Tạ Ngọc nhìn theo Thẩm Xuân đi xa, lại lần nữa đóng kỹ cửa sổ, giật đệm chăn trên giường lên, tiện tay nhét hai cái gối đầu vào đậy lại, nhìn qua trông giống như thật sự có người nằm trên giường.
Chiếc nỏ dùng lúc cứu Thẩm Xuân đã bị gãy, để tiện cho việc di chuyển cho nên Tạ Ngọc chỉ có thể để nó lại chỗ cũ, hắn lặng lẽ điều chỉnh lại vị trí của thanh kiếm bên hông, lại lần nữa ngồi lại chỗ cũ, chỉ cần chờ đám sơn tặc đi vào.
Không đến nửa canh giờ, chủ khách điếm đã bưng hai đĩa thức ăn và một bầu rượu nóng vào, hắn ta nhìn quanh phòng một vòng: "Lang quân, phu nhân đâu?"
Tạ Ngọc liếc mắt nhìn lên trên giường, khẽ cười: "Nàng thân thể mệt mỏi, lại bị hoảng sợ cho nên đã rồi ngủ rồi."
Trong lòng điếm chủ có quỷ nên không dám nhìn kỹ, chỉ thấy trên giường gồ lên thì liền tin là thật, chỉ cần đánh ngã người nam nhân trước mắt này thì con quỷ nhỏ kia bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, để lại cho tên nam nhân quý tộc này một hơi tàn để hắn chứng kiến thê tử của mình bị người khác tùy ý chơi đùa.
Lồng ngực hắn ta run rẩy, đặt hai đĩa thức ăn lên bàn trước mặt Tạ Ngọc, còn đẩy bầu rượu đến trước mặt Tạ Ngọc, cười nói: "Đây là rượu nóng đặc biệt chuẩn bị cho ngài để làm ấm người, mời quý nhân nếm thử."
Tạ Ngọc cũng thật sự đưa tay ra nhận lấy, lại rót ra hai chiếc ly: "Thê tử không tiện uống rượu, không bằng chủ quán uống một chén với ta đi?"
Vừa nói vừa cầm chung rượu đưa cho chủ khách điếm, vẻ mặt chủ khách điếm cứng lại, vội vàng xua xua tay: "Đây là rượu chuẩn bị cho quý nhân, sao ta xứng với rượu ngon như vậy được chứ?"
Tạ Ngọc cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta bắt ngươi phải uống thì sao?"
Chủ khách điếm cứng người, đáy mắt hắn ta tỏ ý hung ác, móc thanh chủy thủ đang giấu trong tay áo ra đâm về phía cổ Tạ Ngọc!
—— Động tác của Tạ Ngọc lại nhanh hơn hắn ta, chủ khách điếm còn chưa kịp móc chủy thủ ra thì thanh kiếm của hắn đã đâm tới trước, một kiếm xuyên thủng yết hầu của tên chủ khách điếm.
Theo thi thể của chủ khách điếm ngã xuống đất, hai người mai phục bên ngoài cũng phá cửa xông vào, Tạ Ngọc đứng dậy nghênh địch, bên chân bị thương kia khó nhọc đặt trên đất, liền truyền đến một trận đau đớn toàn thân, tuy rằng nét mặt hắn như vậy nhưng trong lòng biết không thể kéo dài thời gian thêm nữa, dứt khoát dùng lực phá vỡ tình thế này, liều mạng dù bị thương cũng phải kết liễu hai người này.
Hai người này vừa ngã xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán Tạ Ngọc cũng tuôn ra, không đợi hắn lấy hơi, bên ngoài khách điếm thế mà còn ba người nữa lập tức xông vào, trong tay mấy người này đều mang theo đao dài, bọn họ vẫn còn có mai phục.
Sắc mặt Tạ Ngọc hơi trầm xuống.
Người cầm đầu vóc dáng cao to, đầu tiên là quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó trong mắt liền lộ ra vẻ hung quang: "Ngươi giết lão nhị, lão tử phải băm ngươi ra cho chó ăn!"
Hắn ta vừa nói đao vừa vọt về phía Tạ Ngọc vọt tới, trong lúc giơ tay nhấc chân còn có chút hơi thở binh lính, dường như là người đã từng được huấn luyện trong quân ngũ, nếu là lúc trước Tạ Ngọc chưa chắc sẽ để người này vào mắt, nhưng hiện tại hắn cảm nhận được rõ ràng vết thương ở chân đang nặng thêm, thân thể cũng kém linh hoạt hơn trước nhiều.
Tạ Ngọc xoay cổ tay, yên lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt nặng nề chuẩn bị nghênh địch.
Không nghĩ tới người này mới vọt tới được một nửa thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, sau khi đau đớn kêu lên một tiếng thì hắn ta liền ôm bụng quỳ rạp trên đất, thanh đao dài trong tay cũng rơi xuống đất, hai người theo sau hắn càng chật vật hơn, đau đến mức thần chí mơ hồ, co rúc như con tôm trên mặt đất, miệng liên tục hét thảm.
—— ba người này trông giống như là bị trúng độc vậy, bỗng nhiên mất đi năng lực hành động.
Tạ Ngọc cũng bị biến cố này làm cho không kịp trở tay, dừng một chút mới tiến lên trước vung kiếm, ba người này nỗ lực phản kháng, nhưng cũng không biết rốt cuộc bọn chúng ăn phải thức độc dược gì, sống chết trước mắt thế mà cũng không phóng ra được chút sức lực nào, trơ mắt nhìn bản thân bị đâm chết.
Cái chết của ba người thực sự rất kỳ quái, Tạ Ngọc không chút thả lỏng, đang muốn lục soát toàn bộ trong ngoài tửu quán một lần thì đúng lúc này một cái đầu nhô ra từ cửa sau, gọi tên hắn: "Tạ Ngọc, ngươi không sao chứ!"
Vẻ mặt Tạ Ngọc nghiêm nghị lại, trầm giọng nói: "Không phải ta đã kêu nàng đi tìm một nơi an toàn trốn đợi ta sao, sao nàng lại không nghe lời như vậy!"
Lần đầu tiên Thẩm Xuân đánh bạo cãi lại: "Nếu ta không quay lại thì làm sao hạ thuốc ba người này được!?"
Tạ Ngọc không khỏi ngạc nhiên: "Là nàng làm sao?"
Thẩm Xuân biết mình ở lại chỗ này cũng chỉ kéo chân hắn, vốn muốn tìm một nơi an toàn trốn kỹ, không nghĩ đến thời điểm đi ngang qua nhà bếp nàng phát hiện đám sơn phỉ này thế mà còn có ba tên khác mai phục, trốn ở trù phòng nhậu nhẹt, thương lượng sau khi bắt Tạ Ngọc và Thẩm Xuân thì có thể đổi được bao nhiêu bạc.
Nàng biết trên đùi Tạ Ngọc có thương tích, đối phó ba tên kia chỉ sợ còn miễn cưỡng hơn nữa ba tên này trông có vẻ hơi hung hiểm.
Nàng nòng lòng đi qua đi lên, nghĩ đến lúc nãy bắt đom đóm bên cạnh bờ suối vô tình nhìn thấy vài loại thảo được đại hàn, nàng liền chạy đi hái mỗi loại một chút, lúc này mà rang khô thuốc thì chắc chắn là không thể được, nàng liền phối mấy loại thảo dược này theo đúng tỉ lệ, dùng tay vắt nước thuốc ra bỏ vào trong bao đựng nước, sau đó lại tạo ra chút động tĩnh để thu hút ba người ở phòng bếp, bản thân thì cố chịu đựng hoảng hốt run tay rót nước thuốc vào trong nồi, há miệng run rẩy ghé vào phòng bếp nhìn ba người bọn họ uống thuốc nàng đã phối.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân làm thành chuyện đại sự như vậy, nàng thẳng người, vang dội trả lời: "Đương nhiên."
Tạ Ngọc hỏi kỹ một phen, đến cuối cùng giọng nói dần dần trở nên nghiêm túc: "Việc này thực sự mạo hiểm, chỉ cần có một chút sơ hở, thì hiện tại nàng đã bị ba người kia bắt giữ rồi, sau này ngàn vạn lần phải thận trọng."
Từ khi tới Trường An, Thẩm Xuân quả thực không có một điểm nào như ý, chữ thì chữ biết chữ không, lễ nghi cũng cái hiểu cái không, bị người chế nhạo ghét bỏ đã là chuyện thường ngày, đâu đâu cũng vấp phải trắc trở, chính nàng cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân là một kẻ vô dụng, nếu như đổi thành khi trước, Thẩm Xuân nhất định sẽ ũ rũ ứng đối với chuyện này.
Nhưng bây giờ, nàng phát hiện bản thân cũng không vô dụng như mình tưởng tượng, chỉ cần nàng đủ cẩn thận đủ lớn mật, thì nàng cũng có thể hoàn thành đại sự.
Đối với lời Tạ Ngọc căn dặn, nàng nghiêm túc phản bác: "Ta biết phải cẩn thận, nếu như ta không nắm chắc thì ta chắc chắn không làm chuyện này."
Lúc nàng nói chuyện, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ánh sáng lấp lánh, khác xa so với bộ dạng dè dặt cẩn thận lúc trước.
Vẻ mặt Tạ Ngọc cũng bất giác hòa hoãn: "Vậy thì tốt."
Thẩm Xuân do dự một chút: "Vậy chúng ta. . . đi đâu bây giờ?"
"Tạm thời cứ ở chỗ này trước đã." Sau khi Tạ Ngọc trầm ngâm thì giải thích: "Đám sơn phỉ này tổng cộng có sáu người, hiện tại sơn phỉ ở đây đã bị tiêu diệt, đến nơi khác ngược lại càng nguy hiểm hơn."
Hắn vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ tửu quán, ngoại trừ tìm ra vài thanh binh đao bọn sơn phỉ giấu thì không còn gì khác đáng lo ngại. Trong phòng còn có sáu thi thể, Tạ Ngọc tự mình động thủ, ném thi thể vào trong một khe núi.
Sau khi hắn làm xong những chuyện này thì quay lại khách điếm, chỉ thấy Thẩm Xuân vẫn còn ngồi bên cạnh bàn kiên trì đợi hắn, có điều đầu nàng gật lên gật xuống như một con gà mổ thóc, mí mắt làm thế nào cũng không mở lên nổi.
Tạ Ngọc bất giác nở nụ cười, ôm ngang nàng đặt lên trên giường hẹp.
...
Tạ Vô Kỵ vốn không muốn phản ứng lại đám người Đột Quyết kia, nhưng chẳng biết xuất phát từ tâm tính gì mà thừa dịp đêm khuya, hắn lại đi gặp vị vương tử Đột Quyết kia.
Vị vương tử Đột Quyết kia tên là Cáp Nạp, còn có một cái tên Hán là Ca Thư Thương, cái tên này ngược lại nghe thật sự có chút khí thế, nhưng bản thân hắn sinh ra có tướng mạo của người Đột Quyết điển hình, mặt mày tú lệ, màu da tái nhợt, giống như sinh ra đã mang theo ốm yếu bệnh tật, nhìn qua vô cùng tinh xảo ốm yếu, chớ nói chi là hắn còn thường xuyên dùng khăn che miệng ho suyễn vài tiếng.
Người này rõ ràng đã hai mươi lăm hai mươi sáu nhưng tướng mạo không khác gì thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Ca Thư Thương mỉm cười: "Ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ tới, không uổng công ta chờ ngươi một đêm."
"Ta tới rồi thì sao?" Tạ Vô Kỵ nheo nheo mắt, cười nhạo: "Đừng quên, ta vừa mới giết ba người thuộc hạ của ngươi."
Ca Thư Thương tốt tính mà nói: "Bọn họ làm việc không nên hồn, ngươi giết cũng sẽ giết."
Tạ Vô Kỵ đại mã kim đao ngồi xuống trước mặt Ca Thư Thương: "Ta tới để báo cho ngươi biết một tiếng, đừng ... có ý đồ với ta nữa." Hắn ta cao giọng, sau đó liền ôm quyền hướng về phía trước: "Ta dù sao cũng là con cháu Tạ gia, một lòng dốc sức vì nước."
Ca Thư Thương lẳng lặng nghe, chợt khẽ cười: "Một lòng dốc sức vì nước. . ."
Hắn hơi nhướng mắt: "Nếu ngươi thật sự một lòng vì nước thì tại sao lúc đó lại không cứu Thường Minh tướng quân, trái lại còn nhìn hắn bị mật thám làm hại?"
Con ngươi Tạ Vô Kỵ co rút, tay phải siết chặt, đặt lên trên vỏ đao, có điều vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Người Hán chúng ta chú ý chứng cứ rõ ràng, ngươi là người Đột Quyết, lần đầu tiên nói bậy, ta không trách ngươi."
Hắn ta bỗng nhiên không kịp đề phòng mà rút đao ra, bổ một đao lên cái bàn trước mặt.
Hắn bấm tay bắn thân đao ra: "Nếu còn tới lần nữa thì ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Ca Thư Thương chỉ cười cười: "Yên tâm, ta cũng không phải tới truy vấn ngươi, ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy."
Hắn khẽ thở dài nói: "Ta chỉ là thấy tiếc thay ngươi, đều là con cháu Tạ gia, một người có thể nằm sàng cao gối mềm nắm quyền, một người lại bị đưa cho nô bộc giúp việc ở ngoại viện nuôi nấng, đến tận lúc mười mấy tuổi mới có tên, một người còn trẻ đã một bước lên mây, một người lại phải làm mật thám thâm nhập địch quốc không thấy được ánh mặt trời, mai danh ẩn tích ba năm năm năm mới có thể có danh hào bạc bẽo, nguy hiểm là sống hay chết còn chưa biết trong thời gian này, lại có ai biết?"
Hắn lạ a một tiếng: "Được rồi, tên hoàng đế kia của các ngươi có khả năng biết, có điều ở trong mắt hắn ngươi là một quân cờ đáng ghét của Tạ gia, không tin thì ngươi tự xem đi, mặc dù hiện tại ngươi đứng hàng tham tướng nhưng trong tay ngươi có bao nhiêu thực quyền chứ?"
Lời này của Ca Thư Thương không nặng, từng câu từng chữ lại nói thẳng vào lòng người, Tạ Vô Kỵ nhíu nhíu mày, theo bản năng lạnh giọng nói: "Tạ Ngọc đối với ta không tệ."
Không, nói đối xử không tệ cũng không đúng, Tạ Ngọc đối xử với hắn phải nói là vô cùng tốt.
Sau khi hắn biết bản thân cũng là con cháu Tạ gia thì thường hay tính toán tranh giành với Tạ Ngọc, thư phòng tứ bảo gì đó, binh đao vũ khí gì đó, kỳ trân dị bảo gì đó, chỉ cần Tạ Ngọc có, hắn liền nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cho dù bản thân không giành được thì cũng không muốn rơi vào tay Tạ Ngọc.
Nhưng Tạ Ngọc lại là một người không có nhiều ham muốn hưởng thụ vật chất, cho dù có là trân bảo hiếm có khó tìm cỡ nào thì hắn cũng chẳng coi trọng, ngược lại có vài lần Tạ Ngọc nhìn thấu chuyện hắn ta phá rối sau lưng thế mà còn thong dong đưa đồ cho hắn.
Hắn muốn biết chữ, Tạ Ngọc liền đi cầu tổ phụ để hai người cùng nhau đến trường, hắn rất có thiên phú ở khoản võ nghệ, cũng là Tạ Ngọc mời đệ nhất cao thủ đến dạy hắn, năm hắn lớn hơn vài tuổi, thời điểm vóc dáng nhanh chóng trở nên cao lớn, buổi tối thường đói đến mức không thể ngủ yên, nha hoàn và bà mụ ở học đường thấy thế thì cũng chỉ làm đồ ăn cho hắn cho có lệ, cũng là Tạ Ngọc nói bản thân tối nào cũng đều đói, để riêng cho hắn một phần đồ ăn.
Đương nhiên Tạ Ngọc cũng không phải là thánh mẫu gì, Tạ Ngọc đối xử với hắn như vậy cũng đối xử với những con cháu Tạ gia khác như vậy, dù cho là lúc trước Tạ Cẩm phạm phải đại kỵ, Tạ Ngọc vì Tạ Cẩm mà tính toán như vậy.
Mặc dù trong lòng Tạ Vô Kỵ có không phục như thế nào thì cũng phải thừa nhận, người tam đệ này của hắn rất có phong phạm gia chủ, tuổi còn nhỏ mà đã gánh vác trọng trách của gia tộc trên người.
Ca Thư Thương quan sát vẻ mặt của hắn ta, chậm rãi nói: "Hắn bố thí đối xử với ngươi ‘không tệ’, chẳng qua chỉ vì đều là con cháu Tạ gia nên mới như vậy."
Tạ Vô Kỵ cười lạnh nói: "Thì lại làm sao chứ, ta và hắn dù sao cũng là huynh đệ cùng chung dòng máu, tóm lại thân thiết hơn so với tên dị tộc mọi rợ là ngươi đây."
Ca Thư Thương dường như đang chờ hắn ta nói mấy lời này, bật cười ra tiếng: “Chuyện này thì không chắc đâu."
Hắn dừng một chút: "Mẹ ruột ngươi là quý tộc Đột Quyết, chuyện này thời gian ngươi làm mật thám đã biết được, nhưng ngươi có biết họ của bà không?"
Tạ Vô Kỵ nhíu nhíu mày, Ca Thư Thương không đợi hắn ta mở miệng, cướp lời nói: "Ca Thư, thế gia vọng tộc vương tộc Đột Quyết."
Hắn ta không nhanh không chậm nói: "Nếu xếp theo bối phận của dân tộc Hán thì ngươi còn phải gọi ta một tiếng đại ca đó."