Tạ Ngọc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đều đều: "Nơi này là trạm dịch ở vùng ngoại ô, chờ sáng mai ta sẽ đưa nàng về Trường An."
Thẩm Xuân rùng mình, cơ thể vô thức lùi lại về phía sau.
Đối với Tạ Ngọc, cầu xin tha thứ hoặc là nổi giận đều là vô dụng, điều quan trọng lúc này là phải tìm cách để hắn tháo cái xích đang khoá chặt hai người lại với nhau.
Thẩm Xuân ôm lấy bụng dưới: "Ta, ta muốn đi vệ sinh, gấp lắm rồi." Giọng nàng mềm mại nài nỉ: "Chúng ta vẫn đang ở cùng nhau, ta cũng không thể chạy đi đâu được, vậy nên huynh có thể mở khoá trước được không?"
Nàng không tin người Tạ Ngọc trước mắt không nhiễm bụi trần này còn có thể nhìn nàng đi vệ sinh?
Tạ Ngọc im lặng nhìn nàng một lúc, rồi đột ngột bế nàng lên, vòng qua tấm bình phong bên cạnh.
Thẩm Xuân còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã thay đổi tư thế, hai tay giữ lấy chân nàng - là kiểu tư thế người lớn bế trẻ con đi vệ sinh.
Ngón tay hắn nhanh chóng tháo dây lưng của nàng, Thẩm Xuân hoảng loạn, giãy dụa: “Huynh làm gì?!”
Quần của nàng bị kéo xuống, làn gió lạnh lùa qua khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tạ Ngọc nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra: “Nàng không phải nói muốn đi vệ sinh à?"
Thẩm Xuân bám chặt lấy cánh tay hắn, hoảng hốt hét lên: "Không muốn không muốn, không muốn nữa"
Tạ Ngọc bình tĩnh nói: “Nhịn lâu không tốt cho cơ thể đâu.”
Thẩm Xuân lắc đầu không ngừng: “Ta không gấp, cũng không có vội đâu, thật đấy.”
Tạ Ngọc cúi đầu cẩn thận giúp nàng mặc lại đồ, rồi ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: "Không phải vừa rồi nàng nói rất gấp sao?”
Hắn rõ ràng hiểu hết, lại cố tình chọc ghẹo nàng, Thẩm Xuân tức đến phát run.
Nnàg bị chọc tức khiến thanh âm có hơi run: "Phu thê chính là việc cả hai đều tình nguyện, huynh trói ta lại như này là có ý gì."
Giọng nàng nghẹn lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp: “Huynh cũng không phải không có việc gì làm, huynh muốn đi nơi khác làm việc, bẩm báo với hoàng đế, chẳng lẽ cũng muốn kéo theo ta đi cùng?”
Nàng càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng mới thả lỏng được một chút.
Tạ Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn ra được nàng đang nghĩ cái gì, nói khẽ: "Chờ trở lại Trường An, ta sẽ dẫn nàng đi biệt phủ khác, đến lúc đó nàng chỉ cần trong phủ an tâm tu dưỡng, không cần ra ngoài."
Hắn trấn an xoa gáy của nàng: "Cho dù nàng và ta có chết, thì cũng phải chết cùng một chỗ."
Thẩm Xuân ngẩng đầu, tức giận nhìn hắn.
Trước kia nàng còn thấy mặc dù Tạ Ngọc lãnh đạm cổ hủ, nhưng tóm lại vẫn là quân tử đoan chính, ai biết hắn lại cố chấp như vậy!
Nàng vừa sợ hãi vừa tức giận: "Huynh là định giam giữ ta cả đời?"
"Vốn là không muốn…" Tạ Ngọc chậm rãi nói: "Nhưng vừa rồi nàng còn không muốn chứng minh."
Nàng vừa tức vừa sợ, không chịu được ngồi xuống đất khóc nức nở: "Ta không làm chuyện có lỗi với huynh, tại sao huynh phải đối xử với ta thế này…”
Nghe nàng hỏi cái này, sắc mặt Tạ Ngọc hiện ra một tia ảm đạm, hắn chậm rãi lặp lại: “Chưa từng chống lại nổi ta…”
Hắn vén mí mắt lên, ánh mắt sắc bén: "Từ lúc nàng và ta thành hôn, ta đối với nàng được gọi là toàn tâm toàn ý, Tạ gia phu nhân được tôn vinh không ít, nàng đã đồng ý muốn cùng ta đầu bạc răng long, nhưng huynh trưởng vừa đến, nàng nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ, không nói hai lời liền ném một phong thư hòa ly muốn vứt bỏ ta mà đi, thật sự là không có lỗi với ta sao? !"
Những lời này Tạ Ngọc giữ ở trong lòng đã lâu, chỉ là hắn xưa nay cao ngạo tự tin, không muốn nói ra khiến cho mình giống như oán phu bình thường bị người khác vứt bỏ, nhưng bị Thẩm Xuân vặn hỏi như vậy, hắn rốt cục nhịn không được nói ra miệng.
Thẩm Xuân kinh sợ, vô ý thức phản bác: "Ai nói ta là vì Tạ Vô Kỵ mới hòa ly với huynh?"
Nàng cảm thấy mình oan ức cực kỳ: "Lần trước khi ở hành cung ta bị người ta hạ thuốc, là Tạ Vô Kỵ trượng nghĩa ra tay cứu ta, ta khi đó mới nhận ra huynh ấy là người kia, dựa vào cái gì huynh nói ta thay lòng? ! Ta muốn hòa ly với huynh không liên quan chút nào đến Tạ Vô Kỵ!"
Cái này đến phiên Tạ Ngọc giật mình.
Lúc trước hắn vẫn cho là, phu thê hắn cho dù có chút khập khiễng, nhưng tóm lại còn được xưng tụng ân ái, hắn từ khi ra đời, nàng chính là người bên ngoài đối với hắn cẩn thận chu toàn nhất, đây là lần đầu tiên hắn để ý tới người khác như vậy, hắn quả thực không nghĩ ra nàng vì sao muốn hòa ly với mình.
Càng về sau, hắn tưởng rằng nàng nhận ra Tạ Vô Kỵ, vì lẽ đó nhẫn tâm muốn vứt bỏ hắn, thậm chí sau khi bị nàng vứt bỏ hắn nhiều lần muốn níu kéo, nàng cũng thờ ơ, hắn thấy vấn đề đều là do Tạ Vô Kỵ, chỉ cần triệt để bỏ tưởng niệm của nàng, nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng nàng hiện tại rõ ràng nói cho hắn biết, sau khi nàng hòa ly với hắn mới nhận ra Tạ Vô Kỵ —— từ ngữ khí của nàng cùng biểu cảm, Tạ Ngọc có thể phán đoán nàng không có nói sai.
Không phải Tạ Vô Kỵ, đó là bởi vì cái gì?
Nếu như không phải là bởi vì Tạ Vô Kỵ, hắn coi như cưỡng ép chia rẽ hai người, Thẩm Xuân sẽ quay đầu sao?
Hắn thấy rõ hết thảy, không nghĩ tới từ đầu mình đã phán đoán sai.
Suy nghĩ của hắn bắt đầu loạn lên, rốt cục không còn thong dong như ngày xưa, có chút bối rối.
Hắn nhắm mắt lại, mới vừa hỏi: "Vậy tại sao nàng phải hòa ly với ta?"
Hắn từ đầu tới đuôi đều không coi nàng là thê tử, làm sao phải hỏi tại sao?
Thẩm Xuân tức giận đến cực điểm: "Là, huynh không nạp thiếp, huynh cũng cho ta rất nhiều đồ vật tốt, huynh cho rằng như vậy đối với ta đã là ân huệ lớn lao đúng không?"
Khóe mắt nàng đỏ lên: "Thế nhưng hai ta thành hôn đã lâu như vậy, ta biết huynh thích mặc y phục đơn giản màu trắng, huynh thích trâm cài tóc bạch ngọc ở trong hộp thứ hai, huynh thích uống trà xanh pha qua ba lần nước, bởi vì có thể khiến tinh thần thanh tỉnh. Huynh không thích ăn thịt heo mặn, đặc biệt thích ăn tôm cá. . . Huynh thì sao? Huynh biết ta thích ngọt hay là chua? Bình thường thích mặc y phục kiểu gì, yêu thích đồ trang sức như thế nào? Huynh có lưu tâm chút nào không?"
Nàng lau nước mắt: "Mỗi lần hai chúng ta giận dỗi, huynh luôn mặc kệ ta mười ngày nửa tháng không quản, cảm thấy thời gian trôi qua lâu lâu liền phái người đưa chút bảo bối hiếm có cho ta, nhưng huynh suy nghĩ kỹ một chút, huynh đối đãi với hạ nhân không phải cũng là như vậy sao? Nếu như vậy, huynh cưới thê tử làm cái gì? !"
đầu lưỡi Tạ Ngọc dường như bị buộc lại với nhau, không lưu loát mà nói: "Ta. . ."
Thẩm Xuân hít mũi một cái, ngắt lời hắn: “Đúng, huynh cho ta những đồ tốt kia đời này ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng đối với huynh mà nói, những vật ngoài thân này huynh đã không thèm để ý cũng không hiếm có, căn bản huynh cũng không để ý đến ta, trong lòng huynh cho tới bây giờ cũng không có ta. Huynh là nhân vật thần tiên thế gian ít có, ta không với cao nổi, nhưng chúng ta nếu không vượt qua nổi, ta vì cái gì không thể hòa ly với huynh?"
Sống với Tạ Ngọc tất nhiên là vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, nhưng sinh sống với hắn, giống như bị nhốt ở bên trong một chiếc lồng lạnh lẽo lộng lẫy, nàng không vào được không lui được, bị ép thở không nổi —— phú quý này quả thật không phải người bình thường có thể chấp nhận được.
Nàng nghẹn ngào nói: "Nếu huynh cảm thấy bị ta đưa thư hòa ly làm tổn hại đến thanh danh, không bằng huynh viết một bức hưu thư, nói ta thô bỉ nông cạn, không xứng là tông phụ Tạ gia, như vậy huynh sẽ hài lòng chứ? !"
Tạ Ngọc phảng phất bị người đối diện cho một cái tát, trong đầu vù vù không ngừng.
Vậy mà là hắn, lại là hắn.
Hắn suy nghĩ hỗn loạn, đúng là thật lâu không nói nên lời.
Mãi đến khi Thẩm Xuân mệt mỏi nói: "Ta nói những lời này, không phải là vì so đo cái gì với huynh, mà là muốn hỏi huynh, rốt cuộc huynh có thả ta đi hay không?"
ngón tay Tạ Ngọc đặt lên trên bàn trà hơi siết chặt.
Ngay tại lúc này, bên dưới có người hô to: "Hoả hoạn hoả hoạn!"
Một đám khói cuồn cuộn xông vào cửa sổ, hun cho hai người lấy lại tinh thần.
Bọn họ ở lầu hai của dịch quán, khói đặc có thể bay vào, lửa tất nhiên không nhẹ, Tạ Ngọc lập tức đỡ nàng đứng dậy: "Nàng. . ."
Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên có hai thích khách áo đen phá cửa sổ mà vào, giơ đao liền chém về phía Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc lúc này tay không tấc sắt, che chở Thẩm Xuân nghiêng người né qua, trên cánh tay lại bị quẹt một đường chảy máu, máu tươi rất nhanh chảy ra.
Hắn phảng phất không cảm giác được đau đớn, xoay người rút bội kiếm trên tường ra, đầu tiên là một nhát chém đứt xiềng xích trên mắt cá chân Thẩm Xuân.
Hắn giơ kiếm chặn hai thích khách, dùng sức đẩy Thẩm Xuân hướng ra ngoài cửa: "Đi!"
Tạ Ngọc chịu thả nàng đi? Thẩm Xuân vẫn còn chút không dám tin, nhịn không được nhìn hắn một cái, thấy hắn đã xử lý xong xuôi hai tên thích khách, nàng mới cúi thấp người vội vàng chạy ra ngoài, vì tránh né thích khách, nàng dọc theo hành lang lầu hai bảy lần tám hướng rẽ lượn quanh một vòng.
Trong đại đường hò hét ầm ĩ một mảnh, thích khách cùng bộ khúc của Tạ Ngọc ra sức chém giết, trong đại đường rất nhiều nơi đã bốc cháy, lửa cháy lan nhanh tràn lên hướng lầu hai —— dịch quán hỗn loạn, không ai để ý đến nàng!
Chỗ Thẩm Xuân ở chính là góc chết của lầu hai, nơi này có một chiếc cầu thang nối thẳng xuống cửa nhỏ lầu một, nói cách khác, nàng chỉ cần thừa cơ vụng trộm chạy trốn, hoàn toàn sẽ không có người phát hiện.
Nàng vừa bối rối vừa kích động, cúi thấp cơ thể dọc theo hành lang muốn chạy trốn, cánh tay bỗng nhiên bị người ta níu lại.
Trường Lạc không biết lúc nào chạy đến bên người nàng, một mặt khẩn thiết mà nói: "Tiểu công gia đưa người tới xử lý thích khách, bên dưới loạn lắm, tiểu công gia cố ý căn dặn, tuyệt đối không để phu nhân chạy loạn."
Hắn ta tư thái mặc dù khiêm tốn, nhưng cái tay bắt lấy Thẩm Xuân kia làm thế nào cũng không chịu buông ra, cưỡng ép kéo nàng đi.
Đến lúc này, Tạ Ngọc còn không định thả nàng đi!
Thẩm Xuân thử vùng vẫy một hồi, giãy dụa thế nào cũng không thoát được, Trường Lạc đang muốn đưa nàng đi xuống dưới, đèn lưu ly ở lầu hai lung lay, bỗng nhiên đổ về hướng hai người.
Nàng đẩy Trường Lạc về phía trước, đèn lưu ly 'Choang' một tiếng rơi xuống, quả nhiên không có làm ai bị thương, lại vừa lúc tách hai người rời ra —— nàng mặc dù muốn chạy trốn, nhưng cũng không muốn làm hại người khác, thấy Trường Lạc không bị gì, nàng lui lại mấy bước, hai người một đông một tây giằng co.
Trường Lạc lo lắng gọi: "Phu nhân!"
Đúng vào lúc này, Tạ Ngọc một tay nhấc trường kiếm nhỏ máu lên, mang người từ hành lang khác đi vòng quanh tới.
Hắn nhíu mày lo lắng, kiệt lực nói chậm dần: "A Xuân, tới đây."
Hắn chậm rãi tới gần nàng, ôn nhu dỗ nàng: "Nơi này quá nguy hiểm, ta đưa nàng rời đi trước."
Thẩm Xuân không xê dịch bước chân.
"Thẩm Xuân!"
Một thanh âm quen thuộc từ lầu một truyền đến.
Tạ Ngọc cùng Thẩm Xuân đều run lên, không tự giác nhìn về phía đại đường lầu một.
bên hông Tạ Vô Kỵ đeo bội đao, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của hắn ta rất nhanh tìm kiếm đến Tạ Vô Kỵ cùng Thẩm Xuân đang ở lầu hai giằng co. Hắn ta giang hai cánh tay về phía nàng: "Nàng đừng để ý đến đệ ấy, nhảy xuống, ta đỡ nàng."
Trong tiếng nói của Tạ Ngọc cuối cùng cũng loạn lên: "A Xuân!"
Thẩm Xuân quay đầu nhìn hắn một cái.
Nàng không chút do dự thả người nhảy xuống...