Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 46

Trên xe ngựa trở về nhà, ban đầu vô cùng yên tĩnh.

Trình Tuyết Nhàn chống đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, Hạ Cẩn nhìn nàng không biết nàng đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Hạ Cẩn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn đột nhiên chen về hướng Trình Tuyết Nhàn, gần như đẩy cả người nàng lên vách xe. Tình huống đột ngột này khiến Trình Tuyết Nhàn mở to hai mắt, không rõ lý do nhìn Hạ Cẩn: “Chàng làm gì vậy?”

Hạ Cẩn hơi cúi đầu, đối diện với chóp mũi của nàng, một tay xoa gương mặt nàng, xúc cảm ấm áp, mềm mại khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, hắn nói: “Sao nàng có thể để người khác gọi nàng là Nhàn Nhàn?”

Trình Tuyết Nhàn càng mông lung hơn: “Cái gì?”

Hạ Cẩn nói: “Nàng đã quên nha đầu điên tiểu Ngũ kia gọi nàng là gì rồi sao? Muội ấy gọi nàng là Nhàn Nhàn! Rõ ràng cách xưng hô này chỉ thuộc về ta!”

Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, nàng nhìn sắc mặt Hạ Cẩn, nuốt câu “Thật ra thiếp có mấy người bạn thân cũng gọi thiếp như thế, cách xưng hô này không thuộc về một mình chàng” trở vào.

-- Ừm, nàng luôn có cảm giác, sau khi nói ra hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hạ Cẩn hoàn toàn không biết gì cả, hắn tiếp tục nói: “Sau này muội ấy mà gọi nàng như vậy, nàng không được trả lời.”

Trình Tuyết Nhàn lại chớp chớp mắt, nói: “Chuyện này có chút khó khăn, dù sao nàng ấy cũng là công chúa.”

Hạ Cẩn cười lạnh: “Công chúa thì sao? Ta mà phải sợ muội ấy?”



Trình Tuyết Nhàn thành thật nói: “Chàng không sợ, không có nghĩa là thiếp không sợ.”

Hạ Cẩn khựng lại, nói: “Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?”

“Chàng cũng không thể ở cạnh thiếp mọi lúc mọi nơi, thiếp lại không thể trói chàng bên người, đúng không?”

“…”

Hạ Cẩn đột nhiên trở nên bực bội, hắn nói: “Dù sao ta cũng không thích muội ấy gọi nàng như vậy.”

Trình Tuyết Nhàn không hiểu: “Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, rất quan trọng sao?”

Hạ Cẩn mím môi, không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng Trình Tuyết Nhàn, dường như nhất định muốn nàng phải thỏa hiệp trước.

Trình Tuyết Nhàn thở dài, nàng cảm thấy Hạ Cẩn có chút khó hiểu, nhưng lại không nhìn được dáng vẻ này của hắn, chỉ có thể suy nghĩ cách giải quyết, nàng nói: “Hay là chàng đổi cách xưng hô khác, đừng gọi để nàng ấy biết là được.”

Đôi môi mỏng gần như mím thành một đường thẳng tắp, Hạ Cẩn nản lòng thoái chí ngồi sang bên cạnh: “Thôi vậy, ta biết rồi, nàng chẳng thèm để ý gì đến ta.”

Trình Tuyết Nhàn chỉ cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tại sao nàng lại chẳng thèm để ý gì đến hắn? Vốn dĩ Trình Tuyết Nhàn cũng không định để ý đến hắn, nhưng nghĩ tới lúc trước hắn đã chịu thua trước, hai người sống chung không thể chỉ đợi đối phương chịu thua, nếu cứ tiếp tục như vậy, giữa phu thê bọn họ sẽ không còn tình cảm gì nữa.



Trình Tuyết Nhàn vẫn rất quan tâm tới… gương mặt của Hạ Cẩn, nàng đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay đặt trên đầu gối hắn, muốn nói vài lời mềm mỏng, nhưng không đợi nàng mở miệng, hắn đã rụt tay lại trước, còn ngồi dịch về phía bên kia, dáng vẻ “Ta rất tức giận, đừng chạm vào lão tử”.

Trình Tuyết Nhàn: “…”

Nàng cọ cọ lên người hắn, lặp lại trò cũ một lần nữa, sau đó phản ứng của hắn vẫn giống như lần trước.

Trình Tuyết Nhàn: “…”

Được rồi, Trình Tuyết Nhàn ngồi tại chỗ, bắt đầu uống trà ăn điểm tâm, mặc kệ Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn đang chờ nàng sấn tới lần thứ ba, hắn sẽ thuận thế bước xuống bậc thang:!!!

Hạ Cẩn thật sự sắp bị tức chết rồi, để trả thù, hắn cắn một miếng điểm tâm thật lớn trên tay Trình Tuyết Nhàn, vừa nhai điểm tâm vừa nói lời khiển trách đậm hương vị oán phụ: “Quả nhiên nàng không hề để ý gì tới ta!”

Trình Tuyết Nhàn buồn cười nhét miếng điểm tâm còn lại vào trong miệng hắn, nói: “Thiếp nghĩ chàng không muốn nói chuyện với thiếp.”

Hạ Cẩn nuốt điểm tâm xuống, dáng vẻ vẫn tức giận.

Trình Tuyết Nhàn nhìn hắn, đột nhiên tiến về phía trước, một nụ hôn tràn ngập hương thơm ngọt ngào dừng lại trên môi người nam tử.

“Như vậy thì sao? Nguôi giận chưa?”
Bình Luận (0)
Comment