Thẩm Xuân chỉ hận không thể lập tức nhào tới cắn chết hắn ta. Nàng liền nhặt ngay hòn đá dưới chân, tức giận ném về phía tên vô lại.
“Ngươi thử nói bậy thêm một câu nữa xem?”
Trần Nguyên Dật nghiêng người tránh đi, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Xuân đã dứt khoát xoay người, bỏ đi không chút do dự.
Hắn ta vô thức tiến lên định cản nàng lại, song chợt nghĩ đến thân phận nàng nay đã khác, hắn chần chừ giây lát rồi đành thôi.
Chẳng bao lâu sau, Đới Vương từ sau trùng hoa môn bước ra, khoanh tay nhìn hắn ta, hứng thú hỏi: “Vừa rồi ta thấy ngươi trò chuyện rất vui vẻ cùng Tạ thiếu phu nhân. Thế nào? Hai người quen nhau sao?”
Trần Nguyên Dật khẽ cười: “Vương gia quên rồi sao? Chúng ta vốn là đồng hương.”
Đới Vương lướt mắt đánh giá hắn một lượt, ý cười đầy thâm sâu: “E rằng không chỉ đơn giản là đồng hương mà thôi.”
Trần Nguyên Dật cúi đầu, cung kính đáp: “Vương gia anh minh.”
Hắn ta cúi người, thấp giọng nói vài câu.
Đại Vương nghe xong, ánh mắt sáng lên, mỉm cười đầy hứng thú: “Không ngờ ngươi và vị Tạ thiếu phu nhân kia lại có một mối lương duyên như vậy. Lần trước là do ta sơ suất, lần này chắc chắn phải khiến Tạ Ngọc nếm mùi thất bại thảm hại trong tay ta.”
Trần Nguyên Dật hơi do dự, đường như có chút không đành lòng: “Ý của Vương gia là… muốn công khai chuyện Tạ thiếu phu nhân từng làm thiếp của ta ra ngoài sao?”
Đới Vương khẽ phất tay: “Như vậy thì có gì thú vị chứ? Nhiều nhất cũng chỉ khiến Tạ Ngọc mất chút mặt mũi mà thôi.” Y vuốt cằm, trầm ngâm: “Để ta nghĩ xem, nên đi bước cờ này thế nào mới phải.”
Y lại hỏi: “Ngươi có bằng chứng xác thực không?”
Trần Nguyên Dật chắp tay thi lễ, mỉm cười: “Vương gia yên tâm, khi đó để khiến nàng thuận theo ý mình, ta tất nhiên đã dày công sắp đặt.”
Sau khi trở về, trong lòng Thẩm Xuân cứ mãi thấp thỏm không yên.
Nhưng hiện tại, nàng cũng là người có danh phận rồi! Nàng nay đã là chính thất phu nhân của Tạ Ngọc, đã diện kiến cả Hoàng thượng lẫn Vương gia, đâu còn là cô thôn nữ dễ bị bắt nạt thuở trước nữa.
Huống hồ, năm xưa rõ ràng là Trần Nguyên Dật giở đủ thủ đoạn hãm hại nàng, ép nàng phải khuất phục. Nàng có làm gì sai đâu? Nàng thậm chí còn chưa từng thật sự trở thành thiếp của hắn ta.
Nàng có gì phải sợ chứ!
Nếu hắn ta dám đi rêu rao khắp nơi, nàng nhất định sẽ kiện hắn ta tội vu cáo, tốt nhất là để Tạ Ngọc tóm hắn lại, đánh cho một trận nhừ tử!
Thẩm Xuân nghĩ vậy thì liền cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đúng lúc này, Tạ Ngọc cũng vừa hồi phủ. Hôm nay hắn hiếm khi không có công vụ bận rộn, nên ở trong phòng xử lý những việc lặt vặt.
Trường Lạc bưng đến một chồng bái thiếp, chờ hắn ký tên xác nhận.
Dù tên hắn chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng số bái thiếp lại lên đến cả trăm tờ. Tạ Ngọc đổi sang bút lông mảnh, cúi xuống nghiêm túc viết từng chữ.
Hắn viết được khoảng hơn mười tờ, bỗng cảm giác tay áo bị ai đó kéo nhẹ.
Hắn dừng bút, ngoảnh đầu liền thấy Thẩm Xuân đứng phía sau, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Xuân ánh mắt long lanh, vui vẻ đáp: “Thiếp giúp chàng ký tên nhé?”
Nhìn thấy Tạ Ngọc hơi nhướng mày, dường như có chút không tin tưởng, nàng lập tức nghiêm túc nói: “Thiếp đã biết viết tên chàng rồi, thiếp đã luyện tập rất chăm chỉ nữa đó.”
Nàng đã nhận biết được kha khá chữ, hôm nay vừa mới tập viết, chữ đầu tiên luyện thành thạo chính là tên của Tạ Ngọc.
Dạo gần đây nàng ra ngoài, cũng gặp gỡ một số phu nhân nhà quyền quý, phần nào hiểu được quy củ trong các gia tộc lớn.
Theo lẽ thường, tân nương sau khi nhập môn, trước tiên phải bái kiến thân quyến trong nhà, sau đó theo mẫu thân học quy củ gia tộc, cùng phu quân ra ngoài giao thiệp, giúp đỡ trong các buổi tiệc tùng.
Còn nàng thì sao?
Thân quyến nhà họ Tạ, nàng hầu như chưa từng gặp qua.
Suốt năm ngày sau đại hôn, nàng chỉ quanh quẩn trong nội viện, muốn ra ngoài dạo một vòng cũng chẳng biết tìm ai.
Trưởng Công chúa không thích nàng, thậm chí ngay cả khi muốn vấn an cũng không cho bái kiến, càng đừng nói đến chuyện chỉ bảo hay dạy dỗ.
Tạ Ngọc tuy không từ chối việc dẫn nàng ra ngoài, nhưng cũng chưa từng chủ động nói với nàng về bất cứ chuyện gì của hắn. Kể cả công việc, quan hệ, hay là hắn thích gì, ghét gì, nàng hoàn toàn không hay biết.
Thực tế mà nói, năm ngày qua nàng sống vô cùng nhàn nhã, nhưng chính sự nhàn nhã ấy lại khiến lòng nàng bất an.
Dù là ở quê, tân nương mới vào cửa cũng phải học hỏi mọi thứ trong nhà, nào có ai vừa gả đến đã bị bỏ mặc không ai đoái hoài như nàng chứ?
Trừ khi, họ căn bản không định thừa nhận nàng là con dâu.
Mặc dù khi ra ngoài, Tạ Ngọc vẫn che chở nàng hết mực, nhưng nàng cảm nhận được rằng, hắn bảo vệ không phải vì nàng, mà là vì thân phận "thê tử" của nàng.
Nói cách khác, dù đổi thành bất kỳ ai gả cho hắn, hắn cũng sẽ đối xử như vậy.
Đó là nguyên tắc của hắn.
Huống hồ, đến giờ hai người còn chưa từng viên phòng. Có thể nói, Tạ Ngọc hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với nàng.
Nàng cứ thấp thỏm lo sợ, sợ rằng bản thân có thể bị vứt bỏ và thay thế bất cứ lúc nào. Nàng không cam lòng, nàng muốn tìm chút việc để làm, chứng minh bản thân không phải hoàn toàn vô dụng.
Tạ Ngọc trầm ngâm giây lát, rút một tờ giấy, đưa đến trước mặt nàng: “Viết thử vài chữ cho ta xem.”
Thẩm Xuân đầy tự tin, từ giá bút lấy xuống một cây bút lông nhỏ nhất, cổ tay treo hờ, dồn sức, nghiêm túc viết hai chữ "Tạ Ngọc".
Viết xong, nàng vui vẻ ngẩng đầu: “Chàng thấy thế nào? Thiếp có thể thay chàng ký tên được chưa?”
Tạ Ngọc cúi đầu nhìn, chỉ thấy nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo, bộ thủ thiếu trước hụt sau. Hắn hơi mím môi, tầm mắt vô thức dời đi chỗ khác, dường như không nỡ nhìn thẳng.
Thẩm Xuân lặng lẽ quan sát hắn, nàng lập tức hiểu ra câu trả lời từ trong sự im lặng của hắn.
Nàng ỉu xìu cúi gằm mặt như một quả bóng bị xì hơi: “Không đẹp sao? Thiếp đã luyện rất lâu rồi mà…”
Tạ Ngọc cầm lấy bút từ tay nàng: “Ta tự viết là được.”
Nàng không cam lòng!
Để chứng minh mình không vô dụng, nàng vòng quanh hắn mấy vòng, không chịu bỏ cuộc: “Vậy chàng có đói không? Chàng thích ăn gì? Thiếp đi nấu cho chàng.”
Nét mặt Tạ Ngọc vẫn vô cùng tập trung: “Không đói.”
Nàng như một con mèo nhỏ cứ quẩn quanh bên chân chủ nhân: “Vậy chàng có khát không? Muốn uống trà không?”
Đến cả mí mắt, hắn cũng chẳng buồn nâng lên: “Không khát.”
Thẩm Xuân từ nhỏ đã nổi danh là đứa trẻ chăm chỉ nhất trong thôn, nàng luôn tin rằng cần cù có thể bù đắp vụng về, vậy nên nàng không nản lòng, tiếp tục dò hỏi: “Có chuyện gì thiếp có thể giúp chàng không?”
Lần này, thật bất ngờ, Tạ Ngọc khẽ gật đầu.
Mắt nàng sáng lên, phấn khởi truy hỏi: “Chuyện gì? Là chuyện gì vậy?”
Tạ Ngọc liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên thốt ra hai chữ: "Im lặng."
Nàng tận tụy lấy lòng cả buổi trời, thế mà Tạ Ngọc vẫn bình thản như núi, chẳng có chút phản ứng nào.
Thẩm Xuân lập tức xìu xuống.
Những việc đáng lẽ đã hoàn thành từ lâu, lúc này còn chưa xong một nửa. Tạ Ngọc liếc mắt nhìn những tờ bái thiếp trên bàn, phát hiện trên đó có một chữ hắn viết sai, một chữ trong chính tên của hắn.
Sắc mặt không đổi, hắn khẽ vung tay áo, tờ bái thiếp nhẹ nhàng rơi vào thùng rác.
Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn tiếp tục viết đến tận chạng vạng, sau đó lại ngồi đọc sách thêm một lát, đến khi đến giờ nghỉ ngơi, mới đứng dậy nói: “Ta ra ngoại viện.”
Trước khi tra rõ thân thế của nàng, Tạ Ngọc tạm thời không có ý định ở cùng phòng.
Huống hồ, sau đêm thứ hai bị Thẩm Xuân vô tình đụng chạm mấy lần, hắn mất ngủ cả một đêm. Thế nên mấy ngày nay, thà rằng ra ngoại viện nằm trên chiếc giường cứng như đá, hắn cũng không muốn ở lại, cứ như một liệt nam đang cố gắng bảo vệ sự trong sạch của mình.
Thẩm Xuân không dám ý kiến gì. Đợi đến khi hắn thu dọn xong chăn đệm, nàng bỗng hỏi: “Sáng mai chàng phải thượng triều vào canh năm sao?”
Hắn có năm ngày nghỉ tân hôn, hôm nay đã là ngày cuối cùng, sáng mai phải trở lại với công vụ.
Tạ Ngọc hơi ngạc nhiên vì nàng lại hỏi điều này, quay đầu nhìn nàng một cái: “Đúng vậy.”
Thẩm Xuân ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Canh năm thượng triều, nhưng Tạ Ngọc phải dậy từ canh tư để rửa mặt thay y phục.
Sáng sớm, hắn thu dọn xong, bước ra khỏi viện, lại thấy Thẩm Xuân đang đứng chờ trước cổng, trong tay cầm hai gói giấy dầu.
Hàng mày khẽ nhíu lại, hắn lạnh giọng: “Ta đã nói với nàng rồi, không được tùy tiện ra vào ngoại viện. Nếu muốn vào, phải để hạ nhân báo trước.”
Thẩm Xuân vốn đang hào hứng, bị hắn quở trách, lập tức ấm ức mím môi: “Thiếp… thiếp đến đưa đồ cho chàng.”
Nàng mở hai gói giấy ra, bên trong là hai viên cơm nắm nóng hổi.
“Thiếp nghe nói vào triều không có bữa sáng, nên dậy sớm làm hai viên cơm nắm cho chàng, ăn tạm lót dạ.”
Tạ Ngọc thoáng sững người.
Thời gian thượng triều là vào canh năm, đương nhiên chẳng ai có thì giờ ăn sáng.
Hắn cũng đã quen với việc nhịn đói rồi.
Một viên rắc quả hạnh và mứt trái cây, thoang thoảng hương thơm thanh ngọt. Viên còn lại bọc thịt xông khói và lạp xưởng, óng ánh lớp dầu, trông mềm mại ngon miệng.
Có vẻ nàng không chắc hắn thích vị gì, nên đã làm một ngọt, một mặn. Hơn nữa, nàng cố tình nắm nhỏ, để hắn dễ dàng mang theo.
Hắn trầm mặc một lúc, hỏi: “Tại sao dậy sớm làm cơm nắm cho ta?”
Thẩm Xuân lại thấy lạ lùng với câu hỏi này: “Thiếp đâu thể để tướng công của mình nhịn đói mà đi chứ?”
Nàng còn cẩn thận dặn dò: “Buổi sáng mà ăn muộn hoặc không ăn gì, đều không tốt cho dạ dày đâu.”
“...Tướng công?” Tạ Ngọc lặp lại hai chữ này, cảm giác có chút không quen.
Hắn vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn nàng.”
Dừng một lát, hắn hơi cứng nhắc bổ sung hai chữ: “Nương tử.”
Thẩm Xuân nghe vậy thì liền buồn bực: “Đều là người một nhà, chàng khách sáo gì chứ.”
Hơi ấm của cơm nắm thấm vào lòng bàn tay, Tạ Ngọc muốn nói gì đó, nhưng lại thấy có chút ngượng ngùng.
Hắn trầm ngâm giây lát, rồi khẽ nói: “Hôm khác, ta đưa nàng đến viện nữ học của Tạ gia đọc sách.”
Tạ Ngọc vừa hạ triều, Trường Lạc liền bẩm báo: “Phu nhân của Trần Thị lang vẫn kín miệng như bưng, một lời cũng không chịu tiết lộ.”
Y không nhịn được cười lạnh: “Vị phu nhân này thật lạ. Thiếp thất và con riêng đã giẫm lên mặt bà ta mà đi rồi, vậy mà bà ta vẫn một mực bảo vệ Trần Thị lang và Trần gia.”
Trường Lạc lẩm bẩm: “Thật lãng phí ý tốt của đại nhân, vì muốn giúp đỡ bà ta mà cố tình sắp xếp bà ta vào viện nữ học của Tạ gia làm nữ phu tử.”
Tạ Ngọc hơi nhíu mày nhưng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Chuyện của Trần Nguyên Dật tra được đến đâu rồi?”
Trường Lạc đưa lên một phong mật thư: “Về đứa con riêng này, quả thực đã tra ra được một chút manh mối. Hắn vốn là con của một kỹ nữ, tuy được Trần Thị lang sủng ái nhưng thân phận không thể lộ ra ngoài, từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở một tiểu thành nơi biên cương. Mãi đến năm trước, sau khi đích trưởng tử bệnh mất, Trần gia không còn người kế thừa, Trần phu nhân mới bất đắc dĩ chấp nhận cho hắn nhận tổ quy tông. Có điều, có lẽ vì xuất thân thấp kém nên bản tính hắn tàn nhẫn, độc ác, trong phủ thường xuyên ngược đãi nô bộc, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Đới Vương.” Y hừ lạnh: “Hắn sống quen thói cậy quyền hiếp đáp, làm không ít chuyện ức hiếp nam nữ. Nay tuổi còn chưa tới mười chín, mà bên cạnh đã có hơn chục tỳ nữ dung mạo xinh đẹp. Nghe nói trước kia khi còn ở tiểu thành, trong nhà còn có một thiếp thất...”
Tạ Ngọc khẽ nhướng mày: “Thiếp thất?”
Tuy hắn nuôi rất nhiều nội quyến, nhưng cũng chỉ là đám nha hoàn hầu hạ mà thôi, chưa từng có ai được chính thức nạp làm thiếp.
Điều này cho thấy tuy hắn háo sắc, nhưng nữ sắc cũng chưa đủ để hắn bận lòng.
Nếu người phụ nữ này có thể danh chính ngôn thuận trở thành thiếp của hắn, hẳn là được sủng ái vô cùng.
Trường Lạc nhếch môi, sắc mặt tỏ rõ vẻ khinh thường: “Hôm nay hắn thảnh thơi uống rượu trong tửu quán, còn khoe khoang với người khác rằng người thiếp đó của hắn có một nốt ruồi đào hoa ở bên chân, khiến hắn vô cùng say mê. Đúng là hoang dâm vô độ!”
Tạ Ngọc khẽ nhíu mày: “Nếu đã được sủng ái như vậy, vậy nàng ta hiện giờ đang ở đâu? Vì sao không theo Trần Nguyên Dật đến Trường An?”
Trường Lạc thoáng sững sờ: “Là thuộc hạ sơ suất, chưa điều tra kỹ về nữ nhân này. Công tử muốn tra sâu hơn sao?”
Tạ Ngọc thản nhiên nói: “Chuyện bất thường tất có quỷ, nhất định phải tra."