Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Chương 888

Tiêu Cẩm Trình lập tức lộ ra một nụ cười, dẫn theo Minh Nhi và dưỡng nữ Dao Dao cung kính hành lễ với Tiêu Yến An: “Tham kiến Thế tử, Thế tử phu nhân.”

“Không cần đa lễ.” Tiêu Yến An khẽ nâng tay.

“Đa tạ Thế tử.”

Tiêu Yến An đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Cẩm Trình, giống như trước đây.

Tiêu Cẩm Trình có chút kinh ngạc.

Tiêu Yến An vốn dĩ không giỏi ngụy trang, cũng không thích ngụy trang, cho dù không thể thể hiện sự bài xích quá mức đối với hắn, cũng không thể cứ như không có chuyện gì xảy ra được chứ?

“Đi thôi, vào phủ rồi nói sau.”

“Vâng.”

Tiêu Cẩm Trình theo sau Tiêu Yến An, bước vào phủ đệ.

Ánh mắt Minh Nhi đánh giá khắp nơi.

Thế tử phủ nói lớn thì không hẳn là lớn, nhìn từ bên ngoài cũng không quá khí phái, dù sao cũng là trạch tử có sẵn do Hoàng thượng ban thưởng.

Nhưng, vừa bước vào trong, nàng ta mới phát hiện, biệt hữu động thiên.

Nơi này thật sự quá xa hoa!

--- Chương 514: Tự dâng tới cửa, lập tức nắm thóp ---

Khi ấy, Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa chuyển vào phủ đệ mới, nàng ta có biết.

Nàng ta còn biết, là Vinh Quốc Công phủ đã hao tốn bạc triệu để sửa sang lại phủ đệ này cho Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa, ngay cả gia cụ cũng đều là gỗ nam thượng đẳng. Nếu không, với tình cảnh của Tiêu Yến An và Kỷ Sơ Hòa lúc bấy giờ, làm sao có thể sửa sang xa hoa đến vậy?

Nhớ lại những ngày tháng nàng ta đã trải qua sau khi bị Kỷ Sơ Hòa tính kế để xảy ra chuyện kia với Nhị công tử!

Chờ Nhị công tử đoạt được vị trí Thế tử, phủ đệ này cũng sẽ là của bọn họ! Sớm muộn gì cũng có ngày, nàng ta sẽ giẫm Kỷ Sơ Hòa dưới chân!

Tiêu Yến An dẫn Tiêu Cẩm Trình đi vào tiền viện, chỉ vào một dãy sương phòng ở phía Đông, “Các ngươi tạm thời ở đây.”

“Vâng.” Tiêu Cẩm Trình cung kính đáp một tiếng.

“Các ngươi hãy vào dọn dẹp trước, có gì cần thì cứ nói với hạ nhân một tiếng. Lát nữa ta còn có việc phải ra khỏi phủ một chuyến.”

“Thế tử! Có một chuyện, ta…” Tiêu Cẩm Trình muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?”

“Ta, ta cảm thấy tẩu tẩu nói có lý, ta là một đại trượng phu, cứ ăn không ngồi rồi thì không được. Ta có thể đến tiệm giúp đỡ.”

“Chuyện này đợi đệ an bài ổn thỏa rồi hãy nói.” Tiêu Yến An không trực tiếp từ chối.

“Được! Thế tử, xin huynh hãy tin ta, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh.”

“Đệ vẫn nên gọi ta là ca ca đi, như trước đây vậy.”

Tiêu Cẩm Trình sững sờ một chút, câu nói này, khiến hắn tìm lại được cảm giác trước đây! Tiêu Yến An vẫn luôn như vậy, xem ra, đến Đế Đô hơn một năm nay, cũng không thay đổi bao nhiêu.

“Ca ca!” Tiêu Cẩm Trình vui vẻ kêu lên một tiếng.

Đáy mắt Tiêu Yến An nhanh chóng xẹt qua một tia hàn ý, chỉ gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

Kỷ Sơ Hòa đã bàn bạc với hắn rồi, hắn vẫn nên chuyên tâm vào việc của tiệm, còn việc trong phủ, nàng sẽ xử lý.

Không thể để hai người này ở ngay dưới mí mắt bọn họ mà còn có thể làm ra trò gì được.

Minh Nhi đột nhiên đẩy cô bé bên cạnh một cái, cô bé lập tức hiểu ý, đi đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.

“Đại bá mẫu, cám ơn người đã thu lưu chúng con, còn cho chúng con ở căn nhà đẹp như vậy, Dao Dao biết mà, Đại bá mẫu là tốt nhất!”

“Tiểu cô nương, con đã nghĩ sai rồi, Đại bá mẫu của con nghiêm khắc lắm đấy.” Vinh Khanh Khanh mang theo một nụ cười đi tới, trên tay nàng còn cầm một tập sách dày cộp.

“Con biết trên tay ta cầm thứ gì không?”

“Không biết.” Dao Dao lắc đầu.

“Đây chính là gia quy của Thế tử phủ, con xem, nhiều điều khoản như vậy, trên dưới toàn phủ, tất cả mọi người đều phải nghiêm chỉnh tuân thủ. Nếu vi phạm bất kỳ điều gia quy nào trong số này, bất kể là ai cũng sẽ phải chịu hình phạt tương ứng, nghiêm trọng thì còn có thể bị kéo ra ngoài bán đi đấy!”

Dao Dao sợ hãi, nấp sau lưng Minh Nhi.

“Tẩu tẩu, chắc hẳn vị này chính là Vinh Khanh Khanh tiểu thư của Vinh Quốc Công phủ rồi.” Minh Nhi một tay che chở Dao Dao, nặn ra một nụ cười hỏi.

“Đúng vậy, ta chính là Vinh Khanh Khanh.” Vinh Khanh Khanh nói xong, trực tiếp đưa tập sách trong tay cho Minh Nhi, “Cái này đưa cho nàng, nếu biết chữ, nhất định phải đọc kỹ. Nếu không biết chữ, hãy bảo Nhị công tử dành chút thời gian đọc cho nàng nghe.”

“Vinh tiểu thư cứ yên tâm, đã là gia quy do tẩu tẩu đặt ra, ta nhất định sẽ đọc kỹ. Dù sao, nơi này sau này cũng là nhà của ta rồi.” Minh Nhi mỉm cười đáp lại.

Vinh Khanh Khanh có chút muốn buồn nôn, Minh Nhi này, còn đáng ghét hơn cả Liêu Vân Phi.

Tuy nhiên, giờ đây, nàng cũng đã có kinh nghiệm đối phó với những kẻ vô liêm sỉ như thế này rồi.

“Ngươi xưng hô thế nào?” Vinh Khanh Khanh hỏi Minh Nhi.

“Ta tên Minh Nhi. Ta thấy ngươi tuổi tác hẳn nhỏ hơn Nhị công tử đôi chút, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Nhị tẩu tẩu.” Minh Nhi nói lời này là muốn nâng cao thân phận cho Tiêu Cẩm Trình.

Vinh Khanh Khanh lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩm Trình, “Nhị công tử, vị này là thê tử chính thất của người sao? Hai người có phải đã lén bái đường rồi không?”

“Nhị công tử, phụ vương năm đó nói là cho phép người nạp Minh Nhi làm thiếp, sau này, việc này cũng không giải quyết triệt để. Nếu người muốn cưới Minh Nhi làm thê tử, vẫn cần phải bẩm tấu phụ vương mẫu phi, nếu không, thân phận của Minh Nhi chắc chắn sẽ không được công nhận.” Kỷ Sơ Hòa cũng thiện ý nhắc nhở.

Tiêu Cẩm Trình thoáng ngượng ngùng, “Ta và nàng ta còn chưa bái đường, hơn nữa, ta sao có thể trái lời phụ vương? Phụ vương bảo ta nạp nàng làm thiếp, nàng ta chỉ có thể là thiếp.”

Bình Luận (0)
Comment