Tạ Ngọc không cảm thấy bản thân làm sai chỗ nào. Dám ngang nhiên phạm vào điều kỵ húy như vậy, nếu Thẩm Xuân là thuộc hạ của hắn, giờ phút này đã sớm bị nghiêm phạt. Hắn nhìn nàng có phần ủ rũ, hiếm hoi mà lòng dạ bỗng chốc xao động, lưỡng lự giữa việc an ủi hay không, cuối cùng vẫn chọn cách lạnh nhạt bỏ qua.
Nói xong thì cũng đến giờ cơm trưa. Hắn trở về đột ngột, nên bữa trưa chẳng có ai chuẩn bị theo khẩu vị của hắn. Món chính là một tô mì thịt dê, lớp mỡ dê óng ánh nổi trên mặt nước dùng trong vắt. Hắn chỉ liếc qua một cái rồi đặt đũa xuống, chờ Thẩm Xuân gắp hết thịt dê đi.
Chẳng phải hắn cố ý để người hầu hạ, chỉ là từ trước đến nay, mỗi khi dùng bữa với nàng, nàng luôn để tâm đến khẩu vị của hắn. Biết hắn không ưa mùi gây của thịt dê, mỗi lần ra ngoài dự yến tiệc, hễ bàn tiệc có món này, nàng sẽ chủ động cầm một đôi đũa sạch, gắp hết thịt sang bát mình. Mà nàng lại chẳng nỡ phí phạm, đã gắp rồi thì thể nào cũng sẽ ăn. Lâu dần thành thói quen, vậy nên lúc này hắn cũng vô thức chờ nàng giúp mình gắp bỏ món không hợp khẩu vị.
Lần này, Thẩm Xuân lại làm như không thấy, nàng chỉ cúi đầu gắp một miếng thịt dê đưa vào miệng, chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Tạ Ngọc khựng lại, quét mắt nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, nhàn nhạt hỏi: “Thịt dê ngon đến thế sao?”
Thẩm Xuân cũng không phải người dễ chịu thiệt. Nàng vừa bị trách mắng một trận, nào còn tâm trạng sốt sắng lấy lòng hắn nữa!
Nàng cứ thế cúi đầu ăn thịt, đôi má hơi phồng lên, đáp lời: “Ngon lắm, vừa thơm vừa mềm.”
Tạ Ngọc nhướng mày, nhìn xoáy vào đỉnh đầu Thẩm Xuân một lúc, xác định nàng hoàn toàn không có ý định dộng tay, hắn đành phải lấy một chiếc đĩa sạch khác, từ tốn gắp từng miếng thịt dê ra khỏi bát mì.
Cuối cùng, hắn cũng xác nhận được một chuyện - lá gan của nàng, dường như đã to lên không ít so với lúc mới đến.
Hai người chẳng ai để ý đến ai, cứ thế mà ăn xong bữa cơm.
Xuân ma ma lại bưng lên một chén tuyết ngự nãi canh, khoai môn nghiền nhuyễn hòa cùng sữa tươi, rưới thêm mật quế hoa, hương vị ngọt ngào khó cưỡng.
Thẩm Xuân dùng thìa khuấy nhẹ, vừa định thưởng thức thì Tạ Ngọc chợt cất giọng nhàn nhạt: “Chỉ có một bát thôi sao? Không chuẩn bị phần của ta à?”
Hắn đang cố tình gây chuyện, bình thường có bao giờ động đến đồ ngọt đâu chứ.
Thẩm Xuân đẩy chén điểm tâm về phía hắn, không buồn nhìn: “Phần này chàng ăn đi, thiếp gọi người làm thêm một phần khác.”
Tạ Ngọc chỉ muốn trêu nàng để nàng nói với mình thêm vài câu, thấy nàng như vậy, hắn lại đẩy chiếc bát sứ trắng trở về: “Thôi được rồi, nàng ăn đi, phần còn thừa thì để ta.”
Thẩm Xuân lần này không nhịn được, cau mày trừng hắn một cái.
Nàng vốn xinh đẹp, ngay cả khi giận dỗi cũng đáng yêu lạ thường. Tạ Ngọc khẽ cong môi, nhưng lại vội đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng để che giấu.
Thẩm Xuân cố tình đối nghịch với hắn, nàng dứt khoát ăn hết bát chè. Ngay cả chút sữa còn sót lại dưới đáy cũng vét sạch, không chừa lại dù chỉ một giọt.
Nàng còn cố ý giơ bát lên trước mặt hắn, nhấn mạnh: “Thiếp ăn hết rồi, không còn thừa đâu.”
Ý tứ rõ ràng là nếu hắn muốn ăn thì tự bảo người làm lại đi, nàng sẽ không để mặc cho hắn trêu đùa.
Lúc nàng nói chuyện, đầu lưỡi khẽ ẩn hiện giữa bờ môi, dường như vẫn còn vương chút sữa, phản chiếu thứ ánh sáng trong suốt đầy mê hoặc. Tạ Ngọc ngẩn ra trong chốc lát, khẽ lẩm bẩm một câu: “Không sao.”
Hắn bất ngờ nghiêng người áp xuống, ép nàng xuống đệm mềm. Thẩm Xuân giãy giụa mấy lần, nhanh chóng bị hắn giữ chặt cổ tay. Đầu lưỡi hắn trước tiên chậm rãi phác họa theo viền môi nàng, rồi thăm dò hé mở bờ môi, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang cố né tránh mà tùy ý dây dưa.
Thẩm Xuân bị hắn đè xuống hôn đến mức không biết đã bao lâu, đến khi không thở nổi nữa, nàng mới đưa tay ra sức vỗ lên vai hắn. Tạ Ngọc khẽ thở dốc một tiếng, chậm rãi chống người dậy, còn chu đáo lau đi vệt nước vương lại trên môi nàng.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng: “Bánh ngọt ngon lắm.”
Nghĩ ngợi một chút, hắn lại nhẹ nhàng xoa mu bàn tay nàng, dịu giọng trấn an: “Chuyện hôm nay ta sẽ không nhắc lại nữa, nàng cũng đừng giận dỗi nữa, được không?”
Hắn có thể nói ra những lời này, là đang cho Thẩm Xuân một bậc thang để bước xuống. Nàng dù có đau lòng hay ấm ức ra sao, chung quy vẫn phải xem sắc mặt của Tạ Ngọc mà hành sự. Có lẽ dạo gần đây hắn thật sự ưu ái nàng hơn đôi chút, có lẽ nàng có thể dựa vào điều đó mà giận dỗi vài câu. Nhưng nếu vượt quá giới hạn của hắn, kẻ chịu khổ vẫn là nàng.
Thẩm Xuân đưa tay quấn vạt áo, khẽ gật đầu.
Sắp tới phải bận rộn lo liệu chuyện Hồi Cốt công chúa hòa thân, Tạ Ngọc lại lao vào công việc. Đến ngày công chúa đến Trường An, hắn còn phải đích thân xuất hành nghênh đón.
Sáng sớm hôm ấy, Xuân ma ma nhìn Thẩm Xuân, do dự hồi lâu rồi mới cất lời: “Nương tử, lang quân đã từng nhắc đến vị Thác Bạt công chúa kia với người chưa?”
Thẩm Xuân lắc đầu rồi chống cằm, giọng hơi trầm: “Chàng ấy không nói với ta chuyện trên triều.” Nàng hỏi: “Nhũ mẫu, có chuyện gì sao?”
Trước đây, đám hạ nhân nhiều chuyện với Thẩm Xuân đã bị Tạ Ngọc trách phạt, nhưng Xuân ma ma cũng không đành lòng để nương tử nhà mình chẳng hay biết gì. Bà ấy suy nghĩ một lúc, rồi hạ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, lang quân và vị công chúa kia là cố nhân.”
Bà ấy chưa đợi Thẩm Xuân lên tiếng hỏi đã vội nói: “Hồi lang quân chưa nhậm chức, từng đi một chuyến sứ Tây Vực. Khi đó, không chỉ được Khả Hãn Hồi Cốt coi trọng, mà ngay cả Thác Bạt công chúa cũng vừa gặp đã đem lòng ái mộ. Khả Hãn còn muốn gả công chúa cho ngài ấy nữa! Chỉ là khi đó, lang quân bận rộn chính sự, nên đã viện cớ từ chối.”
Nét mặt bà ấy nghiêm trọng: “Nô tỳ còn nghe nói, khoảng thời gian lang quân ở Hồi Cốt, vị công chúa ấy luôn ở bên cạnh. Hai người không chừng còn có chút tình cảm, phu nhân vẫn nên cẩn thận một chút!”
Thẩm Xuân chớp mắt, chậm rãi “ồ” một tiếng.
…
Thác Bạt Châu đến nơi thì vô cùng phóng túng. Rõ ràng Lễ bộ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa và nghi trượng ngoài thành để đón nàng ta vào hoàng cung dự yến tiệc, nhưng nàng ta lại không chịu ngồi xe. Thay vào đó, nàng ta dẫn một đoàn hộ vệ, cưỡi ngựa lao thẳng vào đại lộ Trường An. Tiếng cười trong trẻo, rạng rỡ vang vọng khắp con đường.
Hai bên đại lộ dù đã bố trí hộ vệ, nhưng cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ của bách tính Trường An. Hồi Cốt và triều đình vốn giao hảo, bách tính cũng có thiện cảm với vị công chúa này, không ít người đã đứng dọc hai bên đường chờ xem náo nhiệt.
Mọi người nghe thấy tiếng động truyền đến, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ da trắng như tuyết, dung mạo rực rỡ như hoa, đôi mắt nâu nhạt, tươi cười rạng rỡ, cưỡi ngựa lao tới. Nàng ta tuy mang nét đặc trưng của ngoại tộc với sống mũi cao, hốc mắt sâu. Nhưng làn da mịn màng, ngũ quan tinh tế, dung mạo lại thiên về người Hán. Vẻ đẹp ấy hòa quyện cả hai nét đặc sắc, quả thực xinh đẹp vô song.
Giữa trán nàng ta được điểm xuyết bằng một viên hồng ngọc, phía sau búi tóc vấn cao, những lọn tóc buông xuống đều được tết thành những bím nhỏ. Nàng ta khoác bộ trường bào đỏ rực như lửa, cổ tay và mắt cá chân đều đeo vòng vàng ròng, mỗi bước đi, mỗi động tác đều phát ra tiếng leng keng vui tai, thực sự vô cùng nổi bật.
Bách tính không khỏi xôn xao bàn tán: “Vị Thác Bạt công chúa này quả không hổ danh ‘Minh châu thảo nguyên’, ngay cả cách xuất hiện cũng độc đáo đến vậy.”
“Đúng vậy, đúng là một nữ tử xuất chúng.”
Cũng có người buông lời so sánh: “Không hổ danh nữ trung hào kiệt, quả nhiên khác hẳn những nữ tử yểu điệu ở Trường An.”
Dưới sự hộ tống của Vũ Lâm vệ, Thác Bạt Châu phóng thẳng tới ngoài hoàng thành. Lúc này, Tạ Ngọc và các quan viên Lễ bộ đã đứng chờ sẵn trước cửa. Nàng ta vừa nhìn thấy Tạ Ngọc, mắt lập tức sáng lên, liền kéo cương ngựa, gọn gàng xoay người xuống.
Giữa bao ánh mắt dõi theo, nàng ta sải bước đi thẳng đến chỗ Tạ Ngọc, cười tít mắt nói: “Dù gì chúng ta cũng có chút quan hệ họ hàng, lại hữu duyên quen biết, vậy mà bao năm nay huynh chẳng viết lấy một lá thư cho ta, thật chẳng ra dáng huynh đệ gì cả!”
Nàng ta ra dáng tùy tiện phóng khoáng, đưa tay định vỗ vai Tạ Ngọc, nhưng hắn khẽ nghiêng người, tránh đi một cách tự nhiên.
Nàng ta nói thản nhiên như vậy, khiến tất cả những người có mặt lập tức nhận ra một điều - quan hệ giữa Tạ Ngọc và vị công chúa này e rằng không hề tầm thường.