Sắp đến Tết tị, đây là tục lễ cần phải tắm rửa cài trâm hoa dựa theo thông lệ cũ năm trước, Tạ Vô Kỵ sai người gửi mấy chậu hoa cỏ quý báu tới Tạ phủ, Thôi phủ bên kia cũng được mấy chậu.
Tạ Ngọc cố ý mang về cho Thẩm Xuân ngắm hoa, còn mười phần rộng lượng mà nói: "nếu A Xuân thích, có thể chọn lựa một chậu mang về trồng."
tư thái Hắn như vậy, ngược lại là tâm đầu ý hợp cùng phu nhân hiền lương thục đức, khiến người khác phát hận.
Ánh mắt của hắn mang theo vài phần dò xét, giống như đang chờ câu trả lời của nàng.
Thẩm Xuân trong đầu khó chịu: "Huynh đến chọn đi, ta không biết cái nào đẹp mắt."
Tạ Ngọc trầm ngâm: "Đều đẹp mắt, nàng chọn một chậu hợp ý là được, chỉ là cẩn thận, đừng phung phí mê muội."
Hắn càng nói chuyện, càng giống như là lời nói ghen tuông sắc bén của mấy chính thê cùng thiếp thất ở trong nội trạch, Thẩm Xuân nổi da gà toàn thân.
Bị Tạ Ngọc dùng lời cảnh cáo, nàng nếu là không chọn, cũng chứng tỏ trong nội tâm nàng có tật, Thẩm Xuân giương mắt đảo qua mấy chậu hoa trên đất, bỗng nhiên ánh mắt ngừng tạm.
mấy chậu hoa đều là lương phẩm được nuôi dưỡng tỉ mỉ mà ra, chỉ có một chậu ngoại lệ —— là một loại hoa dại mọc trên sườn núi ở quê Thẩm Xuân, tên gọi là bà bà nạp, hiện lên một màu lam mười phần dã lệ.
Đây là loài hoa dại đặc trưng ở quê nàng, bên kia nở đầy khắp núi đồi đâu đâu cũng có, tại Trường An ngược lại là vật khan hiếm, Tạ Ngọc uyên bác nghe rộng biết nhiều còn chưa thấy qua.
trái tim Thẩm Xuân không thể ngăn chặn cuồng loạn lên.
Tạ Vô Kỵ vì cái gì mà đưa một chậu hoa này tới? Là trùng hợp sao? Hay là hắn ta cũng đã nhận ra cái gì? Vì lẽ đó đưa hoa ở quê nàng tới thăm dò?
Nàng mấp máy môi, tận lực không để lộ ra trên mặt sự khác thường nào, tiện tay chỉ một chậu hoa kia: "Lấy chậu đó đi."
lần thăm dò thử này, Tạ Ngọc kết quả coi như hài lòng, nàng cũng không giống bình thường trước đó khóc rống hao tổn tinh thần.
Một chút nữa, dấu vết Tạ Vô Kỵ lưu tại trong nội tâm nàng kiểu gì cũng sẽ chậm rãi giảm đi.
Tạ Ngọc bảo hạ nhân lấy chậu hoa nàng chọn đi, lại nói với nàng: "Sắp đến Tết tị, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
Dù sao Tết tị là thời gian Tạ Vô Kỵ đính hôn, Tạ Ngọc cũng lo lắng nàng buồn bực ở trong nhà nghĩ quẩn.
Hắn thế mà thả nàng ra khỏi nhà? Thẩm Xuân giật mình trong lòng, nhẹ gật đầu.
thần sắc Tạ Ngọc hòa hoãn: "ta đã đặt xong phi thanh châu, sau khi xong ta sẽ đi tìm nàng."
Hắn lại nói: "phi thanh châu là đình viện lớn nhất Trường An, tứ phía được nước bao quanh, nối thẳng tới sông, Tết tị còn có diễn kịch, xưa nay nàng thích náo nhiệt, nên là sẽ thích."
Hắn hao tâm tổn trí vì nàng sắp xếp những việc này, nàng nên cảm thấy vui mừng.
Hắn nói xong, hơi có mấy phần mong đợi nhìn nàng.
Kỳ thật so với ở bên trong gác cao dùng trà uống rượu, Thẩm Xuân càng thích đi đến nơi đông người dạo chơi, nhưng Tạ Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý, nàng ừ một tiếng: "Được."
Tạ Ngọc đưa cho nàng áo gấm, vì nàng sắp xếp những việc này, nàng cũng không cảm thấy cảm động, hắn phú quý quyền thế, động mồm mép liền có thể làm được những việc này, thật giống như nhà giàu sang nuôi dưỡng mèo con chó con. Lúc chủ nhân tâm tình tốt thì đưa theo ra ngoài tản bộ, lúc tâm tình không tốt thì nhốt vào bên trong lồng bỏ mặc..
Tạ Ngọc thấy phản ứng của nàng bình thường, sắc mặt cũng hơi phai nhạt chút: "Đến lúc đó ta tìm nàng."
khúc mắc Những năm qua, Tạ Ngọc làm gia chủ, tự nhiên được tổ chức yến hội của gia đình, đây là lần đầu tiên hắn đơn độc tự tháo gỡ khúc mắc.
Xe ngựa từ nha môn một đường đi về phía nam, lúc đi ngang qua phường thị, màn xe đột nhiên bị nhấc lên một góc, một mùi hương thịt muối nồng đậm vội vàng không kịp chuẩn bị lọt vào.
Tạ Ngọc vén màn liếc nhìn, nói với bên ngoài: "Chờ một chút."
Hắn nhìn chiêu bài 'Từ nhớ thịt muối', nói với Trường Lạc: "Giúp ta mua mấy cân thịt muối."
Trường Lạc giật mình, nhắc nhở: "Tiểu công gia, thịt của nhà này là thịt heo!"
Tạ Ngọc vốn cũng không phải là người tham ăn uống, huống chi thế gia hào môn đều coi thường thịt heo, từ nhỏ đến lớn, Trường Lạc liền chưa thấy tiểu công gia nhà mình chạm qua thịt heo bao giờ, hắn ta thậm chí hoài nghi tiểu công gia đến con heo trông ra sao cũng không biết.
Tạ Ngọc ừ một tiếng: "Ta biết, ngươi mua là được."
A Xuân thích ăn.
Trước đó lúc ở nhà, nàng vụng trộm mua qua mấy lần “từ nhớ thịt muối”, người trong nhà cũng không phát hiện qua.
Nàng vẫn nghĩ là mình giấu bí mật nhỏ rất tốt, kỳ thật chỉ là Tạ Ngọc lười nhác vạch trần, sau đó còn giúp nàng đánh tiếng với hạ nhân không cho phép truyền ra ngoài, miễn cho nàng bị nghị luận.
Trường Lạc thấy hắn cố ý muốn mua, liền đi vào trong tiệm mua cả một bao, thịt muối này còn là nóng hổi, nhưng chỗ này cách phi thanh châu một đoạn, chỉ sợ tới đó cũng đã nguội rồi.
Giấy dầu phía trên thấm một tầng mỡ đông, Tạ Ngọc chần chừ một lúc, vẫn là nhét giấy dầu gói vào trong ngực, bảo đảm nó sẽ không bị nguội.
Tạ Ngọc xưa nay công vụ bề bộn, hiếm thấy hắn tới hội yến địa phương, chờ đến phi thanh châu, đám người thấy hắn tới nơi đây cùng phu nhân, không khỏi biểu lộ thần sắc hâm mộ.
Trong phòng món ngon tràn đầy bày cả bàn, Thẩm Xuân chú ý tới trong tay hắn thịt muối, không khỏi sửng sốt một chút.
Tạ Ngọc đặt thịt muối tại một bên, giọng nói tùy ý: "Trên đường tới, Trường Lạc hứng lên mua mua hơn một bao, ta nhớ tựa hồ nàng thích ăn, liền thuận tay lấy về cho nàng."
Thì ra là do tùy tùng của hắn mua, Thẩm Xuân lại thu tầm mắt lại: "Cảm ơn."
lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, bưng bầu rượu trên bàn lung lay lên, chủ động rót cho hắn một chén rượu, tận lực trấn định mà nói: "Bên ngoài có chút lạnh, uống trước một bình rượu nóng làm ấm thân thể đi."
Nàng những ngày này giấc ngủ không tốt, đại phu liền kê thuốc an thần cho nàng, nàng tích lũy những viên thuốc kia tính uống trong một lần cho hết, có thể khiến người ta chìm vào giấc ngủ mê man trong thời gian ngắn.
Ngay tại vừa rồi, nàng nhân lúc hắn không chú ý, bỏ thuốc vào trong rượu.
Nàng không muốn cả một đời bị Tạ Ngọc siết trong tay, nàng muốn sống cuộc sống của mình —— nàng những ngày này giả vờ chấp nhận số mệnh, giả vờ muốn cùng hắn chung sống thật tốt, chính là chờ một ngày này.
Tạ Ngọc lại khước từ: "Ta không thích uống rượu." Hắn hơi có mấy phần nghi hoặc: "Ta xưa nay không uống rượu, ngẫu nhiên xã giao cũng là uống một chút thôi, nàng biết mà."
Thẩm Xuân lúc này cứng đờ, hối hận hận không thể vả chính mình một cái—— Tạ Ngọc luôn luôn đều là uống trà, nàng tích góp nhiều như vậy mới được một liều thuốc, Tạ Ngọc nếu là cố ý không uống, nàng có thể làm sao đây?
Nàng vắt hết óc: "Ta muốn cùng huynh uống một chén, bởi vì, bởi vì. . ."
Tạ Ngọc liền giật mình, không biết nhớ tới cái gì, tự động giúp nàng bù đắp nửa câu sau: "Lúc ta và nàng thành hôn, hình như rượu giao bôi cũng chưa từng uống qua."
Hắn vừa nói vừa nhấc lên bình rượu lên, rót vào chén của hai người.
Thẩm Xuân trừng mắt nhìn, có chút ngơ ngác.
Như vậy cũng được sao?
Tạ Ngọc vuốt chén rượu lại không uống, tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chậm rãi nói: "Ngày ấy ta và nàng thành thân, ta có công vụ quan trọng, đến mức đêm động phòng hoa chúc để nàng phòng trống hiu quạnh, cứ thế hôn lễ không trọn vẹn. . ."
Hắn khi đó cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì, so với thê tử vừa cưới lạ lẫm, đương nhiên là công vụ quan trọng hơn, Thẩm Xuân nếu là hiểu chuyện, cũng nên thông cảm cho việc này.
Suy nghĩ kỹ một chút, không riêng ngày đại hôn, có đến vài lần hắn rõ ràng hứa hẹn ở với nàng, nàng hoan hỉ trang điểm đợi thật lâu, kết quả chờ từ khi trời sáng đến lúc trời tối, Tạ Ngọc cũng không có xuất hiện, hỏi tình hình thì lại bị cộng sự ngăn lại.
Loại cảm giác vui vẻ chờ đợi bị hụt hẫng thực sự khiến người ta khó chịu, nhưng Thẩm Xuân cho dù ấm ức, cũng phải cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt hắn mà khóc, sợ khóc quá lâu hắn sẽ không kiên nhẫn, còn muốn ghét bỏ nàng không biết ưu tiên đại cục.
Hắn nắm chặt tay của nàng, có chút áy náy: "Ta về sau sẽ cố gắng canh giờ giấc cân đối tốt."
Thẩm Xuân hiện tại là hoàn toàn không thèm để ý những chuyện này, liếc trộm ly rượu Tạ Ngọc một cái, đâu ra đấy nói lời khách sáo: "Không sao, huynh làm việc của huynh đi, công vụ quan trọng, vốn là nên nam chủ ngoại nữ chủ nội mà."
Tạ Ngọc xưa nay thích công và tư rõ ràng, cho dù là phu thê, cũng nên có phân biệt rõ ràng khoảng cách, nếu như trước kia, hắn nghe được nàng hiểu chuyện như thế, nhất định sẽ có chút hài lòng, hiện tại hắn chỉ cảm thấy đáy lòng hơi chua xót.
Từ khi việc hôn nhân Tạ Vô Kỵ có manh mối, Thẩm Xuân ở trước mặt hắn chính là bộ dạng ngoan ngoãn hiền thê này, hắn về nhà trễ, nàng không hề hỏi đến nguyên nhân. Hắn đồng ý mang đồ vật cho nàng ngẫu nhiên bỏ sót, nàng cũng sẽ không truy vấn, đưa nàng châu báu đồ trang sức, lấy nàng ra vui đùa, nàng cũng không biết vui mừng theo, không hề giống với trước kia.
Tạ Ngọc cao vị, sớm nhìn quen lòng người hiểm ác, hắn nhìn Thẩm Xuân với con mắt khác, không phải là bởi vì cá tính nàng thẳng thắn thuần túy nên cần gì phải nhét nàng vào bên trong khuôn sáo cứng rắn?
Tạ Ngọc nhẹ nhàng thở hắt ra: "Dù sao ta và nàng cũng phải chung sống hết đời, ở trước mặt ta nàng không cần câu nệ như thế." Hắn lại bổ túc một câu: "Như trước là được rồi."
Thẩm Xuân cảm thấy hắn hôm nay nói nhảm quá nhiều, nàng ừ ừ hai tiếng: "Tất cả nghe theo huynh." Nàng hơi mất kiên nhẫn, giả vờ có ý bưng chén lên: "Ta mời huynh một chén."
Nàng chủ động muốn cụng ly với Tạ Ngọc, bị hắn đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại: "Chờ một chút."
Thẩm Xuân giật mình trong lòng: "Sao vậy?"
đầu ngón tay Tạ Ngọc vuốt ve ly rượu: "Nếu là, vậy liền dựa theo trình tự rượu giao bôi mà uống đi." Dù sao bây giờ bù đắp cũng đã trễ, hắn vẫn là hi vọng có thể đền bù cho nàng một chút khuyết điểm.
Thẩm Xuân còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Ngọc liền nghiêng người tới, quấn lấy cánh tay nàng, mặt đối mặt uống hết một chén.
tiếp cận được rất gần khuôn mặt hắn, một mùi lan xạ hương nhàn nhạt thoang thoảng qua hai má của nàng, Thẩm Xuân có chút chần chừ một lúc.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngửa cổ uống rượu vào trong miệng lưỡi, lại giả vờ lau bờ môi, thừa cơ nhổ rượu ra tay khăn.
Tạ Ngọc cùng nàng uống xong rượu giao bôi, cánh tay hắn thoáng dùng sức, kéo nàng vào trong lồng ngực của mình.
Trong rượu, thuốc nhất thời chưa thể có hiệu lực, hắn dịu dàng nói: "Nàng và huynh trưởng hai người đều đã kết hôn, nàng quên huynh ấy đi."
ánh mắt Thẩm Xuân né tránh, rất nhanh nói: "Được."
Hắn lại nói: "Về sau nàng hãy yên tâm làm thê tử của ta, đời này không rời không bỏ ta, cùng ta bạc đầu đến già, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời."
lông mi Thẩm Xuân nhẹ nhàng hướng xuống: "Được."
Đạt được câu trả lời thuyết phục của nàng, Tạ Ngọc rốt cục hài lòng, không tự giác trong đầu phác hoạ ra hình ảnh hai người bạc đầu đến già, thần sắc hắn dịu dàng, chậm rãi xuống, cúi thấp người ngậm lấy bờ môi của nàng.
Thẩm Xuân có chút cứng đờ đáp lại, hắn khó thấy dịu dàng, lôi kéo lưỡi của nàng ra tinh tế an ủi.
Trong lòng nàng căng thẳng đếm số.
Đếm tới giây thứ mười lăm, trên người nàng nặng dần, hắn ngã xuống trên người nàng…