Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 94

Tạ Ngọc nhẹ nhàng nâng cánh tay của nàng, gọi nàng: "A Xuân? Nàng có thể nghe thấy lời nói của ta sao?"

Thẩm Xuân cứ như vậy ghé vào trong lòng ngực hắn, không nhúc nhích, tựa hồ là đã ngủ.

Tạ Ngọc thở phào một hơi dài.

Hắn có chút ảo não, cho rằng chính mình không nên trêu đùa nàng quá mức, hiện tại nàng đã ngủ say, ý thức không rõ , hắn còn cách nào để làm nàng thổ lộ tiếng lòng?

Hắn lắc đầu, chấp nhận số mệnh, bế ngang nàng lên đặt lên giường, cẩn thận cởi áo khoác, tháo giày vớ cho nàng, rồi đắp chăn kín đáo. Sau cùng, hắn còn nhóm lò sưởi để giường thêm ấm, bảo đảm nàng không bị lạnh.

Làm xong tất thảy, hắn đang định quay người rời đi, bỗng cảm thấy tay áo bị giữ chặt. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng không biết từ lúc nào đã mở mắt, một tay nắm lấy tay áo hắn, ánh mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào hắn, chẳng rõ là còn say hay đã tỉnh.

Tạ Ngọc hơi chần chừ, hỏi:

“Còn có chuyện gì sao?”

Thẩm Xuân không nói gì, cũng không buông tay, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cùng hắn giằng co như vậy.

Tạ Ngọc ngẫm nghĩ một lát, khom người ngồi bên giường nàng, vừa mở miệng:

“Nàng…”

Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Thẩm Xuân đã bất ngờ nhào tới, không nói không rằng, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Tạ Ngọc ngẩn người trong thoáng chốc.

Dù thường ngày hắn vốn trầm tĩnh, ổn trọng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nam nhân hai mươi tuổi, đâu phải chưa từng trải qua chuyện đời. Lúc này huyết khí phương cương, huống hồ người trêu chọc hắn lại chính là người trong lòng.

Hắn lập tức phản ứng lại, không hỏi nguyên do, ngược lại đè nàng xuống đệm giường, mạnh mẽ đáp trả. Hắn không cho nàng đường lùi, cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, tấn công không chút khách khí, ôm chặt lấy đầu lưỡi nàng dây dưa cuốn quýt.

Tạ Ngọc gần đây tiến bộ không ít, dù không có ai chỉ dẫn, vẫn tự mình lĩnh hội được vài phần. Đầu lưỡi hắn nhẹ lướt qua hàm răng nàng, hơi thở nồng nàn quấn lấy môi lưỡi cả hai. Thẩm Xuân nhanh chóng không chống đỡ nổi, khẽ rên một tiếng, hai tay vòng lấy cổ hắn.

Nụ hôn triền miên kéo dài, cuối cùng cũng kết thúc, nhưng dường như chỉ là khúc dạo đầu. Tạ Ngọc nâng khuôn mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:

“A Xuân, nàng biết ta là ai không?”

Ngoài Tạ Ngọc, còn ai sẽ gọi nàng như thế?

Thân thể Thẩm Xuân nóng bừng, nàng rúc vào lòng hắn, thở dốc gọi tên:

“Tạ Ngọc… Tạ Ngọc…”

Tạ Ngọc rốt cuộc buông xuống tầng tâm tư cuối cùng, cúi đầu, lần nữa hôn lên môi nàng.

Lần này hắn không dừng lại, dọc theo môi nàng hôn xuống. Hai người quấn quýt không rời, váy nàng bị đẩy lên tới thắt lưng, dưới thân chỉ còn quần yếm, dáng vẻ yểu điệu mê người hiện ra không sót.

Quần áo nàng thêu hoa sen, tay Tạ Ngọc lần theo mép áo luồn vào, dừng lại trên hạt sen nơi ngực, khiến nàng bật lên một tiếng rên khe khẽ, giọng nói mềm mại đầy dụ hoặc.

Thế nhưng, không rõ vì lâu ngày không đụng chạm hay do quá mức căng thẳng, rõ ràng mỹ nhân ôn nhu nằm trong lòng, hắn tâm ý cuồng nhiệt vô cùng, vậy mà ngay tại thời khắc sắp sửa đi đến cuối cùng, lại không cách nào tiến vào.

Tạ Ngọc: “…”

Hắn nửa chống thân mình, cứng đờ tại chỗ.

Qua một lúc lâu, hắn mới từ trong nỗi thất bại to lớn kia hồi thần lại, sắc mặt xấu hổ đến cực điểm.

Ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Xuân, chỉ thấy nàng đã ngửa mặt ngủ thiếp đi, dung nhan thanh tú, hồn nhiên vô tà.

Tạ Ngọc cũng chẳng rõ nên buồn bã hay nhẹ nhõm. Nhưng người là do hắn không cẩn thận để nàng không vui, hiện giờ cũng chẳng thể mặt dày gọi nàng tỉnh dậy để tiếp tục, hắn không làm được chuyện vô sỉ đến thế.

Thôi thì, nàng nguyện ý gần gũi với hắn, lại còn trong lúc rõ ràng tỉnh táo biết rõ hắn là ai, vậy mà vẫn lựa chọn chủ động.

Chuyện này… có phải nghĩa là… nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn?

Vậy thì những ngày qua hắn trằn trọc, lo nghĩ chẳng yên, chẳng phải đã có câu trả lời?

Tạ Ngọc hồi tưởng từng chuyện trong đêm, không nhận ra khoé môi đã khẽ cong lên, giữa lông mày tràn đầy ý cười dịu dàng. Trong lòng hắn đã bắt đầu vẽ ra hình ảnh hai người nắm tay trở về quê hương.

Tâm an ổn không ít, nhìn đệm giường hỗn độn, hắn đành thở dài nhận mệnh, thay chăn đệm mới. Hai người cùng nằm trong một chiếc chăn, chẳng ngại chật hẹp, hắn ôm eo nàng, an ổn thiếp đi.

. . .

Sáng hôm sau, ngược lại là Thẩm Xuân tỉnh dậy trước.

Nàng uể oải ngáp nhẹ một cái, định xuống giường, chợt cảm thấy lưng có gì đó căng lên — thì ra Tạ Ngọc đang nằm bên gối, hai tay ôm lấy nàng.

Đầu óc nàng còn mơ hồ, nhưng cảm giác trên thân lại không đúng. Nàng sờ thử, mới phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi lớp áo lót mỏng manh cùng quần yếm, hai chân còn hớ hênh mở ra, gió sáng sớm lùa vào khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Nàng vén chăn lên nhìn kỹ, chỉ thấy khắp thân là dấu tay và vết hôn, tia hy vọng cuối cùng trong lòng lập tức tan biến.

Một vài mảnh ký ức rời rạc từ đêm qua dần hiện về.

Tối qua nàng uống say, Tạ Ngọc ở lại chăm sóc, giúp nàng thay áo, đắp chăn, thậm chí còn bưng nước nóng rửa mặt lau người, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh người nhà và người yêu trong lòng nàng, khiến nàng mềm lòng triệt để.

Chưa kể, dung mạo Tạ Ngọc thực sự xuất chúng, ánh mắt như nước, xương gò má rõ ràng, mặc y phục thì gầy gò thanh tú, mà cởi y phục ra lại tràn đầy sức mạnh, thực sự mê người đến cực điểm.

Thế nên nàng mới bị sắc đẹp làm mờ mắt, trong lúc hồ đồ phạm sai lầm.

Thẩm Xuân che mặt rên rỉ đầy hối hận.

Tiếng động của nàng khiến Tạ Ngọc tỉnh lại, mở mắt ra, đôi mắt như hồ thu dịu dàng nhìn nàng, giọng nói mang theo thương tiếc:

“Nàng tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”

Nghe lọt vào tai Thẩm Xuân lại chỉ thấy như châm chọc. Nàng không dám ngẩng đầu, lúng túng đáp lời, vội vàng đứng dậy mặc quần áo:

“Đúng rồi, hôm nay ta phải tới thôn bên cạnh khám bệnh miễn phí, đã hẹn giờ rồi, ta đi trước!”

Tạ Ngọc đưa y phục cho nàng:

 “Chậm một chút, coi chừng vấp ngã.”

Sau đêm qua tình ý triền miên, hắn vốn nghĩ hai người đã có chút tâm ý tương thông, cũng không vội ép nàng hứa hẹn điều gì, chỉ cười hỏi:

“Hôm nay là hai mươi tám tháng Chạp, trên trấn có thả hoa đăng, còn có pháo hoa trên tường thành. Nàng có muốn cùng ta đi xem?”

Thẩm Xuân không để tâm, đáp lời qua loa, vội mang giày chạy đi.

Ra khỏi cổng thôn, nàng mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại cúi đầu ủ rũ. Tạ Ngọc vốn đã căng thẳng bao ngày, nay xảy ra chuyện thế này, nàng càng chẳng thể dứt khoát nói rõ với hắn.

Đúng lúc thôn Lý Chính bên cạnh tới đón, nàng đành miễn cưỡng chỉnh đốn tâm tình, đi theo ông ta.

Hôm nay trời lạnh giá, ba thôn gần đó có rất nhiều người bị cảm sốt. Thẩm Xuân là đại phu duy nhất nơi nông thôn, đành vội vàng chạy ngược xuôi khám bệnh.

Năm nay trời rét bất thường, số người bệnh nhiều hơn hẳn. Thẩm Xuân còn đặc biệt viết thư thỉnh giáo Chu Thái Y, nhưng ông ấy cũng đang bận rộn, tạm thời không có hồi âm.

Bận rộn cả ngày, Thẩm Xuân sớm đã quên khuấy chuyện hẹn với Tạ Ngọc.

Uống xong chén trà nóng, nàng mới mơ hồ cảm thấy hình như quên mất điều gì… nhưng lại chẳng nghĩ ra được là gì, đành nhấc chân trở về nhà.

. . .

Hôm nay ai cũng nhìn ra Tạ Ngọc tâm tình rất tốt. Gặp ai cũng mỉm cười, làm mê đảo không ít tiểu cô nương.

Hắn thậm chí còn tỉ mỉ chọn bộ y phục màu thanh bích nàng thích nhất, màu sắc băng thanh ngọc khiết, càng tôn lên khí chất như tiên.

Hắn từ sớm đã sai Trường Lạc đặt chỗ tại trà lâu, kiên nhẫn đợi nàng tại tầng cao nhất, dựa lan can nhìn xuống.

Đợi đến khi trà lâu đóng cửa, bị người ta mời ra ngoài, hắn mới hơi nhíu mày, phân phó Trường Lạc:

“Ngươi đi xem phu nhân hiện giờ ở đâu.”

Trường Lạc nghe hắn gọi hai chữ “phu nhân”, môi giật nhẹ nhưng không dám nói gì, lập tức cưỡi khoái mã đi.

Hơn nửa canh giờ sau, y trở về, lau mồ hôi nói:

 “Phu nhân còn đang bận rộn khám bệnh từ thiện, ta tìm mãi không thấy.”

Tạ Ngọc trầm mặc, tiếp tục đợi thêm một canh giờ.

Gió lạnh thổi dần, cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng trên người hắn. Đợi đến khi hoa đăng đã tắt, pháo hoa chỉ còn dư âm, Tạ Ngọc cuối cùng cũng sinh ra một tia buồn bực.

Rõ ràng đêm qua là nàng chủ động, hôm nay cũng là nàng đồng ý cùng đi xem pháo hoa. Thế mà đến lúc quan trọng lại thất hẹn?

Nàng lại có thể đùa bỡn hắn như thế sao?

Trường Lạc thấy hắn mi tâm nhíu lại, vội vàng an ủi:

 “Phu nhân có lẽ quá bận nên quên mất thôi. Trước kia ở Trường An, phu nhân hẹn ngài xem hoa đăng, ngài lại bận việc không tới. Giờ ngài có thời gian, lại đến lượt phu nhân không đến được.”

Tạ Ngọc chợt sững người.

Ánh mắt hắn dần trở nên trống rỗng. Thì ra nàng… không phải không đến. Mà là, đã từng đến.

 “Thôi.”

Hắn khẽ nói, thần sắc trở nên ảm đạm:

“Về thôi.”

Mãi đến khi gần về đến nhà, Thẩm Xuân mới sực nhớ ra chuyện gì.

Hỏng rồi! Hoa đăng!

Nàng đã hứa sẽ cùng Tạ Ngọc đi xem hoa đăng!

Nhìn ánh trăng cao vời, giờ này pháo hoa chắc chắn đã tắt, cửa thành cũng đóng.

Xong rồi… Tạ Ngọc nhất định tức giận lắm!

Nàng ôm đầu rên rỉ, đứng ngẩn tại chỗ một lúc rồi mới nặng nề bước về nhà.

Phòng vẫn còn ánh đèn, chỉ cần nhìn là biết ai đang ở bên trong.

Thẩm Xuân do dự hồi lâu, cắn răng đẩy cửa.

Tạ Ngọc quả nhiên ở đó, nhưng không hề mang sắc mặt tức giận như nàng tưởng. Hắn đang cúi đầu đóng lại góc bàn bị mẻ, sắc mặt nghiêm túc.

Trên bàn còn để một đĩa trứng chiên rau hẹ, hơi nóng còn nghi ngút.

Thẩm Xuân thoáng ngẩn người.

Tạ Ngọc trong ký ức nàng là kẻ không nhiễm khói lửa phàm trần, nhưng từ khi tới nông thôn, hắn dần hiện ra bộ dạng khác, không phân nổi hành lá với rau hẹ, không biết nồi là gì, lần đầu thấy người tưới phân chuồng còn nhịn ăn mấy ngày.

Hắn cũng không phải toàn năng, cũng có những điều không biết, không làm được. Chính những khuyết điểm đó khiến hắn trong mắt nàng càng thêm rõ ràng, chân thật.

Giờ đây, hắn có thể rang trứng, khâu y phục, sửa bàn, cái bóng dáng cao ngạo, cường thế trước kia dường như đang dần tan biến.

Thẩm Xuân ngập ngừng hỏi:

“Chàng… chàng đang làm gì vậy?”

Tuy nàng không cố ý, nhưng hôm qua chủ động, hôm nay lại thất hẹn, với một kẻ cao ngạo như Tạ Ngọc, chuyện này chẳng khác nào đùa bỡn.

Nàng thà rằng hắn nổi giận, còn hơn bộ dạng hiện tại khiến nàng chẳng hiểu ra sao.

Tạ Ngọc đặt búa xuống, giọng bình thản:

“Ta tới… cáo biệt nàng.”

Hắn nói nhàn nhạt:

“Chuyện chuồng ngựa đã tra ra manh mối. Vài hôm nữa ta sẽ trở về Kế Châu. Nếu không có gì bất trắc, sau này… e rằng nàng và ta, khó có thể gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment