Đêm thứ hai ở lại Xuân Ba Uyển, Tạ Đĩnh vẫn trằn trọc khó ngủ.
Trong ngực, thiếu nữ mềm mại hơi thở dài đều, sau khi ôm lấy cánh tay hắn, dường như cảm thấy vô cùng yên tâm, ngủ càng ngon giấc.
Cơn buồn ngủ của Tạ Đĩnh bị đánh thức tan biến hết.
Đêm đầu thu se lạnh như nước, áo ngủ của cả hai người đều không mỏng nhưng dù cách hai lớp vải, xúc cảm ấm áp mềm mại từ người nàng vẫn kích động tâm thần hắn. Giống như một viên tướng dũng mãnh quen chinh chiến nơi sa mạc Tái Bắc đột nhiên rơi vào ánh xuân ấm áp mềm mại của buổi ban đầu hoa đào nở rộ ở Giang Nam, nhất thời lại luống cuống.
Ánh trăng chiếu vào màn giường, tối tăm mà dịu dàng.
Tạ Đĩnh nhìn đôi mày mắt yên tĩnh bên gối, sau một hồi do dự, thử chọc chọc cánh tay mềm mại của nàng, “Sở Yên?”
A Yên cau mày, không có động tĩnh gì.
Hắn đành phải chọc chọc lần nữa, “Nghiêng vào trong ngủ đi, chật chội ta rồi.”
Giọng nói hơi lớn tiếng một chút, đánh thức giấc mộng đẹp của A Yên, nàng bất mãn thấp giọng lầm bầm, “Tổ phụ…” Giọng nói cực kỳ mềm mại khàn khàn, như ấm ức, như làm nũng, như là hoài niệm.
Khoảnh khắc ấy, trái tim lạnh lẽo của Tạ Đĩnh như bị lay động.
Theo tin tức từ tai mắt đưa tới, A Yên ở nhà mẹ đẻ sống có chút ấm ức, những năm này người thương yêu nàng nhất chính là Thái sư đã qua đời từ lâu. Ngay cả cây đàn khổng hầumà ngày đó nàng độc tấu trong phòng, nghe nói cũng là do Thái sư tặng cho nàng, được A Yên coi như trân bảo.
Tạ Đĩnh vẫn còn nhớ dáng vẻ nàng v.uốt ve đàn khổng hầu.
Bóng lưng nàng mảnh khảnh ngồi một mình trong phòng, váy dài quét đất, tóc mai như mây, đắm mình trong giai điệu lạnh lẽo. Khi quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe, đáy mắt phủ một lớp sương mù ẩm ướt.
Một mình gả đi xa, có lẽ nàng rất nhớ tổ phụ của nàng.
Giờ phút này, có lẽ tổ phụ nàng đang lặng yên đi vào giấc mơ của nàng.
Giống như hai năm đầu sau khi phụ thân vừa mới hy sinh, hắn gánh vác gánh nặng bước đi trong máu, ban ngày là Tiết độ sứ với thủ đoạn cứng rắn, là một vị tướng bất khả chiến bại, là một vương gia uy nghiêm lạnh lùng. Chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, từ từ lau đi vết máu lốm đốm trên lưỡi kiếm và góc áo mới có thể nhặt lại chút yếu đuối của thiếu niên. Cho đến khi vết thương đóng vảy, tôi luyện ra một trái tim sắt đá tàn nhẫn như bây giờ.
Tạ Đĩnh cuối cùng cũng không đành lòng gọi A Yên dậy.
Hắn chỉ đành bất lực nằm thẳng, cố gắng điều hòa hơi thở, bình phục nhịp tim hơi loạn nhịp.
……
Khi trời tờ mờ sáng, Tạ Đĩnh mặc quần áo ra khỏi phòng.
Điền ma ma hôm nay thức dậy sớm, thấy Tạ Đĩnh còn chưa đến giờ Dần đã rời giường, cảm thấy khá bất ngờ.
Bà đã có tuổi, ngủ gà ngủ gật hơn người trẻ một chút, tối qua đặc biệt để ý động tĩnh của chính viện, biết ánh nến lờ mờ trong cửa sổ giấy là giờ Sửu mới tắt. Tạ Đĩnh ăn đồ ngũ cốc, cũng không phải là thân thể thép, sau khi vất vả cả ngày chỉ ngủ một lát đã thức dậy, chắc là ngủ không ngon giấc.
Có lẽ là mới cưới vợ, bên gối đột nhiên có thêm một người nên hơi không quen.
Bà tuy là do Võ thị phái đến để chăm sóc việc ăn ở của A Yên nhưng cũng nhìn Tạ Đĩnh lớn lên, đau lòng cho hắn thời niên thiếu gặp nhiều gian truân, gánh nặng trên vai, càng không đành lòng nhìn hắn đêm không yên giấc. Vì vậy, bà khom người hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Trong phòng bên còn có giường chiếu trống. Điện hạ nếu ngủ không quen giường đôi, cũng có thể nghỉ ngơi ở phòng bên trước, đợi một thời gian rồi cùng nhau ngủ yên giấc. Nô tỳ tối nay sẽ thay bộ chăn đệm mới.”
Tạ Đĩnh nghe vậy thì bước chân hơi dừng lại.
Hắn biết chiếc giường đó, là trước khi cưới Võ thị đặc biệt thêm vào.
Lúc đó, người được ban hôn vẫn là Sở Tường, khi người của phủ thăm dò tính tình và hành động của nàng ta, đừng nói là Tạ Đĩnh, ngay cả Võ thị cũng cực kỳ không thích. Tạ gia đã nhận thánh chỉ ban hôn, nhất thời không tiện làm quá căng thẳng, sở dĩ thêm chiếc giường đó, là nghĩ Tạ Đĩnh nếu thỉnh thoảng ngủ lại Xuân Ba Uyển nhưng không muốn cùng giường chung gối với Sở Tường, có thể ngủ riêng giường, tránh làm khó chính mình.
Bây giờ thì sao, đương nhiên hắn cũng có thể chuyển đến phòng bên ngủ.
Nhưng làm như vậy có vẻ quá khách khí.
Người ta là tiểu cô nương còn có thể ngủ ngon giấc không chút tạp niệm, còn hắn là người lăn lộn trên sa trường, vốn nên trấn định tự chủ hơn mới đúng. Nếu cố ý ngủ riêng, ngược lại sẽ khiến nàng ấy suy nghĩ nhiều.
Vì vậy xua tay nói: “Quá phiền phức, không cần.”
Nói xong bước ra khỏi viện, nghĩ đến sự nôn nóng không hiểu sao tối qua, hơi có chút phiền muộn.
Nhưng chút phiền muộn này rất nhanh đã bị chuyện khác nhấn chìm ——
Ở thư phòng bên ngoài dùng bữa sáng do A Yên đưa tới, lúc đến phủ Trường sử theo lệ hỏi han sự tình, Trường sử Giả Tuân đưa cho hắn một mật báo, là từ Lũng Hữu đưa tới.
Trước đó Trần Việt dẫn người đến kinh thành nghênh hôn, trên đường trở về gặp phải tấn nàngng của Trịnh Giải, chuyện này Tạ Đĩnh vẫn luôn nhớ rõ.
Lý do mà Tạ gia đáp ứng cuộc hôn sự cưỡng ép này là để tiêu tan sự nghi kỵ của hoàng gia, bày ra tư thái tạm thời chưa có ý định trở mặt với hoàng gia, thu liễm mũi nhọn, âm thầm tích lũy sức mạnh. Nếu nữ nhi Sở gia xảy ra chuyện, nhất định sẽ bị triều đình coi là dương phụng âm vi, uổng phí tâm tư cực lực khuất phục hôn sự của Võ thị. Nhỡ như lão hoàng đế chó má kia đầu óc nóng lên, nghe lời kẻ gian nịnh xui giục xuất binh chinh phạt, Tạ gia dù không sợ hãi, dù sao cũng sẽ rơi vào thế bị động.
Trịnh Giải phái người ám sát tân nương, ly gián Tạ gia và triều đình, tâm địa hiểm ác đã rõ như ban ngày.
Tạ Đĩnh sao có thể để người ta tính kế lên đầu mình?
Các Tiết độ sứ nắm binh tự trọng đóng quân một phương, đều ngầm cài tai mắt lẫn nhau, dò xét sơ hở của đối phương. Tạ Đĩnh trong tay cũng tích lũy không ít tình báo liên quan đến Lũng Hữu. Vào ngày Trần Việt trở về Ngụy Châu, hắn lại chọn tâm phúc bí mật đến Lũng Hữu, ở mấy tòa thành trì giáp ranh Lũng Hữu và Hà Đông trước tiên bày binh bố trận, hiện giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ điều động quân đội.
Trận chiến này, Tạ Đĩnh mưu đồ không phải là thành trì, cũng không hy vọng nhất cử diệt Trịnh Giải.
Hắn muốn chính là quân uy khiến người ta kính sợ quy phục.
Kể từ khi lão Vương gia hy sinh, Tạ Đĩnh dẫn binh giết địch mấy vạn, đích thân chém tướng địch, Bắc Lương tuy mấy lần dẫn binh dòm ngó nhưng nhân số đều ở dưới vạn người. Cho dù Tạ Đĩnh không để một tên sống sót nào trở về, mấy năm nay dù sao cũng chưa từng đánh một trận nào đủ để chấn động quần hùng.
Những hạng người như Trịnh Giải ngo ngoe rục rịch chắc là đã sớm quên mất chiến tích chấn động triều dã, máu chảy thành sông của Tạ gia năm đó, mới dám cuồng vọng dò xét như vậy.
Đã đến lúc nhắc nhở rồi.
Cũng để những người xung quanh nhìn rõ những việc gì có thể làm, những việc gì không thể.
Tạ Đĩnh quyết định tự mình dẫn binh chinh phạt.
……..
Liên tiếp hai đêm, Tạ Đĩnh đều không về Xuân Ba Uyển.
A Yên tuy không biết nguyên do nhưng cũng nhận thấy được bầu không khí hơi căng thẳng trong thư phòng bên ngoài, bữa sáng đưa tới càng thêm dụng tâm, lúc phân loại sách cũng cực kỳ yên tĩnh, không làm Tạ Đĩnh thêm phiền.
Bên ngoài lầu, tùng bách cao vút, che phủ bóng cây đầy đất.
Tạ Đĩnh lúc chạy đi chạy lại trong thư phòng, nhịn không được liếc nhìn sảnh bên, xuyên qua cánh cửa sổ mở toang, có thể thấy thiếu nữ yên tĩnh ngồi bên đống giấy cũ cao ngất, từng trang từng trang lật xem rất chăm chú. Gió nhẹ thổi vào khung cửa, nhẹ nhàng lay động những sợi tóc mai bên tai, nàng cũng không hề hay biết, chỉ vừa nhâm nhi hương trà vừa tựa bàn xem sách, giống như bức họa mỹ nhân do danh gia vẽ nên, không phô trương không lộ liễu nhưng lại linh động đẹp mắt.
Tư thái chuyên chú như vậy, dễ dàng in sâu trong lòng.
Có một khoảnh khắc, Tạ Đĩnh thậm chí cảm thấy, dưới sự sai khiến của số phận, cô nương nhỏ bị hoàng đế chó má ép gả cho cũng khá thú vị.
Trong lúc bận rộn, mọi việc nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, Tạ Đĩnh chọn ra những dũng tướng thân vệ lên đường, không động đến một binh một tốt nào ở Ngụy Châu, dự định điều binh khiển tướng ở gần.
Hai vị Thái phi và Trường sử, Tư mã… đến ngoài phủ tiễn đưa, A Yên cũng đi theo bên cạnh Võ thị, trang phục đoan trang, nghiêm nghị tiễn hắn xuất chinh.
Lớn như vậy, nàng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy.
Ở kinh thành, A Yên tuy thỉnh thoảng nghe phụ thân và Từ Thái phó nhắc đến cục diện thiên hạ nhưng không để tâm lắm, cho rằng thế gian nơi nơi đều như kinh thành ca múa tưng bừng, văn nhã phong lưu.
Khuê trung nhược chất, nghe thấy chiến sự đều cảm thấy sợ hãi.
Những chuyện chém giết đổ máu, đao kiếm tương tàn, đối với thiếu nữ tuổi vừa cập kê mà nói, thật sự quá xa vời. Những gì nàng tiếp xúc hàng ngày, chẳng qua cũng chỉ là đọc sách vui chơi, đốt hương cắm hoa, trêu chim ngắm cá, thỉnh thoảng du ngoạn ở ngoại ô kinh thành, nhàn ngắm mây trôi.
Nàng từng thấy cảnh tượng thảm thiết nhất là lúc vừa cứu được Tư Dụ, thiếu niên cả người đẫm máu, hấp hối, dọa nàng nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Hiện tại, chuyện chém giết lại bày ra trước mắt.
Tạ Đĩnh mặc áo giáp mỏng, eo đeo kiếm nặng, sừng sững ngồi trên lưng ngựa, đường nét sườn mặt được mũ bạc phác họa cứng rắn. Phía sau thân vệ mỗi người cưỡi một con ngựa tốt, áo giáp sắt màu đen ánh lên vẻ lạnh lẽo, nhìn thoáng qua, gần như có thể tưởng tượng ra khí thế hùng hổ như hổ báo.
Bọn họ là đi chém giết liều mạng.
Mà Tạ Đĩnh vốn có danh tiếng xông pha chiến trận, chắc chắn sẽ tắm máu sát phạt..
A Yên tuy gả đến chưa lâu, cũng không có bao nhiêu tình cảm phu thê với hắn, nghĩ đến chuyện chiến trường hung hiểm từng nghe qua, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, không khỏi âm thầm cầu nguyện.
Không xa, Tạ Đĩnh thúc ngựa, ra lệnh xuất phát.
Móng ngựa đạp trên đá xanh, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa phủ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hai vị Thái phi, lại vội vàng liếc nhìn A Yên, sau đó quay người rung cương, dẫn mọi người rời đi.
Các nữ quyến sau khi bóng lưng hắn biến mất, lại đứng một hồi lâu, mới mỗi người mang một tâm sự trở về phủ.
Sau đó, A Yên như thường lệ đến chỗ tổ mẫu thỉnh an.
Cũng may lão Thái phi tuy ngoan cố thiên vị nhưng còn chưa đến mức hôn mê, biết Tạ Đĩnh ở bên ngoài chinh chiến là chuyện đao kiếm li.ếm máu, phía sau tuyệt đối không thể xảy ra loạn lạc vào lúc này liền tạm thời đè nén chút không vui trước đó, giúp Võ thị trông nom nội trạch.
Tần Niệm Nguyệt từ khi bị Tạ Đĩnh cho sắc mặt, ngược lại ngoan ngoãn hơn. Tuy đối với chuyện ngày đó chết cũng không thừa nhận nhưng không còn giả bộ đến Xuân Ba Uyển thêm loạn.
Theo lời lão Thái phi, mấy ngày nay nàng ta đang giúp ngoại tổ mẫu chép kinh, cầu nguyện cho các tướng sĩ xuất chinh dưới trướng Hà Đông mọi việc thuận lợi.
Nhị phòng mẹ chồng nàng dâu nghe xong đều hết lời khen ngợi.
Võ thị đối với điều này không nói một lời.
Bà xuất thân từ tướng môn, từ nhỏ cùng huynh đệ được nuôi dạy, kiến thức và đảm lược vượt xa phu nhân nội trạch bình thường. Lúc lão Vương gia hy sinh, bà liền dẫn theo Tạ Đĩnh khi đó còn nhỏ tuổi ổn định cục diện, lại đẩy lui cường địch bảo vệ biên giới an ổn, bất kể trong quân hay Vương phủ, đều rất kính trọng bà.
Hiện giờ Tạ Đĩnh không ở, mỗi ngày bà sẽ dành ra nửa ngày thời gian đến phủ Trường sử, cùng Giả Tuân thương nghị bàn bạc chủ ý, trấn giữ phía sau. Một số việc vặt vãnh không quan trọng trong nội trạch, sổ sách cũng theo lẽ thường được đưa đến tay A Yên thân là vương phi, để nàng xem qua trước.
A Yên bèn cẩn thận cân nhắc, trước tiên đưa ra một chủ ý, đến xế chiều đến Bích Phong Đường, vừa cùng bà mẫu dùng bữa vừa bàn bạc sự việc.
Cứ như vậy đâu vào đấy, phía trước dần có tin vui truyền đến.
Sáng sớm hôm nay đến Chiếu Nguyệt Đường, bên trong so với ngày thường náo nhiệt hơn vài phần, lão Thái phi tựa vào gối mềm ngồi ngay ngắn, cười không khép được miệng. Bên cạnh Võ thị cũng mặt mày hớn hở, thấy A Yên tiến vào, liền vẫy tay nói: “Mau lại đây, hôm nay có tin tức tốt.”