Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 21

Tóm lại, Tạ Ngọc vẫn khá hài lòng đối với thê tử Thẩm Xuân.

Tính tình của nàng điềm đạm ngây thơ, chưa từng làm gì trái ý hắn, lúc hắn không vui cũng biết kịp thời dịu giọng nhận sai, cho nên thật sự Tạ Ngọc không  có ý định trừng phạt nàng, chỉ cần nàng hiểu rõ lần này vấn đề nằm ở đâu, cam đoan lần sau không làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa thì hắn sẽ không truy cứu chuyện hạ dược này nữa, đương nhiên nàng cũng không cần chép lại mười mấy quyển gia quy kia.

Năm nay nàng chưa tròn mười bảy tuổi, vẫn thuộc phạm vị của độ tuổi thiếu niên, mắc một chút sai lầm cũng là chuyện thường tình, Tạ Ngọc cũng không phải hạng người hẹp hòi đến mức không thể bao dung cho nàng được.

Hắn kiên nhẫn chờ nàng đến tìm mình, mãi đến chạng vạng thì hắn mới ngẩng đầu lên khỏi đống công văn: “Phu nhân có nói gì không?”

Trường Lạc hơi ngẩn người, sau đó y vội vàng ra ngoài hỏi thăm mấy câu rồi mới lắc đầu nói: “Phu nhân vẫn đang ngoan ngoãn chép gia quy.”

Tạ Ngọc khẽ nhướng mày: “Một câu cũng không nói à?”

Trường Lạc chần chừ một chút rồi mới nói: “Ma ma bên cạnh phu nhân có khuyên vài câu nhưng phu nhân không nói gì, chỉ cúi đầu chép sách thôi.”

Đây rõ ràng là đang cố ý bướng bỉnh rồi, trong lòng của Tạ Ngọc dâng lên một tia không vui, hắn khẽ nhíu mày: “Nàng ấy muốn chép thì cứ để nàng ấy chép, không cần để ý đến nàng ấy nữa.”

Hắn nói xong thì cúi đầu tiếp tục xử lý công văn, cho đến khi màn đêm buông xuống, bên ngoài bỗng nổi lên trận gió bắc lạnh thấu xương, từng trận gió xuyên qua tán cây phát ra âm thanh rì rào rồi truyền vào trong phòng.

Mùa đông sắp đến rồi, gió lạnh nổi lên làm cho trong phòng cũng lạnh đi mấy phần, có thể thấy rõ là thực sự  nhiệt độ đã giảm xuống.

Trường Lạc bước vào khoác thêm áo cho hắn, sau đó y lại châm một lò than, cuối cùng mới nhắc nhở hắn: “Tiểu công gia, đã là canh hai rồi, có phải ngài nên nghỉ ngơi rồi không?”

Tạ Ngọc day day sống mũi, hắn định gật đầu thì đột nhiên lại hỏi: “Phu nhân đã về chưa?”

Trường Lạc ngẩn ra, lời nói lắp bắp: “Là lỗi của ta, ta quên hỏi rồi, ngài chờ một lát!”

Y vội vã chạy ra ngoài, sau đó vác bộ mặt như khóc tang quay lại: “Phu nhân vẫn đang chép sách ở Thanh Tịnh Đường…”

Sắc mặt của Tạ Ngọc hơi thay đổi, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa trách: “Hồ đồ, trời lạnh thế này mà không biết đón phu nhân về sao hả?”

Ở Tạ gia hắn là người không nói hai lời, hắn nói để Thẩm Xuân tiếp tục chép sách, làm gì có người nào dám làm trái ý hắn mà đón nàng về chứ?

Nhưng mà lời này Trường Lạc không dám nói ra, y chỉ biết cúi đầu nhận lỗi: “Đều là do ta sơ suất, xin ngài trách phạt.”

Tạ Ngọc mím chặt môi, dường như hắn cũng nhận ra điều gì đó, hắn không trách cứ thêm nữa mà chỉ sải bước đi nhanh hơn.

Thanh Tịnh Đường là nơi trong nữ học, chuyên dành để phạt những học sinh mắc lỗi, được xây đơn độc ở bên hồ, không cho hạ nhân đi theo hầu hạ, đêm xuống thì bốn bề xung quanh im lặng đến rợn người, chỉ có từng cơn gió dưới hồ lạnh lẽo thổi vào khiến cả học đường ngập trong hơi lạnh thấu xương, Tạ Ngọc vừa bước đến cửa đã cảm nhận được nhiệt độ ở nơi này thấp hơn mấy phần.

Một nam tử luyện võ quanh năm như hắn còn cảm thấy rét buốt, huống chi là một nữ nhi yếu ớt như Thẩm Xuân, đột nhiên tim của hắn siết lại.

Cửa sổ đều khóa đã kín, hắn lệnh cho hạ nhân mở cửa, chỉ thấy trong học đường phòng rộng lớn có một chiếc lò than yếu ớt, trong phòng cũng chỉ có hai ngọn nến leo lét lay động, trên bàn của Thẩm Xuân bày loạn giấy bút, nàng nằm gục xuống bàn, đôi mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng còn ho khẽ vài tiếng.

Xuân ma ma theo sát phía sau Tạ Ngọc, nhìn thấy như thế thì hô lên một tiếng “Nương tử!”, sau đó bà ấy vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, nhưng vì tuổi tác của bà ấy đã cao, thử hai lần vẫn không đỡ nàng nổi, Tạ Ngọc cởi áo choàng ra, cẩn thận quấn chặt nàng từ đầu đến chân, sau đó bế ngang nàng lên rồi quay trở về nội viện.

Trường Lạc lanh lợi nên đã nhanh trí gọi nữ y chờ sẵn ở nội viện rồi, nữ y bắt mạch cho Thẩm Xuân xong thì khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang Tạ Ngọc: “Ngài yên tâm, phu nhân chỉ bị nhiễm lạnh nhẹ, thân thể của phu nhân khỏe mạnh, không có gì đáng ngại.”

Tạ Ngọc vẫn nhíu mày thật chặt: “Nếu không có gì đáng ngại, tại sao nàng ấy lại ngất đi?”

Nữ y mỉm cười: “Phu nhân quá mệt mỏi, lại bị khí lạnh kích thích nên mới hôn mê.” Nữ y suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ngài nhớ dùng khăn ấm lau lòng bàn chân cho nàng ấy vài lần để giữ ấm, rồi để nàng ấy ngủ một giấc, sáng mai cho nàng ấy uống bát canh gừng là được, không cần dùng thuốc.”

Tạ Ngọc nghe như thế thì sắc mặt mới dịu đi, hắn ra hiệu cho thị nữ tiễn nữ y ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn hắn và Thẩm Xuân thì hắn mới tháo giày thêu của nàng ra, cởi tất cho nàng rồi đặt đôi chân của nàng lên đùi mình.

Hắn bình thản giúp nàng lau chân xong rồi đắp chăn cho nàng cẩn thận, sau đó hắn vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh đi vào phòng tắm, mãi gần nửa canh giờ sau thì hắn mới trở ra.

Vì chăm sóc cho Thẩm Xuân mà gần như cả đêm hắn không ngủ, sáng hôm sau lúc Thẩm Xuân vừa tỉnh dậy thì vừa vặn chạm phải khuôn mặt tuấn tú được trời ưu ái của hắn, nàng giật mình rụt vào trong, né tránh ánh mắt của hắn, nàng cất giọng hơi khàn: “Sao chàng lại ở đây?”

Trong trí nhớ của nàng thì hình như Tạ Ngọc phạt mình chép gia quy, đến khi trời tối, nàng muốn rời đi nhưng phát hiện cửa sổ bị khóa chặt, nàng kêu mãi cũng không có ai đáp lại, nàng tưởng đây cũng là một phần hình phạt. Sau đó vì quá lạnh, quả thật nàng không chịu nổi, nàng gọi mãi nên mệt rồi bắt đầu buồn ngủ, sau đó thì không nhớ cái gì nữa.

… Nàng từng nghĩ sau khi gần gũi da thịt, quan hệ của hai người sẽ sẽ hơi khác đi, nhưng bây giờ xem ra thì hình như chẳng có gì khác biệt cả.

Tạ Ngọc ngủ không sâu, nghe tiếng trở mình của nàng thì lập tức tỉnh dậy, hắn chậm rãi mở mắt ra rồi thản nhiên nói với nàng: “Tối qua nàng ngất ở Thanh Tịnh Đường, ta đã bế nàng về đây.”

Hắn khẽ ngừng rồi lại hỏi: “Bây giờ nàng thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

Thẩm Xuân dịch người dưới lớp chăn bông, nàng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, lòng bàn chân ấm áp, không còn cảm giác lạnh nữa.

Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn không nhìn hắn, câu trả lời của nàng cũng qua loa: “Không có.”

Thái độ của nàng như thế hiển nhiên là vẫn còn hờn dỗi rồi, Tạ Ngọc khẽ nhíu mày: “Không sao là tốt rồi, ta có mấy câu muốn dặn dò nàng.”

Hắn hơi nghiêm giọng: “Chuyện của Chiêu Hoa ta đã dàn xếp xong rồi, sau này nàng ta sẽ không làm khó nàng nữa, chỉ là chuyện hạ dược, tuyệt đối không thể lặp lại, nếu nàng thật sự không thích nàng ta thì cứ phớt lờ nàng ta là được. Nhưng nàng phải nhớ kỹ, Tạ gia tuyệt đốt không dung thứ loại thủ đoạn hèn hạ này, bất luận là do nguyên do gì, nàng thân là tôn phụ của Tạ thị, tuyệt đối không được khiến Tạ thị mất mặt.”

Thẩm Xuân hơi rụt người lại, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm ức, nàng cúi thấp đầu, lí nhí đáp: “Ta biết rồi.”

Tạ Ngọc thấy nàng rơi lệ, trong lòng hắn cảm thấy chùng xuống, hắn cũng không muốn tiếp tục dạy dỗ nàng sau khi nàng mới bệnh nặng khỏi, cho nên hắn chủ động múc cho nàng một bát canh gừng.

Đây xem như là một bước lùi của hai người họ, hắn giúp nàng đặt canh gừng lên bàn rồi hạ giọng nói: “Ta kêu người nấu canh gừng cho nàng, uống khi còn nóng đi.”

Thẩm Xuân bắt đầu bước xuống giường ăn sáng, nhưng từ đầu đến cuối nàng không đụng vào bát canh gừng, mắt cũng không thèm nhìn hắn, rõ ràng vẫn còn giận dỗi.

Nói thế nào thì Tạ Ngọc cũng là gia chủ, là nhân vật nắm quyền lớn trong tay, dù ngày thường có là người quân tử đến đâu cũng không phải kiểu người có tính tình dễ chịu, nhìn thấy nàng như thế thì hắn nhíu mày, đứng dậy vén rèm rồi đi thẳng ra ngoài.

Hồi lâu sau, Xuân ma ma vén rèm bước vào, bà ấy cẩn thận dè dặt hỏi: “Có phải người lại cãi nhau với lang quân rồi không?” Bà ấy lại nói: “Là vì chuyện của Chiêu Hoa công chúa sao?”

Thẩm Xuân hít mũi, nàng cúi đầu vò góc chăn: “Ma ma, ta thật sự nghĩ mà không hiểu, rõ ràng là người khác ức hiếp ta trước mà, tại sao chàng ấy lại phạt ta? Dựa vào cái gì mà ta không thể đánh trả lại chứ?”

Nàng uất ức bĩu môi: “Hồi còn ở trong thôn, gặp kẻ ức hiếp người khác thì ta cứ thế mà xông lên đánh nhau thôi, sao đến Đô Thành rồi lại không thể ra tay đánh trả chứ?”

Xuân ma ma dịu dàng khuyên nhủ: “Sao Lang quân lại không biết người bị ức hiếp được chứ? Chiều hôm qua nói chuyện với người xong, lang quân đã dâng sớ lên thánh thượng để cáo tội rồi, hơn nữa ngài ấy phạt người cũng không phải vì muốn trách móc người, mà là vì người đã động thủ với công chúa, lỡ như Hoàng thượng hỏi tội xuống thì ngài ấy cũng có thể có lời để giải thích. Người cũng nói là ở trong thôn mà, bây giờ ở đây là Trường An, là vòng xoay quyền quý, biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tạ gia, chuyện này nói nhỏ thì chỉ là chuyện hai tiểu nữ hài tranh cãi qua lại, nhưng nếu nói lớn thì lỡ như có người buông lời gièm pha rằng Tạ gia bất kính với hoàng thất thì sao? Ngài ấy là gia chủ, buộc phải lo nghĩ nhiều hơn.”

Bà ấy biết Thẩm Xuân lớn lên ở trong thôn, tính tình thẳng thắn nên gặp chuyện bất bình là ra tay tương trợ, còn Tạ Ngọc lại là trưởng tử dòng chính của tộc gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành gia chủ, cách hành xử của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, chắc chắn sau này sẽ còn nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ thế này xảy ra.

Xuân ma ma bắt đầu chậm rãi giảng giải cho nàng hiểu, sau đó hơi ngừng lại: “Người đừng giận lang quân nữa, không bằng người cứ nhún nhường một chút đi”

Thẩm Xuân vẫn không nói gì, Xuân ma ma hơi sốt ruột, lời nói cũng nặng hơn: “Nương tử à, người đừng trách ta lắm lời, nhưng bây giờ người có tư cách gì để đối chọi với lang quân? Không nói đâu xa, bên ngoài có biết bao nhiêu người nhòm ngó vị trí Tạ phu nhân, chỉ cần ngài ấy bỏ mặc người không quản nữa thì không chừng những kẻ đó sẽ ăn tươi nuốt sống người đấy.”

Bà ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu thật sự ngài ấy muốn gây khó dễ cho người thì ngài ấy có trăm phương ngàn kế để khiến người cúi đầu, chi bằng người tự mình thức thời một chút đi.”

Nghe bà ấy nói như vậy, hàng mi của Thẩm Xuân khẽ run lên, bàn tay của nàng vô thức vân vê góc áo: “Ta biết rồi.”

Nàng đã nghĩ ra Tạ Ngọc đưa bát canh gừng cho nàng là có ý gì, hắn muốn nàng “thức thời”.

Mỗi buổi chiều, Thẩm Xuân đều phải đến chỗ của Trưởng công chúa để học quy củ và nhân tình thế thái trong một canh giờ, hôm nay Trưởng công chúa vừa mới bắt đầu giảng thì Cảnh Bình nổi giận đùng đùng xông vào, trưởng công chúa giật mình, vội vàng hỏi: “Nhi của ta, con sao thế?”

Khi Mẫu phi của Cảnh Bình còn sống đã từng là thư đồng của bà, hai người thân thiết như tỷ muội ruột thịt, sau khi mẫu phi của Cảnh Bình qua đời, Trưởng công chúa càng yêu thương nàng ta như khuê nữ ruột thịt.

Lần trước bà chịu để Tạ Cẩm trở về, thậm chí còn không tiếc làm mất mặt Tạ Ngọc, tất cả cũng chỉ vì đau lòng cho Cảnh Bình, nếu không thì Tạ Cẩm chỉ là một đường điệt chi xa, sao lại có mặt mũi lớn như thế.

Tính tình của Cảnh Bình thẳng thắn, nàng ta tuôn ra một tràng… Thì ra là nàng ta cãi nhau với Tạ Cẩm, từ sau khi bị Tạ Ngọc khai trừ ra khỏi tông tộc rồi đuổi ra khỏi gia môn, Tạ Cẩm chỉ có thể ở lại phủ công chúa, lời đồn bên ngoài cũng không ít, nói Tạ Cẩm là loại bám váy nữ nhân, hôm qua Cảnh Bình vô tình lỡ lời nói một câu, nhưng nàng lại không chịu xin lỗi, thế là hai người cãi nhau kịch liệt, suýt chút nữa Cảnh Bình đã vung roi đánh hắn ta.

Tạ Cẩm lại không phải không có trạch tử, hắn ta nổi giận đùng đùng chạy về trạch tử riêng của mình, đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

Thực ra nói đi cũng phải nói lại, trong chuyện này thì lỗi của Cảnh Bình lớn hơn, không ngờ Trưởng công chúa chẳng thèm hỏi han đầu đuôi, bà chỉ nhướng mày giận dữ nói: “Hắn dám lên mặt với con à? Thật sự nghĩ rằng mình là nhân vật gì sao?”

Vừa nói bà vừa đứng dậy rồi lập tức gọi thị vệ thân cận đến, ra lệnh cho thị vệ trói Tạ Cẩm đến đây tạ lỗi với Cảnh Bình.

Trong số các công chúa thì Trưởng công chúa nổi danh là người nóng tính nhất, Cảnh Bình bị dọa đến mức nói năng lắp bắp, nàng ta vội túm lấy tay cô mẫu: “Thật… Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, để con tự giải quyết là được rồi, người không cần động binh đâu ạ.”

Trưởng công chúa vẫn không chịu bỏ qua: “Con đừng bảo vệ cho hắn, cho dù con nói hắn là kẻ bám váy nữ nhân thì đã sao? Con nói gì sai sao? Tất cả đều là lỗi của hắn!”

Cảnh Bình gấp đến toát mồ hôi, vội vàng đưa tay bịt miệng bà lại: “Cô mẫu à, người tha cho con đi, coi như con chưa nói gì có được không!”

Hai công chúa đều có tính cách ngang bướng mạnh mẽ như nhau, Thẩm Xuân nhìn mà sững sờ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu… Nàng nghĩ đến Tạ Ngọc.

Chuyện nàng đánh nhau với Chiêu Hoa, Tạ Ngọc xử lý rất tốt, vẫn là phong cách không chút sơ hở của hắn, lý trí lại lạnh nhạt, mọi thứ đều theo quy định mà làm, dù Hoàng thượng có lòng muốn trách tội thì cũng không thể bắt bẻ được gì.

Vốn dĩ Thẩm Xuân cũng không biết mình đang ấm ức cái gì, nhưng khi chứng kiến Trưởng công chúa bênh vực chuyện Cảnh Bình đánh nhau với người ta, nàng biết được sự bất mãn trong lòng mình là cái gì… Tạ Ngọc chỉ muốn giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn, hắn chưa từng để tâm đến cảm xúc của nàng.

Cho dù Cảnh Bình làm không đúng, nào sợ nàng ta không đủ chu toàn, phản ứng đầu tiên của Trưởng công chúa vẫn là không cần hỏi đúng sai mà cứ bảo vệ nàng ta trước đã, vì Cảnh Bình sẽ vì chuyện này mà buồn lòng, vì chuyện này mà chịu ấm ức, Trưởng công chúa cũng muốn xả giận thay nàng ta.

… Mà cả đời này của nàng, chưa từng được ai thiên vị như vậy cả.

Bình Luận (0)
Comment