Cả căn phòng yên tĩnh, khói nhang từ đỉnh lò bay lên lững lờ.
Mái tóc mai của Sở lão phu nhân nhảy dựng lên, ánh mắt hiện rõ vẻ không hài lòng.
Bà vốn định giấu nhẹm chuyện này.
Dù sao hôn lễ cũng cận kề, nếu nhà gái tự ý bỏ trốn, chắc chắn sẽ bị hoàng đế khiển trách nặng nề. Chi bằng giấu nhẹm thông tin, trước mắt qua mắt được ngày mai. Dù sao người đến đón dâu cũng không biết gì, Sở Tường là một cô nương, trốn một thời gian rồi cũng phải trở về phủ. Đến lúc đó hai nhà đã là thông gia, bên này đưa Sở Tường qua là xong, vẫn còn có thể âm thầm thương lượng với Phần Dương vương phủ.
Dù thế nào cũng tốt hơn là bị phát hiện trước mặt hoàng đế.
Ai ngờ A Yên lại đòi công khai?
Lão phu nhân không khỏi nhíu mày sâu.
“Mạng sống của cả gia tộc giờ đây đều nắm trong tay cháu, sao lúc này cháu lại làm khó đễ như vậy?” Bà thở dài nặng nề, vẻ mặt thất vọng mà nghiêm nghị, “A Yên, nếu phủ ta bị kết tội kháng chỉ, tất cả chúng ta sẽ không ai thoát khỏi cái chết. Huống hồ, gả đi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, cháu vốn ngoan ngoãn, sao lại làm loạn vào lúc này?”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn vào bóng dáng mảnh mai của A Yên.
A Yên trong lòng khinh bỉ.
Ngoan ngoãn là phải để người khác bắt nạt, để người khác dọn dẹp hậu quả sao?
Những chuyện nhỏ nhặt nhường nhịn một chút không sao, nhưng chuyện lớn thì không thể nhượng bộ, đặc biệt là liên quan đến Sở Tường, người từ nhỏ đã được cưng chiều.
Nàng đứng đó, đơn độc yếu đuối, nhưng lại kiên định bướng bỉnh.
“Chính là đường tỷ không màng đến sống chết của cả nhà mới gây ra chuyện lớn như vậy, sao tổ mẫu lại đổ tội lên đầu cháu? Thật ra tổ mẫu còn hiểu rõ hơn cháu, nếu hoàng thượng thực sự muốn ban hôn cho Tạ gia thì trong kinh thành Trường An có vô số quý nữ, sao lại chọn nhà ta? Rõ ràng việc này phía sau còn ẩn chứa tính toán khác, thậm chí có thể rất nguy hiểm. Đường tỷ bỏ trốn không phải là không có lý do.”
“Đường tỷ đang tính toán gì, chắc hẳn tổ mẫu cũng đoán ra được.”
“Đơn giản là sợ con đường phía trước khó lường, không dám mạo hiểm. Nghĩ trong nhà chắc chắn gia đình sẽ ép cháu gả thay, đến lúc đó nếu cháu rơi vào cảnh gian nan, đường tỷ rụt cổ tìm đường ra. Nếu cháu hoàn cảnh thuận lợi, sợ là đường tỷ sẽ đổ tội cho cháu với tội danh mơ ước địa vị cao, tự ý mạo danh để gả thay rồi lại ngồi ăn bát vàng nghênh ngang vào phủ.”
“Nhưng Tạ gia sẽ để cho người ta lừa dối sao?”
“Cho dù cháu có mạo danh thay thế, cũng không che giấu được lâu, đến lúc sự thật bại lộ, đó chính là tội khi quân. Dù sao cũng không có kết cục tốt, vậy thì chi bằng chết ở kinh thành còn hơn là làm quỷ lang thang, liên lụy đến cha mẹ huynh đệ.”
Nàng từ từ dứt lời, liếc về phía mẫu thân Ngô thị.
Ánh mắt bên trong mang hàm ý nhắc nhở.
Ngô thị cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ vận may hỉ sự rơi xuống đầu, nhận ra sự nguy hiểm trong đó, vội vàng nói: “Lời này nói rất đúng, nếu mạo danh mà bị Tạ gia phát hiện, tội khi quân ai cũng không chịu nổi. Mẫu thân, chuyện này là do Tường Nhi gây ra, A Yên cũng chỉ là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Việc này phải làm rõ, trong lòng chúng ta mới yên ổn.”
Hai mẹ con khó có lúc đồng lòng, Lão phu nhân nghẹn giọng.
Bên cạnh đó, Tiết thị vốn không cam lòng để người khác cướp đi vị trí vương phi, nghe vậy liền nhỏ giọng nói: “Đều là người một nhà cả, hôn thư đã định rồi, cần gì phải làm rùm beng. A Yên cháu ngoan ngoãn một chút, giúp gia đình vượt qua khó khăn này, cả nhà sẽ biết ơn cháu.”
“Đúng vậy, muốn làm rõ cũng không kịp nữa rồi.”
Một đường tẩu khác nhỏ giọng đồng tình.
A Yên suýt nữa thì bật cười.
“Tổ mẫu thường khen đường tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên mới có chuyện hôm nay, chi bằng bá mẫu giáp huấn ta, hiểu chuyện là như thế nào? Đường tỷ gây ra rắc rối lớn như vậy mà bỏ trốn, chuyện này vốn không liên quan đến ta, bá mẫu không cần phải ép bức ta! Củ khoai nóng bỏng này có ai muốn nhận đâu.”
Những lời này không hề nể nang, khiến mặt Tiết thị đỏ bừng
Bên cạnh, Ngô thị cũng nói: “Có kịp hay không thì thử làm xem. Tẩu tử nếu không muốn thì đi tìm Tường nhi về là được, nói như thể ai cũng muốn tranh giành hôn sự này vậy.”
Trong lúc lời qua tiếng lại, lão phu nhân phiền lòng nhíu mày
“Được rồi!” Bà đập mạnh vào bàn, giận dữ nhìn Tiết thị ra hiệu im lặng, rồi quay sang nói với A Yên: “Cháu thật sự kiên quyết như vậy sao?”
“Nếu Tổ mẫu không đồng ý, cháu cũng không có cách nào khác.”
A Yên biết rõ phụ thân không ở nhà, không thể lý luận với tổ mẫu bất công xưa nay, nên chỉ nói: “Cháu nói thẳng ra. Nếu tổ mẫu chịu vào cung làm rõ mọi chuyện, viết thư cho cháu mang theo, sai đường ca đến Tạ gia nói rõ sự tình, cháu sẽ gánh vác cục diện rối rắm này gả đi Ngụy Châu. Nếu không, hà tất gì cháu phải đi xa chết nơi đất khách quê người? Dù sao chuyện này liên quan đến cả gia tộc, ai cũng không thể đứng ngoài được.”
Nói xong, nàng chắp tay uốn gối hành lễ các trưởng bối rồi rời đi.
Mọi người còn lại nhìn nhau, sắc mặt lão phu nhân đen như đáy nồi.
Nhưng câu nói cuối cùng của A Yên như một hồi chuông cảnh báo.
Hai nhà có rất nhiều con cháu, dù Tiết thị không muốn từ bỏ vị trí vương phi, lão phu nhân lại thiên vị cháu gái cả nhưng những người khác cũng không muốn con cái mình bị Sở Tường liên lụy.
Một vài cô cháu dâu thấy A Yên nói rất kiên quyết cũng không dám mạo hiểm, vây quanh lão phu nhân khuyên nhủ, mong bà vào cung xin ân để tránh rắc rối cũng không để lại hậu họa.
Lão phu nhân ban đầu không đồng ý nhưng đến cuối giờ Mùi, vẫn không tìm thấy Sở Tường, đành phải mặc lễ phục cáo mệnh, vội vã vào cung.
…..
Vào lúc hoàng hôn, Sở lão phu nhân bước ra khỏi cổng cung, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Thiên tử nội giận, thật khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Lão phu nhân thỉnh tội như đang đi trên băng mỏng.
May mắn thay, mặc dù bị khiển trách, nam nhi Sở gia đều bị giáng chức, bà quỳ lạy rất lâu, xương cốt già nua gần như tan nát, cuối cùng cũng lấy lý do Sở Tường đột ngột mắc bệnh nặng, điên khùng không rõ tung tích, không thích hợp gả vào vương phủ, liên lụy đến triều đình mà còn thuyết phục được hoàng đế và hoàng hậu thay đổi hôn ước, không trừng phạt quá nặng Sở gia.
Trở về phủ, bà liền đến thẳng Tây Khóa Viện nơi A Yên ở, bảo nàng chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc xuất giá, đừng để xảy ra sai sót nữa.
Hai chị em có vóc dáng tương đương nhau, nên không cần làm lại mũ phượng.
A Yên vốn không nghĩ đến việc rời khỏi kinh thành, bị chuyện này đập rơi vào người, thật sự có chút bất ngờ. Lúc này bị mẫu thân, huynh tẩu cùng đệ đệ vây quanh, còn hơi ngơ ngác.
Đồ sính lễ đều được các vú già và nha hoàn thu dọn gấp rút trong đêm, nàng không mấy coi trọng những thứ khác, chỉ dặn dò phải mang theo sách tranh và đàn mà tổ phụ để lại cho nàng, tuyệt đối không được bỏ sót.
Sau đó, nàng lẻn ra khỏi phủ vào ban đêm, đến Từ gia để từ biệt.
Từ Phong Miên là thái phó của Vĩnh Huy Đế, tuy trẻ hơn tổ phụ A Yên mười mấy tuổi nhưng lại là bạn tâm giao, có chung sở thích. Nhờ mối quan hệ này mà A Yên và cháu gái của ông, Từ Nguyên Nga, cũng là bạn thân khuê trung. Sau khi tổ phụ qua đời, nàng thường xuyên đến nhà Từ thái phó học thư pháp, âm luật, tình cảm rất sâu đậm.
Từ thái phó cũng coi A Yên như cháu gái ruột, vô cùng yêu thương.
Về phần Sở Tường, vì không thể tĩnh tâm học hỏi những thứ này nên ít khi đi cùng.
Lần này A Yên đến vào đêm khuya, một là để từ biệt Từ gia, hai là vì Từ thái phó dù sao cũng có tình nghĩa thầy trò với Vĩnh Huy đế, có thể thăm dò nguyên nhân của việc ban hôn này.
Hai bên gặp nhau vào lúc giờ Hợi, khi mọi người đã yên giấc.
Nghe nói A Yên bị hủy hôn, lại sắp phải gả xa kinh thành, Từ Nguyên Nga lập tức đỏ hoe mắt, nắm chặt tay nàng không muốn buông.
Ngay cả Từ thái phó, người đã quen với những thủ đoạn tranh giành quyền lực ở triều đình, cũng tức giận đến mức không thể kìm nén, thẳng thắn chỉ trích Kiều Hoài Viễn vong ân bội nghĩa, hống hách kiêu căng, Sở lão phu nhân làm việc hồ đồ, thiên vị, còn Sở Tường thì ích kỷchir biết bản thân.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Từ thái phó không thể can thiệp vào chuyện Sở gia, chỉ có thể an ủi A Yên, bảo nàng đừng quá sợ hãi. Nếu đến Ngụy Châu mà bị ức hiếp, cứ viết thư về kinh thành, ông nhất định sẽ tìm cách chống lưng cho nàng.
Ông cũng không giấu diếm về nội tình của việc ban hôn____________
“Chuyện này vốn là bí mật trong triều nhưng vì cháu sắp phải gả đi Ngụy Châu nên ta nói cho cháu biết. Tình hình hiện tại, hoàng thượng trầm mê hậu cung, sủng ái gian thần, phung phí hoang đường, không nghe lời khuyên can, quốc khố đã cạn kiệt, ai cũng nhìn thấy rõ. Các tiết độ sứ nắm giữ binh quyền, quyền lực quá lớn, lại có người đang âm mưu tạo phản, trong đó Tạ gia là thế lực lớn nhất, sắp trở thành bá chủ một phương rồi.”
“Hoàng thượng đặc biệt ban hôn, thực ra là để thăm dò.”
“Nếu chọn một gia đình có thực quyền, thì chính là đang trợ lực Phần Dương Vương. Ông ta lại chọn Sở Tường, một người không môn đăng hộ đối làm chính phi, chính là muốn thử lòng Tạ gia. Tạ gia đã đồng ý hôn sự này, có lẽ vẫn còn kính trọng hoàng quyền, cháu chỉ cần an phận thủ thường sẽ có thể đổi lấy bình an.”
“Nhưng Tạ Đĩnh, người này quả thật rất khó sống chung.”
“Hắn từ nhỏ đã kế thừa tước vị, tàn nhẫn độc ác, kiệt ngạo vô lễ. Nghe nói dù đã qua tuổi đôi mươi nhưng bên cạnh hắn không có lấy một người thiếp nào, đủ thấy hắn không phải là người dễ bị sắc đẹp mê hoặc. Vì bản tính kiêu ngạo, lại bị ép lấy một người không xứng đôi, e rằng hắn sẽ không vừa lòng.”
“May mà thái phi Võ thị thông tình đạt lý, có thể sẽ thương xót cháu vì còn trẻ, mà chiếu cố vài phần.”
Đèn dầu lung lay, hai người ngồi quây quần bên bàn, Từ thái phó dặn dò rất kỹ, A Yên cũng ghi nhớ từng lời.
Đến tận nửa đêm, nàng mới nghẹn ngào từ biệt.
……………
Ngày hôm sau chính là ngày đón dâu.
Trời chưa sáng, cả nhà Tạ gia đã bắt đầu nhộn nhịp. Sảnh trước, sân sau đều được trang hoàng lộng lẫy, chỉ chờ khách khứa đến cửa chúc mừng, náo nhiệt uống rượu. Vì Sở Nguyên Cung đi ban sai, bên ngoài do Sở Nguyên Kính cùng các con cháu đón tiếp khách khứa, còn các nữ quyến thì trang điểm lộng lẫy, sẵn sàng tiếp đón khách nữ.
— Dù sao cũng là hôn sự do hoàng gia tứ hôn, khách khứa chắc chắn sẽ rất đông.
Trong Tây Khóa Viện nơi A Yên ở thì lại khá yên tĩnh.
Của hồi môn đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, một nửa do Lễ Bộ cung cấp, Sở gia cũng bổ sung thêm một số đồ đạc, danh sách đã được viết xong, nguyên vẹn giao cho A Yên. Ngoài ra, tối qua A Yên đã gấp rút thu dọn vài thùng đồ dùng cần thiết để mang theo, sáng nay chỉ cần trang điểm, tạm biệt người thân rồi lên đường đến Ngụy Châu làm lễ thành hôn.
Giữa lúc gấp rút chuẩn bị, Sở Nguyên Cung thậm chí không thể kịp trở về kinh thành, chung quy vẫn khiến mọi người buồn lòng.
A Yên ngồi trước gương, không hề có chút vui mừng nào khi sắp gả đi.
Mẫu thân Ngô thị mặc dù coi chuyện này là hỉ sự ngoài ý muốn nhưng nghĩ đến việc con gái phải vội vã gả đi xa, cả năm trời không được gặp mặt, bà vẫn cảm thấy buồn. Tối qua, bà đã lén lút khóc suốt nửa đêm, sáng sớm đã dẫn con dâu đến, dặn dò A Yên rất nhiều điều cần chú ý khi về nhà chồng, còn tự tay trang điểm và bới tóc cho con gái rồi bảo A Yên chọn thêm vài người hầu gái tin cậy để cùng đi, đến nhà chồng cũng có người giúp đỡ.
A Yên cũng đã chọn kỹ càng.
Khi mặt trời lên cao, Tạ gia nhiều lần thúc giục đưa tân nương đi, Lư ma ma nghe vậy không nỡ báo tin, chỉ biết thương tâm thở dài.
A Yên biết đã đến lúc phải đi.
Trước đây, nàng cũng từng nhiều lần tưởng tượng về cảnh tượng xuất giá, còn thầm cầu nguyện trước Phật, không cầu mong nhà chồng phú quý, chỉ cần lang quân phẩm mạo ưa nhìn, tính cách hòa hợp, có thể yêu thương và che chở cho nàng, đó là một mối nhân duyên tốt đẹp rồi.
Nhưng hôm nay khi thực sự mặc lên bộ váy cưới này…
Mũ phượng trên đầu lấp lánh ngọc trai, kim tuyến, áo cưới thêu hoa văn rồng phượng bằng chỉ vàng, mặc trên người một thiếu nữ mảnh mai càng tôn lên dáng vẻ thanh tú. Nàng vốn đã có một vẻ đẹp vô cùng xinh đẹp, bây giờ chỉ cần kẻ một đường mày thanh tú, tô một chút son môi nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ, không hề tì vết. Đôi mắt trong veo như suối, được điểm thêm một bông hoa mai đỏ thắm ở giữa trán, càng thêm phần quyến rũ.
Vẻ đẹp ấy khiến người ta thương xót.
Lang quân phải gả lại có tiếng ý chí sắt đá, nổi tiếng tàn nhẫn lại thêm những âm mưu chính trị đằng sau, tương lai phía trước còn biết bao khó khăn.
A Yên cúi đầu, uống hết ly rượu ấm trong tay.
Trong thơ có câu “Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, Tây xuất Dương Quan vô cố nhân(*)”, tình cảnh của nàng bây giờ cũng chẳng khác gì.
(*)Khuyên người hãy cạn chén say, Dương Quan nơi ấy chẳng ai bạn cùng!, “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân” như là một lời trăn trối, tiếng là tiễn bạn mà cũng là để tiễn mình, vì sau lần tiễn biệt nầy rồi, e rằng sẽ không còn có ngày gặp lại nữa.
Từ nay về sau, nàng sẽ phải tự lập.
A Yên nhìn về phía Lư ma ma rồi cầm lấy chiếc quạt trang trí bằng ngọc bích, khẽ nói: “Đi thôi, còn phải vào sảnh chào tạm biệt mẫu thân.” Nói rồi, nàng để mọi người dìu đi.
Ngô thị và con dâu ngồi trong sảnh, vẻ mặt trang trọng.
A Yên khẽ cúi đầu hành lễ, nghe người đi trước dặn dò , Tạ gia phái hỉ nương tới đón rồi rồi từ từ bước ra ngoài.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng gọi non nớt của một đứa trẻ:
“Tỷ tỷ!”
A Yên quay đầu lại, thấy đệ đệ Sở Thần đứng cạnh huynh tẩu, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy lo lắng.
Nước mắt của A Yên trào ra không kìm được.
A Yên gật đầu nhẹ với đệ đệ, không dám nhìn mẫu thân nữa, chỉ dùng chiếc quạt che mặt rồi bước ra khỏi đình viện mà nàng đã sống gần mười lăm năm.