Gả Thay - Quy Khứ Nhàn Nhân

Chương 31

Trong Xuân Ba Uyển, A Yên lúc này đang vây lò sưởi ngồi.

Có lẽ là do bị kinh hãi, hôm qua nàng tuy đã uống thuốc an thần do lang trung kê đơn nhưng ban đêm vẫn bị đánh thức hai lần, đến nửa đêm còn có chút phát sốt.

Lư ma ma biết nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà có truyền thống văn chương, ngay cả giết gà cũng chưa từng nhìn thấy, gặp phải chuyện kinh hãi như vậy, e là nhất thời không thể hồi phục được. Sáng nay liền đến Bích Phong Đường bẩm báo, nói A Yên thân thể không thoải mái, e là không thể đến Chiếu Nguyệt Đường.

Võ thị nghe vậy, vội vàng đích thân đến thăm.

May mắn là không sốt cao, chỉ là ban đêm không ngủ ngon, thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong chăn, trông ủ rũ không tinh thần.

Võ thị dưới gối chỉ có hai đứa con trai nghịch ngợm, nhìn A Yên mềm mại hiểu chuyện, gần như coi như con gái ruột mà nuôi. Thấy nàng bị dọa thành bộ dạng kia, đau lòng vô cùng, lập tức sai người đi mời lang trung chẩn mạch bốc thuốc lại, đích thân chăm sóc hồi lâu.

Ngược lại khiến A Yên có chút ngại ngùng, muốn đứng dậy xin lỗi.

Võ thị chỉ đỡ lấy nàng, nói: “Vốn là tuần tra ngoài thành không chu đáo, không tìm ra những kẻ lòng dạ bất chính kia, mới khiến con bị dọa thành như vậy. Đĩnh nhi còn đang thẩm vấn trong ngục, ta nên thay hắn chiếu cố con. Về phần Chiếu Nguyệt Đường bên kia, con không cần để trong lòng, cứ tĩnh dưỡng nửa tháng trước đã, thỉnh an có là đại sự gì.”

Lại ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo nàng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh.

A Yên nhận lòng tốt của bà, hôm nay liền chỉ nằm trên giường.

Có điều nằm lâu cũng khó chịu, lúc này trời đã tối, Ngọc Lộ đổi hương an thần trong lư hương, Ngọc Tuyền đổi chăn đệm mới đưa tới trên giường, A Yên nhàn rỗi không có việc gì làm, liền xỏ giày mềm ra bên lò sưởi sưởi ấm.

Than hồng cháy ấm áp, bên trong vùi hạt dẻ.

Hạt dẻ cắt miệng chấm đường, bị lửa than nướng kêu lách tách, mùi thơm nức mũi bốc ra, ngược lại khá gợi thèm ăn.

A Yên nhìn mà thèm thuồng, “Thơm quá.”

“Nô tỳ bóc cho vương phi ăn.” Ngọc Kính dùng kìm nhỏ gắp hạt dẻ chín ra, để nguội một lát rồi bóc vào đĩa bưng cho A Yên, lại cẩn thận dặn dò, “Cẩn thận bỏng miệng.”

A Yên nhận lấy, quả nhiên có chút bỏng.

Hạt dẻ đường vừa ra lò, vị vừa thơm vừa ngọt vừa dẻo, hai hạt vào bụng, ngược lại khiến bụng dễ chịu hơn nhiều.

A Yên ăn mà vui vẻ, bảo Ngọc Kính bóc thêm mấy hạt cho mọi người nếm thử.

Đang bóc, rèm cửa dày ở cửa bị vén lên.

Bước chân của người đàn ông vòng qua bình phong, thấy A Yên đang ngồi ở gian bên cạnh liền đi thẳng về phía nàng. Cũng không cần ai hầu hạ cởi áo, tự mình cởi áo choàng và đai lưng, tiện tay ném ở trên bàn bên cạnh.

Ngọc Kính bên kia thấy vậy, vội đứng dậy hành lễ.

A Yên quay đầu lại thấy là hắn, cũng tự đứng dậy.

Vì đang bệnh, hơn nữa bên ngoài trời âm u gió lạnh, nàng hôm nay không ra khỏi cửa phòng, ba bữa cơm đều dùng ở bàn nhỏ bên giường, ngay cả quần áo cũng chưa thay, chỉ mặc áo ngủ mỏng mềm. Mái tóc xanh mượt xõa trên vai, dài đến eo. Tóc xanh như quạ, da trắng như ngọc, mượn ánh nến nhìn qua, giống như một tấm đoạn đen bao lấy minh châu, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Chỉ là ánh mắt không giống như ngày thường tinh thần sáng láng, có chút ủ rũ, gò má cũng ửng hồng, nhìn vào chỉ thấy mềm mại

Nhìn thấy hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Điện hạ”.

Tạ Đĩnh gật đầu, dùng mu bàn tay thử trán nàng, không khỏi cau mày, “Vẫn chưa hạ sốt sao?”

“Sốt đã hạ bớt một chút, e là do lò sưởi.”

Điều này cũng có lý, Tạ Đĩnh lại dùng mu bàn tay thử gò má và cổ mềm mại của nàng, cả áo ngủ mềm mại đều nóng hầm hập, quả thực là than lửa nướng. Hắn hơi nới lỏng tay, để A Yên vẫn ngồi trở lại ghế thấp trải đệm dày mềm, ra hiệu cho Ngọc Kính ra ngoài trước, hắn tự lấy kìm nhỏchonj hạt dẻ tùy ý bóc ra, trong miệng nói: “Khẩu cung đã khai, mấy đồng bọn ở ở phía bên cũng đã bắt về.”

“Điện hạ đã hỏi ra kết quả chưa?”

Thấy Tạ Đĩnh gật đầu, A Yên hơi nhíu mày, “Là ai?”

“Người của Lũng Hữu.”

A Yên không khỏi mở to mắt, “Lại là Trịnh Giải cái tên hỗn trướng đó!”

Trước đây Tạ Đĩnh cầm quân đi đánh dẹp Trịnh Giải, khi khải hoàn trở về từng đưa cho nàng một phong mật báo, nói kẻ ngày đó xúi giục Sở Tường bỏ trốn chính là Trịnh Giải. Giờ tên kia lại lòng lang dạ sói…

Nhất thời, A Yên không biết nên cười hay nên khóc.

Nàng vốn dĩ cho rằng ngày đó ra tay là bộ hạ cũ của quận chúa do Tần Niệm Nguyệt sai khiến, còn thầm lo lắng một hồi lâu, dù sao nàng hiện giờ đang ở địa bàn Hà Đông, nếu bị rắn độc địa phương để mắt tới, thật sự rất phiền phức. Giờ hung thủ đã điều tra rõ, vừa không phải bộ hạ cũ của quận chúa, ít nhiều cũng khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cái tên Trịnh Giải kia cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tiết độ sứ nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, căn bản không phải là nhân vật nàng có thể trêu chọc vào.

Tâm tình A Yên phập phồng, không khỏi ho khan.

Tạ Đĩnh vội rót trà đưa cho nàng, đáy mắt nổi lên chút lo lắng, “Mẫu thân nói nàng bị dọa bệnh rồi.”

“Là ta quá nhát gan.” A Yên rũ mắt.

“Kiểu tập kích đó đổi lại là ai cũng phải sợ hãi, nàng còn nhớ giữ lại người sống, đã rất trấn định rồi. Nếu không có lời khai của người sống kia, muốn đào ra chủ mưu phía sau cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.” Tạ Đĩnh nhìn hàng mi dài rủ xuống của nàng, bổ sung một câu, “Tuổi còn nhỏ mà lâm nguy bất loạn, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Hắn cũng hiếm khi khen người như vậy, A Yên nghe xong vẫn không vui vẻ gì, khóe môi động đậy, nhìn chằm chằm vào lò không nói gì.

Trầm mặc đến mức khiến người ta có chút không quen.

Tạ Đĩnh còn nhớ, không lâu trước đây, cũng dưới ánh nến này, nàng nhìn bộ phục và con búp bê bằng đất cười nói vui vẻ, đáy mắt như chứa đựng ánh xuân tươi sáng khiến người ta nhìn thấy liền vui mừng. Bữa lẩu tuyết đỏ mai trắng kia, nàng ăn cũng rất ngon miệng, còn kể cho hắn nghe vài chuyện cũ ở kinh thành.

Nhưng giờ phút này…

Hắn đưa hạt dẻ đã bóc vỏ cho nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng nổi lên vẻ dịu dàng, “Là trách ta sao?”

“Có chút sợ hãi thôi.” A Yên cũng không che giấu cảm xúc, lấy hạt dẻ ngọt ngào từ từ ăn, ngập ngừng một chút, quyết định nói thật lòng, “Những thứ liên quan đến cuộc hôn sự này, trong lòng ta đều rõ. Bất kể là ai cố ý muốn ly gián, ta đều là cái bia trên đầu mũi tên, cả tên lẫn ám tiễn đều nhắm vào. Cảm giác này như ngồi trên châm, nếu không thì…”

“Thì sao?”

A Yên nắm chặt hạt dẻ nóng hổi, nhỏ giọng thương lượng, “Nếu không thì, về sau ta đừng xuất đầu lộ diện nữa được không?”

Tạ Đĩnh nghe vậy thần sắc hơi cứng đờ.

A Yên sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm: “Thật ra chuyện đi tiệc tùng này, ta đi hay không cũng không quan trọng, điện hạ nếu coi trọng ân sủng ai, tự có rất nhiều cách. Dù sao Xuân Ba Uyển cũng không nhỏ, cảnh trí hậu viện vương phủ lại đẹp, đứng trên đài cao còn có thể nhìn bao quát bên trong lẫn bên ngoài Ngụy Châu. Ta cứ lo liệu tốt chuyện trong phủ, đừng chạy ra ngoài, những kẻ mưu đồ bất chính tự nhiên không có cơ hội lợi dụng, cũng đỡ cho các thị vệ vất vả.”

Đợi qua được thời gian nhiều chuyện này, thời thế thay đổi, đến lúc thích hợp, nàng an phận cầm giấy hòa ly rời đi, cũng coi như công thành danh toại.

A Yên tự nhận thấy ý nghĩ này của mình rất chu đáo.

Nhưng nghe vào tai Tạ Đĩnh, lại chẳng khác nào có người giáng mạnh một bạt tai vào mặt hắn.

Đường đường là Phần Dương Vương, Hà Đông Tiết Độ Sứ Tạ Đĩnh.

Chiến công hiển hách, bách chiến bách thắng, uy danh lừng lẫy bốn phương, khiến quân địch nghe tin đã sợ mất mật. Vậy mà lại không bảo vệ được mỹ nhân bên gối, vì có người bên ngoài rình mò, mà phải rụt rè trong phủ không dám ra ngoài.

Đây là công khai nói hắn vô năng!

Nếu gả đến là Sở Tường, Tạ Đĩnh rất sẵn lòng để đối phương mang tiếng bệnh tật dưỡng sức, đôi bên đều rảnh, ai nấy đều tiện.

Nhưng ngồi trước mắt hắn là A Yên.

Cho dù tương lai chưa chắc đã ở lại Tạ gia lâu dài nhưng đôi vợ chồng cùng chung chăn gối, cô nương nhỏ này trong lòng hắn sớm đã chiếm một vị trí khá đặc biệt.

Tạ Đĩnh đã nghĩ kỹ sẽ đối xử tử tế với nàng, tôn trọng nuôi dưỡng bên cạnh, không để nàng chịu nửa điểm ấm ức. Nếu có thể khiến cô nương nhỏ sống vui vẻ hơn, trong đôi mắt lưu luyến thêm vài phần ý cười sáng ngời, đương nhiên càng tốt. Ngày đó trên trường diễn võ thu dương trong trẻo, khi hắn nắm tay nàng lên đài cao cũng đã hạ quyết tâm, muốn để nàng ở Ngụy Châu sống tùy ý mà tự do, không phụ danh vương phi.

Nhưng lần này, Thân sự phủ quả thật sơ suất.

Tạ Đĩnh đã xử trí viên Thống lĩnh Tuần thành Tư phụ trách tuần tra ngoài thành, cũng trách phạt Tư mã Thân sự phủ, ra lệnh cho hắn điều Trần Việt trở về, chọn thị vệ đắc lực khác ra vào theo hầu.

Nhưng đây chỉ có thể coi là “mất bò mới lo làm chuồng”.

Hạt dẻ rang đường trong lò lách tách kêu nhẹ, dáng người người đàn ông như ngọn núi ngọc cao ngất, đôi mắt thâm thúy như đầm nước lạnh nhìn chằm chằm A Yên, chỉ nhìn thấy sự chân thành và lo lắng trong đáy mắt nàng.

Thôi, nàng bị kinh hãi sinh bệnh, phải nhường nhịn nàng một chút.

Tạ Đĩnh bất đắc dĩ day day mi tâm, đặt nửa đĩa hạt dẻ đã nguội lên đầu gối nàng, hiếm khi thấy nàng xõa tóc ngang vai, dáng vẻ ngoan ngoãn lại mềm mại, nhịn không được xoa xoa đầu nàng, nói: “Nàng còn bệnh, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện này sẽ có lời giải thích, về sau không cần lo lắng sợ hãi, chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai.”

Bàn tay rộng rãi quen cầm kiếm, mang theo nhiệt độ hơi nóng do lò nướng truyền đến.

A Yên rụt rụt đầu, có chút mờ mịt.

Hắn đây là xem nàng như thỏ trong phòng khách mà xoa sao?

……..

Đêm đó, A Yên uống thuốc xong thì tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Tạ Đĩnh tắt một nửa đèn, như thường lệ đọc sách.

Ánh nến lờ mờ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, ánh mắt của hắn đặt trên quyển sách nhưng hồi lâu cũng không lật.

Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía A Yên.

Nàng lần này hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, từ trên xe ngựa rơi xuống khóc lóc cắn cổ hắn, đến vừa rồi nhắc tới việc không xuất phủ, bộ dáng vành mắt ửng hồng và không có tinh thần thật sự khiến người ta đau lòng.

Nhưng trốn trong phủ cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Người sống trên đời, nơi nào cũng không phải là nguy cơ trùng trùng, chẳng lẽ lại vì nghẹn mà bỏ ăn.

Về sau sẽ điều cho nàng thị vệ đắc lực, cho dù có thích khách tới tập kích cũng không cần phải sợ hãi. Nàng là vương phi trong phủ, là người cùng hắn chung chăn gối, đừng nói là trong thành Ngụy Châu, cả dưới trướng Hà Đông đều nên an ổn vô sự mà tự do đi lại. Phong cảnh trên núi Tây Nguyệt rất tốt, lại có ao nước nóng cực kỳ tốt cho thân thể, lần này không thể đi được, đợi bệnh của nàng khỏi hẳn, luôn phải mang nàng qua đó, để nàng thỏa thích chơi hai ngày.

Đến lúc đó hắn sẽ đích thân cùng hộ tống.

Tạ Đĩnh đặt quyển sách xuống, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.

Gần cuối tháng, nửa đêm trước không có ánh trăng, bóng đêm càng thêm dày đặc. Đợi ánh nến yếu ớt tắt hẳn, trong màn trướng nhanh chóng chìm vào một mảnh tối đen.

A Yên ngủ mơ màng, cảm giác được sự thay đổi này, không khỏi nhích lại gần hắn.

Tạ Đĩnh dựa người qua, khẽ nói: “Sao vậy?”

“Mơ thấy ác mộng tỉnh giấc, sợ hãi.” Giọng nói của nàng bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Để một ngọn đèn đi.”

Có lẽ là đã tỉnh, thần trí so với trong giấc mộng thanh minh hơn nhiều, nàng nửa điểm cũng không nhích lại đây, càng không giống như bình thường, trực tiếp chui vào trong ngực hắn.

Tạ Đĩnh đành phải vươn tay, nắm lấy nàng dưới lớp chăn gấm.

“Đừng sợ, ta ở đây.”

Vừa nói chuyện vừa nhích vào phía trong một chút, cách lớp áo ngủ của hai người, hơi thở ấm áp của người đàn ông ở ngay trong gang tấc. Rõ ràng là một người giết địch vô số, lòng dạ sắt đá, cũng từng khiến A Yên sinh lòng kính sợ không dám thân cận, giờ phút này hai tay nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay của hắn từ từ truyền đến, lại vô cớ khiến A Yên cảm thấy an tâm.

Hình như không còn đáng sợ như vậy nữa.

Nàng mơ hồ đáp lại một tiếng, tinh thần hơi căng thẳng sau khi tỉnh giấc thả lỏng, dưới tác dụng của thuốc an thần rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng choang.

A Yên uống thuốc an thần nên ngủ rất say, thêm Tạ Đĩnh ở bên cạnh trong lòng vững dạ, giấc ngủ này ngủ đặc biệt thoải mái. Sau khi tỉnh lại cảm thấy trong trướng không giống như bình thường tối tăm, nheo mắt nhìn ánh sáng, ánh nhìn này, suýt chút nữa khiến nàng sợ hãi nhảy dựng lên —

Tạ Đĩnh vậy mà vẫn còn ở đây!

Hai người không biết từ khi nào đã dính lấy nhau như vậy, nàng không chỉ vùi đầu gần như hoàn toàn vào hõm vai Tạ Đĩnh, mà còn dùng cánh tay hắn làm gối ngủ đến trời đất tối tăm. Giờ phút này rèm trướng rủ dài, hương thơm ngọt ngào ấm áp, nàng hơi nâng mí mắt lên, liền có thể thấy cổ người đàn ông thon dài, yết hầu sạch sẽ ở ngay trong gang tấc. Chăn gấm bị đẩy xuống ngực, áo ngủ nửa hở, lộ ra nửa bên ngực trơn bóng, chỗ vai càng bị nàng cọ xát đến sắp tuột xuống.

Khoảnh khắc ấy, A Yên suýt chút nữa là cứng đờ người.

Cùng Tạ Đĩnh chung giường chung gối lâu như vậy, mỗi lần tỉnh dậy đều không thấy Tạ Đĩnh đâu. A Yên vẫn luôn cho rằng lúc hai người ngủ thì nước giếng không phạm nước sông, ranh giới rõ ràng.

Nhưng giờ phút này, tình hình này thật sự quá mức thân mật.

A Yên theo bản năng nhích về phía sau, cảm giác được cánh tay người đàn ông đặt trên eo mình, vội vàng lén lút bỏ đi, lăn vào phía trong.

Trong lòng bùm bùm loạn nhịp, trong đầu suy đoán lung tung.

Chẳng lẽ là tối qua nắm lấy tay hắn, cảm thấy trong lòng vững dạ, bất giác liền mò qua?

Nhất định là vậy!

Nếu không nàng tuyệt đối sẽ không xích lại gần hắn!

Một ý niệm còn chưa xong, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Tạ Đĩnh, “Tỉnh rồi?”

Giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn, nghe lười biếng.

A Yên gần như nín thở, “Ừ.”

“Sao không chui vào lòng ta nữa?” Tạ Đĩnh tỉnh dậy rất sớm, nhắm mắt dưỡng thần đến lúc này, chỉ chờ xem phản ứng của nàng sau khi tỉnh giấc. Có điều sự chờ đợi dài đằng đẵng này, đối với hắn mà nói cũng có chút khó chịu- cả đêm nghỉ ngơi tinh thần sảng khoái, sáng sớm trong lòng ôm ấp ngọc mềm hương thơm, lại là một mỹ nhân chỉ mặc áo ngủ đáng yêu, thân hình dần dần yêu kiều dán vào lòng, thật sự là khảo nghiệm công phu tự kiềm chế của hắn.

Hắn đã phải điều tức rất lâu, mới đè nén được ý niệm không nên có.

Lúc này ánh bình minh vừa chiếu, thiếu nữ quay lưng nằm nghiêng, sau khi nghe được lời này, vì xấu hổ mà vành tai trong nháy mắt liền đỏ lên, nhanh chóng lan đến chóp tai cổ gáy, giống như bôi đậm son phấn.

Tạ Đĩnh tâm tình tốt đẹp, nhịn cười nửa chống người dậy, ghé tới bên tai nàng hỏi.

“Ngủ xong không mở miệng được rồi hả?”

“Ta đâu có cố ý!” A Yên mặt mày nóng bừng, non đến mức cơ hồ có thể véo ra nước. Nàng thậm chí không dám mở mắt, cảm giác được hơi thở của Tạ Đĩnh phả vào bên tai, liền chống người dậy lấy chăn che nửa đầu, luống cuống thoái thác: “Chắc là tối qua quá sợ hãi.”

Là vậy sao? Trước kia cũng không ít lần chui vào lòng hắn đâu.

Ý cười trong mắt Tạ Đĩnh càng đậm, thấy nàng hận không thể chui cả người vào trong chăn giấu đi, cuối cùng cũng không trêu chọc quá đáng, tự mình xuống giường mặc quần áo đi rửa mặt.

Trước khi đi, còn không quên nhắc nhở nàng đừng ngủ nướng quá muộn.

A Yên trực tiếp cuộn tròn người chui vào trong chăn.

Động tác kia lưu loát đến mức, không khác gì con thỏ trong viện là bao, có điều bộ dạng xấu hổ của nàng so với thỏ đáng yêu thú vị hơn nhiều, cũng hoạt bát hơn một chút so với bộ dạng ưu sầu ít nói tối qua.

Không biết là tối qua một giấc ngủ sâu, ngủ quá ngon hay là hai câu nói kia của Tạ Đĩnh sáng nay quá mức tỉnh táo,. Sau khi rời giường tinh thần của A Yên cực kỳ tốt, cơm sáng cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát.

Sau bữa cơm, Lư ma ma bẩm báo, nói Từ Bỉnh Quân muốn đến thăm.

A Yên biết hắn cuối tháng sẽ được phân đến Chiết Xung phủ, khi đó huấn luyện tân binh, chưa chắc đã có thời gian rảnh để gặp mặt nhiều, lập tức đồng ý, an bài ở Hàm Hương các, nơi giao giới giữa sân trong và sân ngoài.

Sau giờ ngọ, A Yên bày hoa quả, Lư ma ma đích thân đi đón người dẫn đường.

Từ Bỉnh Quân vui vẻ đến.

Thoạt đầu, hắn không hề hay biết chuyện A Yên gặp nạn trên đường đến bữa tiệc, là tối qua khi Lư ma ma đến đưa thuốc bổ cho Tư Dụ, đích thân trông nom hắn uống, trên đường trở về thì gặp được. Biết tin A Yên gặp nạn, Từ Bỉnh Quân giật mình không nhỏ, nghe Lư ma ma nói A Yên không sao mới hơi yên tâm, vì dạo gần đây đã tích cóp không ít đồ đạc cho A Yên, bèn nảy ý định tận mắt đến thăm.

Giờ phút này, sân viện vắng vẻ, gió thổi hiu hiu se lạnh.

Lư ma ma dẫn hắn đi đến giữa đường thì nghênh diện thấy Tạ Tranh vừa nghỉ phép trở về phủ, liền cung kính hành lễ, “Tam công tử.”

“Nhũ mẫu khỏe.” Tạ Tranh biết bà là người của nhị tẩu, khá khách khí.

Chào hỏi xong, ánh mắt liền dừng lại trên người thiếu niên xa lạ.

Hắn tuy không thường ở phủ, nhưng đối với chuyện trong nhà ít nhiều cũng biết. Khách viện của vương phủ thường có người lui tới ở tạm, người trước mắt tuổi tác xấp xỉ hắn, lại được Lư ma ma dẫn theo, đi đứng nói chuyện với nhau có vẻ rất quen thuộc, thân phận cũng không khó đoán.

“Vị này chắc là Từ công tử?”

Tạ Tranh dừng bước, tò mò đánh giá Từ Bỉnh Quân.

—— Hắn có thân phận đặc biệt, ngày thường không chỉ học ở thư viện mà còn thường xuyên đến thao trường, từ năm mười tuổi đã bắt đầu rèn luyện ở phủ Chiết Xung gần Ngụy Châu nhất, trong quân đội cũng có chút thành tích. Lần này tuyển quân phân phái, hắn rảnh rỗi xem danh sách mới đến, biết được cháu trai của Thái phó ở kinh thành lại bỏ bút theo tòng quân đến Ngụy Châu, vừa vặn lại được phân đến chỗ của hắn, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc này chạm mặt , khó tránh khỏi phải quan sát kỹ hơn vài lần.

Từ Bỉnh Quân nhìn Lư ma ma một cái, sau khi biết được thân phận của đối phương, lập tức chắp tay nói: “Tạ công tử.”

“Khách khí rồi. Nghe nói thư họa của ngươi rất tuyệt, đến Ngụy Châu chưa được mấy ngày đã nổi danh khắp nơi, có vài bức đã được nâng lên giá trăm lượng vàng rồi, sao lại nghĩ đến chuyện bỏ bút theo tòng quân?”

“Đó đều là chút tài mọn, chỉ để kiếm sống thôi.”

Từ Bỉnh Quân khi ở cửa hàng tranh không tiết lộ thân phận, bây giờ bị Tạ Tranh nói toạc ra, xem ra việc tuyển binh ở Ngụy Châu, đối với lai lịch của tân binh đều điều tra rất rõ ràng, thân phận cháu trai của Thái phó của hắn, e rằng càng khiến người ta chú ý. Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không cần giấu giếm nữa, liền nói: “Sa trường chinh chiến, bảo vệ đất nước, vốn dĩ là việc của nam nhi, sao ta lại không thể tòng quân được?”

“Nói đúng, nam nhi nên cứng rắn hơn một chút!”

Từ Bỉnh Quân nghe vậy thì cười, nhìn thấy bên hông hắn đeo một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm hoa văn tỉ mỉ đặc biệt, khác hẳn với những thanh kiếm mà hắn từng thấy, không khỏi nói: “Thanh kiếm này của ngươi trông rất đẹp mắt.”

“Lúc tuần tra đã tịch thu được từ tay thám tử Bắc Lương, nghe nói đó là một công tử quý tộc, binh khí làm ra rất tinh xảo.”

Từ Bỉnh Quân nghe vậy, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

——– Hắn mới chạm đến ngưỡng cửa, ngay cả phủ Chiết Xung còn chưa vào, vị Tạ gia này tuổi tác xấp xỉ hắn nhưng đã từng giao chiến với địch binh rồi, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ.

Hai người đang trò chuyện, thì bên kia Tạ Đĩnh đi tới.

Nhìn thấy Từ Bỉnh Quân tay trái tay phải đều xách hai cái rương lớn, liền biết tên nhóc này nhất định lại lên phố mua đồ chơi nhỏ, để dỗ dành A Yên vui vẻ. Tuy rằng hắn cũng hy vọng A Yên có thể sống vui vẻ thoải mái hơn nhưng khi niềm vui này đến từ một người  khác, trong lòng Tạ Đĩnh vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

Nhất là người đàn ông này vẫn là thanh mai trúc mã của A Yên.

Tạ Đĩnh không chút động đậy liếc nhìn cái rương kia, trong lòng suy đoán bên trong đựng cái gì, thấy Tạ Tranh cũng ở đó, thuận miệng nói: “Tiên sinh nói thư pháp của đệ vẫn không có tiến bộ.”

Hắn ở bên ngoài luôn quen với vẻ uy nghiêm lạnh lùng, tư thái thận trọng đoan chính.

Tạ Tranh nhìn thấy góc áo Huyền sắc kia, nhớ tới gần đây tìm huynh đệ giúp viết bài tập qua loa, lập tức chột dạ rụt cổ lại, lại nặn ra một chút ý cười, “Nhị ca.”

Gọi quá thân thiết, vừa nghe đã biết có gì mờ ám.

Tạ Đĩnh quá hiểu thói xấu của hắn, không khỏi ánh mắt trầm xuống, “Lại tìm người lừa gạt chứ gì?”

“Huynh cũng biết chữ của ta xấu xí cỡ nào, lấy ra thật sự rất mất mặt. Dù sao người khác hiểu là được, ta cũng không cần dùng bút để chạm trổ hoa văn.” Tạ Tranh thấy ánh mắt lạnh lẽo của nhị ca nhìn tới, vội vàng nhảy lùi lại hai bước, để tránh bị ăn đòn, còn không quên chữa cháy, “Trước trận diễn võ ấy mà, chút thời gian rảnh rỗi của ta đều dùng để luyện binh mã rồi, thật sự không có thời gian viết chữ. Hơn nữa diễn võ, ta đã từng đứng đầu, cũng coi như là công bù trừ lỗi chứ?”

Hắn vừa nói chuyện, trong mắt lộ ra vài phần đắc ý.

Từ Bỉnh Quân bên cạnh nhìn thấy vậy, linh cơ nhất động.

Xem ra vị Tạ Tranh này lười biếng trong thư pháp, thường xuyên tìm người giúp đỡ làm bài tập nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung lại rất tốt. Điều này thật khéo léo, hắn trước đây giỏi nhất chính là thư pháp, bắt chước bút tích của bạn học luôn có thể giả mà như thật. Về sau nếu cùng vị Tạ công tử này nói chuyện điều kiện, hắn giúp đối phó với bài tập, vị kia dành thời gian dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung và những chuyện khác, kể những điều tai nghe mắt thấy ở sa trường, một người văn một người võ lấy sở trường bổ sung cho nhau, chẳng phải là quá tuyệt vời sao!

Bên này bàn tính nhỏ kêu lách tách, Tạ Đĩnh hoàn toàn không biết.

Hắn chỉ liếc nhìn Tạ Tranh, nói: “Thưởng phạt phân minh, không thể lẫn lộn. Hai ngày nữa mẫu thân muốn đến suối nước nóng Tây Vu Sơn, đến lúc đó cho phép đệ hai ngày nghỉ, qua đó giải sầu.”

“Thật sao? Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”

Tạ Tranh mừng rỡ quá đỗi.

Khóe môi Tạ Đĩnh khẽ động, “Mẫu thân hứng khởi nhất thời.” Nói xong, hướng Từ Bỉnh Quân khẽ gật đầu coi như chào hỏi, bước đi mạnh mẽ trong gió lạnh.

Đương nhiên, chuyện này không phải là Võ thị đột nhiên nảy hứng, mà là hắn cố ý đi nhắc tới.

Võ thị nghe được nguyên do, lập tức đáp ứng.

Suối nước nóng Tây Vu Sơn cách biệt viện của Giả gia rất gần, ma ma sẽ đi chào hỏi sắp xếp. Theo dự định của hai mẹ con, Tạ Mạo chân cẳng bất tiện lại, đối với chuyện này chắc chắn sẽ không có hứng thú. Đến lúc đó sẽ do Võ thị dẫn đại tẩu Việt thị và cháu trai nhỏ, Tạ Đĩnh và A Yên, thêm Tạ Tranh, vừa khéo đến đưa đồ gặp được Tạ Thục, cùng nhau đến đó náo nhiệt giải sầu là được.

Ai ngờ đến ngày đi, trong đội ngũ còn thêm một người.

—- Từ Bỉnh Quân.

Vì đến suối nước nóng ngày đó vừa đúng là sinh nhật của A Yên, hắn những năm trước đều sẽ cùng Từ Nguyên Nga chúc mừng cho A Yên. Lần này đưa đồ vừa vặn gặp được, liền bị Võ thị thuận đường mời qua đó.

Bình Luận (0)
Comment