Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 77

Trước tiên, Tạ Ngọc có ý định đưa thợ thủ công Ngô đến nơi an toàn, sau đó mới giải cứu Ngô A Song. Không ngờ, thợ thủ công Ngô lại thà treo cổ tự vẫn còn hơn phải sống cô đơn khi biết tin con gái mình đã bị gián điệp bắt giữ. Tạ Ngọc không còn cách nào khác, đành phải rút lui đến một nơi tương đối an toàn ở ngoại thành, sau đó lên kế hoạch giải cứu Ngô A Song.

Bây giờ khi hai bên gần như đã lột hết mặt nạ của nhau ra, Tạ Vô Kỵ trực tiếp ra lệnh cho người truyền tin cho Tạ Ngọc – nếu hắn muốn Ngô A Song, thì hắn phải giao Thẩm Xuân ra.

Nhưng lời này vô cùng khiêu khích, nhưng khi Tạ Ngọc nhận được tin tức, phản ứng lại cực kỳ lạnh nhạt, không có một lời đồn nào được truyền ra bên ngoài, điều này khiến người ta rất khó hiểu.

Sau khi nghe tin, Thẩm Xuân lo lắng hồi lâu, cùng không nghe được tin tức gì từ phía Tạ Ngọc. Cảm giác bất lực này lại khiến nàng nhớ đến đêm trước khi nàng bị cha mẹ nuôi bán đi lúc nàng còn nhỏ- một loại cảm giác hoảng loạn và bất lực y như lúc đó.

Nàng không đủ quyết tâm như Tạ Ngọc. Nhưng lần này, thay vì thụ động chờ đợi hắn đưa ra quyết định thì giờ đây, nàng muốn chủ động.

Nàng chủ động đi tìm Tạ Ngọc: “Ta nghe A Song nói, nếu như bản vẽ rơi vào tay người Đột Quyết, toàn bộ bờ phía đông sông rất có thể sẽ lại bị người Đột Quyết chiếm đóng. Đến lúc đó, bọn họ có thể trực tiếp tấn công vào trung tâm của người Hán chúng ta. Lời nàng ấy nói là thật, đúng không?”

Lúc này, Tạ Ngọc đang xem bản đồ phong thủy của nhiều khu phố ở Tín Dương. Bản đồ được ghi chi tiết đến từng ngôi nhà. Hắn cầm một cây viết trên tay, thỉnh thoảng đánh dấu lên đó một vài vòng tròn màu đỏ.

Nghe nàng tới nói với mình như vậy, ngón tay hắn khẽ run lên, nhíu mày hỏi: “Nàng muốn nói gì?”

Thẩm Xuân nghiêm túc nói: “Dùng ta để đổi lấy A Song, ít nhất Tạ Vô Kỵ sẽ không làm ta bị thương, huynh cũng không cần phải lo lắng nữa.”

Nàng vẫn tin tưởng Tạ Vô Kỵ sẽ không làm gì mình, nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể chấp nhận được việc Tạ Vô Kỵ vậy mà lại ở phe người Đột Quyết. Sau khi hai người làm rõ mọi chuyện, họ có thể đường ai nấy đi.

Ở cùng với Tạ Vô Kỵ, kết cục tệ nhất chính là bị hắn ta cướp đi. Cơ thể nàng vẫn còn đủ hai chân lành lặn, nàng vẫn có thể tìm được cơ hội để chạy trốn.

So sánh mà nói, dùng cái giá nhỏ này để đưa được A Song trở về an toàn và người Hán được bình an vô sự, thì dù kết quả thế nào đi nữa đó cũng là chiến thắng của nàng.

Tạ Ngọc siết chặt cây viết hơn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Một lại sau, hắn trầm giọng hỏi: “Nàng nói ‘Ta không cần phải lo lắng về điều đó nữa’ là có ý gì?”

Có cần thiết phải hỏi lại câu này không? Liệu Tạ Ngọc có từ bỏ thợ thủ công Ngô và A Song vì nàng không? Cách đơn giản nhất lúc này là lợi dụng nàng để giao kèo với Tạ Vô Kỵ.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, Tạ Ngọc đi theo nàng đến tận đây chính là để ngăn cản Tạ Vô Kỵ thực hiện được mục đích. Nàng thực sự không thể nghĩ ra lý do nào lại khiến hắn từ chối việc trao đổi con tin.

Thẩm Xuân nghe giọng điệu hắn lạnh lùng thì không khỏi do dự

“Nàng không biết xấu hổ sao?”

Nàng ngay lập tức xin lỗi: “Ta xin lỗi, là ta quá đa tình rồi.”

Tạ Ngọc cảm thấy như máu trong cơ thể như dồn lên não, tức giận cười nói: “Nàng chắc chắn ta sẽ dùng nàng làm con tin sao? Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?”

“Không phải như vậy sao?” Nàng có chút do dự nói: “Huynh đuổi theo ta đến tận đây, không phải vì muốn ngăn cản Tạ Vô Kỵ sao? Dù sao sớm muốn gì huynh cũng sẽ dùng ta làm con tin, vậy thì để ta tự nói ra trước, ta cũng muốn cứu A Song.”

Sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ dùng nàng làm con tin thôi? Vậy việc nàng bị trao đổi làm con tin sớm hay muộn thì cũng đâu có ý nghĩa gì khác?

Lần đầu tiên, Tạ Ngọc nhận ra lời nói cũng có thể sắc bén như lưỡi kiếm, từng chữ mà đâm thấu tim phổi người ta.

Họ là phu thê, nhưng nàng không những tàn nhẫn, vô ơn với hắn, mà thậm chí còn không một chút nào tin tưởng hắn. Ngay cả trong lời nói của nàng, Tạ Vô Kỵ là “người sẽ không làm tổn thương nàng” nhưng đến khi nói đến hắn thì lại hóa thành “người đàn ông máu lạnh vô tình, có thể bỏ rơi nàng bất cứ lúc nào”

Sau một hồi im lặng, hắn lại khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười ấy lại xen lẫn chút tự giễu: “Nếu nàng đã hiểu rõ ta như vậy, thì ta không còn gì để nói nữa. Ta sẽ làm theo lời nàng nói.”

Thẩm Xuân không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời này. Nàng nói: “Hãy nói cho ta biết khi nào huynh muốn thực hiện.”

Tạ Ngọc không nói thêm gì.

Nàng phải mất rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi Tạ Vô Kỵ. Bây giờ Tạ Ngọc đã đồng ý trao đổi con tin với Tạ Vô Kỵ, nàng vẫn tỏ ra rất bình thường, trên mặt không hề hiện lên chút thất vọng hay oán trách nào.

Điều này chứng tỏ, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng có chút kỳ vọng nào vào hắn, trong lòng nàng luôn tin rằng hắn sẽ không bao giờ chọn nàng.

-------Bởi vì nàng chưa bao giờ được hắn lựa chọn một cách chắc chắn.

............

Tạ Vô Kỵ biết Tạ Ngọc không phải là người dễ đối phó nên cũng không manh động, cả hai hẹn gặp ở trên đỉnh núi vào buổi trưa ngày hôm sau.

Cả hai đều rất thận trọng, không để lộ người. Huynh đệ gặp nhau ở trên đình.

Như thường lệ, Tạ Ngọc đến sớm hơn một chút. Hắn đứng đó, chắp tay sau lưng, nhìn xuống núi. Tay áo tung bay trong gió, trông hắn như một vị tiên ngọc ẩn dật khỏi thế gian, phong thái bình tĩnh, tỏa sáng.

Sau khi Tạ Vô Kỵ tới, cũng không làm phiền hắn. Hắn ta tựa người vào cột đình, hai tay khoanh lại. Trong màn sương mù buổi sáng. Hắn ta trông bình tĩnh đến lạ thường.

Hai huynh đệ im lặng một lúc, Tạ Ngọc nhẹ giọng nói: “Huynh quyết tâm làm vậy sao?”

Tạ Vô Kỵ cười lạnh: “Ta đã nên làm vậy từ lâu rồi.”

Tạ Ngọc gật dầu, không nói thêm gì nữa.

Tạ Vô Kỵ hơi cong môi: “Ta sẽ đưa nàng ấy đi cùng.”

Trên mặt Tạ Ngọc vẫn không có thêm biểu cảm gì: “Huynh chắc chắn nàng ấy sẽ đi cùng huynh đến Đột Quyết chứ?”

Tạ Vô Kỵ nhếch khóe môi: “Ta chắc chắn.”

Biểu cảm trên mặt Tạ Ngọc vẫn lạnh nhạt, không nói thêm gì.

Tạ Vô Kỵ có chút kinh ngạc, hắn ta biết Tạ Ngọc là người vô tình, nhưng lại không ngờ hắn lại vô tình đến mức không chớp mắt mà đem thê tử của mình để đổi lấy con tin.

Trường Lạc nhanh chóng kéo Thẩm Xuân ra ngoài, Tạ Vô Kỵ tiến lên nắm lấy tay nàng. Thẩm Xuân vô thức giãy dụa nhưng lại không thoát ra được, được hắn ta dìu vào trong xe ngựa.

Tạ Ngọc liếc nhìn tư thế thâm mật của hai người họ một cái rồi quay đi.

Nàng vui vẻ rời đi mà không nói một lời.

Tạ Vô Kỵ nhướng mày nhìn Tạ Ngọc, nói: “Cám ơn tam đệ, ta sẽ đưa người đi trước.”

Tạ Ngọc không nói gì, trước mắt cần dẫn Ngô A Song xuống núi.

Thấy hắn rời đi, Tạ Vô Kỵ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nói với tâm phúc: “lát nữa đi đường khác, chào hỏi những người đang mai phục trên đường một tiếng.”

Dù sao thì hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, hắn ta phải để phòng Tạ Ngọc.

Sau khi tâm phúc đồng ý, Tạ Vô Kỵ liếc nhìn cỗ xe ngựa nơi Thẩm Xuân đang ngồi, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

Thẩm Xuân tuy trông có vẻ ngây thơ và tốt bụng nhưng thực chất lại rất bướng bỉnh. Chính hắn ta là người đã lừa dối nàng trước, khiến nàng phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, không biết nàng phải tức giận đến mức nào.

Trong lúc suy nghĩ cách dỗ dành nàng, hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó vén rèm bước vào xe ngựa.

Vừa bước vào, hắn ta liền hạ thấp tư thế, khom người cúi chào, cười nói: “Tiểu Xuân, thực xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến muội phải chịu khổ rồi.” Hắn ta lảng tránh nói đến vấn đề chính, thành thật nói: “Là lỗi của ta vì đã không loại bỏ Ca Thư Kia Sắc sớm nhất có thể, khiến muội suýt gặp rắc rối.”

Nói đến đây, Tạ Vô Kỵ thực sự cảm thấy sợ hãi: “Đừng lo lắng, ta đã tự tay giết hắn rồi, sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.”

Thẩm Xuân không nhịn được nữa: “Sao huynh không nói thật đi!”

Mũi nàng cay cay: “Huynh từ đầu đến cuối đều lừa dối ta, huynh là gián điệp cho người Đột Quyết từ lâu lắm rồi đúng không? Huynh lợi dụng ta để tiếp cận Ngô A Song, sau đó bảo ta lừa nàng ấy, lợi dụng nàng ấy để uy hiếp thợ thủ công Ngô giao nộp bản vẽ ra, sao huynh lại có thể tàn nhẫn như vậy!?”

Tạ Vô Kỵ đã chuẩn bị sẵn lời thoại trong đầu, gian trá nói: “Ta biết mình sai rồi, ta không định lấy bản vẽ nữa, nếu không, ta cũng sẽ không đề nghị đổi muội lấy Ngô A Song.”

Thẩm Xuân suýt chút thì bị hắn ta dọa sợ, may mà nàng phản ứng rất nhanh: “Trước kia là huynh lừa ta thì sao? Huynh rõ ràng đã hứa sẽ không lừa ta nữa....”

Ánh mắt nàng chua xót, hít mũi: “Vô Kỵ ca, huynh đối với ta rất tốt, nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta không phải là cùng một loại người. ta không thể nhìn huynh gia nhập vào đám người Đột Quyết.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Nhưng ta cũng không thể kiểm soát được huynh muốn làm gì, chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện như thế này đi.”

Nghe nàng nói như vậy, Tạ Vô Kỵ cảm thấy sợ hãi, lại có chút choáng váng khi nghe đến hai chữ “kết thúc”.

Hắn ta cúi người lại, trong mắt hiện lên vẻ áp bức: “Tiểu Xuân, muội định bỏ rơi ta sao?”

Thẩm Xuân khoát tay, vẻ mặt mệt mỏi: “Vô Kỵ ca, không phải ta muốn bỏ rơi huynh. Tuy rằng ta không phải là người có địa vị cao, nhưng ta cũng là người Hán, thật sự không chịu nổi việc cùng huynh sống ở đất nước khác. Nếu như sau này Đột Quyệt với nhà Tấn lại xảy ra chiến tranh thì phải làm sao, huynh cảm thấy muội nên đứng về phe nào đây?”

Tạ Vô Kỵ nhíu mày, vô cùng nghi hoặc nói: “Muội là người Hán, nhưng muội từng có ngày nào được sống tốt đẹp dưới thời nhà Tấn chưa? Bọn họ đối xử tàn nhẫn với muội, muội cần gì phải đối xử tử tế với bọn họ?”

Thẩm Xuân phản bác: “Người Hán đối xử tệ với ta, vậy người Đột Quyết có đối xử tốt với ta không? Đừng quên, có bao nhiêu người Hán chúng ta đã bị Người Đột Quyết giết chết!”

Tạ Vô Kỵ muốn nói cho Thẩm Xuân biết về thân phận của mẫu thân hắn ta nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, lại sợ rằng nàng sẽ vì điều này mà chán ghét mình, nên lập tức đổi chủ đề.

Hắn ra giả vờ suy nghĩ, một lát sau thở dài nói: “Nếu muội đã quyết tâm như vậy thì thôi bỏ đi vậy.”

Hắn ta tỏ vẻ thành khẩn, không chớp mắt: “Nếu muội không thích ta đến Đột Quyết, vậy ta sẽ không đi nữa, được không? Chúng ta sẽ tìm một nơi nào đó sống yên ổn. Chỉ cần ta có thể ở bên muội, chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào.”

Hắn ta đã có rất nhiều kẻ thù. Nếu hắn ta không còn quyền lực và sức ảnh hưởng, mạng sống của hắn ta sẽ bị đe dọa. Làm sao hắn ta có thể bảo vệ được Tiểu Xuân? Từ lúc hắn ta quyết định liên mình với người Đột Quyết, hắn ta đã không còn đường lui nữa.

Nếu việc dụ dỗ không còn hiệu quả, hắn ta sẽ cố gắng lừa nàng; nếu lừa dối không có hiệu quả, hắn ta sẽ cố gắng cướp lấy nàng. Hắn ta sẽ dùng mọi cách để có thể giữ nàng ở lại bên mình.

Nhưng lần này Thẩm Xuân không còn dễ bị lừa như vậy nữa: “Vô Kỵ ca, huynh....”

Nàng đã học được rất nhiều thủ đoạn, lời nói vừa ra đến cửa miệng liền lập tức nuốt lại vào, vẻ mặt thành khẩn: “Chỉ cần huynh hứa sẽ không đi Đột Quyết, ta sẽ theo huynh đến tận cùng trái đất.”

Thấy hắn ta không buông tay, Thẩm Xuân chỉ có thể làm theo các bước trước đây, đầu tiên dùng lời nói ngọt để dụ dỗ hắn ta, sau đó mới tìm cách rời đi.

Vừa dứt lời, con ngựa kéo xe đột nhiên hí lên một tiếng rất to, cỗ xe lập tức bị lắc lư qua lại. Sắc mặt Tạ Vô Kỵ biến đổi, lập tức bảo vệ nàng.

Lúc này, bên ngoài xe vang lên tiếng người và ngựa ngã xuống. Tạ Vô Kỵ phản ứng rất nhanh, nói với Thẩm Xuân: “Muội ở trong xe đừng động đậy.” Sau đó hắn ta lao ra ngoài với một con dao dài trên tay, không quên đóng cửa xe lại.”

Thẩm Xuân vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ dám áp tai vào thành xe để lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Tạ Vô Kỵ và đám người của hắn ta dường như đang bị người khác bao vây. Tất cả những gì nàng có thể nghe thấy là tiếng dao va chạm, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng hét và chửi rủa của Tạ Vô Kỵ.

Không biết qua bao lâu, tiếng va chạm dần dần lắng xuống, rèm xe ngựa bị mũi kiếm mở ra.

Tạ Ngọc đứng bên ngoài xe, một tay cầm kiếm, lặng lẽ nhìn nàng. 

“Tiểu Xuân, nói lại lần nữa, nàng muốn đi theo ai đến tận cùng trái đất?”

Bình Luận (0)
Comment