Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 80

Chương 80

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước đó, nhưng khi nghe được tin này, trong lòng Tạ Ngọc vẫn không khỏi chùng xuống.

Hắn nhắm mắt, nhưng đã không còn cảm thấy tức giận như trước nữa. Khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Trường Lạc rụt tay lại: “Hôm qua phu nhân nói muốn ra ngoài đi dạo. Mấy ngày nay phu nhân rất an ổn, ta cũng không dám ngăn cản, cho nên...”

Hắn ta vội vàng nói thêm: “Ta đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm phu nhân rồi. Đừng lo lắng, phu nhân dù sao cũng chỉ có một mình. Ta tin rằng chúng ta sẽ có thể sớm tìm thấy phu nhân thôi!”

Hắn ta thấy thân ảnh Tạ Ngọc loạng choạng, vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Tiểu công gia!”

Tạ Ngọc có thể vừa cưỡi ngựa mà vừa bắn tên, chưa bao giờ thấy bộ dạng hắn lại nhếch nhác như thế này. Rõ ràng hắn đã bị đả kinh, Trường Lạc vội vàng trấn an: “Tiểu công gia, phu nhân chỉ là một nữ nhân, trên người không có tiền, sẽ không chạy xa được đâu. Ba ngày, cho ta ba ngày, ta sẽ đưa phu nhân an toàn trở về với ngài!”

Thấy bộ dáng này của Tạ Ngọc, trong lòng hắn ta không khỏi trách cứ Thẩm Xuân. Hai người bọn họ không hề có mối thù truyền kiếp nào. Nói thẳng ra thì đó không phải chỉ là những chuyện vặt vãnh hằng ngày thôi sao? Tại sao phu nhân lại vô tình như vậy, hết lần này đến lần khác bỏ rơi tiểu công gia!

Quyền lực và địa vị của hắn hoàn toàn khác biệt. Dù nàng có chạy trốn thế nào, hắn vẫn có nhiều cách để tìm thấy nàng.

Tạ Ngọc lúc này thậm chí còn không cảm thấy tức giận nữa, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Nàng được Tạ Ngọc cứu khi còn nhỏ, sau khi nghe về “chiến công anh hùng” của Tạ Vô Kỵ, nàng đã yêu hắn ta nhiều năm.

Sau đó nàng phát hiện ra Tạ Vô Kỵ hoàn toàn là một kẻ mạo danh, hắn mới chính là nam nhân trong lòng nàng nhiều năm, nhưng nàng vẫn không thích hắn và bỏ đi không một lời từ biệt.

Nàng không quan tâm đến danh tiếng của Tạ gia, coi thường quyền lực của hắn, thậm chí ngay cả hắn, nàng cũng không để vào mắt.

Thử cả phương pháp mềm và rắn đều không có hiệu quả. Rốt cuộc nàng muốn gì?

Chỉ vì từ “yêu” mà còn khó xử hơn cả ngàn quân lính.

Hắn trông có vẻ mệt mỏi, miệng thốt ra vài lời: “Để nàng đi....”

Hắn ta dừng lại.

Tất nhiên hắn có đủ năng lực để đưa nàng quay lại, nhưng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Hai người lại tiếp tục cãi vã, liệu nàng có tiếp tục bỏ trốn không?

Liệu hắn có thể nhốt cô mãi mãi và để nàng sống một cuộc đời đầy hận thù hắn không?

Lần đầu tiên Tạ Ngọc cảm thấy hoảng sợ và bất lực như hiện tại.

Thẩm Xuân rời đi một cách dứt khoát như vậy, có lẽ kiếp này, nàng đã không còn thích hắn nữa, cũng không còn muốn gặp hắn nữa. Hai người họ không bao giờ có thể quay lại như trước đây được nữa.

Suy nghĩ này như đâm thủng trái tim hắn, như thể một phần ngực hắn bị khoét rỗng, một luồng gió lạnh tràn vào phổi.

Hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Thấy hắn ta im lặng hồi lâu, Trường Lạc không nhịn được lên tiếng: “Tiểu công gia, tiểu công gia...”

Tạ Ngọc như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, từ từ tỉnh lại. Hắn đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ ta sẽ đối xử với phu nhân như thế nào?”

Trường Lạc vội vàng đáp: “Tạ không dám nói lời vô nghĩa.”

Tạ Ngọc: “Có thể nói.”

Trường Lạc do dự hồi lâu rồi nói: “Ừm... khen thưởng phạt công bằng, rõ ràng?”

Trong lòng hắn ta đương nhiên đứng về phía Tạ Ngọc, cố gắng mà nói ra những lời khách quan nhất có thể.

Nói thật, Tạ Ngọc rất công bằng trong cách đối xử, trong việc quản lý cấp dưới cũng khó rộng lượng, có lễ nghi rất tốt, điều này khiến hắn trở thành một gia chủ rất có năng lực. Nếu không, họ đã không đi theo hắn mặc sinh mệnh. Tuy nhiên, hắn ta e rằng những nguyên tắc này của Tạ Ngọc không hợp trong mối quan hệ phu thê.

Hắn nghĩ mình đã đối xử với Thẩm Xuân rất tốt, nhưng thật ra thứ hắn cho là tốt chỉ là – “thưởng phạt phân minh”.

Tạ Ngọc im lặng.

Hắn bước vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại, không còn tiếng động nào vọng ra bên ngoài.

......

Tim tức về hành vi phản bội của Tạ Vô Kỵ nhanh chóng lan truyền đến Trường An. Mặc dù không phải là thành viên hợp pháp của Tạ gia, nhưng hắn ta vẫn mang họ Tạ. Giờ đây hắn ta đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, Tạ gia tất yếu sẽ bị đẩy xuống đáy vực. Đỉnh điểm điểm của cơn bão.

Đúng lúc này, trong triều lại truyền ra môt tin tức lớn – mẹ ruột của Tạ Vô Kỵ chính là con gái duy nhất của Đột Quyết-Khả Hãn. Vị vua người Đột Quyết không có con, và người cháu trai duy nhất còn lại của ông, Ca Thư Thương, yếu ớt, bệnh tật, đã bị đưa đến Trường An làm con tin. Điều này có nghĩa là Tạ Vô Kỵ rất có thể sẽ kế thừa ngai vàng và trở thành vị vua tiếp theo của Đột Quyết!

Bản chất của một kẻ phản bội chạy sang Đột Quyết và một vị hoàng tử sắp kế vị ngai vàng chạy sang Đột Quyết hoàn toàn khác nhau. Khi hoàng đế nghe tin, ông ta vô cùng tức giận và lập tức truyền lệnh cho Tạ Ngọc quay về Trường An để chịu trách nhiệm.

Vấn đề này có tầm quan trọng rất lớn. Sau khi nhận được như, Trường Lạc không dám chậm trễ chút nào. Hắn ta vội vàng gõ cửa phòng Tạ Ngọc, thuật lại toàn bộ sự tình chỉ trong vài câu rồi vội vàng nói: “Tiểu công gia, chuyện này rất quan trọng, xin ngài hãy sớm đưa ra quyết định!”

Là người đứng đầu gia tộc, cuộc sống sau này của Tạ gia vẫn phụ thuộc vào Tạ Ngọc. Mọi người trên thế giới đều có quyền làm theo ý mình, nhưng Tạ Ngọc thì không.

Tiếng ‘cạch’ phát ra, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Nghe nói Tạ Vô Kỵ trở thành kẻ kế thừa của Đột Quyết, Tạ Ngọc không hề tỏ ra hoảng loạn, vẻ mặt vẫn bình ổn: “Đi thôi.”

...

Sau hơn hai mươi ngày phi ngựa, cuối cùng Tạ Ngọc cũng trở về Tạ phủ vào một đêm mưa như trút nước.

Hắn ta đã chạy khắp nơi trong nhiều ngày qua, khuôn mặt đã gầy đi không ít, toàn thân ướt đẫm, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng và thờ ơ như tuyết trên núi.

Trưởng công chú luôn có ý chí mạnh mẽ. Nhìn thấy con trai như vậy, lúc này mắt bà đỏ hoe, mắng: “Con sao không tự lo cho mình? Con mà ngã thì chúng ta còn biết trông cậy vào ai?!”

Tạ Ngọc đỡ trưởng công chúa ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng bà an ủi: “Cảm ơn mẫu thân đã quan tâm, là nhi thần bất hiếu.”

Hắn lại hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Mẫu thân hãy kể chi tiết cho nhi thần nghe đi.”

Khi hắn hỏi đến điều này, trưởng công chúa đầy giận dữ, ném mạnh tách trà trên tay xuống: “Tất cả là lỗi của phụ thân con!”

Bà ấy luôn nhìn nhận mọi việc một cách rõ ràng. Tuy rằng người phản bội là Tạ Vô Kỵ, nhưng xét cho cùng, người không kiềm chế được bản thân chính là Tạ Quốc Công!

Khi biết được Tạ gia vậy mà lại có liên quan tới công chúa người Đột Quyết, bà ấy đã rút kiếm mà đuổi theo ông khắp hai dãy nhà!

Bà hít một hơi thật sau, cố gắng bình tĩnh lại: “Lúc phụ thân con và ta chưa thành thân, chúng ta từng nuôi một người phụ nữ ngoại quốc rất xinh đẹp trong nhạc viện. Đó là mẹ ruột của Tạ Vô Kỵ. Những nữ nhân như bà ta có cuộc sống phù du như tấm bèo. Bà ta thậm chí còn không biết phụ thân thật sự của Tạ Vô Kỵ là ai. Khi Tạ Vô kỵ được ba bốn tuổi, lông mày và mắt của hắn ngày càng rõ ràng, sau đó ta dần nhận thấy rằng hắn ta có phần giống phụ thân con. Chỉ là lúc đó bà ta đã mắc bệnh, bà ta đã giao Tạ Vô Kỵ cho một tên côn đồ yêu bà ta, sau đó qua đời.”

Mặc dù rất ghét Tạ Quốc Công, nhưng là một người mẹ, bà không khỏi có chút thương hại mẹ ruột của Tạ Vô Kỵ. Khi nói ra lời này, bà thở dài một hơi: “Chuyện sau đó con cũng đã biết. Đúng vậy, gia gia và phụ thân của con không muốn thừa nhận đứa trẻ này, nhưng hắn ta trông rất giống phụ thân con và con, bọn họ sợ để hắn ở bên ngoài sẽ gặp chuyện không hay, cho nên gia gia mới nuôi hắn ở ngoài viện, định bồi dưỡng hắn thành binh sĩ trung thành của con, chính con đã yêu cầu gia gia cho hắn vào gia phả Tạ gia.”

Nói đến đây, bà không khỏi trừng mắt nhìn con trai: “Nếu con không làm nhiều chuyện như vậy, hôm nay đã không xảy ra chuyện lớn như thế này!”

Tạ Ngọc vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Hắn ta rất có thiên phú, có căn cơ tốt, không phải là người bình thường, cho dù nhi thần không nói, thành tựu trong tương lai của hắn cũng sẽ không chỉ giới hạn ở mức nô nhân. Thay vì làm như vậy, tốt hơn hết là để hắn vào từ đường tổ tông càng sớm càng tốt. Như vậy đối hắn và Tạ gia đều sẽ có lợi.”

Trên thực tế, hắn đã đè lại nửa câu sau tính nói xuống- đối mới Tạ Vô Kỵ mà nói, nếu không kịp thời lợi dụng, vậy thì sẽ lập tức bị giết chết.

Bây giờ có vẻ như lựa chọn lúc đấy của hắn đã sai.

Nhưng không sao cả, chỉ cần sửa lại là ổn.

Sau đó, Tạ Vô Kỵ từ bỏ Tạ gia, chạy sang phe hoàng đến. Hắn ta bị hoàng đế dụ dỗ lăn lộn nhiều năm nhưng cuối cùng chỉ nhận được danh hiệu rỗng tuếch không có quyền lực thực sự. Hắn ta lại lần nữa do dự. Khi vướng vào cuộc chiến với người Đột Quyết, hắn ta phát hiện ra mình là hậu duệ của vị vua Đột Quyết. Cuối cùng, hắn ta quyết định đi đến chỗ người Đột Quyết.

Chỉ là gốc của hắn ta không hoàn toàn là người Đột Quyết, lại mang trong mình một nửa dòng máu Tạ gia, có không dưới một trăm bộ lạc lớn nhỏ ở đột  quyết, vì hắn ta, người Đột Quyết thậm chí còn hy sinh cả A Sử Na, người rất được kính trọng. Liệu cuộc sống làm hoàng tử của Đột Quyết có dễ dàng?

Hắn nhíu mày hỏi: “Người đã hứa cho Tạ Vô Kỵ vào miếu thờ tổ tiên, nhưng lại chưa từng điều tra về huyết thống của mẫu thân hắn sao?”

Trưởng công chúa xó đầu nói: “Chúng ta đã kiểm tra, nhưng nhạc viện là nơi hỗn tạp. Mẫu thân của hắn sau khi bị bán đi bán lại bảy tám lần mới tới được Trường An. Thời gian đó, những cuộc chiến tranh ở biên giới xảy ra triền miên. Hai người mua được bà ta đã chết từ lâu. Ai có thể ngờ rằng nữ nhân ấy lại là công chúa của Đột Quyết.”

Tạ Ngọc gật nhẹ đầu hỏi tiếp: “Phụ thân hiện tại như thế nào?”

Trưởng công chúa đầu óc nhanh nhạy. Gốc rễ của vấn đề rõ ràng nằm ở Tạ Quốc Công – chính ông đã ngoại tình với Đột Quyết công chúa và sinh ra Tạ Vô Kỵ. Nếu hoàng đế muốn bắt ai đó phải chịu trách nhiệm thì ông ấy sẽ là người đầu tiên phải chịu hậu quả, chứ không phải Tạ Ngọc.

Trưởng công chúa cười lạnh: “Hoàng đế vẫn luôn không thích nhà chúng ta, nếu có cơ hội này, nhất định sẽ tìm cách làm giảm bớt danh tiếng Tạ gia. Phụ thân con đã bị người đưa đến Hình Bộ vài ngày trước rồi.”

Bà ấy hừ một tiếng: “Hình Bộ đương nhiên không dám làm gì ông ấy, chỉ là hạn chết tự do của ông ấy thôi. Theo ta thấy, tốt nhất là để lão già ấy chết ở Hình Bộ đi, tránh liên lụy đến con!”

Tạ Ngọc gõ ngón tay lên đầu gối: “Mẫu thân, người đừng đùa. Phụ thân không biến nữ nhân ấy lại là công chúa của Đột Quyết. Hơn nữa, ông ấy và nữ nhân ấy chỉ là mối quan hệ thoáng qua. Ông ấy thậm chí còn không biết rằng nữ nhân ấy đang mang thai. Ngay từ đầu. Ông ấy thậm chí còn không muốn nhận Tạ Vô Kỵ. Tất cả những điều này đều là sự thật. Hoàng đế đương nhiên biết rõ rằng chỉ dựa trên việc này thì ông ta không thể kết tội Tạ gia, ông ta chỉ muốn làm hoen ố danh tiếng của Tạ gia.”

Trưởng công chúa cau mày nói: “Ông ta bày một trận lớn như vậy, lại triệu tập con từ biên giới trở về một cách phô trương như vậy, chỉ để làm xấu mặt gia tộc ta sao?”

Tạ Ngọc hơn nhéo nhéo lông mày: “Trong tay hoàng đế nhật định còn có thủ đoạn khác...”

Trưởng công chúa trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Con đoán xem là thứ gì?”

Môi Tạ Ngọc hơi động, nhưng không trả lời, chỉ nói: “Mẫu thân yên tâm, nhi thần sẽ xử lý tốt chuyện này.” Hắn nói thêm: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì, mẫu thân cũng đừng hoảng sợ nhé.”

Trưởng công chúa nhìn hắn một lúc rồi chậm rãi gật đầu.

Tạ Ngọc triệu tập mọi người trong nhà cùng với các gia nhân của hắn lại, làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm. Cho đến rạng sáng hôm sau, một lệnh từ cung điện hoàng đế đã được truyền đến, triệu tập hắn vào cung để thảo luận vấn đề.

Tạ Ngọc là một vị quan viên tam phẩm. Mặc trên mình một bộ quan phục màu đỏ thắm, vô cùng thanh thuần và lộng lẫy. Ngay cả hoạn quan đến đọc lệnh cũng không khỏi trầm trồ: “Thái thượng nhân phong độ quá tuyệt vời.’

Tạ Ngọc cười nhạt, không nói gì.

Khi đến cung, hoàng đế nổi giận, bắt đầu mắng: “Tạ Vô Kỵ là huynh đệ của ngươi, hai người ở cạnh nhau hơn mười năm, sao ngươi lại có thể không biết hắn mang huyết mạch của Đột Quyết?! Ngươi không kiểm tra kỹ giờ mới nhận ra sao?!”

Tạ Ngọc không phản bác: “Là lỗi của ta đã sơ suất.”

Hắn chậm rãi nói: “Lúc đầu Tạ Vô Kỵ hẳn cũng không biết mình là hậu duệ của Khả Hãn, nhưng sau đó một mình đi đến Đột Quyết, dần dần biết được thân thế của mình, sau đó mới dần dần trở nên bất trung. Ta không kịp thời ngăn cản, sẵn sàng chịu phạt.”

Hoàng đế nghẹn lời.

Chính ông, hoàng đế, đã bỏ qua mọi sự phản đối, nhất quyết cử Tạ Vô Kỵ đến Đột Quyết. Nếu Tạ Ngọc có tội bất cẩn thì ông ta là người đã phái hoàng tử Đột Quyết đến gặp người Đột Quyết, thủ phạm là chính ông ta.

Ông ta hít một hơi thật sau, quyết đoán đổi chủ đề: “Quên đi, Tạ Quốc Công đang bị Hình Bộ xét xử, tạm thời không nói đến chuyện này, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên sắc bén: “Có người nói với ta, khi Tạ Vô Kỵ đào tẩu sang Đột Quyết, đã mang theo phu nhân của ngươi là Thẩm Xuân!”

Ông ta cười lạnh: “Ta còn tưởng là họ Thẩm đó bị phản quân ép buộc, bắt nàng ta làm con tin, nhưng ta còn nghe được là phu nhân ngươi tự nguyện đi cùng. Vậy ta phải hỏi ngươi, nàng ta là ai? Tại sao nàng ta lại tự nguyện đi theo phản quân đến Đột Quyết?”

Tạ Ngọc không vội trả lời câu hỏi của hoàng đế. Hắn ta cầm lấy là thư hòa ly ra, nói với hoàng đế rằng hắn và Thẩm Xuân đã ly hôn từ lâu, nói rằng Tạ Vô Kỵ cố tình dụ dỗ nàng, mà Thẩm Xuân lại yêu người khác, vậy nên nàng đồng ý bỏ trốn, để có thể cứu bản thân và cứu cả Tạ gia.

Trong trường hợp này, người gặp họa lớn duy nhất là Thẩm Xuân.

Lần đầu tiện trong đời, Tạ Ngọc không chút do dự mà chọn nói dối: “Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không đúng.”

Bình Luận (0)
Comment