Tạ Ngọc rõ ràng là ép nàng lựa chọn giữa người thân và Tạ Vô kỵ!
hai má Thẩm Xuân treo nước mắt, lắc đầu.
"Nàng muốn ta làm sao bây giờ?" Tạ Ngọc nâng mặt của nàng lêm, khiến cho nàng nhìn thẳng chính mình: "Chẳng lẽ ta nên chịu khổ sở giúp nàng và người thân của nàng, lại không khúc mắc thành toàn cho nàng và Tạ Vô Kỵ? Rõ ràng, ta không phải thánh nhân."
Hắn không nói nhiều, từng chữ lại như là kiếm món hời, đâm đau cả da mặt nàng.
Nàng căn bản không được chọn.
Rốt cục, Thẩm Xuân dùng tay áo lau khô nước mắt, giương mắt thẳng tắp nhìn hắn: "Huynh cũng đã nói, Thanh Sơn thúc hoàn toàn chính xác phạm vào tội tham ô, huynh lại có thể giúp ông ấy sao? Huynh thân là Kinh Triệu Doãn, cũng không thể làm việc tư trái pháp luật a?"
Tạ Ngọc vẫn nhàn nhạt trả lời: "Ông ấy là nhân chứng tố giác vụ án có liên quan đến cả đám người, đến lúc đó ta sẽ nói đỡ cho ông ấy, lúc trước ông ấy nhận hối lộ cũng là bị bức bách, bị quan trên bức bách, nếu có thể vào lúc này đứng ra làm chứng dựa theo luật pháp triều Tấn, ông ấy không chỉ có thể miễn hình phạt, có lẽ còn được ban thưởng."
Ai cũng biết luật pháp triều Tấn bên trong viết rõ làm chứng có thể miễn giảm hình phạt, nhưng còn nhiều người phản bội trước đó liền bị chủ cũ xử trí trước, chỉ một nhà lão tiểu cũng khó khăn trốn thoát khỏi bị mất mạng diệt đầu mối, nếu không có chỗ dựa như Tạ Ngọc, những người bị oan kia tuỳ tiện là không dám há miệng.
Bây giờ bọn họ đều bị cuốn vào vụ án này, nếu như nàng hôm nay không đồng ý, nhà Thanh Sơn thúc hay là nàng chỉ sợ đều phải mất mạng.
Hắn đối với vụ án này có thể nói rõ như lòng bàn tay, mỗi một bước đều sắp xếp tốt, liền đợi nàng từng bước một rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Trái phải đều là không được chọn, Thẩm Xuân một mặt sa sút tinh thần: "Ta thật sự không biết huynh muốn làm gì!"
Rõ ràng lúc hai người còn là phu thê, hắn đối với nàng cũng không để ý nhiều, hiện tại cũng đã hòa ly rồi, hắn ngược lại là vô lại.
Trước đó vì công vụ bận rộn, hai người mười ngày nửa tháng không thấy mặt cũng là chuyện tầm thường, ngẫu nhiên còn có thể được hắn tận tâm chỉ bảo giáo huấn một phen, chính là lúc hai người đang vui vẻ nhưng chỉ gặp công vụ, hắn cũng sẽ không chút do dự bỏ nàng sang một bên, hắn cần căn bản không phải thê tử, hắn chỉ là cần một thuộc hạ phù hợp nghe lời, có thể hoàn thành việc làm thê tử của hắn. 'Nhiệm vụ' ——làm thê tử là việc mà thuộc hạ có thể tùy ý bị vất bỏ bị thay thế.
Lúc nàng đưa ra thư hòa ly, cũng không thấy Tạ Ngọc không nỡ, chỉ là bỏ mặc nàng để nàng một mình tỉnh táo một đêm, có thể nói mỗi một ngày ở cùng với hắn, nàng sinh sống trong tâm lý sẽ bị vứt bỏ trong sự sợ hãi, mọi thứ lễ pháp quy củ trong nhà của hắn, quốc công phủ đều quan trọng hơn nàng, nàng mỗi ngày đều cần hắn bố thí sự yêu thích dành cho nàng.
Hiện tại lại đảo ngược, nàng tìm được người trong lòng chân chính, hắn cũng có thể đi tìm một thê tử có thân phận xứng với năng lực của hắn, hắn ngược lại gắt gao nắm chặt không chịu thả người, người này hình như kiếp trước có nghiệp duyên với nàng, quả thực chính là có chủ tâm không muốn nàng sống tốt!
Tạ Ngọc ngắn ngủi trầm mặc một lát, nói khẽ: "Ta cũng không biết."
Dạng giậu đổ bìm leo này, hoàn toàn trái ngược với hắn ngày xưa được thánh nhân dạy bảo.
Thật sự là hắn không biết, chính mình làm sao lại làm ra chuyện này.
Rõ ràng đối với tình yêu chẳng thèm ngó tới, rõ ràng nghĩ kỹ muốn thành toàn cho hai người bọn họ.
Không cam tâm, là hắn chỉ là không cam tâm mà thôi, không cam tâm bị người ta lừa gạt, không cam tâm bị xem như một vật thay thế, không cam tâm trong lòng thê tử mình tràn đầy bóng hình nam nhân khác.
Chỉ thế thôi.
Hắn không nói nữa, lẳng lặng chờ con mồi đầu hàng.
Thẩm Xuân cùng hắn đối mặt một lát, triệt để không phản đối, quay mặt ra chỗ khác: "Ta đồng ý với huynh, không hòa ly với huynh nữa, huynh thả Thanh Sơn thúc ra đi."
Nói xong, nàng lại lau nước mắt.
Tạ Ngọc kết quả này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Quá muộn, hôm nay nàng ngủ ở lại đây đi."
Hắn nhàn nhạt phân phó: "Ngày mai ta sẽ đi tìm Thẩm Thanh Sơn hỏi thăm tình tiết vụ án, vụ án này liên luỵ rất rộng, vì để quét sạch nơi này, ta chỉ sợ ở lại Hàm Dương hồi lâu, nàng liền theo ta ở tại hậu viện phủ nha."
Thẩm Xuân há hốc mồm, muốn nói chuyện, lại phát hiện hắn đã sắp xếp xong tất cả, chính mình căn bản không có chỗ xen vào.
Hắn dừng lại đảo mắt một vòng: "Ta phái người đi lấy đồ dùng trong nhà bình thường nàng hay dùng."
phủ nha này lâu năm rồi, hậu viện bày biện cũng rất là đơn sơ, trong phòng chỉ có một giường, một bàn, một tủ cùng mấy thứ đơn giản bài trí, không còn gì khác, hắn ở chỗ này chỉ là ở tạm, không mua thêm thứ gì, nhưng đã có nữ tử sắp vào ở, dù sao cũng phải bố trí đơn giản một chút.
Thẩm Xuân nào có tâm tư nghĩ những thứ này, nhẹ gật đầu lung tung.
ngày thứ hai Tạ Ngọc liền truyền Thẩm Thanh Sơn đến tra hỏi, cũng không biết cùng hắn nói cái gì, Thẩm Thanh Sơn ngày đó liền cáo trạng Thứ sử tham ô nhận hối lộ, lạm dụng tâm phúc, bên trong hoành hành bá đạo một tay che trời, thoáng một cái khiến toàn bộ quan trường Hàm Dương long trời lở đất, người ngồi nhà lao, người bị xét nhà, Tạ Ngọc cũng vội vàng mấy ngày chưa trở về.
Sau khi Thẩm Thanh Sơn làm chứng, chỉ mấy ngày, cả nhà gặp phải ba lần ám sát, may mắn Tạ Ngọc sớm có đoán trước, phái hộ bảo vệ bọn họ, lại qua bốn năm ngày, Thẩm Thanh Sơn cùng Thẩm Xuân rốt cục có thể gặp mặt một lần, người một nhà chạm mặt, chảy nước mắt chào hỏi xong, lúc này mới rốt cục có thể ngồi xuống nói chuyện.
Đối mặt với Thẩm Xuân, Thẩm Thanh Sơn liên tục tán thưởng: ". . . Tạ đại nhân thật sự là hảo mưu tính, hảo thủ đoạn."
Thẩm Xuân nhịn không được hỏi: "Vì sao thúc nói như vậy?"
Thẩm Thanh Sơn mười phần thán phục: "quan lại trong thành Hàm Dương từ trên xuống dưới cùng một giuộc, đã sớm là bền chắc như thép, Tạ đại nhân lại là nhìn ra trong lòng ta lung lay, đã sớm khiến ta mở lời, vì lẽ đó ngày ấy Thứ sử muốn động dùng đại hình muốn lấy mạng ta, ngài ấy mới có thể ra mặt bảo vệ ta, có điều khi đó e ngại đám người Thứ sử quyền thế, ta một mực không dám mở miệng."
Hắn nói với Thẩm Xuân: "Chính là ngày hai người có thể vào nhà lao thăm ta, cũng là ngài ấy cố ý an bài, ngài ấy hi vọng sau khi ta nhìn thấy người nhà, có thể sinh lòng hối hận, hối cải để làm lại từ đầu, mặc dù nửa đường hơi trục trặc, nhưng cũng may tất cả mọi người bình an."
Nói cách khác, coi như không có Thẩm Xuân, Tạ Ngọc vẫn sẽ bảo vệ Thẩm Thanh Sơn, hắn lại nói giống như vì nàng mới phá lệ, hắn rõ ràng đang cố tỏ vẻ.
Hắn lấy việc hòa ly làm điều kiện trao đổi, lại còn là uy hiếp, nhưng ôm cỏ đánh con thỏ, tiện tay mà làm, nàng cứ như vậy một đầu chìm vào trong cạm bẫy.
Thậm chí, bắt đầu từ thời khắc hắn đi vào Hàm Dương nhìn thấy nàng đó, hắn cũng đã bắt đầu suy tính —— người này quả nhiên là không có một tia thật lòng!
Đưa tiễn Thẩm Thanh Sơn, Thẩm Xuân quả thực không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, tận tới đêm khuya, Tạ Ngọc trở về, hắn một bên cởi áo choàng treo lên, một bên hỏi: "Hôm nay gặp thúc phụ nàng rồi sao?"
con mắt Thẩm Xuân không nhìn hắn, qua loa gật đầu.
Trong phòng lặng im khiến cho người ta có chút khó xử, Tạ Ngọc dừng một chút, khởi động lại câu chuyện: "Đã ăn gì chưa?"
Thẩm Xuân lại gật đầu, con mắt còn không có nhìn hắn.
Tạ Ngọc xoay mặt, yên lặng nhìn nàng một lát, lại lên tiếng: "Ăn rồi thì tốt, đúng lúc ta cũng dùng cơm xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Như hắn dự liệu bình thường, lời hắn vừa mới dứt, trông thấy sắc mặt Thẩm Xuân xảy ra thay đổi.
Hắn hai ngày này bận rộn công sự một mực không có trở về, nhưng hắn tối nay trở về, hai người lại còn là phu thê đứng đắn, chuyện ở cùng phòng này là không thể tránh khỏi —— nhưng Thẩm Xuân xác định, nàng hiện tại tuyệt đối không muốn ngủ cùng phòng với hắn.
Nếu là ai không tính toán, còn có thể không khúc mắc cùng hắn đi ngủ, thật sự là Bồ Tát chuyển thế.
Trong nội tâm nàng bối rối, tùy ý lấy cái lý do: "Huynh ngủ trước đi, ta còn chưa buồn ngủ."
Tạ Ngọc lườm nàng liếc mắt một cái, tuyệt nhiên không nói thêm cái gì, rửa mặt xong liền trực tiếp nằm xuống.
Thẩm Xuân lấy sách y lật lung tung, thỉnh thoảng liếc trộm hướng giường bên kia một cái, cứ làm như vậy đến nửa đêm, nàng xác định Tạ Ngọc thật sự ngủ rồi, mới rốt cục đi tới bên giường.
Tạ Ngọc không thích ngủ cùng người lạ, lúc mới kết hôn, hai người đều là tách ra ngủ, mãi đến về sau hai người quan hệ tốt hơn chút ít, hắn mới chịu cùng nàng ngủ chung một chăn, có đôi khi hào hứng lên, hắn còn có thể để nàng gối lên cánh tay mình ngủ.
Nàng lúc này hướng trên giường nhìn —— trên giường chỉ có một chiếc chăn, là Tạ Ngọc đang đắp.
Thẩm Xuân nắm tóc, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chăn, rón rén bỏ vào bên trong.
mỗi động tác nàng làm, đều dừng lại xem Tạ Ngọc có tỉnh lại hay không.
Cũng là do hậu viện phủ nha quá nhỏ, không có thư phòng hoặc là că hầm nào, nếu không nàng thật sự muốn đi thư phòng ngủ hoặc nằm dưới đất —— giống như Tạ Ngọc trước đó làm như thế.
Nàng rón rén trải chăn xong, cẩn thận từng li từng tí lách qua hắn, ai ngờ Tạ Ngọc đang ngủ thì một cái chân bỗng nhiên đưa qua.
Thẩm Xuân nhất thời không quan sát, bị vấp mất đi cân bằng, lảo đảo ngã vào trong ngực hắn.
Trong nội tâm nàng giật mình, bề bộn giương mắt đi xem phản ứng của hắn, ngẩng đầu một cái không sao, hai con mắt đối diện phía trên sáng lóa.
Thẩm Xuân vội vnafg giải thích: "Ta không phải cố ý đánh thức huynh, trong đêm tối khó nhìn ta bị vấp ngã, ta dậy ngay đây."
Nàng vừa nói vừa muốn chống đỡ hai tay đứng dậy, một tay của hắn bỗng nhiên giữ eo của nàng, ép buộc nàng một lần nữa trở lại trong lồng ngực của mình.
tiếng nói hắn nhàn nhạt: "Ta cho phép nàng ngồi dậy sao?"
thân thể Thẩm Xuân vừa mới động, liền cảm giác hình bóng trước mắt xoay tròn, nàng bị đặt ở dưới cơ thể của hắn.
Hai người thành thân đã lâu như vậy, nàng nếu là còn không biết hắn muốn làm gì, vậy thật là uổng phí.
Quả nhiên, trong bóng đêm, Tạ Ngọc chuẩn xác không sai lầm tìm được bờ môi nàng, tinh tế hôn lấy triền miên.
Nàng bây giờ không có hào hứng. . .
Thẩm Xuân ở trong lòng thở dài, tận lực để nằm ngang, mong chờ hắn hôm nay xong việc sớm một chút.
Làm phu thê, thân thể của nàng có động tình hay không, Tạ Ngọc là có thể dễ dàng cảm nhận như trở bàn tay, bình thường như trước kia hắn chỉ cần bắt đầu hôn nàng, nàng liền sẽ chủ động trèo lên cổ của hắn, vừa ngây ngô vừa nóng nhiệt đáp lại, thậm chí không cần hắn làm cái gì, ánh mắt nàng nhìn hắn đều là ánh sáng bạch nguyệt quang.
Nhưng trước mắt, nàng nằm giống một tấm ván gỗ, không có chút dấu hiệu động tình nào.
Tạ Ngọc dừng một chút, cực nhẹ hừ lạnh một tiếng.
Phảng phất phân cao thấp cùng với nàng, hắn dọc theo cổ theo ngực của nàng hôn xuống.
hô hấp Thẩm Xuân xảy ra thay đổi, lại kháng cự ngậm kín miệng, không muốn phát ra một tia thanh âm nào.
Nàng ở trong lòng yên lặng đếm lấy số dựa theo thường ngày, đến ngực hắn liền sẽ dừng lại, sau đó liền muốn bắt đầu tiến vào phần chính.
Nàng vững vàng đợi một chút, lại phát hiện hắn không có ý định dừng lại, ngược lại một đường hướng xuống phía dưới, dần đến nội y thưa thớt hoa văn sắc hoa đào, hắn khẽ hôn lên, chần chờ một lát, nhưng không có ý dừng lại. lần thứ nhất cúi người xuống, triệt để đắm chìm vào ôn hương nhuyễn ngọc.
Rèm che liên miên gợn sóng lay động, trong bóng tối, truyền đến vài tiếng kêu nhỏ tinh tế..