Môi của Tạ Ngọc rất mát, điều hiếm có là, một người lạnh lùng như hắn lại có đôi môi mềm mại khác thường, còn mang theo một mùi bạc hà thoang thoảng.
Thẩm Xuân chưa kịp làm gì thì đã cảm thấy hai vai chìm xuống, bị hắn đẩy ra.
Tạ Ngọc trầm giọng nói: "Phóng túng!"
Hắn gõ mạnh ngón tay xuống bàn, gọi Trường Lạc vào, lạnh lùng ra lệnh: "Mang Đệ Tử Quy vào đây, phu nhân không chép xong mười lần thì không được bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Hắn giống hệt một trinh tiết liệt phụ, không thể chạm vào, ai dám đến gần là bị tát một cái.
Phu thê chạm môi nhau có sao đâu, sao hắn lại cổ hủ như vậy!
Thẩm Xuân hoàn toàn không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy, nàng co rúm cổ lại, nhỏ giọng nói: "Chàng phạt thiếp thì thôi, nhưng Trường Tùng thực sự vô tội, chàng..."
Nàng mới nói được một nửa, nửa sau đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Tạ Ngọc nhìn trừng trở lại, nàng ủy khuất ngậm miệng lại.
Đợi Trường Lạc đưa Đệ Tử Quy đến, Tạ Ngọc mới dẫn y xoay người bước đi.
Thực ra Trường Lạc cũng thấy Tạ Ngọc hơi làm quá, phu thê hôn nhau có gì đâu...
Hơn nữa Tạ Ngọc cũng khá bất thường, y hầu hạ hắn từ nhỏ, hầu như chưa từng thấy hắn nổi giận như vậy. Hắn giống như một bức tượng thần trong đền thờ, luôn vô cảm, hiếm khi thấy hắn có cảm xúc.
Y không nhịn được khuyên: "Tiểu công gia, vụ án của Thẩm Trường Tùng theo ý ngài..."
Tạ Ngọc lạnh lùng liếc nhìn y: "Tạm giam mười ngày trước đã."
Rõ ràng hắn đang nói lời giận dữ, Trường Lạc cũng co rúm cổ lại, không dám cãi lại.
Tạ Ngọc đến ngoại viện, từ từ trấn tĩnh lại tâm trí, cuối cùng nhận ra mình có phần phản ứng quá đáng.
Điều khiến hắn cảm thấy hơi mất mặt là, hắn vốn không giận dữ đến thế, thậm chí còn có chút thích thú với sự chủ động của nàng.
Nàng cứ thế áp sát lại, như một miếng ngọc mềm mại ấm áp, lý trí mà hắn tự hào bị xáo trộn hoàn toàn, môi lưỡi thậm chí không kiểm soát được mà run rẩy nhẹ, suýt nữa đã đáp lại.
Nàng đang làm gì vậy, dùng mỹ nhân kế với hắn sao?!
Tạ Ngọc mím chặt môi mỏng, mặt âm u ngồi một lúc, mới khẽ gọi: "Trường Lạc."
Cằm hắn căng cứng, một lúc sau, lại nhíu mày, quay mặt đi: "Trước tiên đi thẩm vấn tên con thứ của quận vương kia, nếu thực sự là hắn ép buộc Thẩm Trường Tùng, thì thả người ra."
Khóe miệng Trường Lạc run run, muốn cười mà không dám, vội vàng tuân lệnh vâng một tiếng. Y lại hỏi: "Tiểu công gia, đại lang quân vừa nhắn tin, nói tối nay sẽ về."
Đại lang quân ở đây là chỉ Tạ Vô Kỵ. Tạ Ngọc ừm một tiếng: "Bảo quản gia chuẩn bị tiệc đi, không được thất lễ."
Trường Lạc nói: "Đại lang quân nói chỉ muốn gặp Quốc Công gia, Trưởng Công chúa và ngài, những người khác tạm thời không có thời gian gặp."
Lời này nói ra thực sự ngạo mạn vô lễ, nhưng Tạ Vô Kỵ không phải vì lập được công lớn mà kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ hắn ta đã có phong cách này, phóng túng ngông cuồng, toàn thân đầy gai, hoàn toàn không hợp với gia tộc ngàn năm uy nghiêm này.
Tạ Ngọc khẽ nhướng mày: "Thôi được, tùy hắn ta."
Tạ Ngọc bên này còn chưa nói gì, thì Trưởng Công chúa đã không vui, đến bàn bạc với hắn: "Hoàng Thượng nói với ta, định sau khi đi săn sẽ cho Tạ Vô Kỵ về ở Tạ gia? Nghe nói ngươi cũng đồng ý rồi?"
Tạ Ngọc khẽ ừ một tiếng, thấy Trưởng Công chúa có vẻ tức giận, liền nói: "Huynh ấy vốn là con cháu Tạ gia, không ở nhà thì ở đâu?"
Trưởng Công chúa mặt đầy vẻ không hài lòng: "Hắn ta là con cháu Tạ gia gì chứ, bất quá chỉ là..."
Sắc mặt Tạ Ngọc hơi lạnh đi, ngắt lời bà: "Mẫu thân." Hắn lắc đầu không tán thành: "Người quá thành kiến với trưởng huynh rồi."
Trưởng Công chúa mới thôi không nói, nhưng vẫn đầy vẻ không vui: "Thành kiến? Chẳng lẽ ngươi tưởng ta không thích hắn ta chỉ vì chút chuyện ghen tuông vặt vãnh đó sao? Cha con lão già đó có đáng để ta phí tâm như vậy không?"
Bà hừ lạnh một tiếng: "Ta ghét sinh mẫu của hắn ta không phải người Hán, ghét hắn ta vốn không đủ tư cách vào từ đường họ Tạ, là ngươi cầu xin tổ phụ cho hắn ta trở thành con cháu Tạ gia, còn luôn tôn trọng hắn ta như trưởng huynh, vậy mà hắn ta lại ăn cháo đá bát, cùng đám người của Hoàng Thượng và Đới Vương không rõ ràng!"
Tạ Quốc Công năm đó cũng là một tay phong lưu nổi tiếng, sau khi cưới công chúa mới bị quản giáo ngoan ngoãn. Tuy phu thê là hôn nhân chính trị, nhưng Trưởng Công chúa có thể trị được ông, hai người sống cũng hòa thuận.
Ai ngờ năm thứ hai sau khi sinh Tạ Ngọc, có người bế một cậu bé xinh đẹp 2-3 tuổi đến cửa, nói là con của Tạ Quốc Công với một vũ nữ dị tộc trước khi thành hôn. Bây giờ vũ nữ đó qua đời vì bệnh, trước khi chết mới nói đứa trẻ này là con của Tạ Quốc Công. Những người ở nhạc phường vì muốn được thưởng, vội vàng bế đứa trẻ đến.
-- Điều quan trọng là Tạ gia không thể phủ nhận, vì đứa trẻ này trông quá giống Tạ Ngọc, đặt cạnh nhau ai cũng biết là huynh đệ, nhưng Tạ gia là gia tộc ngàn năm, rất coi trọng huyết thống, làm sao có thể chấp nhận đứa trẻ mang dòng máu dị tộc này?
Cuối cùng là lão Quốc Công đứng ra, không cho đứa trẻ này vào từ đường, chỉ nuôi ở bên ngoài, sau này làm một tùy tùng là cùng. Tạ Quốc Công cũng vì vậy mà mất quyền kế thừa vị trí gia chủ, lão Quốc Công trước khi qua đời đã trực tiếp bỏ qua ông, giao quyền lực trong nhà cho Tạ Ngọc.
Nhưng cách đây 3-4 năm, Hoàng Thượng đã cưỡng ép triệu hồi Tạ Ngọc từ Đông Hà về, rồi lại phái Tạ Vô Kỵ qua đó. Bây giờ hắn ta lại nắm quyền binh, trở thành Tham Tướng tòng tam phẩm, Trưởng Công chúa trong lòng thực sự khó chịu.
Tạ Ngọc bình tĩnh phản bác: "Công lao quân sự của huynh ấy là nhờ giả làm gián điệp thâm nhập vào Đột Quyết, là nhờ nhiều lần ra vào chỗ chết mà tự mình giành được. Nếu không có tin tức quân sự huynh ấy cung cấp, lần này thu phục lại Đông Hà chưa chắc đã thuận lợi như vậy."
Trưởng Công chúa nói một câu, Tạ Ngọc lại đáp lại một câu, bà suýt bị nghẹn chết.
Bà trừng mắt nhìn con trai, vuốt ngực lấy lại bình tĩnh một lúc, rồi mới hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ biết phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị*. Nếu có thể điều tra rõ ràng về dòng họ sinh mẫu của hắn ta thì còn yên tâm, nhưng sinh mẫu hắn ta mất quá sớm, cuối cùng không thể làm rõ được. Tổ phụ ngươi và ta trong lòng vẫn luôn có nghi ngờ, huống chi lập trường của hắn ta trên triều đình cũng không ổn định, ngươi tự mình cẩn thận đi!"
(*) 非我族類其心必異: Nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi, gần giống câu “Khác máu tanh lòng” của mình
Tạ Ngọc không đồng ý cũng không phản đối: "Không sao, đa tạ mẫu thân nhắc nhở."
......
Lần này Đột Quyết đại bại, Đột Quyết thậm chí còn gửi hoàng tử đến làm con tin, Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, đợi khi hoàng tử đó đến, liền sắp xếp một cuộc đi săn kéo dài nửa tháng, chuẩn bị khoe khoang uy thế quốc gia cho thỏa thích.
Không chỉ các quan lại quý tộc trong kinh thành Trường An phải đi theo, ngay cả gia quyến của họ cũng phải cùng đi. Thẩm Xuân từ khi đến Trường An chưa từng đi xa như vậy, ban đầu còn lo lắng trong lòng, kết quả ăn mặc ở đi của nàng đều có người chuyên lo liệu, chỉ riêng người hầu đi theo phục vụ nàng đã có hơn hai mươi người. Mỗi ngày nàng chỉ cần ngồi trong xe ngựa rộng rãi tao nhã để ăn uống vui chơi, khi chán ngồi trong xe ngựa thì xuống ngắm cảnh, mọi việc đều có người lo chu toàn.
Thẩm Xuân vốn quen sống khổ cực cũng không nhịn được cảm thán, khó trách ai ai cũng muốn gả vào thế gia, đây đâu phải cuộc sống của người thường, đây đúng là cuộc sống của thần tiên.
Đôi khi nàng thậm chí nghĩ không ra, chỉ vì Tạ Ngọc mang lại cho nàng cuộc sống tốt đẹp như vậy, dù hắn coi thường nàng, động một tí là trừng phạt nàng thì nàng cũng chấp nhận.
Nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy không cam tâm. Nàng thích Tạ Ngọc, nên muốn hắn cũng thích nàng, muốn cùng hắn sống tốt đẹp.
Nhưng một người như hắn, dung mạo, gia thế, tài năng, phẩm hạnh đều là hàng đầu, Thẩm Xuân nghĩ đến bản thân mình lại cảm thấy nản lòng. Làm sao hai người có thể bình đẳng? Làm sao nàng có thể khiến hắn thích mình, và làm thế nào để có thể đứng vững khiến hắn coi trọng hơn vài phần?
Con người ta kiêng kỵ nhất là vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Thẩm Xuân hiếm khi suy nghĩ quá nhiều như vậy, trốn trong lều suy ngẫm về vấn đề nhân sinh.
Thẩm Xuân cũng nghe nói chuyện Thẩm Trường Tùng được thả, nàng muốn cảm ơn Tạ Ngọc, nhưng ba ngày nay hắn luôn đi săn cùng mọi người, hoàn toàn không về.
Cả vị hoàng tử Đột Quyết đến làm con tin cũng chưa từng xuất hiện, nói là bệnh nên nghỉ ngơi trong lều, mọi công việc đều do sứ thần xử lý.
Chiêu Hoa vừa có được một con ngựa quý cực kỳ tốt, đang khoe khoang với mọi người, còn cố kéo Thẩm Xuân ra khỏi lều để khoe.
Kể từ lần gửi ô lần trước, mối quan hệ của hai người không còn căng thẳng như trước nữa. Chiêu Hoa vội vàng khoe khoang với nàng, còn xúi giục nàng cưỡi ngựa quý của mình. Thẩm Xuân mới bắt đầu học cưỡi ngựa, đang trong giai đoạn thích thú, nhất thời không cưỡng lại được sự cám dỗ, với sự giúp đỡ của người huấn luyện ngựa, nàng leo lên lưng ngựa.
Chiêu Hoa cũng leo lên con ngựa khác, hai người vừa đấu khẩu vừa dạo chơi ở rìa rừng. Tâm trạng của cả hai vốn còn khá tốt, ai ngờ lúc này, hai con ngựa quý mà họ đang cưỡi đột nhiên trở nên bồn chồn bất an, dù thúc giục thế nào cũng không chịu đi tiếp, chỉ xoay vòng tại chỗ, lại cúi đầu hít hít không ngừng.
Chiêu Hoa thiếu kiên nhẫn, vung tay quất ngựa vài roi, miệng không ngừng thúc giục. Không ngờ con ngựa quý đã được huấn luyện của nàng lại nổi điên, đứng thẳng lên hai chân sau hí dài một tiếng, rồi phi bốn vó chạy thẳng vào rừng.
Con ngựa Thẩm Xuân đang cưỡi thấy bạn nổi điên, cũng hí vang vài tiếng, rồi giơ chân chạy vào rừng.
-- Tất cả những biến cố này xảy ra quá nhanh, những người hộ vệ phía sau chậm một nhịp mới đuổi theo thì đã quá muộn, cả hai người đều đã bị ngựa quý mang vào rừng.
Chiêu Hoa và Thẩm Xuân vừa vào rừng đã tách ra, Thẩm Xuân chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù lướt qua tai, quần áo và làn da lộ ra ngoài của nàng đều bị vô số cành cây nhỏ trong rừng cào xước thành từng đường, nàng chỉ có thể cố gắng cúi thấp người, tránh một số cành cây lớn hơn.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, vô số đất đá lăn lộn cuộn trào, mặt đất nứt ra, cây cối nghiêng ngả đổ xuống.
-- Động đất, lại là động đất!!
Khó trách hai con ngựa quý này đột nhiên phát điên!
Thấy phía trước là một sườn dốc nguy hiểm, Thẩm Xuân ra sức kéo dây cương, nhưng con ngựa quý nàng đang cưỡi lại càng điên cuồng hơn, trực tiếp lao về phía sườn dốc nguy hiểm!
Thẩm Xuân không có nhiều kinh nghiệm cưỡi ngựa, cố gắng tháo dây buộc chân mình vào yên ngựa, ở giây phút cuối cùng, nàng cuối cùng cũng lăn khỏi lưng ngựa, lăn xuống sườn dốc.
Nàng cố gắng dùng hai tay bảo vệ đầu, thân thể không biết va chạm bao nhiêu lần, sau gáy bị thứ gì đó đập mạnh, cuối cùng trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Nàng cũng không biết mình ngất đi bao lâu, cho đến khi bị một tràng tiếng nói lộn xộn đánh thức.
Nàng mơ màng mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một màn đêm mênh mông, dưới thân mềm mại, có lẽ là rơi vào một bụi cỏ rậm rạp.
Tiếng nói đứt quãng không xa vẫn tiếp tục, Thẩm Xuân theo bản năng muốn mở miệng cầu cứu, nhưng đầu óc nàng phản ứng một lúc, mới nhận ra mấy người đó đang nói tiếng Đột Quyết.
Tuy nàng không có nhiều kiến thức, nhưng những câu chuyện về người Đột Quyết đốt phá cướp bóc làm loạn trên đất Hán, nàng cũng đã nghe không ít, vội vàng ngậm miệng lại.
Nàng cẩn thận nhìn qua khe hở của bụi cỏ, chỉ thấy dưới gốc cây không xa có bốn người đứng chia làm hai bên, cả bốn người đều che mặt, trong đó ba người Đột Quyết nói chuyện rất nhanh với người đối diện.
Người đứng đối diện với người Đột Quyết rất cao lớn, Thẩm Xuân cũng không thể nhìn thấy mặt hắn ta, chỉ mơ hồ cảm thấy dáng người hắn ta quen thuộc.
Nàng chỉ nghe hắn ta lười biếng đáp lại, thỉnh thoảng ừm à vài tiếng, cho thấy mình đang lắng nghe, nhưng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào với ba người Đột Quyết đối diện.
Ngược lại, người Đột Quyết đang nói chuyện có vẻ không kiên nhẫn được nữa, đột ngột hỏi bằng tiếng Hán hơi vụng về: "...Động đất đã làm tan tác đám quý tộc Hán tộc kia, bây giờ chính là thời cơ tốt, ngươi mau chóng nhân cơ hội giết Tạ Ngọc đi!"
Thẩm Xuân nghe đến câu này, thân thể run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái đi.