Tạ Ngọc đứng dưới tán cây, im lặng thật lâu.
Hắn từ nhỏ thi hành quy củ lễ pháp, từ khi tiếp quản Tạ gia đến nay, càng là xử sự thanh chính, tiếng lành đồn xa, chớ có nói là người bên ngoài, chính cha ruột hắn Tạ quốc công, cũng đã bị hắn chỉ trích trừng phạt, sau đó hắn lại tự mình đến từ đường lãnh phạt, từ trong nhà bên ngoài ai cũng kính phục.
Hắn thấy, hắn đối với Thẩm Xuân đã cực kì khoan thứ, đến phụ mẫu, hắn đều không có bao che như vậy, nhưng nghe nàng vừa rồi lên án, giống như ở bên cạnh hắn chịu rất nhiều ủy khuất.
Hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, hắn sẽ bị nàng đánh giá mặt trái như thế.
Nàng ở Tạ gia không vui sao?
Tạ Ngọc chậm rãi nhíu lông mày.
Thẳng đến lúc thái giám đến kêu: "Tiểu công gia, yến tiệc đã bắt đầu, Hoàng thượng gọi ngài đi qua."
Chờ đến yến tiệc xuân hoa các, hai đội nữ mới vừa rồi thi đấu túc cầu cũng đều ngồi xuống, chỉ là không thấy bóng dáng Thẩm Xuân đâu, Ngũ hoàng tử vui tươi hớn hở cùng Tạ Ngọc trêu ghẹo: "Biểu tỷ hẳn là bị những lang quân si mê túc cầu kia vây xung quanh rồi, ta nhìn tiểu lang quân hôm nay đến xem thi đấu không thiếu người có tướng mạo anh tuấn, biểu tỷ phu chẳng lẽ không sợ ỷ ấy bị người ta bắt cóc sao? Đi tới sân bóng bên kia đón tỷ ấy trở về đi." Ngũ hoàng tử là nhi tử của Thẩm quý phi, xem như họ hàng với Thẩm Xuân, tin tức hai người hòa ly chưa truyền ra, trong mắt Ngũ hoàng tử, hai người vẫn là phu thê.
Túc cầu luôn luôn là hoạt động quan lại quyền quý trong thành Trường An cuồng nhiệt nhất, chỉ cần bóng đá tốt, cho dù là người dân thường, cũng sẽ có vô số quý nhân nguyện ý đập tiền nâng họ làm khách quý, mới vừa rồi thi đấu túc cầu Thẩm Xuân có thể nói là đại xuất danh tiếng, lúc này sợ là có không ít người vây quanh nàng tặng hoa hiến quả.
Nghe câu nói vô tâm này của Ngũ hoàng tử, Tạ Ngọc có chút tâm thần bất định, Ngũ điện hạ này nói thế tử mình được vây xung quanh, tiểu lang quân anh tuấn, bắt cóc có phần không dễ nghe, nói hắn dường như là một trượng phu ghen tuông bình thường.
Nhưng trên mặt hắn vẫn nhàn nhạt: "Điện hạ quá lo lắng."
Ngũ hoàng tử cố ý thân cận với hắn mới thuận miệng trò đùa một câu, thấy hắn đoan nghiêm, ngượng ngùng cười một tiếng không nói.
Lại qua một lát, Thẩm Xuân còn chưa trở về, Tạ Ngọc chợt đứng dậy, phối hợp nói: "Nhưng yến tiệc sắp bắt đầu, ta cũng xác thực nên đi đón nàng ấy trở về."
Ngũ hoàng tử: "?"
Trong điện, Tạ Ngọc còn là đi lại thong dong, một bộ dạng mây trôi nước chảy, chờ đi đến ngoài điện, bước chân hắn dần dần tăng tốc.
Hắn mới đến cửa chuồng ngựa, liền gặp ba đám người chặn lại một vòng, đám người này còn đang nghị luận ầm ĩ.
"Mới vừa rồi một cước Thẩm nương tử đá thực sự là đặc sắc, nữ tử thi đấu túc cầu cũng nhiều năm rồi, vẫn là người đầu tiên dẫn bóng nhanh như vậy!"
Có người một mặt như si mê phụ họa: "Không những chơi bóng tốt, dáng người cũng là mỹ mạo tuyệt vời, nếu ta có thể cưới được nàng ấy. . ."
"Mau ngậm miệng đi, Thẩm nương tử đã sớm lập gia đình, còn là gả cho Tạ Ngọc."
Đám người một tiếng thất vọng 'Xuỵt' .
Trong cung liền không nên làm tranh tài túc cầu làm gì, hao người tốn của, trắng trợn phô trương!
lông mày Tạ Ngọc tụ thành sông núi, che miệng ho một tiếng, mấy lang quân mới vừa rồi còn trò chuyện hào hứng nhìn thấy hắn đến, lập tức câm như hến, không dám lên tiếng, còn chủ động nhường một con đường ra.
Hắn đi vào nhìn, liền thấy sân bóng cũng bị vây chật như kiến, đám người này ồn ào tặng hoa ném quả, Thẩm Xuân trong ngực ôm một nắm hoa tươi lớn, bị chèn ở giữa không thể động đậy, nơi này người thực sự quá nhiều, may mắn Tạ Vô Kỵ dẫn đầu quân lính ở bên cạnh tận chức tận trách che chở, nếu không lúc này sợ là khó thoát thân.
Nhìn một màn này, Tạ Ngọc bước chân dừng lại, đi mau tới.
Đại khái là trời cho phép, nơi hắn đi qua, người chung quanh đều tự động nhường ra một con đường, hắn trực tiếp đi tới, gật đầu với Tạ Vô Kỵ: "Làm phiền huynh trưởng."
Hắn đưa tay về phía Thẩm Xuân: "Ta đón nàng tới xuân hoa điện."
Tạ Vô Kỵ là biết hai người đang hòa ly, cố ý nhướng nhướng mày, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Đệ cũng không cần cám ơn ta, xem đệ muội có chịu đi theo đệ hay không."
Tạ Ngọc nhìn về phía Thẩm Xuân: "Mấy người Chiêu Hoa đang chờ nàng."
Thẩm Xuân do dự một chút, lúc này mới gật đầu: “Được a, đi đến xuân hoa điện trước."
Nàng lại chuyển hướng sang Tạ Vô Kỵ, khách khí nói lời cảm tạ: "Mới vừa rồi đa tạ huynh."
Tạ Vô Kỵ không nói chuyện, lười biếng hướng về phía nàng phất phất tay.
Trở lại xuân hoa điện về sau, Thẩm Xuân liền chủ động ngồi cùng mấy người Chiêu Hoa, cách Tạ Ngọc xa xa.
Chờ yến tiệc tan, Tạ Ngọc vốn định đưa nàng về Thẩm phủ, không nghĩ tới Thẩm Xuân đã sớm ngồi lên xe ngựa đi, sợ có chút quan hệ nào với hắn, hắn khó thấy bực mình, giống như có đồ vật gì nằm ngang trên ngực không thoát ra cũng không thể trôi xuống.
Lúc về Tạ phủ, Trường Lạc nhìn hắn muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới nói: "Tiểu công gia. . ."
ánh mắt Tạ Ngọc chuyển hướng sang hắn ta, hắn ta do dự mà nói: "Ngài có cảm thấy hay không, Tạ tham tướng đối với phu nhân có chút quan tâm quá mức?"
ánh mắt Tạ Ngọc khẽ nhúc nhích: "Có ý gì?"
Trường Lạc nêu ví dụ nói: "Thi đấu túc cầu, ván thứ nhất kia, rõ ràng là Tạ tham tướng cố ý thiên vị cho phu nhân, chính là mới vừa rồi, Tạ gia cũng bảo vệ phu nhân hơi nhiều." Hắn ta càng nói biểu lộ sự kỳ quái: "Từ khi Tạ tham tướng phát đạt, liền ít có đi lại với trong nhà, không mấy thân cận với quốc công và ngài, ngài ấy dù thế nào cũng sẽ không phải nể tình mặt mũi Tạ gia mới trông nom phu nhân?"
Hắn ta vừa nói vừa trợn mắt: "Ngài, ngài ấy sẽ không có ý gì đối với phu nhân chứ. . ."
Đối với việc tình cảm, Tạ Ngọc luôn luôn trì độn, nhưng mới vừa rồi trông thấy Tạ Vô Kỵ cùng Thẩm Xuân đứng chung với nhau, hắn ngay lập tức liền cảm thấy không thích hợp, Trường Lạc chỉ là nói ra tâm tư của hắn.
Tạ Ngọc đôi môi khẽ mím, giây lát, hắn mới nói: "Huynh trưởng từ nhỏ liền thích dùng thủ đoạn chọc ghẹo người khác như vậy, ta đọc sách luyện chữ, huynh ấy cho dù không thích, cũng vẫn phải cướp giấy bút của ta, huynh ấy đối với phu nhân, cũng không phải là xuất phát từ chân tâm."
hắn vừa nói thần sắc hơi nới lỏng, cụp mắt nói: "Huống chi ta với phu nhân danh phận cố định, huynh ấy nếu muốn quá phận chính là coi trời bằng vung, chớ nói ta với phu nhân tuyệt đối không hòa ly, coi như chúng ta thật sự hoà ly rồi, huynh ấy cũng nhất định không có khả năng."
Trường Lạc nghĩ cũng phải, đại bá ca cùng đệ muội, trừ phi Tạ Vô Kỵ to gan không cần tiền đồ!
. . .
Ca Thư Thương bên kia cũng cùng Tạ Vô Kỵ nói chuyện phiếm về việc này, hắn ta như có điều suy nghĩ: "Dường như ngươi đối với đệ muội kia của ngươi có chút hơi chiếu cố?"
Tạ Vô Kỵ ở Đột Quyết đã nhiều năm làm mật thám, Hoàng thượng dứt khoát phái hắn đến công khai chăm sóc ngầm giám sát Ca Thư Thương, vậy nên cũng thuận tiện hai người lui tới qua lại.
đầu ngón tay Tạ Vô Kỵ vô ý thức vuốt nhẹ ngực một chút, nhướng mày hỏi lại: "Phải thì sao?"
Hắn đối với Thẩm Xuân, nói có nhiều hảo cảm cũng chưa đúng, chỉ là lần đầu tiên gặp nàng, liền nghĩ tới một vị cố nhân.
Bảy, tám năm trước hắn lạc đường trong núi rừng, trong lúc vô tình cứu một tiểu nha đầu gầy gò ốm yếu, tiểu nha đầu dáng dấp không xinh đẹp, toàn thân trên xuống dưới bẩn thỉu,, xem xét thấy không ai quản, mười mấy tuổi liền bị bán làm con dâu nuôi từ bé.
Tạ Vô Kỵ cũng không phải là người giàu lòng nhân ái, đối với kẻ yếu không thể tự vệ này, ý muốn chết đi chưa chắc đã là một chuyện xấu, nhưng thời điểm đi ngang qua chỗ hố kia lần nữa, nghe được nàng còn ra sức giày vò kêu cứu, quỷ thần xui khiến, hắn kéo nàng lên.
Hắn không chỉ giúp nàng chữa vết thương, cõng nàng đi ra khỏi rừng, còn thuận đường giúp nàng giải quyết tên lưu manh đã mua nàng.
Đến lúc chia tay, tiểu nha đầu chết sống không cho hắn đi, hỏi tính danh của hắn.
Tạ Vô Kỵ cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là hắn cũng không biết chính mình tên gọi là gì —— lúc đó, người người đều gọi hắn 'Thập thất nô' .
Hắn bị hỏi trầm mặc một lát, không biết biểu lộ cảm xúc gì, hắn nghiêm trang nói cho nàng: "Ta tên Tạ Ngọc."
Ngón tay hắn viết trên mặt cát chữ 'Ngọc'.
Nhớ lại chuyện cũ, Tạ Vô Kỵ ánh mắt có chút xao động, nhưng rất nhanh thần sắc lại như thường.
Hắn đương nhiên biết, Thẩm Xuân với tiểu nha đầu kia không phải một người, chỉ nói tướng mạo, Thẩm Xuân so ra còn xinh đẹp hơn tiểu nha đầu kia.
Ca Thư Thương hiếu kỳ nói: "Ngươi là vì chọc Tạ Ngọc không vui?"
Tạ Vô Kỵ đổi chủ đề: "Đặc biệt gọi ta đến, ngươi có chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi giúp ta nghe ngóng quân hộ hạ lạc.” Ca Thư Thương triển khai bản vẽ, phía trên vẽ lấy nỏ cơ tinh xảo, thậm chí ghi chú tên các địa danh cùng kích thước, chỉ là nhìn kỹ phía dưới, có non nửa địa danh chưa ghi chú rõ.
Sắc mặt hắn ta chậm rãi chuyển sang lạnh lẽo: "Người Hán thiện kỹ xảo, nghiên cứu ra nỏ máy thần này, khắc với kỵ bộ binh của ta, nếu không phải vật này, chúng ta lần này sao lại bị bại thảm liệt như vậy."
Hắn ta nhìn về phía Tạ Vô Kỵ, hạ giọng: "Chờ năm sau, Hoàng đế người Hán sẽ suất lĩnh cung tần cùng chúng thần đi hành cung cử hành vụ xuân cày bừa, thuận tiện nhìn quân diễn một chút, ngươi đến lúc đó giúp ta nghe ngóng một vị quân hộ hạ lạc. . ."
Hắn ta tinh tế nói xong, lại hỏi Tạ Vô Kỵ: "Có thể làm được sao?"
Tạ Vô Kỵ ừ một tiếng.
Ca Thư Thương biết hắn đây là đồng ý, cũng không nói nhiều, hắn ta cúi đầu ho khan vài tiếng, lại giương mắt, ôn thanh nói: "Chờ chuyện này kết thúc, ngươi liền theo ta về Đột Quyết, phụ hãn chỉ có một đứa con gái này, đối ngươi cũng là nhớ nhung cực kì."
Hắn ta biết Tạ Vô Kỵ trong lòng đang suy nghĩ gì, khẽ cười nói: "Ở đây, chỉ cần Tạ Ngọc còn một ngày, ngươi liền vĩnh viễn không ngày nổi danh, nhìn hắn ta vinh quang gia nghiệp, trên vai là vinh quang của cả gia tộc, trong lòng ngươi không khó chịu sao? Hắn ta đối ngươi tốt hơn nữa, cũng không có khả năng đem quyền thế trong tay chia cho ngươi một nửa."
Tạ Vô Kỵ xuất thần một lát, bĩu môi cười một tiếng: "Còn phải nói."
. . .
Chờ yến tiệc trong cung kết thúc, Thừa Ân bá cùng Vạn ở bên ngoài cửa cung bị Ninh vương gọi lại, ông ta mỉm cười mà nói: "Thừa dịp Thừa Ân bá cùng phu nhân đều ở đây, chúng ta không bằng định luôn chuyện của Tín Phương."
Ông ta nói: "Tín Phương cũng đến tuổi nên xuất giá rồi."
Ninh vương mặt trắng không râu, nguyên bản mặt mày cũng coi là anh tuấn, nhưng mấy năm gần đây bị tửu sắc móc rỗng thân thể, hai mắt đục ngầu, bước chân phù phiếm, nhìn khiến người khác buồn nôn.
Vạn thị nghe ông ta gọi khuê danh của nữ nhi mình, trong dạ dày không khỏi quay cuồng lên, nói lời Thừa Ân bá trước đó từ chối: "Tín Phong còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại không dám trèo cao tới vương phủ, vương gia thực sự nâng đỡ rồi."
Thừa Ân bá đối với Thẩm Tín Phương cũng là ký thác kỳ vọng, đương nhiên không cam tâm để nàng ta gả cho một lão thân vương già nua làm trắc phi, liền phụ họa nói: "Đúng vậy a đúng vậy a."
Ai ngờ Ninh vương trực tiếp không nể mặt: "Nhưng bản vương càng muốn để nàng ấy trèo cao thì sao?"
Ninh vương tửu sắc tài vận đều đủ, tại Trường An thanh danh thực sự không hề tốt đẹp gì, nhưng ai bảo ông ta có thân phận cao? Chính là Hoàng đế thấy cũng phải hô một tiếng hoàng thúc, Thừa Ân bá phủ không có chút thực quyền nào thực sự đắc tội không nổi, càng không dễ công khai cự tuyệt.
Ninh vương này có đất phong riêng, chỉ là vị trí không được tốt dựa theo quy củ, thân vương các nơi phải sau tết an diện thánh một lần, sau Nguyên Tiêu liền được khởi hành hồi phủ, Thừa Ân bá cùng Vạn thị vốn định nhịn đến lúc hắn hồi phủ, không nghĩ tới cái này còn chưa hết năm, Ninh vương đã kiềm chế không được.
Thừa Ân bá tình thế khó xử, Vạn thị lại linh hoạt cơ trí khẽ động, mỉm cười nói: "Cũng không phải là ta khước từ bá gia, chỉ là Tín Phương thực sự tuổi nhỏ, chúng ta không đành lòng để con bé rời nhà quá sớm, ngược lại là trưởng nữ A Xuân chúng ta tuổi tác chính vào bích ngọc, vương gia hôm nay cũng mắt thấy phong tư của nó rồi."
Ninh vương giật mình, rất nhanh cười lạnh tiếng: "Thừa Ân bá cùng phu nhân hẳn là thấy ta là vương gia ở xa về liền mở miệng lừa gạt ta? Lệnh ái đã sớm gả cho Tạ gia Tam lang làm thê tử, phu nhân nhắc đến nàng ta làm cái gì?"
Thẩm Xuân đích thị là dung nhan mỹ mạo, còn có một phong thái mạnh mẽ không giống bất kỳ nữ nhân nào ở Trường An, mười phần tươi đẹp loá mắt, nhưng có đẹp đến mấy thì ông ta cũng không gan lớn đến mức dám động vào thê tử của Tạ Ngọc.
Vạn thị thần sắc bất đắc dĩ: "Vương gia có chỗ không biết, Xuân nương tùy hứng, ở Tạ gia cũng không được như ý, mấy ngày trước đây Tạ Ngọc liền đưa thư hòa ly, bây giờ thư hòa ly còn là nóng hổi kìa, ta cùng cha con bé cũng đang vì chuyện này mà phát sầu đây."
Bà ta bên cạnh nhìn Ninh vương phản ứng vừa mỉm cười nói: "Nữ tử hòa ly vốn là chuyện cảm thấy khó xử, bây giờ con bé đang phát sầu vì sợ sau này khó gả đi, nếu vương gia chịu dang tay cứu con bé lúc này, nó tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích, ngày sau tận tâm phụng dưỡng vương gia.".