Vinh Khanh Khanh cho dù có làm chính thất của Tam hoàng tử đi nữa, chỉ bằng cái đầu ó đó của nàng ta, thì làm sao có thể tranh giành thắng được cháu gái của y.
“Người của Vinh Quốc Công phủ có gì bất thường không?” Tần Tướng hỏi.
“Bẩm Tần Tướng, cũng không có gì bất thường cả.”
“Ta đã nói rồi, là nương nương Hoàng hậu quá căng thẳng thôi.” Tần Tướng không để bụng mà nâng chén trà nhấp một ngụm, “Tiếp tục theo dõi, Tam điện hạ đến rồi thì báo cho ta một tiếng.”
“Vâng.”
Xe ngựa của Vinh Khanh Khanh cũng chầm chậm đi về phía này.
Khi nàng đến, cũng đồng thời mời Tần Vũ Mạt.
Hơn nữa, nàng còn tự mình đến Tần Tướng phủ đón Tần Vũ Mạt, Hoàng thượng có chỉ ý, hôm nay Tần Vũ Mạt cũng phải có mặt, Tần Vũ Mạt không có cách nào từ chối.
Nàng cứ nghĩ, sau khi lên xe ngựa của Vinh Khanh Khanh, chắc chắn sẽ bị Vinh Khanh Khanh làm nhục một trận, không ngờ, Vinh Khanh Khanh không nói gì cả.
Trong xe ngựa yên tĩnh đến lạ lùng.
Mãi đến khi tới nơi, hai người xuống xe ngựa, Vinh Khanh Khanh mới mở miệng.
“Hôm nay Tần tiểu thư phải đi cùng ta thật vất vả rồi.”
“Không vất vả, sau này, Vinh tiểu thư nàng là chính phi của Tam điện hạ, ta là trắc thất của Tam điện hạ, ta cũng sẽ kính trọng nàng như bây giờ.”
Vinh Khanh Khanh chỉ cười một tiếng, không tiếp lời này.
“Tần tiểu thư, nàng có phải cho rằng, hôm nay ta nhất định muốn nàng đi cùng ta, là muốn nàng tận mắt thấy Tam điện hạ đối với ta chân tình như thế nào, để nàng biết người Tam điện hạ yêu rốt cuộc là ai, đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tần Vũ Mạt nhẹ giọng hỏi ngược lại, trong lòng lập tức dấy lên một tia cảnh giác, âm thầm suy nghĩ có nên thăm dò lời của Vinh Khanh Khanh không.
“Đương nhiên là phải rồi.” Vinh Khanh Khanh cười đáp, “Ta chính là muốn cho nàng biết, trong lòng Tam điện hạ rốt cuộc yêu ai nhất?”
Tần Vũ Mạt lập tức gạt bỏ ý nghĩ vừa rồi.
“Ta tin rằng, trong lòng Tam điện hạ vẫn luôn yêu nàng.” Nàng ta vẻ mặt chân thành dỗ dành Vinh Khanh Khanh.
Trong lòng không khỏi cười lạnh, với cái đầu óc như Vinh Khanh Khanh, chắc chắn sẽ bị nàng ta nắm chặt trong lòng bàn tay!
Đợi bọn họ vắt kiệt lợi ích của Vinh Quốc Công phủ, không chỉ Vinh Khanh Khanh, mà ngay cả Vinh Quốc Công phủ, cũng sẽ bị đá văng.
Bây giờ mới đến đâu mà đã thế này, những ngày sau còn dài lắm!
Vinh Khanh Khanh cùng Tần Vũ Mạt dạo chơi một lúc, nghe nói Kỷ Sơ Hòa cũng đến, liền vội vàng đi tìm Kỷ Sơ Hòa.
Thời gian trôi nhanh, trời đã tối.
Người ở bờ sông càng lúc càng đông, không chỉ trên đường mà cả rừng tre bên kia sông cũng đứng đầy người, thậm chí còn có người nhảy xuống sông.
Tất cả đều là để xem cảnh Tam hoàng tử hái đèn.
Trời tối sau khi tất cả đèn hoa đều sáng lên, chiếu sáng cả khu vực lân cận.
Nổi bật nhất, phải kể đến cái tháp dựng bằng tre kia.
Nghe nói chiếc đèn hoa hình phù dung đó, khi cầm trong tay, cánh hoa còn có thể khép mở.
Cho dù trong điều kiện bình thường mà nhận được chiếc đèn hoa này, tâm trạng cũng sẽ rất vui vẻ, huống chi lại còn do Tam điện hạ tốn sức leo l*n đ*nh tháp tre hái xuống, rồi đích thân trao tận tay Vinh Khanh Khanh.
Mối tình chân thành này lại được nhiều người cùng lúc chứng kiến.
Có thể khiến hoàng tử phải hạ mình đi lấy lòng như vậy, có lẽ chỉ có Vinh Quốc Công phủ mới làm được mà thôi.
Tam hoàng tử đến hiện trường, nhìn cái tháp tre này, leo lên đối với y mà nói không chút khó khăn, cái khó khăn là phải trái với ý muốn của chính mình.
Y liếc mắt nhìn về phía Vinh Khanh Khanh, trong mắt vẫn có vài phần chán ghét.
Vinh Khanh Khanh đối với y cũng có tình, nhưng nàng ta đã dùng sai cách, ban đầu nếu nàng ta giống Vũ Mạt mà thổ lộ tấm lòng với y, chứ không phải một mực lạnh nhạt, dò xét y, có lẽ y cũng sẽ có chút hảo cảm với nàng ta.
Bây giờ, y thật sự không thể nào thích nổi Vinh Khanh Khanh.
“Tham kiến Tam điện hạ.” Kỷ Sơ Hòa tiến lên hành lễ.
Tiêu Yến An, Vinh Khanh Khanh và Tần Vũ Mạt cũng cùng đi tới.
Không xa, Tần Tướng cũng nhanh chân đi về phía này, còn có người của Vinh Quốc Công phủ cũng đi tới.
Lần này, tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ.
“Tham kiến Tam điện hạ.” Mọi người đồng thanh hành lễ.
“Mọi người không cần đa lễ.” Tam điện hạ nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vũ Mạt một lúc lâu.
“Tạ ơn điện hạ.” Mọi người từ từ đứng thẳng dậy.
“Có thể đi hái đèn hoa được chưa?” Tam hoàng tử hỏi Vinh Vũ Xuyên.
“Có thể rồi.” Vinh Vũ Xuyên gật đầu.
Xem ra, Tam hoàng tử không muốn lãng phí thêm thời gian, bọn họ vừa hay cũng có cùng ý nghĩ như vậy.
Tam hoàng tử nghe xong, vén vạt áo buộc vào eo, tay không leo lên tháp tre, trong nháy mắt đã leo được một nửa độ cao.
“Tam điện h* th*n thủ thật tốt nha.” Người đứng quan sát từ xa không khỏi reo lên.
Ngoài Kỷ Sơ Hòa và những người bọn họ ra, những người khác không thể đến gần nơi này, đám người xem náo nhiệt gần nhất, cách bọn họ cũng chừng năm mươi bước.
Tần Tướng nhìn Tam điện hạ đã leo đến đỉnh tháp, hái xuống đèn hoa, trong lòng hoàn toàn thả lỏng.
Bên trong bên ngoài đều đã được y kiểm tra một lượt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Y không nghĩ ra, Kỷ Sơ Hòa và người của Vinh Quốc Công phủ, còn có thể giở trò ở chỗ nào.
--- Chương 501: Từ ban đầu, đã tính sai ---
Tần Tướng có lẽ không thể nào ngờ được, Kỷ Sơ Hòa từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ ra tay lúc Tam điện hạ hái đèn hoa.
Dù sao, yêu cầu này chính là do Quốc Công phủ đưa ra mà.
Tần Tướng vẫn luôn cho rằng, bọn họ sẽ ngăn cản Tam hoàng tử khiến y không hái được đèn hoa.