Thẩm Xuân không biết Tạ Ngọc đang làm cái quỷ gì, phái đại phu tới nói nàng thân thể hư lạnh, cần tĩnh dưỡng, vì lẽ đó kê cho nàng không ít phương thuốc, bể tắm đều biến thành ao dược.
Nàng xác thực có bệnh nan y tay chân lạnh buốt, đại phu kê những phương thuốc kia cũng hoàn toàn chính xác đều là bổ thân thể, Thẩm Xuân liền đúng giờ dùng thuốc.
Trừ cái này, nàng gần đây soi gương đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt đổi gương của nàng thành gương đồng phổ thông, khiến gương mặt mỗi khi soi đều trở nên rất to.
Đêm đó Tạ Ngọc nói muốn nàng sinh hài tử cho hắn, quả thực mang đến cho nàng kinh hãi không nhỏ, hai ngày này nàng thấy Tạ Ngọc đều trốn mình, hoặc là vờ ngủ ứng phó, trong nội tâm nàng còn ghi nhớ đi tìm Tạ Vô Kỵ chứng minh, cho nên nàng đương nhiên không muốn cùng Tạ Ngọc sinh hài tử.
Tạ Ngọc không biết có phát hiện ra trò vặt vụng về của nàng hay không, nhưng nàng mỗi lần lúc ngủ, hắn luôn luôn không nói một lời, đứng tại bên giường nhìn nàng một lát.
Ngày này, Tạ Ngọc trở về có chút sớm, Thẩm Xuân còn ở trong phòng luyện chữ, nhìn thấy hắn đột nhiên trở về, nàng giật nảy mình, bật thốt lên hỏi: "Huynh trở về sớm như vậy làm gì?"
Nàng nói xong mới phát giác không đúng, chột dạ ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn.
Tạ Ngọc nhìn chằm chằm nàng một lát, may mắn không nói thêm gì, nhàn nhạt nói: "Nàng qua đây."
Thẩm Xuân dưới chân không động đậy, hỏi hắn: "Huynh muốn làm gì?"
Tạ Ngọc nhìn nàng một cái, thanh âm thế mà lộ ra mấy phần chây lười, hắn phân phó nói: "Giúp ta thay y phục."
Thẩm Xuân chần chờ hỏi: "Huynh không phải luôn luôn tự mình thay y phục sao?"
đốt ngón tay Tạ Ngọc vuốt vuốt lông mày, có mấy phần lười biếng: "Hôm nay xã giao, uống mấy chén rượu."
Hắn vừa nói vừa khom lưng ngồi ở một bên giường, lông mi quạ vũ bình thường cúi thấp xuống, đáy mắt mông lung, quả nhiên là một bộ dạng túy ngọc.
cái mũi Thẩm Xuân ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được trên người hắn một mùi rượu mát lạnh nhàn nhạt.
Chỉ cần hai người còn là phu thê, Tạ Ngọc đưa ra những yêu cầu này, nàng liền không có quyền cự tuyệt, nàng gác bút lại liền đi qua, không chờ nàng đến gần, hắn liền phối hợp triển khai giơ hai tay.
Hắn mặc chính là quan phục, trên áo may một loạt cúc ngầm, nàng phí sức cởi từng viên một ra, lại cởi y phục xuống, chỉ để lại nội y.
Nàng đang muốn đứng dậy, liền nghe hắn nói: "Nội y cũng cởi."
Hắn lại chậm rãi bổ túc một câu: "Nóng."
Thẩm Xuân toát mồ hôi lạnh, nàng vừa lau mồ hôi bên cạnh tức giận nói: "Muốn thuận tiện cởi cả quần của huynh ra hay không? Để trần mông liền không nóng nữa!"
Nàng lời này chính là cố ý chọc thẹn hắn dựa theo hiểu biết của nàng đối Tạ Ngọc, hắn nghe lời này khẳng định phải mặt lạnh rời đi.
Không nghĩ tới ánh mắt Tạ Ngọc chuyển qua trên mặt nàng, gật một tiếng: "Cũng được."
Thẩm Xuân: ". . ."
Nàng bất đắc dĩ, xoay người lại cởi nội y cho hắn.
Hai người mỗi lần hợp phòng, đều là Tạ Ngọc chủ động, nói một cách khác, muốn cởi áo, nới dây lưng cũng là Tạ Ngọc cởi áo, nới dây lưng, đây là nàng lần đầu tiên từng cái từng cái cởi y phục của Tạ Ngọc, rõ ràng bọn hắn đã hợp phòng qua rất nhiều lần, lúc nàng cởi y phục hắn còn là trên mặt nóng lên, xấu hổ —— Tạ Ngọc giống như đang quyến rũ nàng.
Nàng bề bộn vỗ đầu, đập tan suy nghĩ không hiểu thấu này đi.
Tạ Ngọc nếu là muốn nàng, giống thường ngày trực tiếp muốn là được rồi, cho dù trong nội tâm nàng không tình nguyện cũng không cự tuyệt được a.
Nàng lại nhìn về phía quần lót, mắt lộ ra chần chờ, Tạ Ngọc đúng lúc đó nhẹ giọng nhắc nhở: "A Xuân, nàng đỏ mặt."
Hắn nói kiểu này, giống như Thẩm Xuân có phản ứng đối với thân thể hắn, đầu óc nàng nóng lên, lớn tiếng phản bác: "Huynh nhìn lầm rồi."
Nàng vừa nói vừa kéo quần lót của hắn xuống, vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng mở to hai mắt nhìn, nhịn không được kêu lên thành tiếng.
—— Tạ Ngọc trơn bóng một mảnh.
Hắn vốn cũng không phải kiểu nhiều lông, số lượng không nhiều, lông cũng bị chà xát đi, vật trần truồng hung hãn lồ lộ ra, nhìn thế mà dọa người hơn so với trước đó.
Thẩm Xuân biểu lộ hoảng sợ: "Huynh uống nhầm thuốc nha!"
Xong đời rồi, Tạ Ngọc điên rồi!
Tạ Ngọc thấy phản ứng của nàng như vậy, có chút thẹn thùng quay mặt ra chỗ khác, âm điệu lại quạnh quẽ như thường: "Lần trước lúc hợp phòng, không phải nàng luôn nói lông đâm làm cho nàng không thoải mái sao? Vì lẽ đó ta cạo. . ."
Hắn bỗng nhiên dừng lại, mặt lạnh: "Việc này khiến nàng có thể thư thản, không cần lại dùng đến việc giả vờ ngủ trốn tránh ta nữa?"
Thẩm Xuân: ". . ."
Nàng triệt để vỡ mộng, còn chưa kịp phản ứng, tay bị hắn nhẹ nhàng kéo một cái, cả người liền ngã xuống trong ngực hắn.
gương mặt Tạ Ngọc lạnh lùng hôn một cái.
Thẩm Xuân rốt cục kịp phản ứng, cuống quít đưa tay đẩy hắn ra, hắn bắt được hai cổ tay nàng, kéo lên trên đỉnh đầu.
Nàng muốn phản kháng, hắn nhặt khăn choàng lụa trên đất cuốn lấy cổ tay của nàng, một vòng lại một vòng, khăn choàng lụa kia là dệt thành từ mềm lụa, mặc dù không đau, nhưng nàng làm sao cũng không tránh thoát.
Hắn khẽ cắn chặt bờ môi nàng, kéo dài hôn một lát, dừng lại, hôn dọc theo gương mặt của nàng hướng lên, cắn thùy tai trước đó chưa từng chạm qua.
phản ứng của nàng lớn vượt qua cả tưởng tượng của hắn, khắc chế không được kêu một tiếng nhỏ, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn ra.
đầu lưỡi Tạ Ngọc quấn lấy thùy tai nho nhỏ, kiên nhẫn làm một lát, thừa dịp nàng thất thần rồi đưa vào.
đáy mắt Hắn ham muốn, lãnh diễm phong tình so ngày thường nhiều hơn mấy phần, lại là khó có được ôn nhu triền miên, Thẩm Xuân thế mà cũng bị động tình theo.
Không hề nghi ngờ, đây là lần nàng có cảm giác tốt nhất từ khi hai người hợp phòng đến nay. Tạ Ngọc tựa hồ cố ý theo cảm nhận của nàng mà dẫn dắt, không ngừng mà thay đổi, tìm tới một điểm mấu chốt kia, Thẩm Xuân bị chọc ghẹo được năm mê ba đạo, trong đầu như lấp một đám bông mềm.
Đợi đến lúc sắp kết thúc, hắn chợt cúi đầu, ngậm chặt cánh môi nàng, đưa một viên thuốc viên vào, ép nàng nuốt xuống.
Chờ sau khi kết thúc, hắn vỗ nhẹ lưng nàng, chậm rãi giải thích rõ: "Đây là thuốc bổ, có thể hỗ trợ nữ tử thụ thai." Sau đó hắn tiếp tục hòa mình vào trong nàng.
Thẩm Xuân bị nóng giật cả mình, bỗng dưng hoàn hồn, không thể tin nhìn hắn..