Sắc mặt Tạ Ngọc trở nên tái xanh rõ rệt.
May mắn thay, hắn đang mang miếng cao su ngụy trang để che mình lại nên không bị mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Hắn thở nhẹ một hơi, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Thật sao? Hôn nhân không phải chuyện nhỏ, ngươi đã tìm hiểu kỹ về tính cách cũng như gia cạnh của hắn ta chưa?”
Tạ Ngọc không nhịn được nói: “Có muốn ta tìm hiểu chuyện này cho ngươi không?”
Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng khi lắng nghe kỹ, hắn phát âm rất nặng nền, như thể từng chữ đều từ kẽ răng hắn thoát ra.
Thẩm Xuân cố ý cười nói: “Không cần đâu, hắn là cháu trai của sư phụ ta, vừa tốt bụng vừa anh tuấn!”
Tạ Ngọc cảm thấy giữa lồng ngực đau nhói, không nhịn được ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng lại. Sự rung chuyển ở ngực và bụng ảnh hưởng đến vết thương, lại gây ra một cơn đau nhói khác.
Thẩm Xuân vội vàng nói: “Thường thúc, ngài đã lớn tuổi, không thể hứng gió nữa, thúc mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Ngọc: “...”
Hắn thật sự sợ mình sẽ bị tức chết nên cố kìm nén lại, tức giận bỏ đi.
Thấy cuối cùng cũng đuổi được người đi. Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ cách ứng phó cho buổi hẹn ngày mai.
Theo đề nghị của Chu phu nhân, không cần phải đặc biệt đến để gặp bà ấy. Bà ấy có thể mời cháu trai về nhà dũng bữa để tránh sự bối rối cho cả hai bên nếu như cháu trai không vừa ý.
Không ngờ, nàng cùng Chu phu nhân đợi hơn một canh giờ nhưng vẫn không có ai đến. Bà ấy cử người đi hỏi thì người đó nói rằng ở nhà có việc gấp nên không thể đến được.
Chu phu nhân không vui: “Cho dù có chuyện gì, ngươi cũng nên phái người sớm đến thông báo cho ta biết. Nếu hắn không thích, ngươi cũng nên sớm nói ra. chúng ta sẽ không ép hắn đến. Tại sao hắn lại đồng ý rồi hủy hẹn?”
Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không sao đâu, phu nhân. Có lẽ trong nhà thật sự xảy ra chuyện.”
Chu phu nhân muốn Thẩm Xuân kế thừa cơ nghiệp gia đình nên đã giúp cô tìm một số người, nhưng có người thì nói gia đình họ xảy ra chuyện hoặc có người lại nói họ tạm thời chưa muốn kết hôn.
Điều này thực kỳ lạ. Ai cũng biết, Thẩm Xuân rất xinh đẹp, có một số của cải nhỏ, lại là đệ tử của Chu thái y. Mặc dù đã dừng kết hôn nhưng nàng vẫn được nhiều người để ý. Bây giờ nàng thực sự muốn tái hôn, đám người đó lại như đang muốn tránh xa nàng hết sức có thể. Thật kỳ lạ!
Một lần, nàng vô tình gặp một chàng trai mà nàng đã hứa sẽ cưới ở y viện. Khi nhìn thấy nàng, hắn ta sửng sốt như thể nhìn thấy ma. Hắn ta cầm lấy túi thuốc trong tay rồi bỏ chạy, bỏ lại Thẩm Xuân ngơ ngác đứng đó.
Mặc dù Thẩm Xuân hiện tại không có ý định kết hôn, nhưng nàng không khỏi cảm thấy chút chán nản khi đám người đó lại xa lánh nàng như thế nàng mang bệnh dịch vậy.
Không ngờ, trời đổ mưa như trút nước, nàng vừa đi đến ngõ thì đột nhiên trời đổ mưa rất lớn. Nàng ướt như chuột lột, vội vã chạy lại y viện để trí mưa.
Dưới mái hiên của y viện, một hàng thái y, học viên và bệnh nhân đều đang trú mưa. Tất cả bọn họ đều sống ở gần đó, chẳng mấy chốc, họ đã được người thân mang ô đến đón về - ngay cả một người đàn ông độc ác như Chu Nghĩa Minh cũng có thể tử cất công đến đón hắn ta về nhà trong cơn mưa lớn cùng với một bát canh gừng.
Trong nháy mắt, Thẩm Xuân là người duy nhất còn lại dưới mái hiên. Nàng rùng mình một cái, quấn chặt bộ y phục đã bị ướt một nửa của mình. Nàng cảm thấy như có một quả mơ chua dưới lưỡi, trong miệng nàng tràn ngập vị chua chát.
Rõ ràng nàng không làm gì xấu, tại sao? Dù là gia đình hay người yêu, nàng cũng không bao giờ giữ được họ, cuối cùng nàng vẫn cô đơn.
Nàng thở dài, lau nước trên mặt, quyết định tự mình giải quyết. Nàng hỏi người làm: “Y viện của chúng ta có ô không? Áo mưa rơm cũng được?”
Người làm trong viện xòe tay ra và nói: “Chúng tôi không có thêm cái nào nữa.”
Hắn liếc nhìn màn đêm đang dần buông xuống, nhắc nhở nàng: “Thẩm phu nhân, mau chóng tìm cách về đi. Y viện sắp đóng cửa rồi.’
Nàng có nên quay về dưới mưa không? Hay phải ở lại y viện cả đêm trong tình trạng ướt át?
Thẩm Xuân nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ thở dài lo lắng.
Đúng lúc nàng sắp nghiến răng quay trở lại màn mưa, một bóng người màu xanh lá đột nhiên xuất hiện bên ngoài bức màn mưa lớn. Dáng người cao gầy, giống như cây tre, trông không hề yếu ớt trong màn mưa lớn.
Bóng dáng này quen thuộc đến nỗi một ý nghĩ khó tin hiện lên trong đầu Thẩm Xuân – Tạ Ngọc đã tới đón nàng trong cơn mưa lớn.
Trời mưa to như vậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến đón nàng vậy mà lại là Tạ Ngọc?
Thẩm Xuân bị chính ý nghĩ này của bản thân làm cho giật mình, vội vàng đưa tay vỗ trán.
Chưa kể đến việc Tạ Ngọc hiện giờ đang cách xa nàng hàng triệu dặm. Cho dù hai người vẫn ở bên nhau, Tạ Ngọc có rảnh rỗi để làm chuyện này không? Hắn cử người hầu mang đến cho nàng đã là tốt rồi.
Tạ Vô Kỵ sẽ đến nhưng hiện tại hắn ta đã trốn sang Đột Quyết rồi. Hắn ta còn có thể làm được điều gì tốt?
Nàng vươn người nhìn về phía đó. Bóng người đó dần dần tiến lại gần, khuôn mặt cũng gần trở nên rõ ràng hơn. Nàng giật mình: “Thường thúc?”
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao ngài lại ở đây?’
Một Tạ Ngọc hơi giật giật, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Trên đường từ phủ về nhà, ta đi ngang qua đây, vừa vặn thấy ngươi đang trú mưa ở đây, nên đến đón ngươi.”
Hắn dường như sợ Thẩm Xuân suy nghĩ nhiều nên nói thêm: “Chúng ta là hàng xóm, nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Nha môn với y viện nẳm ở phía đông và phía tây thành. Làm sao hắn có thể tiện đường tới đây? Lời này đi mà lừa quỷ!
Thẩm Xuân vô thức từ chối: “Không, ta...”
Nàng vốn muốn nói ‘ta có thể tự về’ nhưng nhận thấy mưa ngày càng to nên lại dừng lại.
Tạ Ngọc mỉm cười hiểu ý, nghiêng chiếc ô giấy về phía nàng: “Đến đây.”
Không cần phải quá khắt khe với hắn. Thẩm Xuân thở dài, kéo túi sách, khom lưng chui vào ô.
Tạ Ngọc cong môi nhẹ, chủ động bắt chuyện với nàng: “Gần đây không phải đang tìm phu quân sao? Mọi chuyện thế nào rồi?”
Hắn nói: “Ta vẫn còn đang đợi để được uống rượu mừng của ngươi.”
Thẩm Xuân ngượng ngùng nói: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì ngài cũng sẽ được uống thôi.”
Ý cười trong mắt Tạ Ngọc hiện lên, nói từng chữ một: “Vậy ta chờ.’
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi là người có tài năng cũng như ngoại hình đẹp. Những tên họ Chu kia thật không xứng với ngươi. Ngươi cứ chờ thêm một thời gian nữa đi, biết đâu sẽ có người tốt hơn đang chờ ngươi.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Mọi người đều thích nghe những lời tốt đẹp. Sắc mặt Thẩm Xuân cũng tốt hơn, thậm chí còn muốn nói đùa với hắn: “Thường thúc vẫn giỏi nói chuyện nhỉ, ha ha ha.”
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng nhiều lần được khen ngợi, cũng chưa từng được nhận một lời khen nào từ Tạ Ngọc. Thật hiếm khi nghe ai đó nói điều gì tốt về nàng.Nàng cười toe toét, thì đột nhiên một luồng gió lạnh thổi vào miệng, làm nàng ngạt thở, ho vài tiếng.
Nàng che cổ: “Ái, khụ khụ khụ, cui quá hóa buồn.. khụ khụ!”
Tạ Ngọc bất lực, hắn giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Hắn bất lwucj nói: “Lần sau cười phải kiềm chết hơn nhé.”
Lòng bàn tay hắn lướt dọc theo cột sống từ lưng xuống eo. Mặc dù không có gì mơ hồ, nhưng lại khiến mặt Thẩm Xuân đỏ lên.
Trong cơn mưa lớn, hai người họ chậm rãi bước đi bên nhau về nhà, thực sự giống như một gia đình.
Khi đến cửa nhà, chuẩn bị chia tay, Tạ Ngọc chủ động đưa ô cho nàng, đê mặc mình bị mưa lớn làm ướt.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Chúc ngươi ngủ ngon.”
Má Thẩm Xuân đỏ bừng, nàng mơ hồ đáp lại: “Ta cũng chúc ngài ngủ ngon.”
Từ đó về sau, Thẩm Xuân càng thêm thích thường la xuân. Lúc đó, trong nhà có bảy tám con gà mới, nàng liền hào phóng giết một con gà nấu canh, chia cho hắn một nửa.
Nàng thoải mái buộc tóc thành một bím tóc bông bệnh và quấn tóc bằng khăn chùm đầu. Đôi mắt nàng cười cười dưới hàng lông mày cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười và sự cảm động, trông rất động lòng.
Tạ Ngọc sửng sốt một lát, sau đó đứng dậy chào hỏi: “Sau ngươi lại có thời gian mà tới đây?’
Thẩm Xuân đặt chiếc bát sứ lớn lên cạnh bàn: “Gà bị chết, ta nấu một nồi canh gà, chia cho ngài một ít.”
Nửa con gà tươi béo ngậy nằm trong nồi súp vàng trong vắt. Tạ Ngọc hơi sững sờ.”
Nàng đã từng nấu món canh gà này cho hắn trước đây, thành thật mà nói, nó rất ngon. Tuy nhiên, Tạ gia có những quy tắc ăn uống riêng, độ béo của bát súp thịt cần phải được hớt bớt cho đến khi nước súp trong như nước mới có thể dùng.
Tạ Ngọc không muốn làm nàng xấu hổ nên chỉ uống vài ngụm rồi đặt sang một bên. Thẩm Xuân nhìn thấy vậy cũng không nói gì nhưng cũng đã quyết định sẽ không nấu canh cho hắn nữa.
Lúc đó hắn nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: “Cảm ơn.”
Sau đó hắn uống hết bát canh gà trước mặt nàng mà không chừa lại một giọt nào. Hắn thậm chí còn ăn sạch thịt gà, gần như nuốt luôn cả xương.
Bình thường hắn là một quý ông, nàng không ngờ hắn lại ăn uống hoang dã như thế này.
Thẩm Xuân há to miệng: “Ngài, ngài ăn chậm thôi, nếu không đủ, ta cho thêm.”
Tuy nhiên, nàng vẫn vui vì có người đánh giá cao món ăn nàng nấu, không nhịn được mà cười toe toét.
Tạ Ngọc cười: “Xin lỗi, ta hơi mất bình tĩnh.’
Hắn dùng khăn lụa lau khóe miệng rồi nói: “Sao đột nhiên nhớ mang canh gà cho ta thế?”
Thẩm Xuân nói: “Ta vừa giết một con gà, cho ngài một bắt.”
Nàng hỏi một cách tùy ý: “Đúng rồi, ta vừa mới mua một cái bể lớn để nuôi cá. Ta định buổi tối sẽ đi ra bờ sông Bích Thủy phía sau bắt cá, ngài muốn đi cùng ta không?”
Từ khi thường la xuân đến đón nàng trong màn mưa lớn, nàng không còn thấy hắn đáng ghét như trước nữa. Dù sao thì, hai người đều đang độc thân, tốt nhất là họ nên giữ mối quan hệ như trước. Nếu không hiệu quả, vẫn chưa quá muộn để từ chối.
Nụ cười trên môi Tạ Ngọc hơi mở, nhưng biểu cảm hắn lại đông cứng như thể đang nghĩ đến điều gì đó.
Đúng như hắn mong muốn, Thẩm Xuân hiện tại đã có chút tình cảm với hắn rồi. Có lẽ nó không liên quan gì đến tình yêu của nam với nữ, nhưng ít nhất nàng không còn phản kháng như trước nữa.
Kế hoạch ban đầu của hắn là tiếp cận nàng với tư cách là thường la xuân, từ từ phát triển tình cảm, rồi từ từ nói cho nàng biết sự thật.
Rõ ràng là hắn đã cố tình trêu chọc và quyến rũ nàng. Nãng nghĩ rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Hắn thậm chí còn cảm thấy lo lắng không thể kiểm soát được.
Gương mặt hắn tầm thường như vậy, lại không còn trẻ nữa, vậy mà nàng lại thích hắn ta, nhưng lại khinh thường hắn – Tạ Ngọc?
Nếu hắn dễ dàng chiếm được cảm tình của nàng như vậy, vậy thì tất cả những suy nghĩ và tình cảm mà trước đây Tạ Ngọc dành cho nàng có ý nghĩa gì?
Nàng mỉm cười với hắn ta, nấu canh cho hắn ta và chủ động tiến lại gần hắn ta. đây là những thứ mà Tạ Ngọc từng tìm kiếm nhưng lại không thể có được, nhưng hắn ta lại dễ dàng có được chỉ bằng cách thay đổi danh tính.
Tạ Ngọc cảm thấy lồng ngực đau nhói, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn không thể biết được cái nào đau hơn, là tim hay cơ thể hắn.
Thấy hắn không nói gì, Thẩm Xuân lại hỏi: “Chiều nay ngài có rảnh không?”
Khóe môi nàng mở một nụ cười rạng rỡ khiến người ta không thể mở mắt ra.
Tạ Ngọc cũng nhận ra hôm nay nàng mặc một bộ hồng ý màu đỏ nhạt sáng hơn một chút, khiến khuôn mặt nàng trông vô cùng tươi sáng và xinh đẹp.
Vì tránh phiền phức, trước giờ nàng luôn ăn mặc giản dị, vậy tại sao hôm nay lại mặc rực rỡ như vậy?
Hắn không bằng thường la xuân sao?
Tạ Ngọc dừng lại, ngượng ngùng quay mặt đi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Thẩm nương tử, xin đừng quá tự nhiên, ta đang bận.’
Thẩm Xuân: “...”
Có bệnh, không hầu hạ nổi.