù nàng thực sự có lỗi, Tạ Ngọc vẫn muốn nghe chính miệng nàng giải thích. Bởi vì cái gọi là “bất đắc dĩ” của nàng, e rằng đúng thật là không còn con đường nào khác để đi. Giữa trăm ngả của thế gian, nàng lại chẳng có lấy một lối thoát.


 

Chờ mọi chuyện kết thúc, có lẽ hắn sẽ hòa ly với nàng, rồi nhận nàng làm nghĩa muội, tìm cách giúp nàng có được danh phận Huyện chủ. Sau này, nếu nàng muốn tái giá, hắn cũng sẽ chuẩn bị một khoản hồi môn hậu hĩnh, đưa nàng rời khỏi Tạ gia một cách rạng rỡ, đảm bảo nàng có thể sống cả đời an ổn, không lo âu.


 

Thi thể của Trần Nguyên Dật nhanh chóng được xử lý xong. Vừa về đến phủ, Tạ Ngọc đã thấy Trường Lạc bước tới bẩm báo: “Tiểu công gia, phu nhân của Trần Thị lang - Chu thị cầu kiến ạ.”


 

Tạ Ngọc hơi ngạc nhiên, sau đó mới nói: “Mời vào đi.”


 

Trước đây, hắn từng muốn dùng Chu thị làm điểm đột phá khẩu trong vụ án của Đới Vương, thậm chí còn đặc biệt mời bà ấy đến Tạ phủ dạy học. Thế nhưng, để bảo vệ nữ nhi, Chu thị luôn giữ kín miệng, thậm chí còn cố ý tránh né Tạ Ngọc. Nay bà ấy lại chủ động đến cầu kiến, đúng là chuyện hiếm thấy.


 

Chu thị không hổ là nữ quyến xuất thân danh gia vọng tộc. Vừa bước vào, bà ấy đã lặng lẽ đảo mắt quan sát khắp nơi. Tạ Ngọc lập tức hiểu ý, liền dặn Trường Lạc: “Dẫn người lui ra, canh giữ bên ngoài. Không có lệnh, bất cứ ai cũng không được phép vào.”


 

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu thị mới dịu giọng lên tiếng: “Ta nghĩ Tam lang hẳn cũng đoán được phần nào mục đích ta đến đây. Trước đó, cả ngươi và Công chúa đều từng dò hỏi ý ta. Hôm nay, ta sẽ nói rõ ràng - đúng vậy, khi xưa vì bảo toàn bản thân, ta đã giữ lại không ít chứng cứ về những việc bẩn thỉu mà Trần Bỉnh Nhiên làm cho Đới Vương. Chỉ cần ngươi cần đến, ta có thể giao toàn bộ cho ngươi.”


 

Vụ án mà Tạ Ngọc đã dốc sức điều tra suốt nửa tháng nay rốt cuộc cũng có bước ngoặt. Thế nhưng, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ dùng nắp chén khẽ gạt lớp lá trà nổi bên trên, chậm rãi hỏi: “Phu nhân có điều kiện gì không?”


 

“Có.” Giọng nói của Chu thị vẫn dịu dàng, nhưng từng lời thốt ra lại chắc nịch như đinh đóng cột: “Ta muốn gặp A Xuân.”


 

Cổ tay Tạ Ngọc khẽ khựng lại, ánh mắt đột nhiên sắc bén, nhìn thẳng vào Chu thị.


 

Chu thị không hề né tránh, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của hắn: “Ta biết đây là chuyện nhà của Tạ phủ, nhưng A Xuân từng cứu mạng Linh Nhi của ta. Nếu nàng ấy có chuyện gì, ta không thể làm ngơ mà không hỏi một lời.”


 

Những ngày qua, Thẩm Xuân bị Tạ Ngọc cấm túc. Ngoài Thẩm Thanh Sơn, người luôn quan tâm đến nàng, thì Chu thị cũng nhanh chóng nhận ra điều bất thường.


 

Bà ấy vốn đã hoàn toàn chết tâm với Trần Bỉnh Nhiên, định giao toàn bộ chứng cứ cho Tạ Ngọc. Một khi hắn nắm trong tay chứng cứ này, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận ra mặt bảo vệ bà ấy và nữ nhi. Thế nhưng, trước khi kịp hạ quyết tâm, bà ấy lại phát hiện chuyện Thẩm Xuân bị cấm túc. Không do dự lâu, bà ấy lập tức đến Tạ phủ để đàm phán với Tạ Ngọc.


 

Bà ấy thở dài: “Nàng ấy thực sự là một người chân thành hiếm có trên đời này. Hôm đó, lửa lớn đến vậy, bao nhiêu hạ nhân còn không dám xông vào, chỉ có A Xuân liều mạng lao vào cứu người. Suy cho cùng, ta cũng chỉ dạy nàng ấy mấy buổi học, giữa chúng ta chẳng có tình nghĩa sâu nặng gì. Vậy mà nàng ấy lại không tiếc thân mình để cứu nữ nhi của ta. Nếu ta không làm gì cho nàng ấy thì thật không xứng đáng làm người.”


 

Dù đã nhiều ngày không gặp Thẩm Xuân, nhưng khoảng thời gian qua, nàng thực sự mang đến cho Tạ Ngọc quá nhiều bất ngờ.


 

Thấy Tạ Ngọc không lên tiếng, Chu thị không kìm được mà nói: ‘Tam lang, ta biết từ khi ngươi cưới A Xuân, trong thành Trường An đã có không ít lời ra tiếng vào. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không nên làm vậy. Ta và Trần Bỉnh Nhiên đã gần như trở mặt thành thù, thế nhưng ngay cả ông ta cũng chưa từng tùy tiện cấm túc ta. Chính thê dù sao cũng là chính thê, không phải thuộc hạ hay nô bộc mà ngươi có thể tùy ý xử trí. Hành động này của ngươi quá lạnh lùng vô tình rồi.”


 

Bà ấy đứng trên lập trường của nữ nhân mà nhìn nhận chuyện này, giọng điệu càng thêm nghiêm nghị: “Ta không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Sau này khi nàng ấy được thả ra, làm sao có thể đứng vững trong phủ đây? Nàng ấy vốn dĩ xuất thân không cao, lại không có ai chống lưng. Từ nay về sau, đừng nói đến thân thích Tạ gia mà ngay cả những gia nhân có chút địa vị trong phủ cũng sẽ khinh thường nàng ấy. Ngươi đã từng nghĩ đến điều đó chưa?”


 

Tạ Ngọc khẽ nhắm mắt, rồi đột nhiên đứng bật dậy, vạt áo tung bay.


 

Đúng lúc này, Trường Lạc vội vã chạy vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu công gia, vừa rồi nội viện sai người truyền tin, phu nhân… không thấy đâu nữa!”

Bình Luận (0)
Comment