Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Chương 183

Y tin rằng, Kỷ Sơ Hòa nhất định sẽ thấy được mặt nỗ lực cần cù của y, nhất định sẽ phát hiện ra y mạnh hơn Tiêu Yến An!

 

--- Trang 96 ---

“Ca, tẩu tẩu.” Tiêu Cẩm Trình lễ phép gọi một tiếng.

“Nhị công tử lại đây ngồi đi. Đều là người một nhà. Hôm nay ta gọi Nhị công tử đến cùng dùng bữa sáng.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng mở lời.

“Đa tạ tẩu tẩu.” Tiêu Cẩm Trình lập tức tạ ơn, ngồi vào vị trí ngoài cùng.

Kỷ Sơ Hòa đánh giá Tiêu Cẩm Trình một cái, “Nhị công tử hình như đen đi chút ít.”

Tiêu Cẩm Trình lập tức đáp lời, “Mấy hôm nay trời đều nắng đẹp, ta cả ngày ở ruộng đồng cùng bách tính lao động nên có lẽ đen đi chút ít. Qua mấy ngày cùng bách tính cấy lúa, ta thực sự đã thấu hiểu sự vất vả của việc canh tác! Từ việc ươm mầm lúa, đến khi cấy xuống ruộng, rồi đến khi lớn thành lúa chín, mỗi một khâu đều không thể lơ là.”

“Việc chọn mạ non cũng có quy tắc, trước khi cấy còn phải chọn lại mạ. Cần chọn trước những cây mạ khỏe mạnh, sau đó, khi cấy, cũng phải giữ khoảng cách tốt. Sức lực cũng có điều chú ý, không được quá sâu, cũng không được quá nông, nếu không, đều sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng khỏe mạnh và thu hoạch của mạ non.”

Tiêu Cẩm Trình thao thao bất tuyệt.

Kỷ Sơ Hòa tán đồng gật đầu, “Nhị công tử nói không sai, trông thì đơn giản, nhưng làm thì lại không dễ dàng như vậy.”

“Tẩu tẩu, bất kỳ việc gì ta cũng sẽ đối đãi nghiêm túc.”

Trong lòng Tiêu Yến An có chút không dễ chịu.

Kỷ Sơ Hòa chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Tiêu Cẩm Trình sao lại đáp nhiều điều không đâu vào đâu như vậy.

Trả lời câu hỏi của phu tử còn chưa chắc đã chi tiết đến thế.

“Ăn cơm đi.” Y chen vào một câu.

Không muốn để Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Cẩm Trình tiếp tục trò chuyện nữa.

Vừa bưng bát lên, y lại không nhịn được nói một câu, “Lát nữa ta sẽ cùng nàng đi cấy lúa.”

“Thế tử, huynh còn phải vẽ chân dung cho Minh Nhi cô nương. Hãy làm xong việc này trước rồi hẵng làm việc khác.” Giọng điệu Kỷ Sơ Hòa không có chút chỗ trống nào để thương lượng.

Tiêu Yến An không muốn vẽ nữa.

Y cảm thấy, bản thân bây giờ làm bất cứ điều gì cũng tốt hơn việc vẽ chân dung!

Sau bữa cơm, Miên Trúc đã chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên.

Y vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Minh Nhi lập tức xích lại gần.

Tiêu Yến An có chút phiền não, “Minh Nhi, muội không phải rất muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài sao? Muội ra ngoài đi dạo khắp nơi đi.”

“Thế tử, huynh không phải muốn vẽ chân dung cho ta sao?”

“Ta sao chép lại bức hôm qua là được rồi!” Tiêu Yến An nói xong, không đợi Minh Nhi mở lời, liền hướng ra ngoài gọi: “Thiêm Hỉ, đưa nàng ta ra ngoài!”

Minh Nhi bị Thiêm Hỉ kéo ra ngoài.

Kỷ Sơ Hòa nhìn cảnh này, không nói lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiêu Yến An nhìn bóng lưng nàng, muốn hỏi nàng đi đâu, nhưng lời đến miệng lại ngừng lại.

Mang theo một bụng bực bội, y cầm bút lên tiếp tục vẽ tranh.

Sau khi vẽ hơn mười bức, y liền không chịu nổi nữa.

Thật sự là đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn bức họa này nữa, thậm chí còn bắt đầu ghét Minh Nhi.

“Yến An ca ca.” Bất chợt, giọng Minh Nhi lại vang lên.

Thái dương của Tiêu Yến An lại bắt đầu giật giật.

Minh Nhi cầm một nắm quả dại chạy vào.

“Yến An ca ca, đây là quả dại ta tìm thấy bên ngoài, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, huynh nếm thử đi.” Nàng ta trực tiếp đưa quả đến bên miệng Tiêu Yến An, chuẩn bị đút cho y ăn.

“Minh Nhi!” Tiêu Yến An gạt tay nàng ra, “Ta đã nói với nàng rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, lẽ nào nàng chẳng chút nào để lời ta vào tai?”

Đối mặt với lời trách cứ đột ngột của Tiêu Yến An, nước mắt Minh Nhi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng cố ý theo dõi động tĩnh của Kỷ Sơ Hòa, thừa lúc Kỷ Sơ Hòa không có mặt mà vội vã tới quyến rũ Tiêu Yến An.

Nàng cho rằng, không có nam nhân nào chịu nổi cám dỗ.

Sở dĩ Tiêu Yến An đối với nàng thái độ thay đổi lớn như vậy, là vì có chút kiêng dè Kỷ Sơ Hòa.

Chỉ cần Kỷ Sơ Hòa không có ở đây, Tiêu Yến An sẽ trở lại như lúc nàng và hắn vừa mới quen.

“Ta làm sai điều gì sao? Yến An ca ca, ta chỉ muốn thân cận với huynh lẽ nào có lỗi? Ta từ nhỏ chỉ có sư phụ một người thân, huynh là người tốt với ta nhất ngoài sư phụ!”

“Ta giúp nàng chẳng qua là chuyện nhỏ, nàng không cần để tâm. Nữ tử quan trọng nhất chính là danh tiết, những gì nàng làm chỉ khiến danh tiết của nàng không còn vẹn toàn!”

“Ta không màn danh tiết, ta chỉ muốn thân cận với Yến An ca ca!” Minh Nhi ôm chầm lấy Tiêu Yến An.

Tiêu Yến An như bị điện giật, đẩy Minh Nhi ra rồi lùi lại mấy bước.

“Nàng không màng danh tiết, có từng nghĩ sau này khi gả cho người khác thì sao? Phu quân của nàng cũng không màng sao?”

“Yến An ca ca, sư phụ ta nói ta có một đoạn lương duyên, ta cảm thấy, đoạn lương duyên đó của ta chính là huynh.” Minh Nhi quyết định không giả vờ nữa.

Dù thế nào nàng cũng phải bám lấy Tiêu Yến An.

Chỉ cần nàng và Tiêu Yến An thực sự cấu kết, tất cả những gì Kỷ Sơ Hòa đã làm sẽ không công mà vỡ. Nhị công tử mới có cơ hội tiếp tục bôi nhọ Tiêu Yến An.

“Cái gì?” Tiêu Yến An bất giác tăng giọng mấy phần, “Nàng cảm thấy ta là lương duyên của nàng? Ta thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn!”

Bình Luận (0)
Comment