Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Chương 678

“Chuyện này làm rất kín đáo, những người đó đều với thân phận nha hoàn đi theo bên cạnh La Hằng, cho nên, ngoài một số ít người biết rõ ra, không hề gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào. Những nữ tử đó không có danh phận, cũng không thể sinh con. Một khi La Hằng chán, liền tùy tiện tìm một lý do để đuổi đi. Nhiều năm như vậy, không biết rốt cuộc đã tiễn đi bao nhiêu người.”

“Nếu chuyện này bị công khai, danh tiếng của La Hằng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại! Đây cũng là đòn chí mạng đối với Trấn Viễn Hầu! Trấn Viễn Hầu còn muốn mưu một chức vị nội đình cho La Kế Huân, tuyệt đối không thể nào!”

Nói xong, Tiêu Yến An ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Kỷ Sơ Hòa, “Phu nhân, cái cục diện mà người đã bày ra này, quả thực quá diệu kỳ! Ban đầu, ta vẫn không hiểu vì sao người lại muốn lan truyền những nội dung nói giúp Khương thị, giờ ta đã hiểu rồi! Người muốn để Trấn Viễn Hầu phủ tự đấu đá nội bộ!”

“Không sai. Kỳ thực, những năm qua, Khương thị cũng sống không hề dễ dàng. Nàng ta vẫn luôn đố kỵ mẫu phi, nhưng lại không biết rằng người nàng ta đáng phải đố kỵ nhất, đáng ra phải là La Hằng, là người của La gia! Nàng ta không được coi trọng, tất cả đều là do La Hằng và người La gia gây ra. Nếu La Hằng thực sự như lời đã hứa năm xưa, Khương thị sao có thể không có chút địa vị nào?”

“Ta chẳng qua là cố ý tung ra những lời đó, để Khương thị hiểu rõ tình cảnh hiện tại của nàng ta là do ai gây ra. Một khi nàng ta hiểu ra, sẽ không còn cam chịu bị người khác chém giết nữa.”

“Thế tử, đôi khi, dù có ngàn quân vạn mã, cũng không bằng một kế công tâm.”

Tiêu Yến An đồng tình gật đầu.

“Phu nhân quả là văn thao võ lược, bội phục, bội phục!” Tiêu Yến An đứng dậy, chắp tay cúi chào Kỷ Sơ Hòa.

Kỷ Sơ Hòa đưa cho y một chén trà, đối với lời khen của Tiêu Yến An, nàng cứ thế tiếp nhận hết.

“Đa tạ Thế tử đã tán dương.”

“Trấn Viễn Hầu hữu dũng hữu mưu, cái sai chính là y đã cưới sai người. Người ta đều nói lấy vợ lấy hiền, được một hiền thê thì hưng vượng ba đời. Lấy phải người vợ không tốt thì làm hại cả nhà, lão phu nhân của Trấn Viễn Hầu phủ chính là loại người gây họa cho cả gia đình. Trấn Viễn Hầu tuyệt đối không chấp nhận chuyện con trai ép chết mẹ mình, cho nên, y sẽ không còn nuông chiều lão phu nhân nữa. Thứ có thể kiềm chế lão phu nhân, chỉ có quyền quản gia mà thôi.”

“Quả nhiên, mọi chuyện phát triển đúng như ta đã liệu, lão phu nhân sợ mất quyền quản gia, còn Khương thị vừa nghe thấy mình có hy vọng đoạt được quyền quản gia, tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Thế nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Khương thị đã vạch trần một nữ tử mà La Hằng mang về.”

Tiêu Yến An cũng có chút hưng phấn, “Vậy nên phu nhân muốn cứu Liễu Nhứ này, Liễu Nhứ nhất định sẽ nói ra chuyện nàng ta là nữ nhân của La Hằng!”

“Thứ ta muốn, không chỉ là Liễu Nhứ này, mà là tung tích của những nữ tử từng hầu hạ La Hằng.” Kỷ Sơ Hòa đoán rằng, những người này, rất có thể đã lành ít dữ nhiều rồi.

Nếu những người này đều bỏ mạng, thì La gia sẽ không chỉ tổn thất thêm chút danh tiếng.

Vốn dĩ La gia đã khét tiếng rồi, nàng tốn công sức lớn như vậy, chắc chắn không phải để thêm một vết nhơ nữa vào cái danh tiếng khét tiếng của họ!

Nàng muốn khiến La gia triệt để trở thành quân cờ bị vứt bỏ.

Chỉ cần La gia còn tồn tại, họ vẫn sẽ là một thanh kiếm trong tay Hoàng thượng.

Không chỉ Hoàng hậu muốn loại bỏ La gia, mà nàng cũng không có ý định giữ lại La gia.

Xe ngựa càng đi về phía trước, rừng cây càng trở nên rậm rạp.

Liễu Nhứ đang ngồi trên xe cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.

 

 

--- Trang 313 ---

“Dừng xe!” Liễu Nhứ đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Cô nương, sao thế ạ?” Bà tử ngồi bên ngoài hỏi.

“Sao nơi này lại hẻo lánh như vậy? Các ngươi chắc chắn là đưa ta đến trang tử sao?”

“Ôi, cô nương ơi! Cô là tân sủng của Tướng quân, chúng nô tỳ đâu dám chậm trễ cô. Mấy hôm trước trời mưa, con đường kia không đi được, nên mới phải đi đường này. Nơi này tuy có hẻo lánh một chút, nhưng cái lợi là đường gần, còn có thể đến sớm hơn đó ạ.”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật! Lừa dối cô nương thì có lợi gì cho ta? Lại còn đắc tội với cô nương, đến lúc Tướng quân trở về, cô nương lại tố cáo ta trước mặt Tướng quân, ta nào chịu nổi chứ!”

Liễu Nhứ nghe vậy, lập tức đắc ý, buông rèm xuống, an tâm ngồi trong xe ngựa.

Bà tử liếc trắng mắt vào trong xe ngựa, khẽ mắng một tiếng, “Đồ ngu!”

Xe ngựa lại đi một đoạn, trời cũng tối dần.

Lúc này, Liễu Nhứ không còn chút lo lắng nào nữa, có Tướng quân ở đây, Lão phu nhân còn phải thận trọng đối xử với nàng, huống chi mấy kẻ hạ nhân này, nào dám động đến ý đồ xấu xa với nàng.

Nàng an tâm nằm trong xe ngựa ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, một tiếng động làm nàng tỉnh giấc.

“Liễu Nhứ cô nương, đến rồi.”

Liễu Nhứ lờ mờ ngồi dậy, vừa xuống xe ngựa, sắc mặt nàng liền thay đổi.

“Đây là nơi quái quỷ nào?” Sao nàng lại bị kéo đến nơi hoang sơn này?

Trang tử lại hẻo lánh đến vậy sao?

Mà đây cũng không giống trang tử chút nào!

“Trang tử ở đâu?” Liễu Nhứ lớn tiếng hỏi.

“Ở phía trước đó ạ, cô nương, cô nương có thấy cái sơn động kia không? Đi qua đó là tới rồi.”

Liễu Nhứ vẫn chưa nhận ra đây là một cái bẫy, nàng vậy mà thực sự từng bước đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment