Kỳ thật trước khi hạ thuốc Tạ Ngọc, Thẩm Xuân đã do dự thật lâu.
Tạ Ngọc đối với nàng mặc dù lãnh đạm khắc nghiệt, nhưng dẫu gì cũng để nàng sống qua hơn nửa năm cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Chuyện quan trọng nhất, nếu như chuyện này thất bại, hậu quả nàng quả thực không dám nghĩ —— đây chính là hạ thuốc Tạ Ngọc a!
Nhưng nghĩ đi ngẫm lại, hai người không giống phu cũng không giống thê cũng chẳng có ý nghĩa gì? Nàng trước đó muốn cùng Tạ Ngọc sống thật tốt, nhưng Tạ Ngọc xưa nay không thổ lộ tâm tình với nàng, nàng muốn hoà ly, Tạ Ngọc cũng không chịu, không muốn đệ trình đơn hoà ly lên trên, Tạ Ngọc lại sai người trông giữ nàng chặt chẽ.
Trừ cách hạ thuốc rồi chạy trốn, nàng giống như cũng không có cách nào khác nữa.
Thẩm Xuân trước khi đến đã xem xét hoàn cảnh xung quanh, cửa sau phòng này là một con đường nhỏ hẹp, dọc theo con đường này xuyên qua sẽ đến bên cạnh bờ sông, chờ sau khi Tạ Ngọc mê man đi, nàng cẩn thận từng li từng tí mở cửa sổ ra, không lưu luyến chút nào cởi áo ngoài hoa mỹ vướng bận đang mặc trên người xuống, lộ ra bên trong một bộ áo váy của dân bình thường.
Vì không làm người khác chú ý, nàng liều mạng cúi thấp đầu đi đến bờ sông tìm đò ngang, đưa cho người chèo thuyền mấy văn tiền, để người ta chèo thuyền mình đến bờ bên kia.
Sắc trời đã tối, Thẩm Xuân do dự một chút, không dám ra khỏi thành, ở bên trong thành Trường An tìm một nhà trọ ở lại trước.
—— Nàng muốn tìm được Tạ Vô Kỵ trước.
Nàng nghe được không ít tin tức ở đầu đường cuối ngõ, hôn sự của Tạ Vô Kỵ cùng Thôi gia rất không thoải mái. Thôi gia làm nhục nhã Tạ Vô Kỵ không sao, mấu chốt là mặt mũi Tạ gia, khiến Tạ quốc công cùng Trưởng công chúa mười phần tức giận, Thôi thượng thư lúc này mới ý thức được địa vị của Tạ Vô Kỵ tại Tạ gia không có thấp giống như mình tưởng tượng. Ông ta vội vàng mang theo hậu lễ đến nhà tạ lỗi, không quá lâu công chúa trực tiếp đem người vất ra bên ngoài phủ, hôn sự hai nhà cứ như vậy gác lại, có khả năng lớn bị huỷ bỏ.
Thẩm Xuân nghe được về sau, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Nhiều năm chờ đợi trong lòng nàng dần dần thành một suy nghĩ cố chấp, nàng muốn hỏi hắn tại sao phải dùng giả danh lừa gạt nàng, muốn hỏi hắn vì cái gì nhiều năm như vậy cũng không tới tìm nàng, còn muốn hỏi hắn đưa tới chậu hoa kia rốt cuộc là ý gì.
Biết rõ ràng những thứ này, coi như Tạ Vô Kỵ nói cho nàng hắn đã quên nàng, nàng cũng có thể thản nhiên buông xuống rời đi, cầm tiền để dành được đi tới nơi khác bắt đầu cuộc sống mới.
Toàn bộ thành Trường An chỉ là cư dân bình thường liền có mấy trăm vạn, chớ nói chi là những người buôn bán nhỏ vãng lai kia, Thẩm Xuân không lo lắng Tạ Ngọc lại nhanh như vậy tìm được mình, vì lẽ đó yên ổn ở một đêm tại nhà trọ.
Nhưng nàng không nghĩ tới chính là, ngày thứ hai, liền có sai dịch tới từng nhà gõ cửa thẩm tra đối chiếu hộ tịch.
—— Tạ Ngọc vì bắt nàng, thế mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, nàng quả thực không dám nghĩ nếu như bị hắn bắt trở về sẽ rơi vào kết cục gì.
Thẩm Xuân có chút trợn tròn mắt, mắt thấy sai dịch sắp tra được nàng ở nhà trọ, nàng vội vàng đổi y phục nam nhân, vội vàng chạy ra ngoài từ cửa nhỏ.
Nàng thật không nghĩ tới, Tạ Ngọc lại có năng lực lớn như thế, thành Trường An lớn như vậy rất nhanh liền bị điều động.
Ngắn ngủi hai ngày, Thẩm Xuân chí ít đổi bảy tám nơi, nàng từ nhà trọ này đổi được tới dịch quán kia, chính là làm sao cũng chạy không thoát khỏi người đuổi bắt nàng, nàng ở trong thành thực sự là không tiếp tục chờ được nữa.
Nàng còn thăm dò được, Tạ Vô Kỵ đang ở phường Trường Lạc bên kia, nàng vốn là muốn tự mình đi tìm hắn, kết quả còn không có tới gần phường Trường Lạc, thiếu chút nữa bị một đội quan binh phát hiện, càng đến gần chỗ ở Tạ Vô Kỵ, quan sai điều tra liền càng nghiêm ngặt.
Tạ Ngọc thực sự là đáng ghét!
Còn tiếp tục như vậy, không được nửa ngày, nàng nhất định sẽ bị bắt lại.
Nàng được trước hết nghĩ biện pháp ra khỏi thành, thế nhưng là trước khi ra khỏi thành, nàng làm thế nào mới có thể liên lạc với Tạ Vô Kỵ đây?
Thẩm Xuân ôm đầu như đưa đám, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nàng trốn vào cái hẻm nhỏ, nắm chặt tay một tiểu đồng đang chơi gần đó, móc ra mấy văn tiền: “Đệ giúp tỷ tỷ một chuyện, số tiền này đều thuộc về đệ, có được hay không?"
Tiểu đồng nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng một hồi, lại nhìn nhìn đồng tiền trong tay nàng, giòn tan hỏi: "Giúp cái gì a?"
Thẩm Xuân nhét tiền vào trong tay cậu bé, hạ giọng: “Đệ đi tới tham tướng phủ ở phường Trường Lạc giúp ta truyền một lời, đưa phong thư này cho ngài ấy."
Nàng đi tới đi lui mấy lần giữa Trường An và Hàm Dương biết tại vùng ngoại ô cách đó không xa, có một tòa miếu hoang hoang phế không người, nàng dự định trước tiên đặt chân ở nơi đó, thuận đường chờ Tạ Vô Kỵ xuất hiện.
Công việc này lại không khó, tiểu đồng rất sung sướng đồng ý, Thẩm Xuân giấu tờ giấy chắc ở bên trong tay áo của cậu bé, nàng lại căn dặn: "Trên đường bất kể là ai hỏi đệ, đệ cũng không được nói chuyện này ra, có thể làm được không?"
Tiểu đồng nhẹ gật đầu, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới về phía phường Trường Lạc.
Trên đường bốn phía hối hả rất nhiều hài tử, quan binh cũng không để ý đứa bé này, cậu bé trực tiếp đi thẳng tới Trường Lạc phường.
Thẩm Xuân thở phào một hơi, mắt thấy quan binh muốn lục soát nàng ẩn thân trong ngõ tối, nàng không dám trì hoãn, cúi thấp thân thể vội vàng chạy ra ngoài.
Chờ thuận lợi ra khỏi thành về sau, Thẩm Xuân lại tìm chiếc xe bò đi vào vùng ngoại ô, bảy lần tám hướng rẽ rốt cuộc tìm được chỗ miếu hoang trên sườn núi kia.
Cái miếu này đã rất nhiều năm không có khách hành hương tới, nóc nhà đều sập phân nửa, bốn phía đều là bùn đất mạng nhện, may mắn Thẩm Xuân tay chân chịu khó, cởi y phục, vạt áo làm khăn lau, bận rộn nửa ngày, nàng mới quét dọn được một chỗ có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi.
Chờ đến khi rảnh rỗi, Thẩm Xuân chống cằm nhìn nóc nhà, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
tiểu đồng kia đưa tờ giấy đến chưa? Tạ Vô Kỵ có thấy hay không?
Mặc dù chậu hoa bà bà nạp kia cho nàng một chút lòng tin, nhưng nàng không xác định Tạ Vô Kỵ có thể đến tìm nàng hay không, tiền đồ hắn tốt đẹp, giống như không cần thiết phải dây dưa với người đã trở thành đệ muội của hắn như nàng. Nàng không khẳng định Tạ Vô Kỵ sẽ lựa chọn như thế nào.
Nàng nghĩ kỹ, nàng chỉ ở nơi này chờ ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày, Tạ Vô Kỵ vẫn là không tới, nàng liền đi chỗ xa hơn, đi một nơi không có người nhận ra mình, mua nhà gây dựng sự nghiệp, tự sống cuộc đời của mình.
Sau khi Hạ quyết tâm, Thẩm Xuân an tâm nhiều hơn, cởi áo ngoài khoác lên người, cuộn tròn thân thể ngủ một giấc an tâm.
Nàng tự chuẩn bị không ít Lương khô, ban ngày liền đi dạo xung quanh rừng gần đó, xem có thể tìm được một chút quả dại ăn cho đỡ đói hay không, ngẫu nhiên gặp được thợ săn xuống núi trở về, nàng liền lấy tiền đổi chút thịt rừng, trong đêm nhóm lửa nướng.
Ba ngày nay nàng vượt qua thấp thỏm, thời gian mỗi một ngày qua, trong nội tâm nàng bất an càng nhiều hơn.
Đợi đến đêm ngày thứ ba, Thẩm Xuân ở trong rừng trông mong bồi hồi thật lâu, thẳng đến khi đêm xuống, nàng mới hơi mờ mịt quay trở về miếu hoang —— đêm rồi, Tạ Vô Kỵ còn sẽ tới sao?
Nhưng lần này, nàng vừa đi vào, liền thấy bên trong đã nhóm lửa.
Có mấy người ăn mày quần áo rách rưới vây quanh đống lửa, không cần phải nói, gà rừng nàng buổi sáng nhổ lông sạch sẽ cẩn thận, cùng quả dại đã rửa sạch, cũng ở trong bụng những người này.
Núi hoang miếu hoang, Thẩm Xuân cho dù như thế nào cũng không thể nói chuyện cùng với mấy đại nam nhân.
Nơi đây không nên ở lâu, nàng vừa phát hiện có người liền muốn rút lui rời đi, mấy người ăn mày lại phát giác ra, cùng nhau đứng dậy: "Là ai? Dám chạy đến địa bàn của chúng ta?!"
Thẩm Xuân hiện tại mặc nam trang bình thường, trên mặt và trên người cũng dính không ít bụi, nhìn vào chính là một tiểu lang quân gầy trơ xương lẻ loi, mấy người ăn mày càng không chút kiêng kỵ.
Thấy mấy người ăn mày đồng loạt vây về phía nàng, trong lòng nàng lo lắng, có thể sắp mất mạng.
Mặc dù mấy người kia chiếm đoạt chỗ đặt chân của nàng, còn chiếm đồ ăn của nàng, nhưng giữ mạng quan trọng, nàng lui lại một bước, lập tức nhận sai, thở dài nhận lỗi: "Là ta không hiểu chuyện, các vị đại ca chớ so đo với ta."
Mấy người ăn mày trên mặt hung hăng lúc này mới chậm rãi, khoát tay: "Được rồi, về sau mắt sáng hơn chút, ít đến chỗ chúng ta bên này, mau cút!"
trong lòng Thẩm Xuân nhẹ nhàng thở ra, đang muốn rời đi, người kia bỗng nhiên lại gọi nàng lại: "Chờ một chút, ngươi lấy gà rừng và quả dại ở đâu ra? Trên người ngươi còn có lương khô nào nữa hay không?"
Mặt khác mấy người càng là không có hảo ý nhìn nàng từ trên xuống dưới, giống như đang tính toán có thể tiếp tục khai thác được thêm thứ gì từ trên người nàng hay không.
Cái này, nàng chỉ sợ không thể trực tiếp đi được nữa.
Lòng Thẩm Xuân trầm xuống, thấy tình thế không ổn, nàng lập tức cầu xin: "Phụ mẫu ta đều đã qua đời, trên đường tìm đến thân thích nương tựa, chẳng ngờ lại gặp sơn phỉ, bị chúng cướp sạch bạc, trong lúc lưu lạc, ta tìm được cái miếu hoang này, may mà có một vị thợ săn động lòng thương hại, cho ta một con gà rừng, còn mấy quả dại kia là ta nhặt được ở bên ngoài, mấy ngày nay đều dựa vào những thứ ấy cầm hơi, ngoài ra chẳng còn gì khác."
Mấy kẻ kia vốn chẳng phải là loại người lương thiện, nghe nàng kể thê thảm như vậy, không những không động lòng, ngược lại còn phá lên cười ha hả.
Tên cầm đầu thấy nàng gầy guộc, trên người không có tí thịt, liền giơ chân định đạp nàng, hùng hổ nói: "Cút qua một bên đi, đồ sao chổi khắc phụ mẫu, đừng để lão tử dính thứ xui xẻo!"
Thẩm Xuân vốn đang chờ câu này, chẳng thèm quan tâm bọn họ mắng chửi, chỉ vội rụt tay lại, bày ra bộ dạng uất ức, thê thảm chạy ra khỏi miếu.
Đám người kia cũng không thèm để ý, vẫn cười ha hả, còn đồng loạt nhổ nước bọt xuống đất.
Cho đến khi Thẩm Xuân sắp bước ra khỏi cửa miếu, có một tên mắt sắc bỗng liếc qua tay nàng, dùng khuỷu tay thúc vào tên cầm đầu: "Lão nhị, ngươi nhìn tay hắn ta kìa."
Lão nhị chăm chú nhìn theo, lập tức thấy da tay nàng trắng mịn, lòng bàn tay và ngón tay đều sạch sẽ, không hề có vết chai hay dấu tích làm lụng—— rõ ràng là đôi tay của người trong nhà quyền quý, chẳng giống người nghèo khổ chút nào.
——Kỳ thực, tay Thẩm Xuân trước kia từng thô ráp vì lao động vất vả, nhưng hơn nửa năm nay ở Tạ gia, những vết tích do lao động để lại dần biến mất sạch sẽ.
"Cái gì mà phụ mẫu đều mất, ta thấy hắn ta tám phần là con nhà quyền quý trốn ra ngoài!" Lão nhị khẽ hừ một tiếng, nhổ nước bọt: "Mẹ nó, suýt chút nữa đã bị hắn ta lừa qua mặt!"
Vừa dứt lời, hắn ta liền giơ tay ra hiệu, mấy tên ăn mày lập tức xông tới, vây lấy Thẩm Xuân, lão nhị nhếch mép cười một tiếng: "Muốn đi à? Không để lại chút đồ đã muốn phủi tay bỏ đi rồi sao?"
Dê béo hiếm khi tìm được, không quan tâm nàng thật sự có tiền hay không, trước tiên cứ lục soát trước.
Tay hắn ta vung lên: "Tìm kiếm cho ta, lục soát hết người hắn ta!"
Mấy tên ăn mày như sói đói xông tới, bao vây nàng tứ phía.
Sắc mặt Thẩm Xuân thay đổi, nếu thật sự bị bọn chúng soát người, tài vật bị cướp thì còn có thể chấp nhận, nhưng nếu như bị bọn hắn phát hiện ra nàng là nữ nhân, hậu quả quả thực không dám nghĩ tới.
Nàng không chút do dự quay đầu liền chạy, nhưng đằng sau một cú đánh mạnh lao tới như gió, khiến nàng ngã xuống đất, nàng tiện tay quơ lấy một hòn đá, nện vào sau đầu kẻ nhào vào người nàng.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, Thẩm Xuân đá văng hắn ta rồi nhanh chóng chạy vào trong rừng, thế nhưng nàng chỉ có một mình, lại bị mấy tên ăn mày bao vây lần nữa.
Mấy tên kia đều lộ ra ánh mắt đầy sát khí, Thẩm Xuân chỉ có thể cầm lấy một nhánh cây sắc nhọn, đối mặt với bọn chúng, trong lòng nàng đầy lo lắng, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ‘vút vút', mấy mũi tên không biết từ nơi nào lao tới, chuẩn xác không sai, bắn ngã mấy tên ăn mày vây quanh nàng.
Thẩm Xuân giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thấy một đội nhân mã đang đứng tại trên sườn núi, tay cầm đuốc sáng, dẫn đầu là một người mặc trang phục huyền đen, giống như trang phục của tướng quân, hắn cưỡi trên một con ngựa cao lớn, áo choàng bị gió núi thổi bay phất phới, giống như một lá cờ hiệu lệnh giữa rừng núi.
Nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng Thẩm Xuân thả lỏng, cái mũi đau nhức.
Nàng vội vã chạy về phía người đó, bước chân vội vã, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Tạ Vô Kỵ!"
Nàng nghẹn ngào nói: "Chàng rốt cuộc đã đến rồi!"
Người kia vẫn ngồi trên cao, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng…