Gả Thay - Quy Khứ Nhàn Nhân

Chương 98

Cách đó hai dặm, ngựa chiến đang đợi trong đêm tối.

Tạ Đĩnh vốn dĩ đã bí mật lẻn vào, để tránh Chu Thủ Tố phát hiện rồi điều động quân lính bao vây, những ngày này hắn ẩn danh đổi họ, che giấu thân phận, hành động vô cùng kín đáo. Sợ người đông sẽ khiến Chu gia chú ý, bên cạnh hắn ngoại trừ Từ Diệu như hình với bóng và hai ám vệ, không mang theo thêm một người nào khác, chỉ để người tiếp ứng ở xa.

Đêm tối đặc biệt lạnh, tuyết rơi từng đợt.

Gió rít qua má, lạnh như dao cắt, mặt Tạ Đĩnh ướt đẫm hạt tuyết, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đường lầy lội ẩm ướt, im lặng không tiếng động nhưng bước chân nhanh như bay. A Yên ôm chặt lưng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, biết rõ phía sau bất cứ lúc nào cũng có người đuổi theo, trong lòng lại có một cảm giác an định kỳ lạ.

Đến chỗ ngựa chiến, nàng nhanh chóng cởi áo choàng.

“Đây là đồ Chu Hi Dật mua, trên áo còn xông hương, không biết có dẫn dụ người đuổi theo không.” Ánh mắt nàng quét qua khu rừng tối đen, muốn tìm một chỗ để giấu đi.

Tạ Đĩnh nhận lấy, tùy tay ném cho người mắt tuyến tiếp ứng.

“Bọn họ sẽ tỏa ra ba hướng, dẫn dụ quân truy đuổi, thứ này có lẽ hữu dụng.” Giọng nói gấp gáp, nhưng không hề có chút hoảng loạn. Hắn xé toạc túi yên ngựa, lấy ra một chiếc áo choàng đen trùm lên người A Yên, ôm nàng lên lưng ngựa, liếc nhìn ba người mắt tuyến vừa tới.

Mấy người mắt tuyến chắp tay, lập tức thúc ngựa đi.

Tạ Đĩnh cũng nhảy lên ngựa, ôm A Yên vào lòng rồi trùm áo choàng lên, kẹp chặt bụng ngựa, giật cương phi nhanh.

Toàn bộ động tác trước sau chỉ vài hơi thở.

Chim trú mưa bị tiếng vó ngựa làm cho giật mình bay đi tán loạn, Tạ Đĩnh một tay giữ cương, một tay ôm chặt người trong lòng, bóng lưng như mũi tên lao nhanh về phía xa.

Chiếc áo choàng đen gần như hòa làm một với màn đêm, vạt áo bào màu mực tung bay phần phật, mũ trùm đầu cũng bị gió thổi phồng. Trên lông mày hắn đọng lại tuyết, trong gió lạnh buốt giá tan đi một nửa, lại kết thành băng tinh trên lông mày, trong suốt mà lạnh lẽo. Gương mặt kia cũng lạnh lùng sắc bén, phối hợp với đoản kiếm bên hông và vó ngựa phi nước đại, khí thế uy nghi mà lạnh lẽo.

Chỉ có đáy mắt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.

Thê tử yêu dấu xa cách đã quá lâu cuối cùng cũng trở về trong vòng tay, bất kể con đường phía trước là sống hay chết, ít nhất cũng ở cùng hắn, có thể luôn bảo vệ dưới cánh chim.

Trong mũi có gió tuyết lạnh lẽo, cũng có hương thơm nhàn nhạt quen thuộc từ búi tóc nàng, gợi lên những ký ức dịu dàng ấm áp, xua tan đi cái lạnh. Trong lúc phi nhanh không rảnh nói chuyện, trong lòng lại cuộn trào sóng dữ, ánh mắt Tạ Đĩnh trầm xuống, cánh tay ôm A Yên càng lúc càng siết chặt, như muốn hòa nàng vào cơ thể mình.

Trước mắt A Yên một mảnh ẩm ướt.

Không biết là tuyết tan, hay là nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Nàng vốn dĩ không phải là người thích khóc.

Ngay cả khi bị người thân ép buộc gả thay, vội vàng một mình gả đến nơi xa lạ. Ngay cả khi vừa mới gả vào vương phủ, hoàn cảnh khó khăn, chịu đựng nhiều uất ức trong sự lạnh nhạt và thành kiến của Thái Lão Phi. Ngay cả đêm Nguyên Tiêu đao kiếm bay loạn, mũi tên sắc nhọn bắn tới cách nàng chỉ nửa bước chân. Ngay cả khi đoan trang dự tiệc, tỉnh dậy lại bị người ta nhốt vào rương, toàn thân đau nhức mà tay chân vô lực.

Những lúc đó, nàng đều không hề khóc.

Vì trong lòng nàng rất rõ ràng, nước mắt hoảng loạn chẳng có tác dụng gì, tất cả khó khăn đều phải một mình đối diện, phải im lặng từng bước đi tiếp.

Cho đến khi Tạ Đĩnh nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng.

Mới cảm thấy có chỗ dựa.

Mấy đêm nay, mỗi khi nhớ đến hắn, sống mũi nàng lại không nhịn được chua xót, hóa thành hơi nóng ở khóe mắt, nàng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, ép bản thân lên kế hoạch tìm đường ra.

Giờ phút này, lại không còn gì phải kiêng dè.

Không phân biệt được là kích động hay tủi thân, thần kinh căng thẳng trước đó lặng lẽ buông lỏng, nàng tựa vào lồng ngực quen thuộc, dù gió lạnh táp thẳng vào mặt, như dao như kiếm, sau lưng lại là sự rộng lớn và ấm áp. Eo bị hắn ôm lấy, hai người bụng sát lưng, nàng cảm nhận được cánh tay Tạ Đĩnh dần dần dùng sức, nước mắt rơi càng dữ dội, lặng lẽ thấm vào cổ áo.

Nàng nhắm mắt lại, khóe môi lại không nhịn được cong lên.

Sau đó nắm lấy bàn tay Tạ Đĩnh đang ôm eo, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Mu bàn tay hắn rất lạnh, trong đêm đông giá rét như sắp đông cứng, nàng đau lòng vô cùng, vén vạt áo ngoài lên kéo tay hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bóp truyền hơi ấm. Một lát sau cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại đưa tay kia qua, sưởi ấm cổ tay hắn, nâng niu như trân bảo ôm vào lòng.

Trong đêm tối vó ngựa dồn dập, gió giật sấm chớp.

Hai bàn tay nhỏ bé của nàng mềm mại không xương, ngoài làn da ấm áp, còn mang theo hơi ẩm ướt, không giống băng tuyết mà như nước mắt.

Nàng nhất định là đã khóc.

Giống như đêm qua một mình bị vây khốn trong khách điếm, phát giác động tĩnh sau đó âm thầm kinh hãi, vẻ mặt cảnh giác, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt hắn lại vui mừng trào dâng, nước mắt rơi như mưa. Nửa tháng dài đằng đẵng này, đối với hắn mà nói là dày vò, đối với nàng lại càng khổ sở khó khăn. Nàng nhất định đã mong chờ hắn xuất hiện, mong chờ rất lâu, cũng lo lắng sợ hãi rất lâu.

Không biết vì sao, hốc mắt Tạ Đĩnh bỗng nhiên đỏ hoe.

Trong khách điếm, mãi đến hai nén hương sau, mới có người phát hiện ra sự khác thường.

Giống như Tạ Đĩnh, Chu gia cũng có ám vệ.

Tuy nói phần lớn đều ở trong tay Chu Thủ Tố nhưng bên cạnh mỗi người con trai cũng có một hai ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ. Sau khi bắt giữ A Yên, Chu Hi Viễn không hề điều động thêm nhân lực, chỉ để ám vệ ban đêm chú ý tuần tra, cách một khoảng thời gian lại chào hỏi những tùy tùng thị vệ phụ trách túc trực ban đêm.

Hai đêm trước đó, mọi thứ đều bình yên vô sự.

Đêm nay ám vệ lại đột nhiên mất tăm.

Thị vệ ban đầu không để ý, đợi một hồi lâu vẫn không thấy ám vệ lộ diện, không khỏi sinh nghi, đặc biệt đi tìm.

Vừa tìm, mới phát hiện ba ám vệ đều đã chết, bị giấu ở chỗ bóng cây tối tăm khuất nẻo, trong đêm đông giá rét, đã tắt thở từ lâu.

Thị vệ kinh hãi không nhỏ, lập tức ra lệnh tăng cường cảnh giới, lại vội vàng đi bẩm báo cho Chu Hi Viễn.

Chu Hi Viễn lâu ngày trong quân, cũng là từ lính quèn trinh sát từng bước tôi luyện mà thành, khi ra ngoài ngủ không sâu giấc, không bao lâu đã đi ra. Nghe tin chạy nhanh đến căn nhà của A Yên, liền thấy bên trong chăn gối chỉnh tề, cửa sổ bàn ghế đều không có gì khác thường, người lại không thấy đâu.

Chu Hi Viễn nổi trận lôi đình, hùng hổ xông thẳng vào phòng Chu Hi Dật.

Vốn dĩ,hắn vốn chẳng ưa cái thói ân cần của đệ đệ đối với Phần Dương vương phi kia, một nữ nhân đã có phu quân, hết dâng cơm lại đưa áo, ân cần chăm sóc. Chỉ là nể mặt Chu Hi Dật được phụ thân là Chu Thủ Tố sủng ái, hắn mới nín nhịn mà thôi. Trước kia, khi Chu Hi Dật hết lời khuyên hắn thả A Yên về Hà Đông, hai huynh đệ từng nổi giận cãi vã. Nay A Yên mất tích, kẻ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đứa đệ đệ mê sắc này.

Cánh cửa bị đạp tung, Chu Hi Dật đang say giấc nồng bị hắn túm cổ lôi dậy.

Mắt lớn trừng mắt bé, Chu Hi Dật ngơ ngác chẳng hiểu sự tình.

Chu Hi Viễn vốn tính khí nóng như lửa, chẳng tin một nữ nhân tay yếu chân mềm như A Yên có thể sống sờ sờ đào tẩu ngay trước mắt hắn liền lập tức quát lớn chất vấn.

Hai huynh đệ suýt chút nữa đã ẩu đả.

Cuối cùng, Chu Hi Dật đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ nói: “Huynh tưởng đệ là kẻ tham sắc đến nỗi mờ mắt hay sao? Đến mức ăn cây táo rào cây sung, tự dưng thả Phần Dương vương phi đi, về phủ rồi biết ăn nói với phụ thân thế nào? Huống hồ, đám ám vệ kia đều là người Chu gia, vô duyên vô cớ đệ giết chúng làm chi! Chắc chắn là người Hà Đông đã đánh hơi được, lén lút đến cứu đi rồi.”

“Thật không phải ngươi?”

“Thật không phải đệ làm!”

“Vậy thì còn chờ gì nữa, phái người đuổi theo bắt về!” Chu Hi Viễn trên địa bàn nhà mình mà lại bị lật thuyền trong mương, vốn đã giận sôi gan, bị đệ đệ chọc tức, càng thêm nóng như lửa đốt, liền gọi thị vệ tùy tùng đến, lệnh cho bọn chúng lập tức chia nhau tìm kiếm tung tích.

Chu Hi Dật thấy huynh trưởng làm ầm ĩ như vậy lại lên tiếng can ngăn: “Đại huynh à, Phần Dương vương phi chỉ là một nữ nhi thường tình, dù có bắt được về, dùng nàng uy hiếp cũng chỉ khiến thiên hạ chê cười. Nay người đã bị cứu đi, đủ thấy người Hà Đông có chút bản lĩnh, thay vì phí công vô ích ở đây, chi bằng dốc sức gia cố phòng thủ biên thành. Để sau này lũ gián điệp Tạ gia không thể tự do ra vào, biến Kiếm Nam thành cái rổ thủng.”

“Chuyện này tự nhiên phải làm nhưng người cũng không thể để mất! Nữ nhân kia có tác dụng lớn, lão tử thân chinh đến đây, há có thể tay không mà về!”

“Đại huynh!” Chu Hi Dật gần như phải hao tâm tổn trí khuyên giải, “Thành vương vốn dĩ đã chẳng có lòng tốt, chúng ta hà cớ gì phải để hắn dắt mũi. Về phủ rồi, đệ sẽ tự mình đến thưa chuyện với phụ thân!”

Câu cuối này, rõ ràng là y nguyện ý một mình gánh vác trách nhiệm.

Chu Hi Viễn thân là đích trưởng tử nhưng lại vì vóc dáng có phần khiêm tốn, thường bị Chu Hi Dật lấn át phong thái, ngay cả chủ quán khách điếm gặp mặt cũng vội vàng xúm xít lấy lòng Chu Hi Dật, xem hắn như một kẻ tùy tùng, trong lòng sao tránh khỏi uất ức. Nay thấy đệ đệ dám ngang ngược như vậy, tựa hồ muốn vượt mặt trưởng ấu, hắn càng thêm giận dữ, quát lớn: “Thằng nhãi ranh, hỗn xược!”

“Đệ là đệ đệ của huynh!” Chu Hi Dật trừng mắt.

Chu Hi Viễn chẳng buồn đôi co với hắn, thừa lúc đệ đệ không phòng bị, vung tay đấm cho một quyền ngất xỉu, giận dữ phân phó: “Trói nghiệt tử này về Cẩm Thành cho ta. Lão tử bắt được nữ nhân kia rồi sẽ về phủ mà thưa chuyện!” Nói xong, hắn phất tay áo rời khỏi phòng, hay tin thị vệ vẫn chưa tìm được dấu vết liền cưỡi ngựa thẳng đến Chiết Xung phủ gần nhất.

So với Hà Đông, Kiếm Nam có ưu thế địa hình hiểm trở.

Ví như chuyện A Yên bị bắt cóc, nếu thương đội muốn vòng qua cửa ải, tránh né sự truy lùng, chỉ cần nhét A Yên đang hôn mê vào bao tải, dựa theo con đường đã dò xét kỹ càng mà vòng ra ngoài, tuy rằng có chút phiền phức nhưng cũng không phải là không có lối thoát. Ngược lại, Kiếm Nam núi cao vực sâu, địa thế vô cùng hiểm trở, có vài ải quan lại càng là yết hầu trọng yếu, nếu không đi qua, ắt phải vượt núi băng rừng, đường sá xa xôi, gian nan vô cùng.

Chu Hi Viễn không tin người Hà Đông dám mạo hiểm mang theo vương phi đi xuyên rừng rậm, vượt suối sâu, chuyên chọn những vách núi cheo leo hiểm trở mà đào tẩu.

Cho dù đám thị vệ kia có muốn, một nữ nhân thân thể yếu đuối như vậy cũng chẳng thể kham nổi, chẳng những bước chân chậm chạp mà còn hao phí thời gian vô cùng.

Hắn đinh ninh rằng đối phương ắt sẽ đi đường quan ải.

Chỉ là, quan ải nào mới là đích đến của chúng, thì chẳng ai dám chắc. Đám thị vệ đuổi theo sau, tốn bao công sức cũng chỉ biết đối phương chia thành ba bốn ngả mà chạy trốn, chẳng rõ nữ nhân kia đi đường nào. Hắn đối diện với bản đồ, chọn ra mấy ải quan từ Kiếm Nam đến Hà Đông nhất định phải đi qua, rồi lệnh cho người vẽ nhanh chân dung A Yên, lại nghiêm lệnh lục soát người ra vào, dùng chim bồ câu đưa tin đến các ải quan.

Ngoài các ải quan, hắn lại mượn cớ thân phận, hạ lệnh cho các nơi nghiêm ngặt tra xét, hễ có động tĩnh gì khác thường liền lập tức bẩm báo.

Sau đó, hắn chọn ra một ải quan có khả năng nhất, đích thân đến trấn giữ.

……

Cách đó hơn trăm dặm, Tạ Đĩnh vẫn thúc ngựa phi nhanh.

Vì khách điếm kia nằm ngoài thành trì, không cần chịu sự kiểm tra soát xét ở cửa thành, hắn mang theo A Yên chạy trốn trong đêm liền thuận tiện hơn nhiều. Sau đó lại cố ý vòng qua thành trì, cố gắng chọn những nơi hẻo lánh mà đi đường, vì sợ người đông sẽ dẫn sự chú ý của Chu gia, dọc đường chỉ có hắn mang theo A Yên và Từ Diệu, hai ám vệ theo sát không xa không gần.

Cứ như vậy ngày đêm chạy đi, càng ngày càng gần Hà Đông.

Nhưng đúng như Chu Hi Viễn dự liệu, Tạ Đĩnh không thể vòng qua những quan ải nhất định phải đi qua.

Ví như ải Ưng Sầu trước mắt này.

Núi non trùng điệp, đỉnh núi dốc đứng, ở giữa lại có dòng sông lớn cuồn cuộn chảy xiết, địa thế hiểm trở của Kiếm Nam vượt xa Hà Đông.

Vượt núi băng rừng quả nhiên là một lựa chọn.

Nhưng nếu thực sự đi như vậy sẽ phải vòng một vòng cực lớn, hơn nữa đường xá đầy rẫy cây tạp bụi gai rất khó đi. Không những A Yên chịu khổ chịu mệt, dọc đường cũng phải vô cớ trì hoãn rất nhiều ngày. Mà Kiếm Nam dù sao cũng không phải địa bàn của Tạ gia, có thể dò ra những nơi quan ải hiểm yếu đã là khá khó khăn, đối với địa hình khí hậu trong núi cao rừng sâu thực ra biết rất ít. Bây giờ đang là giữa mùa đông, thực sự không nên mạo hiểm.

Quan ải này là lựa chọn thích hợp nhất trước mắt.

Có điều làm sao để qua ải lại là một phiền toái.

Tạ Đĩnh tuy rằng đã bố trí tai mắt ở Kiếm Nam, cũng chỉ là để dò la tin tức, nhân thủ không tính là nhiều, càng không giống như ở kinh thành tay mắt thông thiên. Hơn nữa lần này là vội vàng chạy đến cứu A Yên, trước đó gấp gáp tìm người, bây giờ thời gian có hạn, càng không thể giống như Trần Bán Thiên bắt cóc A Yên mà sớm mưu tính trải đường, chuẩn bị đầy đủ chiêu trò hư ảo, làm ra sự chuẩn bị vạn toàn.

Theo lời A Yên nói, Chu Hi Dật đã hạ quyết tâm muốn dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc gia quyến để kiềm chế Hà Đông, nhìn tình hình kiểm tra soát xét dọc đường này, liền biết hắn còn chưa từ bỏ ý định.

Quan ải kiểm tra soát xét vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói là hàng hóa trong xe ngựa đều phải dỡ xuống kiểm tra, gặp phải người dáng dấp nhỏ nhắn yếu đuối chút, bất luận nam nữ đều phải nắn bóp mặt, đại khái là phòng ngừa việc cải trang trà trộn qua ải. Một khi bị phát hiện, chỉ có thể liều mình xông qua.

Nhưng nếu liều mình xông qua, bên ngoài lại là hang hùm miệng sói.

——Binh mã dưới trướng Kiếm Nam do Chu Thủ Tố thống lĩnh, Chu Hi Viễn là con trai cả của hắn, quyền binh trong tay không nhỏ, vì bắt sống A Yên, hắn lại điều động ngàn tinh binh canh giữ bên ngoài mỗi ải quan, cung tên đầy đủ, ngày đêm phòng bị.

Khi tai mắt bẩm báo, vẻ mặt cũng khá lo lắng.

“Lão Trần sáng sớm nay đã trà trộn qua được rồi, đã triệu tập huynh đệ ở bên ngoài tiếp ứng. Nhưng đoạn đường vừa ra khỏi cửa thành này không dễ đi, hai bên đều là vách đá cheo leo, người ta ở trên đó đã giăng cung tên, sơ sẩy một chút là bị bắn thành con nhím ngay. Nếu chúng ta ra tay sớm, lại sẽ tự lộ sơ hở.” Người đàn ông giả trang thành tiều phu đội nón lá rách nát, chắp tay áo ngồi ở quán trà đơn sơ, vẻ mặt có chút khó xử.

Từ Diệu nghe vậy, không khỏi nhìn về phía A Yên.

Hắn và Tạ Đĩnh vào sinh ra tử, chuyện đơn thương độc mã xông pha không ít lần, lúc này mặc thêm một bộ giáp mỏng bên trong, liều mình bị thương xông mạnh qua cũng có mấy phần nắm chắc.

Vương phi lại khác.

Dù rằng cũng mặc giáp mỏng hộ thân, dù sao cũng là thân thể yếu đuối, nếu như bất cẩn bị thương, đao kiếm vô tình, đó chính là chuyện quan hệ đến tính mạng.

Hắn không dám nói lung tung, lại nhìn về phía Tạ Đĩnh.

Tạ Đĩnh đôi mày kiếm nhíu chặt, ngón tay xoay xoay chén trà.

Để A Yên mạo hiểm xông ra ngoài trong mưa tên, đó là điều tuyệt đối không thể, sơ sẩy một chút là nguy hiểm đến tính mạng, hắn không thể đem nàng ra mạo hiểm. Nếu muốn nghĩ cách điều động tinh binh đi cũng không phải là không có cách, ví như bắt cóc nhân vật quan trọng nhất ở đây để làm lá chắn liền có cơ hội xoay chuyển.

Nhưng chuyện này nói ra thì dễ, làm lại cực kỳ khó.

Nếu bắt cóc quá sớm bị người ta phát hiện, không đợi hắn bắt được người đến cửa thành làm lá chắn, tin tức một khi truyền ra, quan ải có lẽ sẽ bị phong tỏa. Nếu muốn chọn thời điểm bắt người, hắn phải hộ tống bên cạnh A Yên không rảnh phân thân, đám tai mắt này tuy rằng tai thính mắt tinh, thân thủ lại không đủ để dễ dàng bắt người, cho dù phái Từ Diệu, thậm chí ám vệ của hắn đi, cũng không đủ ổn thỏa.

Phàm mà không thể một đòn trúng đích, thì sẽ đánh rắn động cỏ

Thực sự không được, chỉ có thể giao A Yên cho Từ Diệu, hắn đi bắt người mở đường.

Tạ Đĩnh chung quy không yên lòng, chỉ trầm mày không nói.

Đúng lúc này, một đoạn cành trúc khô vàng bỗng nhiên từ phía sau bay tới, tuy không mang theo thế gió lôi nhưng vẫn có động tĩnh nhẹ nhàng xé gió mà đến. Tạ Đĩnh thính lực cực tốt, mạnh mẽ giơ tay kẹp lấy nó, quay đầu nhìn về phía cành trúc bay tới.

Liền thấy dưới gốc cây cổ thụ bên đường, có một thiếu niên khoanh tay đứng đó.

Trên người vẫn mặc áo xanh đã cũ, dùng trâm gỗ búi tóc, một khuôn mặt thanh tú trong ngày đông không hề che chắn, cứ như vậy tắm mình trong ánh nắng, không chút kiêng kỵ.

Tư Dụ?

Vẻ mặt Tạ Đĩnh kinh ngạc, bên cạnh A Yên cũng vào lúc này ngẩng đầu nhìn qua.

Ngay sau đó, đáy mắt nàng hiện lên vẻ mừng rỡ.

Từ khi biệt ly ở kinh thành, nàng đã lâu không gặp Tư Dụ rồi. Tin tức duy nhất nghe được vẫn là khi Từ gia thúc thúc đến Ngụy Châu, từng nói Chu Hi Dật ở kinh thành bị đánh, lời đồn là do Tạ Đĩnh làm. Tạ Đĩnh lại đem chuyện này đổ lên đầu Tư Dụ, nói là Tư Dụ ra tay đánh người.

Lúc đó, A Yên cũng từng âm thầm nghĩ, không biết tính tình quái gở như Tư Dụ, có thể tìm được nơi tốt để đi, tìm kiếm tiền đồ khác hay không.

Lại không ngờ hôm nay lại ở đây trùng phùng!

Ánh mắt chạm nhau, thiếu niên nhếch môi cười với nàng.

Ngày đông mặt trời nhạt nhòa tái nhợt, trên mặt hắn lại rất có thần thái, khóe môi cong lên khi cười khẽ lộ ra, có vài phần hương vị tự tại phóng khoáng. So với vẻ lạnh lùng quái gở, ít nói ít cười khi mới quen biết, luôn thích trốn trên ngọn cây mái nhà không chịu tiếp xúc với người khác, lúc này đường hoàng đứng ở đó, lại còn thản nhiên hơn Tạ Đĩnh và A Yên bọn họ đang chạy trốn mấy phần.

Có thể thấy được, hắn  đã thay đổi chút ít.

A Yên hơi cảm thấy vui mừng, bên kia Tư Dụ lại nâng cằm chỉ về phía một ngã rẽ đường không xa, sau đó cất bước đi về phía đó.

Tạ Đĩnh, A Yên và Từ Diệu lập tức đứng dậy, đi theo sau.

Hai bên gặp mặt, lại là Tạ Đĩnh mở miệng trước, “Sao ngươi lại ở đây?”

Tư Dụ đáp vẫn đơn giản——

“Du ngoạn.”

……

Tư Dụ đến Kiếm Nam, thực sự là để du ngoạn.

Đêm đó tại biệt uyển Từ gia, A Yên viết giấy từ biệt, lại một lần nữa khuyên hắn tìm kiếm tiền đồ khác, hắn liền hiểu rõ, nàng thực sự chỉ xem hắn là bạn bè, chẳng hề có tâm tư nào khác. Mà thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tư Dụ dù không quá am hiểu chuyện nam nữ, cũng nhìn ra được thái độ của A Yên đối với Tạ Đĩnh đã thay đổi, tình cảm phu thê cũng chẳng còn xa lạ như thuở ban đầu.

Hắn tiêu sái rời đi, trong lòng thực ra có chút mất mát.

Nhất là trước đó, Chu Hi Dật từng hỏi hắn có phải là thích A Yên hay không.

Tư Dụ không dám nghĩ đến đáp án.

Nhưng hắn biết, A Yên đối với hắn nhất định không phải là thích.

Nàng đã gả cho Tạ Đĩnh, phu thê tình cảm ngày càng sâu đậm, lại tâm đầu ý hợp, nàng rõ ràng biết ở lại vương phủ muôn vàn hiểm nguy, vẫn chẳng thể bỏ xuống được Tạ Đĩnh. Còn về Tạ Đĩnh, tuy rằng tính khí lạnh lùng cứng rắn đến đáng ghét nhưng sự che chở yêu thương của hắn dành cho A Yên, Tư Dụ cũng đều thấy rõ trong mắt. Đó là ân ái tình nồng của người khác, hắn dù có không yên lòng cũng không thể xen vào được nữa.

Tư Dụ chưa từng muốn gây thêm phiền phức cho A Yên.

Hắn nghe theo lời nàng, quyết định đi xem thế gian này rộng lớn ra sao.

Vậy đi đâu đây?

Tư Dụ từ nhỏ lớn lên ở Vạn Vân Cốc, trước kia làm sát thủ, cũng từng đến những nơi khác làm nhiệm vụ, đối với những nơi đó đều chẳng có hứng thú gì. Kinh thành không có nàng chẳng có gì vui vẻ, Hà Đông tuy có nàng, hắn lại chẳng tiện mà đi theo nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến lại là Kiếm Nam.

Quen biết đã lâu, Tư Dụ biết tính tình sở thích của nàng, cũng nhớ rõ ngày đó Chu Hi Dật nhắc đến phong cảnh Thục Sơn, đáy mắt nàng thoáng lộ ra chút ánh sáng.

Núi non ôn nhu sông nước hiền hòa, nên thơ hữu tình như vậy, nàng nhất định là trong lòng hằng mong ước, chỉ là vì Tạ Đĩnh mà cố ý kiềm chế mà thôi.

Có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng có duyên đến Thục Trung.

Hắn đã chẳng có nơi nào để đi, chi bằng thay nàng đến xem thử.

Tư Dụ rất nhanh đã quyết định chủ ý, vì tức giận trước sự dây dưa của Chu Hi Dật, chọn chỗ đánh cho hắn một trận, không khéo lại chạm mặt người của Tạ Đĩnh, Chu Hi Dật lại chẳng đủ sức đánh trả, đánh cũng chẳng đã nghiền. Sau đó, hắn liền một thân một mình vào Kiếm Nam, xem thử nơi đó rốt cuộc là nơi như thế nào.

Từ nhỏ sống trong cảnh đêm tối chém giết, mười mấy năm đầu đời tâm tư của hắn đều đặt cả vào sinh tồn tranh đấu, gần như chẳng có chút nhàn tâm nào ngắm cảnh.

Cho đến khi vào Thục, hắn hồi tưởng lại những bài thơ thiếu nữ từng ngâm nga nơi ngoại ô, những bức họa sơn thủy nàng từng phác thảo, tưởng tượng A Yên đứng ở nơi này sẽ nhìn phong cảnh trước mắt ra sao, mới dần dần lĩnh hội ra được cái thú vị trong đó. Thế là hắn đi khắp nơi du ngoạn, tiện đường nếm thử những món ăn ngon đa dạng của Thục Trung, bất tri bất giác đã la cà đến tận bây giờ.

Đôi khi tĩnh lặng nhớ nhung, đôi khi lại thản nhiên như gió thoảng mây bay, Tư Dụ rất muốn đến Ngụy Châu kể cho nàng nghe Thục Trung rốt cuộc là cảnh sắc thế nào, nhưng lại sợ rằng một khi đến đó rồi sẽ chẳng nỡ rời đi.

Cho đến hôm qua, hắn bất ngờ trông thấy bóng hình quen thuộc.

Tư Dụ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt hay không.

Nhưng sự thật rành rành trước mắt, người cưỡi ngựa lướt qua chính là Tạ Đĩnh và A Yên, còn có Từ Diệu như hình với bóng, luôn theo sát Tạ Đĩnh không rời nửa bước.

Tư Dụ lập tức nhận ra có điều bất thường.

Hắn không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ dõi theo, tạm thời ẩn mình chưa lộ diện. Thấy ba người đều ăn mặc giản dị, không gây chú ý, Tạ Đĩnh lại nhíu mày ưu tư trước ải quan này, bên ngoài lại vô cớ điều động thêm tinh binh canh phòng, hắn đoán ra được nguyên do có thể ẩn sau.

Thế là hắn hiện thân gặp lại nàng.

Giờ phút này, trong một góc khuất yên tĩnh, Tư Dụ nghe Từ Diệu vắn tắt kể lại sự tình, biết được kế hoạch của Tạ Đĩnh, hắn bèn nhướn mày.

“Chuyện này dễ thôi. Để ta đi bắt người.”

Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, cứ như thể đi bắt một con thỏ đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment